Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Tranh giành tình cảm

Cố Cẩn rời khỏi Cố gia trở về căn hộ mà cậu mua ở tinh cầu Thủ đô.

Quang não trôi nổi bên cạnh Cố Cẩn, đèn cảm ứng "tích tích" sáng lên hai lần: "Có khách đến thăm."

Trước cửa chung cư, một cô gái mặc váy đỏ đang ngồi trên bậc thềm, lộ ra cẳng chân tinh tế xinh đẹp. Cô không chút để ý mà đùa nghịch quang não của mình, hoàn toàn không để ý ánh mắt lưu luyến của người qua đường dừng trên người mình.

Chung cư có an ninh vô cùng nghiêm ngặt, những người không phải cư dân ở đây không dễ dàng vào được --- ngay cả Lâm đại tiểu thư cũng không thể vào.

Cố Cẩn vốn dĩ không muốn nói chuyện với cô nàng nhưng khi cậu đi ngang qua, Lâm Lạc Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nắm lấy góc áo Cố Cẩn.

"Anh họ."

Lâm Lạc Tiêu cười nói, "Nghe nói lễ đính hôn của anh nửa đường bị hủy, nhất định là thất bại rồi. Em rất vui."

Cố Cẩn: "Buông tay"

Lâm Lạc Tiêu: "Em không"

Cô bám vào tay Cố Cẩn đứng lên từ bậc thang, mỗi một ngón tay đều nạm những vụn kim cương nhỏ, ở dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ lấp lánh hấp dẫn ánh mắt những người xung quanh.

"Em đều biết chuyện rồi, thật đáng tiếc."

Lâm Lạc Tiêu nói, "Nếu em không thân cận Lăng Đình thì tốt rồi, anh họ sẽ không cãi nhau cùng anh ấy, càng sẽ không giải trừ hôn ước."

Mẹ của Lâm Lạc Tiêu là con gái nhỏ nhất của An gia, nhưng cũng không phải con ruột, mà là một đứa trẻ bị bỏ rơi được An gia nhận nuôi. Sau đó bà gả vào Lâm gia sinh ra Lâm Lạc Tiêu, vì vậy mặc dù Lâm Lạc Tiêu không có quan hệ huyết thống với An gia nhưng vẫn gọi mẹ Cố Cẩn một tiếng "dì hai".

Giọng điệu của Lâm Lạc Tiêu mang theo chút đắc ý, Cố Cẩn chỉ nhàn nhạt nói: "Chưa chắc như vậy."

Lâm Lạc Tiêu: "Hả? anh họ, anh nói gì?"

"Tin đồn của em cùng Lăng Đình không phải do một tay em tạo ra sao?"

Cố Cẩn nhìn Lâm Lạc Tiêu, đôi mắt màu đen không cảm xúc, "Tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ rồi khiến giới truyền thông đưa tin. Lăng Đình quanh năm ở trong quân đội sẽ không bao giờ để ý đến lời nói của bên ngoài, chỉ cần anh ta không ra mặt, mục đích của em sẽ đạt được."

Lâm Lạc Tiêu: "...Anh họ, anh đang nói gì vậy.". Cô không đợi Cố Cẩn trả lời đã nói ngay, "Em sẽ xuất hiện với tư cách là bạn gái của Lăng Đình trong buổi tiệc ngày mai, em sẽ khiêu vũ cùng anh ấy---- sao vậy, anh ấy không nói cho anh sao?"

Giọng điệu của cô hơi mang sự khiêu khích nhìn chằm chằm Cố Cẩn, muốn Cố Cẩn đáp trả, nhưng Cố Cẩn chỉ bình tĩnh nhìn cô, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Được, anh biết rồi."

Lâm Lạc Tiêu: "...."

Lâm Lạc Tiêu giậm chân, tức giận nói: "Vậy hẹn gặp lại anh ở buổi tiệc!"

Nói xong những lời này, cô cũng không thèm nhìn lại, quay đầu rời đi.

Cố Cẩn không để ý nhiều tới Lâm Lạc Tiêu, cậu trở về căn hộ của mình. Đây là nơi cậu thường ở khi còn là sinh viên, mọi sinh hoạt đều do người máy trí năng phụ trách xử lý, tuy cậu không đến đây một thời gian nhưng mọi thứ trong nhà đều sạch sẽ như mới.

Sau khi thu dọn đơn giản một chút, Cố Cẩn liền đi đến nơi khác - tòa nhà thủ tướng.

"Cố tiên sinh xin chờ một lát, thủ tướng đang có một cuộc họp. "

Thư ký mỉm cười đưa Cố Cẩn đến phòng nghỉ, bưng cho anh một tách cà phê.

Thủ tướng hiện tại của liên bang tên An Cách, một Alpha có tinh thần lực cấp A, đồng thời cũng là cậu của Cố Cẩn.

Đời trước Cố Cẩn bị bỏ lại một mình trong lễ đính hôn, chính An Cách là người vội vàng đến sau khi xong việc. Ở trong ký ức của Cố Cẩn, người cậu này luôn luôn ôn hòa thân thiện, khi cậu còn là người có tinh thần lực cấp A như thế, khi cậu chỉ có tinh thần lực cấp C vẫn như thế.

Một tiếng rưỡi sau, cuộc họp kết thúc, Cố Cẩn gặp An Cách ở trong phòng làm việc.

"Tiểu Cẩn ngồi đi."

Tuổi thọ của con người trong tinh tế được kéo dài gấp nhiều lần, An Cách mặc dù gần bảy mươi hai tuổi nhưng thực ra ông ấy vẫn đang ở trong thời kỳ phong độ nhất, tao nhã tuấn tú, trên mặt mang theo nụ cười khiến mọi người mê mẩn, như một làn gió xuân.

"Vốn là cậu muốn đến thăm cháu trong lễ đính hôn nhưng xem ra không cần nữa rồi."

An Cách nói, "Cháu đến vì chuyện này sao."

Cố Cẩn nhẹ gật đầu, nói: "Cháu tới xin lỗi cậu, lần này giải trừ hôn ước là do cháu quá tùy hứng."

An Cách nghe vậy nở nụ cười, nói: "Không cần xin lỗi, Tiểu Cẩn, hôn nhân của cháu tự cháu có thể làm chủ, cậu chỉ có giúp nhưng sẽ không can thiệp."

"Nhưng mà ----"

An Cách gõ mặt bàn, lại nói, "Tuy rằng mẹ cháu thật sự tức giận nhưng cháu cũng không cần dọn ra khỏi Cố gia. Dù sao cháu cũng là con ruột của bà ấy, không phải sao?"

Cố Cẩn im lặng một chút, nói: "Con đã thành niên, không thể mãi ở lại trong nhà."

"Cậu tin con có thể độc lập, dù sao cũng là một người ưu tú, vẫn là học sinh mà Florence tự hào."

An Cách nhu hòa nói, "Nhưng mà Cố gia vẫn là nhà của cháu, nhớ thường xuyên về thăm, không cần đi quá xa."

Cố Cẩn biết An Cách là có ý tốt, liền chấp thuận.

Hai người nói chuyện một lát, vô tình An Cách nhắc tới yến tiệc ngày mai, nói: "Yến hội ngày mai con cũng tham dự đi, cho mọi người thấy con vẫn còn tốt, như vậy sẽ bớt lời đàm tiếu. "

Cố Cẩn: "Được"

"Thủ tướng, nơi này có chút việc....."

Thư ký gõ cửa đi vào, Cố Cẩn biết An Cách còn có việc bận, liền đứng dậy tạm biệt.

Khi cậu ra khỏi phòng làm việc, An Cách gọi cậu lại và nói: "Tiểu Cẩn, đừng trách mẹ con quá nhiều, bà ấy chỉ là bị ảnh hưởng nặng nề bởi cái chết của cha con .... Chúng ta đều biết đó không phải lỗi của con."

Cố Cẩn "..."

Cố Cẩn gật đầu rồi im lặng ra khỏi phòng làm việc.

Ngày hôm sau, yến hội được tổ chức tại khách sạn, là con trai cả của Cố gia, cháu ngoại của Thủ tướng liên bang, Cố Cẩn trước giờ đều luôn được chú ý tới, ở trong yến hội cũng là một tiêu điểm -- nhưng cậu không thích đông người nên không bao lâu cậu liền thoát khỏi đám người vây quanh mình, trốn đến trong góc.

Âm nhạc du dương ở đại sảnh vang lên, trong lúc vô tình Cố Cẩn nhìn thoáng qua thấy một Alpha tiến vào đại sảnh, cùng một Omega nhỏ nhắn xinh đẹp. Bởi Alpha kia nhìn quen mắt, ánh mắt Cố Cẩn nhìn hắn thêm mấy giây nhưng vẫn không nhớ ra đó là ai.

Nhưng người nọ đã thấy Cố Cẩn, hơi sửng sốt, theo bản năng đi tới chỗ Cố Cẩn --- Omega bên cạnh lập tức nhíu mày, ôm lấy cánh tay hắn.

Cố Cẩn "?"

Cậu thu hồi ánh mắt, không lâu sau bên tai truyền đến vài lời nói nhằm vào cậu.

"Ngay cả Lăng thượng tướng cũng từ chối, cậu ta thật quá tự tin."

"Đừng nói nữa, Tạ Tinh còn đang nằm viện chỉ vì xúc phạm cậu ta."

"Hừ, có gì không dám nói? Tôi thấy cậu ta chính là cố ý từ chối Lăng thượng tướng. Không phải trước đây cậu ta luôn giả vờ trước Claire mỗi ngày sao? May mắn là Claire tỉnh táo không bị cậu ta lừa dối."

"Nói đến việc này, cậu ta vẫn thích Claire sao? Elis, cô phải cẩn thận chút."

"Yên tâm, Claire sẽ không coi trọng phế vật, một Omega tinh thần lực cấp C, con của cậu ta sinh ra cũng chỉ có thể là phế vật."

Cố Cẩn: "..."

Qua cuộc nói chuyện đó cậu rốt cuộc nhớ tới Alpha vừa nãy là ai.

Trước mười tám tuổi cậu từng có một người theo đuổi, là con trai cả của gia tộc Lynn, nhưng người theo đuổi này không còn xuất hiện nữa khi tinh thần lực của cậu bị giảm xuống cấp C ---- sau đó nghe nói hắn ta đã cùng con gái duy nhất của gia tộc khác kết hôn, là một Omega có tinh thần lực gần đạt tới cấp A.

"Elis, em nói bậy bạ gì đó!"

Một giọng quát lớn vang lên phía sau Elis, cô hoảng sợ quay đầu nhìn thấy Alpha của mình.

"Claire? Anh nghe lén bọn em nói chuyện?"

"Nếu anh không nghe thấy cũng không thể biết em là loại người như vậy."

Claire ủ rũ nói, "Sao lại đi nói xấu sau lưng người khác ?!"

"Tại sao em không thể nói!"

Elis không ngờ Alpha vẫn luôn dịu dàng lại nổi giận với mình, cô lập tức có chút tức giận, "Em nói sai à? Cậu ta không phải chỉ là một phế vật cấp C thôi sao! Tại sao anh lại bảo vệ cậu ta? Như thế nào, đau lòng? Anh muốn cùng cậu ta nối lại tình xưa sao?"

Cô không sợ Cố Cẩn, nghe nói sau lễ đính hôn Cố Cẩn liền ra khỏi Cố gia, một người mất đi sự che chở của gia tộc có gì mà phải sợ!

Thanh âm của Elis không lớn nhưng vẫn dẫn đến sự chú ý của một số người xung quanh, mọi người nhanh chóng nhận ra "phế vật" trong lời của Elis là nói Cố Cẩn, mà bản thân Cố Cẩn lại cầm ly rượu đứng một bên, trên mặt không cảm xúc, thậm chí còn có một chút ý tứ xem kịch.

"Cái gì gọi là nối lại duyên cũ? Em thật là cái gì cũng có thể nói ra!"

Claire nói, "Hiện tại liền xin lỗi cậu ấy, sau đó anh đưa em về đừng ở chỗ này làm chuyện mất mặt nữa."

Elis: "Xin lỗi?! Dựa vào cái gì em phải xin lỗi ! Anh nói thật cho em biết có phải anh muốn quay lại với cậu ta, là cậu ta câu dẫn anh ----"

Chát!

Một cái tát vang dội còn in dấu trên mặt Elis, cô sửng sốt rồi không thể tin được trừng mắt nhìn Claire: "Anh đánh em?!"

Claire lạnh lùng nói: "Cô không xứng sỉ nhục cậu ấy!"

Cố Cẩn "...."

Cậu buông ly rượu, đi sang phía bên kia.

Elis cảm thấy Alpha của mình như hoàn toàn thay đổi, không những lời nói lạnh lùng với mình thậm chí còn động thủ. Trong mắt cô chứa đầy nước mắt, bỗng nhiên nhào qua, móng tay nhòn nhọn vạch xuống một đường đỏ trên mặt Claire.

Claire ăn đau nhíu mày, trở tay đẩy Elis ra. Sức lực Alpha lớn, trực tiếp đẩy Elis nặng nề ngã xuống sàn.

Elis hét lên, nhưng cảm giác đau đớn khi ngã không xuất hiện ---- cô được một bàn tay đỡ lấy.

Bàn tay cân đối, trắng nõn và thon thả, đẹp như ngọc bích ... Elis ngước nhìn lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Cố Cẩn.

Elis: "Cậu-----"

Cố Cẩn: "Cô có bị ngốc không? Bị loại người này lợi dụng cũng không biết, cô có muốn đi kiểm tra não của mình không?"

Elis, "...."

Elis bị lời nói của Cố Cẩn làm cho ngạc nhiên, Claire nhìn thấy Cố Cẩn trong mắt lộ ra sự vui mừng khó nhận ra, nhưng trên mặt tràn đầy sự hối lỗi: "Thật xin lỗi Tiểu Cẩn, anh quản lý cô ấy không tốt ...."

"Làm cô ấy trở thành người xấu sau đó chính mình lại ra mặt đóng vai người tốt?"

Cố Cẩn trực tiếp đánh gãy hắn nói, "Claire, anh xem tôi là trẻ con ba tuổi sao?"

Claire: "....."

"Về nhà đi."

Cố Cẩn nhàn nhạt nói với Elis, "Khám lại đầu của mình đi, còn có cái thứ Alpha này, không cần thì vứt đi là được."

Elis hốt hoảng, ngơ ngác rời đi. Claire nhìn Cố Cẩn, còn nghĩ tới kéo lấy cậu nói gì đó. 

"Cố Cẩn em hiểu lầm rồi, thật ra anh ----"

"Anh họ."

Một giọng nữ kiều diễm xen vào giữa họ, có người xuất hiện bên cạnh Cố Cẩn, là người vừa đi vào yến hội, Lâm Lạc Tiêu.

Lâm Lạc Tiêu nhìn Claire, ngoài cười nhưng trong không cười: "Anh có nhiều tình nhân cũ như vậy, đây có tính không?"

Claire: "..."

Cố Cẩn nhìn cô ấy, nói: "Không khiêu vũ cùng Lăng Đình nữa?"

Lâm Lạc Tiêu khịt mũi, nắm ống tay áo Cố Cẩn, dẫn cậu sang chỗ khác.

Claire chăm chú nhìn bóng lưng của Cố Cẩn, mặc dù không cam lòng cũng chỉ có thể để cậu rời đi.

Không sao, vẫn còn cơ hội.

Hắn tự an ủi mình.

Cố Cẩn hiện tại vẫn chưa thức tỉnh, cậu ta vẫn chưa cắt đứt với liên bang, hắn ta vẫn còn thời gian,lần này không thể lấy được sự hảo cảm của Cố Cẩn liền tranh thủ lần tiếp theo.

Cửa yến hội truyền tới một trận thanh âm nho nhỏ, Claire nghe thấy liền nhìn sang, nhìn thấy một thân ảnh cao gầy, trong mắt không khống chế được lộ ra sự sợ hãi.

Lăng Đình .... tên điên!

Claire nghiến răng, trốn trong đám đông và biến mất trong nháy mắt.

----------

Thượng tướng của liên bang xuất hiện ở trong yến hội ,đây là điều mọi người không nghĩ tới.

Ánh mắt Lăng Đỉnh nhìn qua toàn hội trường, đôi mắt đen nhánh lạnh lùng như vực sâu lạnh lẽo, dường như anh không phải đến đây để tham dự yến hội mà là đến để .... bắt gian.

Lâm Lạc Tiêu kéo Cố Cẩn vào góc, nhưng Lăng Đình vẫn nhìn thấy họ. Alpha cau mày đi về phía họ với vẻ mặt không cảm xúc.

"----"

Lâm Lạc Tiêu lẩm bẩm gì đó, nghe giọng điệu kia hình như không phải điều gì hay ho.

Cố Cẩn: "......"

Cậu không trốn, nhìn Lăng Đình đi đến đối diện mình, sau đó không đợi đối phương mở miệng, nói thẳng: "Xin lỗi không tiếp."

"Không được."

"Không thể!"

Hai âm thanh dường như vang lên cùng lúc, tay Lâm Lạc Tiêu lanh lẹ ôm lấy cánh tay Cố Cẩn: "Em còn chưa khiêu vũ đâu! Đều tại anh, anh phải khiêu vũ cùng em!"

"Liên quan gì đến anh,"

Cố Cẩn rũ mắt nhìn cô, "Vừa hay có người ở đây, em đi tìm anh ta đi."

Lâm Lạc Tiêu: "Phi!"

Ánh mắt Lăng Đình khóa chặt trên tay Lâm Lạc Tiêu đang ôm chặt cánh tay Cố Cẩn, lạnh lùng nói: "Buông tay."

Lâm Lạc Tiêu: "Buồn cười, anh ấy là anh họ tôi, anh chỉ là một người ngoài dựa vào cái gì muốn quản chuyện của chúng tôi!"

"Em ấy là vị hôn thê Omega của tôi."

Lăng Đình nói, "Giữa chúng tôi không đến lượt cô xen vào."

"Đợi đã"

Cố Cẩn nói, "Hai người tiếp tục tranh luận, tôi muốn đi. Tạm biệt."

Lăng Đình: "Em không được đi."

"Không, em muốn khiêu vũ cùng anh!"

Lâm Lạc Tiêu nói, "Anh họ, anh ở lại khiêu vũ cùng em!"

Lăng Đình: "Cô có thể tự nhảy một mình, dù sao cũng thật khó nhìn."

"Anh công kích cá nhân! Tôi nhịn anh lâu lắm rồi!"

Lâm Lạc Tiêu nói: "Anh họ, anh chọn đi - anh muốn khiêu vũ với ai?!"

Cố Cẩn: "...."

Hai người có bệnh à?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy