Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Phẫu thuật

Cuối cùng Cố Cẩn không khiêu vũ cùng ai, cậu trực tiếp đi về.

Mấy ngày sau Ian liên hệ với Cố Cẩn, nói với cậu đã chuẩn bị xong xuôi, có thể bắt đầu phẫu thuật .

"Qua kiểm tra, trong cơ thể cậu đúng là có tồn tại một khối chip, ở cổ tay phải của cậu."

Ian nói, "Con chip này cực nhỏ, nếu không phải kiểm tra nhiều lần thì cho dù có dùng dụng cụ tiên tiến nhất cũng khó phát hiện ra --- hơn nữa tôi cần nhắc nhở cậu, sau khi lấy con chip ra thân thể cậu khả năng sẽ xuất hiện di chứng, yêu cầu nghỉ ngơi một đoạn thời gian."

Cố Cẩn gật đầu, điều này nằm trong dự kiến của cậu.

"Bắt đầu đi."

Cậu nói, "Không cần biết cuộc phẫu thuật có thành công hay không, phiền cậu giúp tôi che giấu chuyện này, tạm thời không cần nói với người khác."

Ian nói: "Yên tâm, tôi đã biết."

Cố Cẩn nằm vào trong khoang chữa bệnh, dịch thôi miên lạnh lẽo tràn ngập trong khoang, cậu nhắm mắt lại chìm vào trong bóng tối.

Cậu dường như đang trôi nổi trong biển sâu, xung quanh chỉ có sự yên lặng. Đột nhiên, một cơn đau nhói truyền khắp toàn thân, giống như rút toàn bộ máu trong cơ thể ra, thở thôi cũng đau đến run người.

Nhưng đối với Cố Cẩn loại đau đớn này cũng không xa lạ gì, đời trước cậu đã trải qua vô số cuộc huấn luyện tinh thần lực, lần nào cũng cố gắng nâng cao tinh thần lực của bản thân đến cực hạn. Cưỡng ép đột phá dẫn đến thể xác và tinh thần phản ứng dữ dội, đau đớn là chuyện bình thương --- chính vì vậy cậu mới có thể đột phá từ cấp C lên cấp B một lần nữa, từ đó cũng phát hiện bí mật trên thân thể mình.

Bên ngoài khoang chữa trị, Ian lo lắng nhìn Cố Cẩn. ca phẫu thuật đang được tiến hành, sắc mặt Cố cẩn tái nhợt tựa hồ không còn chút sức sống.

Từng đợt đau đớn như thủy triều ập đến, ý thức của Cố Cẩn chìm xuống, cậu tựa như trở về đời trước, --- lúc phát hiện việc mình trở thành phế nhân không phải chuyện ngoài ý muốn mà là do có người lên kế hoạch, hơn nữa người đó lại là người quen thuộc nhất lúc bấy giờ của mình .... tuyệt vọng, suy sụp, vô số cảm xúc ập đến, thậm chí trong một khoảng thời gian, cậu dường như mất đi ý chí sống sót.

Ùng ục ----

Dịch thôi miên trong khoang chữa bệnh từ từ chảy ra, một con chip đẫm máu được người máy đặt vào khay, khoang chữa bệnh lần nữa được lấp đầy, vết thương của Cố Cẩn lành lại trong vài giây.

Ian thở phào nhẹ nhõm, điều khiến anh lo lắng là Cố Cẩn không có ý định tỉnh lại. Đột nhiên quang não của anh vang lên, cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng kín mở ra, có ai đó xông vào.

"Ai?!"

Ian giật mình, đập vào mắt anh là một khuân mặt tuấn tú lạnh lùng. Trước đây anh từng thấy khuôn mặt này ở nhiều nơi, anh biết rõ mối quan hệ giữa người đàn ông trước mặt và bạn mình.

"Làm sao anh biết nơi này!"
"...."

Lăng Đình phớt lờ câu hỏi của Ian, chỉ bước nhanh đến khoang chữa bệnh, im lặng nhìn chăm chú vào người bên trong vài giây rồi giơ tay ấn mở khoang chữa bệnh.

Rầm ---------

Dịch trị liệu chảy ra ngoài, Cố cẩn nằm ở bên trong khoang chữa bệnh, lông mi nhỏ dài, tóc đen mềm mại xõa trên gò má tái nhợt, còn đang ngủ say chưa tỉnh.

Lăng Đình cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên người Cố Cẩn, lại cúi xuống ôm Cố Cẩn vào trong lòng.

Động tác của người đàn ông thật nhẹ, như là đối với trân bảo quý giá nhất của mình. Sau khi thấy Cố Cẩn đã nằm trong lòng mình mới chậm rãi cúi đầu, dụi dụi vào tóc Cố Cẩn --- như con sói đơn độc đánh dấu bạn đời để tuyên bố quyền sở hữu.

Ian: "Anh.."

Nếu bây giờ là một bộ dáng thật quý trọng đối phương vậy vì sao trước kia đối xử với Cố Cẩn lãnh đạm như vậy?

Ian muốn đem những thắc mắc của mình ra hỏi nhưng Lăng Đình đã đứng thẳng lên, ôm Cố Cẩn rời đi.

.......


Ý thức của Cố Cẩn dao động, phảng phất như trở về thời điểm khi còn trẻ gặp nạn ở hoang tinh.

Gió núi lạnh thấu xương lướt qua miệng vết thương, trán Cố Cẩn nóng bừng, ý thức trong lúc hôn mê cảm giác có một cánh tay hữu lực gắt gao ôm lấy mình, mang theo nhiệt độ ấm áp của áo khoác bao lấy cậu, thay cậu chắn từng đợt gió lạnh ở hoang tinh.

Cố Cẩn cố hết sức mở mắt nhưng cơ thể nặng nề đến mức cậu không thể kiểm soát. Cổ họng khô khốc, cậu ho khan một tiếng, sau đó cảm giác có một bàn tay che lông mày cùng mắt của cậu, ngón tay mảnh khảnh, lòng bàn tay khô ráo ấm áp mang theo sự an ủi trong yên lặng.

Hơi thở của Alpha tràn ngập sự trưởng thành, thơm ngát như rượu vang đỏ lâu năm, Cố Cẩn hơi nghiêng đầu, áp trán vào lồng ngực Alpha, nghe tiếng tim đập đều đều nhịp nhàng.

"Đừng sợ,"

Alpha thanh âm nhẹ nhàng, trầm thấp ôn nhu, giống như băng tuyết tan trên mặt hồ mùa xuân, "Anh ở đây"

"...."

Cố Cẩn tỉnh lại khỏi cơn buồn ngủ mở mắt ra.

Giấc mộng ở hoang tinh và Alpha đã đi xa, đầu óc có chút hỗn loạn, chôn mình trên chiếc giường lớn mềm mại, cậu sửng sốt hai giây.

-------Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra nơi đây không phải căn hộ của mình.

Chiếc giường dưới thân mềm mại như đám mây, làm người ta hận không thể chìm vào trong đó. Bàn tay của Cố Cẩn được bao phủ bởi bàn tay khác, nhiệt độ bàn tay giống như trong mộng, nhưng lại càng thô ráp, có những vết chai dày đặc do chiến đấu nhiều năm.

Cậu muốn rút tay ra nhưng bàn tay đó đột nhiên siết chặt, ngón tay mảnh khảnh mà hữu lực chen vào giữa cái ngón tay cậu, đan hai tay vào nhau.

"Em tỉnh rồi à?"

Lăng Đình ngồi cạnh giường, đôi mắt đen như vực sâu, trong đó phản chiếu hình bóng Cố Cẩn.

Cố Cẩn "....."

Bởi vì đầu óc còn chưa tỉnh táo, nhất thời cậu cho rằng mình đã trở lại đời trước ngày mình cùng Lăng Đình kết hôn.

----- chỉ là đời trước bọn họ chưa từng có không khí hòa hoãn như vậy, Lăng Đình hàng năm đóng quân trong quân đội, liên lạc duy nhất của hai người có lẽ là kỳ phát tình của Cố Cẩn .... Dù vậy Lăng Đình vẫn thờ ơ như anh ta đang thực hiện nhiệm vụ nào đó, Cố Cẩn còn không thể nhìn kỹ Alpha đã đánh dấu mình sau khi tỉnh dậy .

Cố Cẩn từ trên giường ngồi dậy, vừa mới đứng dậy đầu óc đã có chút choáng váng. Cậu nhắm mắt lại nói: "Buông tôi ra."

Lăng Đình nghe vậy lại nhẹ nhàng nắm tay Cố Cẩn, ngay sau đó liền buông ra.

"Anh đã mời bác sĩ kiểm tra thân thể cho em."

Lăng Đình nói, "Tinh thần lực đã hồi phục, nhưng bởi vì mới trải qua phẫu thuật, em còn cần nghỉ ngơi."

 Cố Cẩn không nói gì, cậu  nhìn xung quanh, đây là nhà của Lăng Đình ở tinh cầu thủ đô ở đời trước,  sau khi kết hôn với Lăng Đình, anh rời khỏi Cố gia và sống ở đây 7 năm.

Nhà của Lăng Đình cũng giống như anh ta, tràn ngập không khí lạnh lẽo và đơn điệu, nhưng chiếc giường mà Cố Cẩn nằm dường như mềm mại hơn nhiều, có cả một số đồ dùng không giống với ký ức trước đây của anh, có thêm một ít .... sự sống.

Nhìn thấy ánh mắt của cậu rơi vào một cái cây xanh bên cửa sổ, Lăng Đình nói: "Hoa Romain, anh cảm thấy em sẽ thích."

Cố Cẩn nhìn Lăng Đình một cái, nói: "Không thích, rất khó nhìn, phẩm vị của Alpha mấy người thật kinh khủng."

Lăng Đình "...."

"Đưa tôi về nhà anh mà chưa có sự đồng ý của tôi giống như một kẻ bắt cóc vậy."

Cố Cẩn lạnh lùng nói, "Lăng thượng tước, anh nghĩ anh là nam chính bá đạo trong tiểu thuyết của người địa cầu xưa sao? Tự cảm thấy mình thật tốt đẹp?"

Lăng Đình ".... Tại sao em lại đọc tiếu thuyết của người địa cầu xưa?"

"Liên quan gì đến anh?"

Cố Cẩn nói, "Hành vi của anh thật làm người ta chán ghét."

Lăng Đình không còn lời nào để nói chỉ có thể nói một tiếng: "Thật xin lỗi."

Đời trước anh cùng Cố Cẩn luôn lạnh lùng với nhau, nhưng đến bây giờ anh mới phát hiện, Omega của mình .... dỗi người thật lợi hại.

Tuy nhiên hình như em ấy không còn là Omega của mình nữa.

"Anh đã làm nhiều điều sai trái khiến em chán ghét. Anh xin lỗi."

Lăng Đình nói, "Anh hy vọng em có thể cho anh thêm một cơ hội, Cố Cẩn, anh thích em."

Cố Cẩn cười nhạo một tiếng: "Lời nói này của anh như kiểu tra nạm trọng sinh trở về vậy."

Lăng Đình: "Như em thấy, anh đúng thật là đã trọng sinh."

Cố Cẩn: "Ghê vậy sao, tôi cũng thế."

Lăng Đình: "...."

Lúc trước anh đoán ra Cố Cẩn hẳn là cũng trọng sinh nhưng không nghĩ tới Cố Cẩn sẽ dùng loại ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ "Vậy anh thật là lợi hại đấy" mà nói ra.

"Nếu hai ta đều trọng sinh, có một số việc giải quyết luôn đi."

Cố cẩn nói, "Lăng Đình, kết hôn với anh thật không ổn chút nào, vô cùng không ổn, thật cảm ơn anh, về sau tôi đều không nghĩ đến việc kết hôn."

Lăng Đình "...."

Lăng Đình nói, "Đời trước anh rất tồi tệ, em có thể mắng anh nhiều một chút."

Cố Cẩn: "Thật xin lỗi, tôi còn muốn đánh anh."

"Đánh cũng được,"

Lăng Đình nói, ":úc đó anh không nhận ra tình cảm với em, làm rất nhiều chuyện tồi tệ, chỉ cần em có thể vui vẻ một chút, việc gì anh cũng làm."

"Không, anh cách xa tôi một chút là tôi vui rồi."

Cố Cẩn nói, "Cho nên bây giờ tôi đi được chưa?"

"........"

Phòng khách lầu một, phó quan đang muốn đi lên lầu, ngẩng đầu lên liền thấy một thanh niên lạnh đạm xinh đẹp từ trên đi xuống.

"Cố tiên sinh, chào ngài."

Hắn không nghĩ sẽ nhìn thấy một Omega từ trong nhà cấp trên của mình, lại còn là Omega giải trừ hôn ước với cấp trên của mình ở trước mặt mọi người, nhất thời rất là kính nể.

Cố Cẩn nhàn nhạt liếc phó quan một cái, chào hỏi hắn xong liền đi.

Chờ Cố Cẩn rời đi, phó quan đi lên tìm Lăng Đình báo cáo mới phát hiện Lăng Đình vẫn luôn đứng trước cửa sổ, im lặng nhìn bóng dáng Cố Cẩn.

..........Thật là đáng thương làm người ta rơi lệ.

Phó quan nghĩ như vậy không khỏi thở dài một hơi.

Lăng Đình: "......"

Cấp dưới của mình có bệnh à?

--------

Cố Cẩn ra khỏi nhà Lăng Đình, lại trở về viện nghiên cứu.

"Tôi nghĩ cậu sẽ ở lại chỗ của Lăng Đình."

Ian nói, "Dù sao đó cũng là vị hôn phu ------"

Cố Cẩn liếc Ian một cái.

Ian: "..... Được rồi, vị hôn phu cũ, tôi hiểu rồi."

Cố Cẩn nói: "Kiểm tra tinh thần lực của tôi đi."

Ian gật đầu, cho những người khác trong viện nghiên cứu ra ngoài, mang cho Cố Cẩn máy đo tinh thần lực.

Máy đo tinh thần lực hình tròn bao lấy đầu Cố Cẩn, Cố Cẩn nhắm mắt, chậm rãi phóng ra tinh thần lực.

Máy đo sẽ căn cứ theo tinh thần lực được phóng thích ra mà phán đoán cấp bậc, đều yêu cầu người kiểm tra đem toàn bộ tinh thần lực phóng ra. Lúc này kết quả trên màn hình đang tăng lên ... cuối cùng dừng lại gần vị trí 0.

"Cấp 3A!"

Ian kinh ngạc hô lên, "Thậm chí gần cấp S! Chưa bao giờ có Omega đạt được trình độ này, cậu chính là người duy nhất!"

Cố Cẩn: ".... Phải không?"

Tinh thần lực của cậu cao như vậy có lẽ là do đời trước cậu đã thực hiện hàng ngàn hàng vạn huấn luyện tinh thần lực, nhưng ở lần kiểm tra vừa rồi cậu cảm giác có thứ gì đó như gông cùm xiềng xích làm cho cậu không thể phóng thích hoàn toàn tinh thần lực của mình.

Cậu nói nghi vấn này cho Ian, Ian làm lại một lần kiểm tra thân thể cho cậu nhưng kết quả vẫn là không có vấn đề gì.

"Cũng có thể do tinh thần lực của cậu bị áp chế lâu năm, chưa thể khôi phục hoàn toàn."

Ian nói, "Đừng sợ, ít nhất hiện tại cậu không có vấn đề gì."

Cố Cẩn hơi gật đầu, nhưng vào lúc này trí não của cậu tích tích sáng lên, có thông báo đến.

Đó là một thông báo ngắn, chỉ có một câu, bảo Cố Cẩn lập tức về nhà.

Người gửi thông báo này ... là An Y, mẹ Cố Cẩn.

Nửa giờ sau, Cố Cẩn xuống khỏi tàu bay tư nhân, về Cố gia.

Cố Duyệt đã trở về trường học, Cố gia chỉ còn lại An Y và một số người hầu. Nhưng khi Cố Cẩn vào nhà, trong phòng khách đang có người.

"Bác gái nói đùa rồi, Tiểu Cẩn chưa chắc sẽ đồng ý......"

Đát.

Gót giày nhẹ nhàng gõ xuống sàn tạo nên âm thanh rõ ràng. Claire: "......"

"Cố Cẩn,"

An Y nói, "Tới đây chào hỏi, đây là Claire của gia tộc Lynn, hai người hẳn là nhận thức nhau rồi."

Ánh mắt Cố Cẩn quét qua gương mặt Claire, lạnh lùng và sắc bén. Tại khoảnh khắc đó, Claire cảm thấy như có con dao đâm vào vào mắt mình, hắn vội vàng quay đi, không dám nhìn vào mắt Cố Cẩn.

"Đương nhiên là tôi nhận biết hắn,"

Giọng nói của Cố Cẩn nhẹ nhàng nhưng đầy sự giễu cợt, "Người mà vài ngày trước công khai đánh Omega của mình, hắn ta thực sự không xứng làm một Alpha."

"Đó là chuyện của vài ngày trước, bây giờ Claire đã ly hôn với Omega đó và đang độc thân."

Giọng điệu An Y bình thản, tay cầm tách trà, trà đen đang bốc khói nghi ngút, giọng điệu cũng mơ hồ có chút nóng nảy, nghe không ra là  chân thành hay ác ý.

"Cố Cẩn, nếu mày kiên trì cùng Lăng thượng tướng hủy hôn ...... thì có thể kết hôn với Claire, trở thành Omega của hắn."

-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy