Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 : Trọng sinh

"Cố tiên sinh! M5 tinh bị tinh tặc tập kích, xin cho chúng tôi hộ tống ngài rời đi!"

Oanh!

Lửa đạn từ cơ giáp làm mặt đất nổ tung, mặt đất nứt nẻ mà vỡ ra, hỗn loạn cùng bụi mù khắp nơi, một chiếc phi thuyền tư nhân nhanh chóng cất cánh, liên tiếp vượt qua màn lửa đạn nguy hiểm.

Vì tránh né sự công kích của cơ giáp, bên trong tàu bay xóc nảy không ngừng. Cố Cẩn đỡ lấy khung cửa phòng điều khiển, nghiêng đầu hỏi cấp dưới "Lăng Đình đâu?"

"Lâm tiểu thư bên kia gặp tình huống nguy cấp, thượng tướng thu được tin tức liền chạy đến đó rồi."

Người điều khiển tàu bay trả lời cậu "Ngài ngồi ổn định, hiện tại tôi sẽ đưa ngài rời đi."

"Anh nói cái gì?"

Cấp dưới nói, "Lăng thượng tướng cũng thật quá đáng! Cố tiên sinh là bạn đời của ngài ấy, Lâm tiểu thư lại là ai chứ ?! Ngài ấy thế nhưng ........."

"Xin lỗi...Lăng thượng tướng đi quá nhanh, tôi không thể ngăn ngài ấy."

Người điều khiển nói, "Nhưng mà hiện tại ngài ấy hẳn là đã cứu được Lâm tiểu thư, đang đuổi theo chúng ta bên này đi."

Hắn nói, quay đầu lại nhìn Cố Cẩn một cái.

Con trai cả của Cố gia, Cố Cẩn là một thiếu niên vô cùng đẹp, cũng là Omega duy nhất của Cố gia. Nhưng cùng những Omega mềm mại khác thật khác nhau, cậu có khí chất lãnh đạm mà sắc bén, giống sương tuyết quanh năm đọng lại, lạnh lẽo tận xương.

Nghe được lời nói của người điều khiển, trong mắt Cố Cẩn là một mảnh thâm trầm, không có một chút cảm xúc khác lạ : "Ta đã biết."

Tàu bay đã rời khỏi M5 tinh, tiếp theo sẽ tới bước nhảy không gian. Nhưng vào lúc này, quang não của Cố Cẩn lập lòe ánh sáng, là một cuộc gọi cá nhân.

Cậu thấy quang não hiện lên cái tên quen thuộc, không nói một lời mà lựa chọn cắt đứt.

Tích tích tích.

Cuộc gọi bị cự tuyệt lập tức lại có một cuộc gọi tới, vẫn là cái tên quen thuộc kia nhưng vẫn như cũ bị Cố Cẩn cắt đứt.

Cứ như vậy lặp lại ba bốn lần, quang não không lập lòe nữa, ngược lại là kênh thông báo của tàu bay có cuộc gọi tới ..... đó là một cuộc gọi bị cưỡng chế chấp nhận từ bên ngoài.

Người điều khiển nói : "Là cuộc gọi của Lăng thượng tướng bên kia!"

 Hắn vừa nói xong, kênh thông báo của tàu bay đã bị cưỡng chế tiếp nhận. Trên hình chiếu hiện ra khuôn mặt sắc bén lạnh lùng của nam nhân, đôi mắt thâm thúy như băng tuyết, trói chặt trên người Cố Cẩm ----- ánh mắt không có sự ôn nhu, thậm chí mang theo sự tức giận lạnh băng.

"Vì sao không liên lạc được."

Lăng Đình không có chờ Cố Cẩn trả lời, lại nói tiếp một câu "Đừng lộn xộn, anh đến chỗ em."

Cố Cẩn cùng người nam nhân mặc quân phục trước mặt nói "Không nhọc Lăng thượng tướng lo lắng."

 "Đừng cáu kỉnh với anh."

Lăng Đình trầm giọng nói "Hiện tại không phải thời điểm để đùa."

Cố Cẩn nhẹ nhàng xùy một tiếng, trong mắt mang theo sự trào phúng: "Lăng thượng tướng cùng tôi ở đây phí thời gian, không bằng đi bồi Lâm tiểu thư. Còn tiếp tục như vậy, có lẽ nàng cũng không vui đâu."

Lăng Đình nghe vậy hơi nhăn mày: "Em đang nói cái gì."

"Không ổn!"

Cấp dưới bỗng nhiên nói, "Cố tiên sinh, tinh tặc đang đuổi theo chúng ta!"

Cố Cẩn dời ánh mắt từ trên người Lăng Đình sang cửa số xuyên thấu ở mạn tàu nhìn xem bên ngoài ----- những chiếc cơ giáp đang tới gần tàu bay đúng là của tinh tặc vừa tập kích M5 tinh.

Cấp dưới hoảng loạn nói: "Làm sao bây giờ? Chúng ta hình như bị bọn họ chặn lại rồi!"

"............"

Cố Cẩn không nói gì, giọng nói trầm thấp dồn dập của Lăng Đình vang lên: "Tăng tốc tiến vào bước nhảy không gian, ba phút sau anh sẽ đuổi tới!"

Phanh!

Tiếng nổ lớn đem âm cuối của Lăng Đình che giấu, tàu bay chấn động kịch liệt, màn hình trong nháy mắt mất đi hiệu lực, thông tin hình ảnh cũng hỗn loạn một trận.

"Ngươi làm gì?! Dừng tay!"

Dưới thao tác của người điều khiển, tàu bay đụng mạnh vào thiên thạch, cấp dưới lập tức nhào qua chế trụ hắn nhưng tất cả đều đã muộn ---- tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, hệ thống phòng ngự mất hiệu lực, tàu bay màu đen ngừng ở giữa vũ trụ, phía sau là cơ giáp của nhóm tinh tặc đồng thời phát hỏa lực.

Đồng tử Lăng Đình co lại: "Cố Cẩn!"

Cố Cẩn vẫn như cũ ngồi yên ở ghế điều khiển phụ, bên ngoài cửa sổ lửa đạn bụi mù rơi vào đôi mắt đen xinh đẹp, giống như ao hồ bị đóng băng, bình tĩnh không gợn sóng.

"Tôi không đi được."

Giọng nói của cậu bĩnh tĩnh, giống như sớm đoán trước "Bọn họ quả nhiên sẽ không bỏ qua cho tôi."

Lăng Đình bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, giống như làm như vậy là có thể đem người trước mặt nắm lấy ---- nhưng năm ngón tay của anh vươn ra cũng chỉ bắt được ảo ảnh của Cố Cẩn.

Oanh!

Viên đạn laser thứ nhất nhắm chuẩn vào cánh của chiếc tàu bay, nổ mạnh cùng ánh lửa không thể ngăn chặn lan tràn đến. Oanh tạc cả bên trong, tàu bay như là một người khổng lồ phát ra âm thanh than khóc ầm ầm, thông tin hình ảnh cũng hoàn toàn không duy trì được, hóa thành một mảnh đen xì.

"Cố Cẩn, từ từ! Anh hiện tại liền tới chỗ em------"

Giọng nói bén nhọn của Lăng Đình bị bao phủ, thân ảnh theo hình ảnh rách nát, biến mất trước mắt Cố Cẩn --- Cố Cẩn không thấy rõ biểu tình cuối cùng của thân ảnh, có lẽ.....cũng sẽ không quá mức bi thương.

 Cậu nhẹ nhàng nói, ở trong màn lửa đạn, khép lại đôi mắt.

"Lăng Đình, chúng ta .... cuối cùng là kết thúc."

.........

Liên minh thủ đô, An Serre tinh 

Thảm đỏ trải dài, hai bên đầy cánh hoa, phu nhân mặc váy áo hoa lệ đính châu báu cùng rượu vang đỏ, một yến hội long trọng đang được tiến hành.

Bên tai là khúc nhạc du dương, Cố Cẩn từ trong bóng đêm thanh tỉnh, chỉ thấy trước mặt trời đất quay cuồng, cậu lui về phía sau một bước, ngón tay thon dài chạm lên thứ gì đó, chống đỡ thân thể mình.

Đó là một chiếc bàn dài, trên bàn bày rất nhiều đồ ăn tinh xảo, Cố Cẩn hơi sửng sốt, rồi lại cúi đầu, thấy lễ phục trên người mình.

Đây là nơi nào?

Cố Cẩn nhìn xung quanh, ký ức của nhiều năm trước đang diễn lại trước mắt cậu, cậu nhận ra đây là tiệc đính hôn của cậu... bảy năm trước.

"Cố tiên sinh sao vẫn đứng đó không nhúc nhích?"

"Chắc là không còn mặt mũi đi, tiệc đính hôn của chính mình mà lại không có người nhà, vị hôn phu cũng không tới. Nếu tôi là cậu ta, hiện tại chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống."

"Thật đáng thương, Lăng thượng tước hiện tại chắc là đang ở bên Lâm tiểu thư, lại nói, Lâm tiểu thư vốn dĩ chính là em họ của Cố tiên sinh."

"Lâm Lạc Tiêu là Beta, cậu ta là một Omega vậy mà lại không bằng cả một Beta, cậu ta thật sự không cảm thấy xấu hổ sao?"

Cố Cẩn "....."

Ánh mắt Cố Cẩn xẹt qua bàn dài, đối mặt với những ánh mắt đầy mỉa mai và ác ý.

Cậu không nhớ rõ bảy năm trước có phải nghe những lời này hay không, nhưng cậu nhớ rõ người trước mặt ---- Tạ Tinh, con trai duy nhất của Tạ gia, một Alpha tinh thần lực cấp B.

Tạ Tinh và Cố Cẩn đã từng là bạn tốt , bởi vì lúc ấy, Cố Cẩn là một Omega tinh thần lực cấp A cực kì hiếm thấy trong các Omega.

---------Nhưng hiện tại cậu chỉ là một phế nhân với tinh thần lực cấp C thôi.

 Tạ Tinh lắc ly rượu trong tay, tuy rằng nói chuyện với người bên cạnh nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm Cố Cẩn: "Có một số người không nhận rõ chính mình có mấy cân mấy lượng, cho rằng có thể dây dưa với Lăng thượng tướng là có thể chuyển mình sao? Phế vật chính là phế vật, nhìn xem, Lăng thượng tướng thà rằng đi tìm một Beta cũng không muốn chạm vào cậu ta. "

Thanh âm của hắn cố tình giương cao vài phần, mọi người xung quanh đều có thể nghe được rành mạch, trong lúc nhất thời, không khí trong buổi tiệc có chút cứng đờ.

Thần sắc của Cố Cẩn không đổi, chỉ là thuận tay cầm lên một ly rượu vang đỏ.

Bảy năm trước, vị hôn phu của cậu Lăng Đình trực tiếp vắng mặt trong lễ đính hôn, mẹ cậu cũng đã vội vã trở về nhà sau khi nghe tin con trai út của bà từ trường học trở về---- toàn bộ lễ đính hôn chỉ còn lại một mình cậu, nghe những lời châm chọc mỉa mai của những người xung quanh.

Cố Cẩn không nhớ rõ ngày đó tâm tình của mình như thế nào, nhưng hiện tại, cậu tính trực tiếp làm những người này ngậm miệng.

Tạ Tinh nhìn Cố Cẩn cầm ly rượu hướng về phía mình đi tới, trên mặt lộ vẻ khinh thường, lười biếng nói: "Như nào, còn không cho người ta nói? Cố đại thiếu gia thật keo kiệt, nghe không nổi nửa câu nhàn ngôn toái ngữ...."

*nhàn ngôn toái ngữ: lời nói linh tinh không có căn cứ

 Bang!

Nước rượu vang đỏ tươi, tí tách tí tách mà nhuộm hồng đầu tóc Tạ Tinh cùng quần áo hắn ta, trong lúc nhất thời, bộ dáng hắn rất là chật vật.

Tạ Tinh sửng sốt, sau đó giận dữ: "Cậu----"

Cố Cẩn tùy ý ném ly rượu rỗng đi, nói: "Cút đi."

Ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, giống như đuổi một con sâu bọ. Tạ Tinh không nghĩ tới Cố Cẩn sẽ dám làm như vậy ở trước mặt nhiều người như vậy, trong cơn tức giận liền bộc phát tinh thần lực.

Bạn của hắn ở bên cạnh giật mình, nói : "Tạ Tinh! Từ từ !"

Người sở hữu tinh thần lực cao cấp có thể áp bách người có tinh thần lực kém hơn, nghe nói người có tinh thần lực cấp A có thể trực tiếp làm người có tinh thần lực cấp C phát điên. Cố Cẩn tuy rằng từng là cấp A, nhưng hiện tại chẳng qua cũng chỉ là cấp C, mà tinh thần lực của Tạ Tinh cao hơn cậu một cấp, tuy rằng không đến nỗi bức điên cậu nhưng cũng đủ tra tấn.

Bạn của Tạ Tinh muốn ngăn cản hắn nhưng đã chậm, tinh thần lực cấp B của Alpha như hổ vồ xuống cậu-----

Cố Cẩn không phản ứng gì cả.

Tạ Tinh: "...."

Tạ Tinh dù sao cũng không bị đập vào đầu , biết chính mình không thể động vào Cố Cẩn, bởi vậy vừa rồi chỉ phóng thích một nửa tinh thần lực, nhiều lắm có thể làm Cố Cẩn cảm thấy choáng váng --- nhưng không đến nỗi một chút phản ứng cũng không có!

Cố Cẩn nhẹ nhàng sờ cổ tay mình, thầm nghĩ quả nhiên, sau đó cậu nâng mi mắt, giọng nói trong trẻo mà lãnh đạm: "Ngay cả tinh thần lực cấp C đều không áp chế nổi? Thật sự là một phế vật."

Hai chữ "phế vật" giống như mũi kim đâm vào lòng Tạ Tinh, lửa giận lại lần nữa dâng trào, tinh thần lực không giữ lại chút nào mà phóng thích tới, hắn lúc này không thu tay chút nào, hắn muốn Cố Cẩn quỳ xuống cầu xin chính mình!

"A------"

Một tiếng hét thảm vang lên, nhưng không phải Cố Cẩn mà là Tạ Tinh.

Cố Cẩn rũ mắt, Tạ Tinh lúc này thống khổ ôm đầu trên mặt đất quay cuồng, hắn lại ngẩng đầu, thấy một thân ảnh rất quen thuộc.

Nam nhân một thân quân trang phẳng phiu, đi quân ủng bước tới. Ánh mắt anh lạnh băng nhìn đến Tạ Tinh, tựa như đang nhìn một người chết.

"Là Lăng thượng tướng!"

Xung quanh truyền đến vài lời cảm thán, ai cũng không nghĩ tới người vốn dĩ vắng mặt trong buổi đính hôn lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại là xuất hiện bảo vệ cho Omega của mình.

Tạ Tinh còn đang nằm trên mặt đất hét lên, cả người kịch liệt run rẩy, đó là sự áp bách đến từ tinh thần lực cấp S cường đại---- mọi người đều biết, Lăng Đình là Alpha cấp S duy nhất trong liên bang.

Cố Cẩn đứng tại chỗ, nhìn Lăng Đình đang đi đến chỗ mình. Trên mặt nam nhân nhìn không ra cảm xúc gì, đôi mắt đen nhánh lại cực kỳ sâu thẳm, tầm mắt khóa ở trên người Cố Cẩn, giống như muốn khắc sâu từng phương diện của cậu vào trong xương, giam cầm thật chặt, không bao giờ buông ra.

Lăng Đình cuối cùng dừng ở trước mặt Cố Cẩn, ánh mắt bao trùm Cố Cẩn từ đầu đến cuối, trong nháy mắt, vẻ mặt của Lăng thượng tướng bình thường sát phạt quyết đoán bây giờ gần như là ôn nhu.

"Anh tới muộn,"

Giọng nói của anh trầm thấp đến cực điểm, không biết vì sao, thậm chí có chút khàn khàn "Xin lỗi."

Cố Cẩn nhìn Lăng Đình, trước mặt là vị hôn phu của cậu, thượng tướng của liên bang, người duy nhất có tinh thần lực cấp S, ngay cả Cố gia cũng không dễ dàng đắc tội ----

Nhưng như vậy thì sao?

Cố Cẩn nói: "Thật vừa vặn"

"----- Hôn ước của chúng ta hủy bỏ đi."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy