Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Cố Cẩn

"Hôn ước của chúng ta hủy bỏ đi."

Lời nói giống như hòn đá rơi xuống mặt hồ, nhất thời làm dậy sóng khắp nơi, nhưng bởi vì đối tượng là Lăng thượng tướng, nên trong buổi tiệc không ai dám lên tiếng, tất cả mọi người như bất động nhìn Lăng Đình, chờ đợi phản ứng của anh.

Ngoài dự kiến, Lăng thượng tướng nghiêm nghị uy nghiêm trong lời đồn lại không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn Cố Cẩn, mấy giây sau mới nhỏ giọng nói: "Ta không đồng ý.". 

Tuy rằng là từ chối, nhưng ngữ khí lại không mang sự lạnh lùng mà là trầm thấp hòa hoãn ------ ở trong ký ức của Cố Cẩn, cậu dường như chưa từng nghe thấy Lăng Đình dùng ngữ khí này nói chuyện với cậu.

Hai người họ vĩnh viễn đối đầu gay gắt, ngay cả ở trên giường cũng như hai khối băng va chạm nhau, không cảm nhận được một chút độ ấm.

Cố Cẩn nhàn nhạt nói, :"Tùy anh, nhưng giờ tôi và anh không liên quan gì với nhau nữa. "

Cậu nói xong xoay người rời đi, Lăng Đình đột nhiên nắm tay cậu.

Sức lực của người đàn ông rất lớn, lòng bàn tay thô ráp mà ấm áp bao lấy bàn tay của Cố Cẩn, hơi ấm dọc theo nơi tiếp xúc của hai người lan tràn như ngọn lửa nhảy nhót.

Cố Cẩn giãy giụa mãi cũng không thoát ra được, nói : "Buông ra."

Lăng Đình: "Không". Năm ngón tay của anh dùng lực cầm chặt tay Cố Cẩn, vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng: "Hôn ước của chúng ta được bảo vệ bởi luật liên bang. Em không thể đơn phương hủy bỏ, cũng không có biện pháp hủy bỏ."

Cố Cẩn quay đầu lại nhìn Lăng Đình, trên mặt hiện một tia trào phúng: "Lăng thượng tướng có phải chăng quên mất, anh vẫn chưa ký vào hôn ước của chúng ta "

Kiếp trước Lăng Đình từ chối tham dự lễ đính hôn chính là vì anh chưa ký vào hôn ước----hôn ước này là do mẹ Cố Cẩn ép buộc, để buộc Cố Cẩn phải sớm rời khỏi Cố gia.

Lăng Đình "...." Sao anh có thể quên mất chuyện này.

Lăng Đình nghiêm túc nói: "Anh sẽ quay lại và ký ngay bây giờ."

"Kể cả anh có ký vào hôn ước, tôi cũng có thể thông qua tòa án để hủy bỏ hôn ước. Dù sao giữa chúng ta cũng chỉ có một tờ giấy như vậy."

Cố Cẩn cười nhạo nói, "Trở về tìm Beta bé nhỏ của anh đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, Lăng thượng tướng."

"Anh không có Beta."

Lăng Đình nói, "Nếu em nói tới Lâm Lạc Tiêu, anh có thể nói cho em biết, cô ta-----"

Cố Cẩn: "Anh đã cầm tay tôi hơn một phút rồi, phiền anh buông tay ra ngay nếu không tôi sẽ tố cáo anh quấy rối Omega chưa lập gia đình."

Lăng Đình: "..."

Cố Cẩn hất tay anh ra trực tiếp rời đi.

Lần này Lăng Đình không giữ anh lại, anh chỉ nhìn bóng lưng của Cố Cẩn, đôi mắt đen giống như vực sâu tĩnh lặng, che giấu tất cả cảm xúc của anh trong đó.

Anh muốn ôm Omega của mình vào lòng, ôm thật chặt ..... Nhưng bây giờ chỉ cần có thể nhìn thấy cậu, vậy là đủ.

.......

Cố gia

Qua cửa sổ sát đất, Cố Cẩn nhìn thấy một quý phu nhân cùng một thiếu niên đang ngồi trên sô pha, vừa nói vừa cười, một bộ dáng mẫu tử tình thâm.

----- Nhưng tiếng cười từ lúc cậu bước vào cửa liền đột nhiên im bặt.

"Cố Cẩn?"

Mẹ Cố Cẩn, An Y nhìn thấy con trai cả của mình, lập tức nhăn mày, "Sao lại như thế, nghe nói mày ở trước mặt mọi người tuyên bố hủy bỏ hôn ước với Lăng thượng tướng?"

"......."

Cố Cẩn đứng tại chỗ, nhìn An Y, không nói.

Cậu đã lâu không gặp mẹ mình, gương mặt của bà vẫn giống như trong ký ức, tràn ngập phiền chán và không kiên nhẫn.

"Mày có biết chuyện này sẽ gây ra bao nhiều phiền phức cho cậu mày không?"

An Y đứng lên, từng bước đi đến chỗ Cố Cẩn, "Còn có Lăng thượng tướng bên kia, mày muốn Cố gia chúng ta giải thích như thế nào? Cố Cẩn, mày lần này thật quá tùy hứng!"

"Mẹ---"

Đằng sau An Y là em trai Cố Cẩn, Cố Duyệt đứng dậy, muốn nói gì đó lại bị An Y quay đầu lại trừng mắt liếc một cái: "Con đừng nói chuyện!"

Cố Duyệt: "......."

An Y dừng ở trước mặt Cố Cẩn, lạnh lùng nhìn cậu, giống như người trước mặt không phải con của bà, mà là một người xa lạ: "Cố Cẩn, mày phải đi xin lỗi Lăng thượng tướng và cậu của mày. Hôn ước giữa hai người vẫn như cũ, ngày mai -----"

"Hôn ước của bọn con không có khả năng."

Cố Cẩn đánh gãy lời An Y, đôi mắt màu đen trong veo và lạnh lùng, không có cảm xúc gì đặc biệt: "Con sẽ rời khỏi Cố gia từ ngày mai, mẹ không cần nhìn thấy con nữa đâu."

Cố Duyệt: "Anh!"

Cố Duyệt bước nhanh đến bên cạnh Cố Cẩn, nói với An Y: "Vì cái gì lại muốn tổ chức tiệc đính hôn đầu tiên, Lăng thượng tướng còn chưa ký tên vào hôn ước không phải sao? Mẹ thậm chí còn để anh trai ở đó một mình! Mẹ rốt cuộc đang nghĩ cái gì?"

Đối mặt với con trai út của mình, An Y rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều, không hề lạnh nhạt, mà chỉ nhàn nhạt nói: "Đây là chuyện của người lớn, trẻ con đừng xen vào, mẹ còn chưa hỏi đến việc con đột nhiên xin nghỉ ở trường học để quay về. "

Cố Duyệt: "Đó là bởi vì hôm nay con mới biết anh trai muốn đính hôn, trước đó mẹ đều gạt con!"

"Con ở trường học đọc sách là được, không cần vì chuyện khác lãng phí thời gian."

An Y nói, "Anh trai con chỉ là một Omega tinh thần lực cấp C, sớm nên gả ra ngoài, Lăng thượng tướng chẳng lẽ không phải một lựa chọn tốt sao?"

"Ai nói con đồng ý chứ?"

Cố Duyệt nói, "Anh ta còn ngoại tình với người phụ nữ khác, rõ ràng biết mối quan hệ giữa Lâm Lạc Tiêu và nhà chúng ta, lại còn --------- "

An Y nói, "Một Alpha như vậy có tình nhân bên ngoài thì sao? Nếu không giữ được chồng mình, thì anh trai con cũng thật là vô dụng, không thể trách Lăng thượng tướng."

Cố Duyệt: "......."

Cố Duyệt nhìn mẹ mình, kinh ngạc không nói nên lời.

"Tiểu Duyệt"

Cố Cẩn giơ tay, nhẹ nhàng xoa đầu em trai, "Về phòng đi."

Cố Duyệt: "Nhưng...."

"Về phòng đi"

Cố Cẩn nói "Việc còn lại anh sẽ xử lý."

Cố Duyệt nhìn cậu, lại nhìn An Y, cuối cùng tức giận đến giậm chân, chạy về phòng mình.

Trong phòng khách chỉ còn hai mẹ con họ, Cố Cẩn nhìn An Y, với vẻ mặt bình tĩnh và lãnh đạm: "Con sẽ giải quyết chuyện đính hôn với Lăng Đình và giải thích với cậu. Yên tâm, chuyện của con sẽ không ảnh hưởng đến Cố gia."

An Y cười lạnh: "Trừ khi mày không phải người Cố gia!"

Cố Cẩn: "Mẹ, mẹ hận con đến mức muốn con chết sao?"

An Y "...."

An Y không nói, không biết là im lặng phủ nhận hay là thừa nhận.

Cố Cẩn ngẩng đầu nhìn lên, trên cầu thang treo mấy bức ảnh, trong đó có một bức ảnh gia đình bốn người: cậu, em trai và mẹ .... cùng người cha đã qua đời mấy năm trước vì tai nạn.

Rõ ràng vụ tai nạn không liên quan gì đến cậu, nhưng kể từ đó, mẹ cậu hoàn toàn ghét bỏ cậu.

Cố Cẩn hạ mắt không nhìn nữa.

----------

"Thượng tướng."

Phó quan gõ cửa phòng, được người bên trong đáp lại mới cẩn thận đẩy cửa đi vào.

Lăng Đình ngồi sau bàn làm việc, quang não của anh tự động tạo ra một danh sách, dữ liệu được kết nối với quang não của phó quan, phó quan nhìn qua, có chút kinh ngạc.

Đây không phải văn kiện quân sự, mà là.... một danh sách đồ nội thất.

"Chuẩn bị trong một ngày."

Lăng Đình nói, "Sô pha, giường, đệm đều phải thật mềm mại, cậu ấy không thích đồ quá cứng."

Phó quan suy nghĩ trong một giây đồng hồ nghĩ xem "cậu ấy" là ai, rồi ngạc nhiên nói: "Chẳng phải hôn ước của ngài và Cố tiên sinh------" không phải bị hủy bỏ rồi sao? Thậm chí còn tạo nên một vụ ồn ào trên Tinh Võng.

Lăng Đình lạnh lùng nhìn phó quan một cái.

Phó quan: "...."

Phó quan lập tức câm miệng "Được , tôi hiểu rồi."

Lăng Đình nhấn vào xem Tinh Võng, chuyện giữa anh và Cố Cẩn đang được thảo luận sôi nổi, phó quan không nhìn thấy biểu cảm của Lăng Đình nên hỏi: "Có cần tôi kiểm soát dư luận không?"

Lăng Đình: "Không cần."

Trước đây mọi người đều cho rằng Lăng Đình là bên phản đối hôn ước này. Dù sao Cố Cẩn chỉ là một Omega có tinh thần lực cấp C, Lăng Đình không chỉ là thượng tướng của liên bang, mà còn là Alpha duy nhất có tinh thần lực cấp S. Ngay cả cậu của Cố Cẩn, Thủ tướng liên minh hiện tại An Cách cũng không thể không nhường anh ba phần.

Nhưng chuyện hôm nay vừa lộ ra, hướng gió dư luận đã thay đổi, không ai nghĩ tới Cố Cẩn lại là người từ chối, những kẻ trước đây chế giễu Cố Cẩn quấy rầy Lăng Đình đều bị vả mặt. Đối với Lăng thượng tướng, anh ấy dường như không những không muốn mà còn rất vui lòng --- nếu không tại sao Tạ Tinh, con trai duy nhất của Tạ gia, vừa chế nhạo Cố Cẩn lại trực tiếp bị đưa vào viện sau khi bị tinh thần lực của Lăng Đình áp bách cơ chứ?

Đây vẫn là lần đầu tiên Lăng thượng tướng ở trước mặt mọi người tuyên bố che chở một người, như là đối với toàn tinh tế tuyên bố Cố Cẩn là Omega của anh, ai cũng đừng mong động đến.

Phó quan cũng có suy nghĩ này, lúc này nghe được câu trả lời của Lăng Đình càng trở nên kinh ngạc : "Chính là theo ý tôi, cậu ấy ở trước mặt mọi người từ chối ngài, hành động này không khỏi có chút.... quá không tôn trọng ngài."

Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Đình nhìn sang. Anh chỉ liếc một cái đã lạnh cả sống lưng, cả người căng thẳng theo bản năng: "Xin lỗi, tôi lỡ lời!"

"Cậu ấy rất tốt." 

Lăng Đình sau đó lại nói thêm, "Rất rất tốt, không ai tốt bằng cậu ấy."

Phó quan "...."

Phó quan ngập ngừng một lúc, cuối cùng không thể không nói: "Vậy tại sao ngài không ký hôn ước trước? Nếu ngài đã ký, Cố tiên sinh hiện tại cũng không có biện pháp giải trừ hôn ước với ngài."

Thậm chí còn suýt chút nữa muộn buổi lễ đính hôn ---

Lăng Đình "...."

Lăng Đình: "Câm miệng, cút đi."

------

Sau khi rời khỏi Cố gia, một mình Cố Cẩn đi tới một nơi.

Đây là viện nghiên cứu tư nhân có tính bảo mật cao, chủ nhân của viện nghiên cứu đã chờ anh từ lâu, đưa cho cậu một cốc cà phê: "Tôi tưởng cậu sẽ giải quyết chuyện của cậu và Lăng thượng tướng trước, sau tất cả, trên Tinh Võng đã ồn ào hết cả lên rồi."

"Tôi đang xử lý chuyện này."

Cố Cẩn nói, "Ian, tôi cần anh thực hiện một ca phẫu thuật cho tôi."

"Phẫu thuật gì? Thân thể anh có vấn đề gì sao?"

"Mấy năm trước tôi bị tai nạn, tinh thần và thể xác đều bị tổn hại, từ cấp A thành cấp C, anh còn nhớ không?"

Ian lộ vẻ tiếc nuối: "Sao tôi lại không nhớ... lúc đó ấy à?Cậu đúng là một thiên tài mà."

Cố Cẩn là một trong những Omega cấp A hiếm hoi. Nhưng vào năm mười tám tuổi, cậu bị tai nạn xe cộ, từ đó cậu từ một thiên chi kiêu tử thành một phế nhân.

"Nếu tôi nói cho anh, vụ tai nạn kia không phải ngoài ý muốn?"

 Cố Cẩn bưng cốc cà phê, hơi nóng bao phủ đôi mắt đen xinh đẹp, "Tinh thần lực của tôi không bị ảnh hưởng, vẫn là cấp A."

Ian giật mình, suýt đánh rơi chiếc cốc. Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng đứng lên, không tự chủ hướng Cố Cẩn nói, "Cậu nói gì cơ?! Là thật sao?!"

Cố Cẩn xốc cổ tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, trên đó có một vết sẹo, bởi vì đã qua nhiều năm vết sẹo đã trở nên rất nông.

"Một con chip đã được cấy vào cơ thể tôi."

Giọng điệu của anh bình tĩnh, không có quá nhiều thăng trầm, "Con chip này đã áp chế tinh thần lực của tôi, nếu không lấy nó ra, tôi sẽ mãi mãi là kẻ vô dụng cấp C."

Thật ra ở đời trước, cậu đã đem tinh thần lực cấp C một lần nữa tăng lên cấp B, bởi vậy mà phát hiện con chip trong cơ thể mình ------ đây cũng là lý do vì sao sau khi trọng sinh, đều là tinh thần lực cấp B, Tạ Tinh không có cách nào tạo thành áp bách với cậu.

"Chỉ cần lấy con chip ra, cậu liền có thể khôi phục tinh thần lực cấp A!"

Thanh âm của Ian quá mức hưng phấn mà run nhè nhẹ, nhưng thực mau, vẻ mặt cửa hắn đã thay đổi, "Không... vụ tai nạn kia không phải ngoài ý muốn, ai muốn giết cậu?Muốn hủy hoại cuộc sống của cậu ?!"

Cố Cẩn: "...."

Cậu trầm mặc trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Tôi cũng không biết."

Đời trước, kỳ thật cậu cũng biết một chút chân tướng, mơ hồ đoán được người kia. Nhưng trước khi cậu có thể thuyết phục bản thân tin vào điều đó, cậu đã chết dưới ngọn lửa của tinh tặc .

Ian nhìn cậu một lúc, gật đầu và ngồi trở lại ghế sô pha.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài."

Ian nói, "Tôi sẽ chuẩn bị tiến hành phẫu thuật, nhưng cần mấy ngày. Chờ mọi thứ chuẩn bị xong, tôi sẽ lập tức liên lạc với cậu."

Cố Cẩn gật đầu, nói : "Cảm ơn anh."

"Chúng ta đã quen nhau nhiều năm như vậy còn cần cảm ơn sao. "

Ian cười nói, "Yên tâm, chờ cậu hồi phục tinh thần lực, đừng nói Lăng Đình, Alpha toàn tinh tế đều sẽ theo đuổi cậu!"

Cố Cẩn "......" Nhưng mà như vậy tôi càng lo lắng.

Ra khỏi viện nghiên cứu, Cố Cẩn mở quang não của mình. Trước khi vào viện nghiên cứu cậu đã tắt quang não, vì cắt đứt tín hiệu quang não, trong thời gian ngắn người khác không thể tìm được vị trí của cậu.

Quang não vừa được mở ra nháy mắt hiện ra mấy chục thông tin, đều đến từ một người, người mà Cố Cẩn thật phần quen thuộc.

Cố Cẩn nhìn cái tên lặp lại rất nhiều lần,  khẽ nhướng mày.

Lâm Lạc Tiêu, em họ của cậu, mặc dù là Beta nhưng lại là mĩ nhân số một của Lâm gia.

------ Đồng thời cũng là tình nhân trong lời đồn của Lăng Đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy