Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: hắc báo

"Lại đây để ta nhìn kĩ ngươi."

Đức Lan Khoa vươn tay ra trước mặt Cố Cẩn, Cố Cẩn dừng một giây, nở nụ cười tươi với Đức Lan Khoa.

"Vâng, đại nhân."

Omega tóc vàng xinh đẹp như hoa bưng một ly rượu vang đỏ lên, cần cỏ trắng nõn hơi ngẩng lên, đi đến chỗ Đức Lan Khoa.

Đức Lan Khoa dựa trên sô pha, tư thái thả lỏng, ánh mắt dừng trên người Omega, giống như thợ săn nhìn con mồi đang từng bước đi vào bẫy của mình.

"Đại nhân, mời ngài uống rượu."

Omega tóc vàng dịu ngoan nằm bên chân Đức Lan Khoa, đôi tay nâng chén rượu, Đức Lan Khoa hơi cúi đầu, cơ hồ có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người Omega.

Sau đó chén rượu bị đổ, chất lỏng đỏ tươi làm ướt một mảng áo của Đức Lan Khoa.

Đức Lan Khoa: "...."

"Ngu xuẩn!" Lan Ân cả kinh nhảy dựng lên, "Ngươi làm cái gì đó?! Dám vô lễ với đại nhân!"

"Thật xin lỗi!" Cố Cẩn sợ hãi, ánh mắt xinh đẹp lập tức hồng hồng, "Tôi không cố ý, mong ngài tha cho tôi!"

Lan Ân giận dữ không kìm được giọng nói: "Người đâu! Đưa cậu ta ra khỏi đây!"

"Phanh" một tiếng cửa phòng khách được mở ra, Lăng Đình tiến vào, nắm lấy cánh tay Cố Cẩn kéo cậu ra bên ngoài.

Omega tóc vàng hét lên một tiếng, giãy giụa, trong lúc hỗn loạn còn đạp vào chân Lăng Đình: "Không được! Đại nhân tha cho tôi đi, tôi sẽ không tái phạm nữa!"

Lăng Đình: "..." Sao diễn như thật vậy.

Lan Ân: "Còn thất thần cái gì, kéo cậu ta ra ngoài cho chó ăn!"

Lăng Đình nói câu "Vâng" sau đó đem người đang "kinh sợ thất thố", "bất lực run bần bật" kéo ra ngoài.

"Từ từ." Ngay khi hai người sắp ra khỏi cửa, Đức Lan Khoa bỗng mở miệng, "Để Omega kia ở lại."

Động tác của Lăng Đình dừng lại, Lan Ân không ngờ Đức Lan Khoa sẽ nói như vậy, hoang mang nói: "Nhưng mà ..."

"Ta rất thích Omega này," Đức Lan Khoa tùy ý dùng khăn lau đi rượu trên người, tuy là nói chuyện với Lan Ân nhưng đôi mắt lại nhìn Cố Cẩn, vẫn chưa rời đi, "Lan Ân tiên sinh luyến tiếc sao?"

"Không phải không phải, ngài thích là tốt rồi!" Lan Ân nhanh chóng nói, "Nghe thấy chưa, ngươi nhặt được cái mạng về rồi đấy, còn không mau cảm ơn đại nhân!"

Cố Cẩn cùng Lăng Đình liếc nhau, sắc mặt Lăng Đình như thường, nhờ vào ống tay áo che đi, anh nhẹ nhàng nhéo vòng tay trắng bạc trên cổ tay cậu.

----- Điều này có nghĩa là quân hạm đã đến, bọn họ có thể hành động.

Cố Cẩn liền hiện ra biểu tình đại nạn không chết, khóc nức nở : "Cảm ơn đại nhân."

Đức Lan Khoa cười nói: "Lại đây, ta dẫn ngươi đi."

Cố Cẩn đi từng bước đến chỗ hắn, bị Đức Lan Khoa nắm lấy tay kéo xuống ngã ngồi bên cạnh hắn.

Cùng lúc đó, Lăng Đình nhanh như chớp chế trụ bảo vệ ở cửa, bàn tay Cố Cẩn ấn trên ngực Đức Lan Khoa ----- vòng tay trắng bạc hóa thành trường kiếm, mũi kiếm bén nhọn đâm vào tim Đức Lan Khoa!

Xoẹt-----

Không có máu tươi, chỉ có điện quang tràn ra từ cơ thể Đức Lan Khoa, quấn lên trường kiếm. Cố Cẩn cũng không ngoài ý muốn, trong tiếng thét chói tai của Lan Ân nhanh chóng lui về sau, giây tiếp theo, tín hiệu cảnh báo vang lên, tiếng bước chân hỗn độn vang lên khắp phi thuyền.

"Ông chủ! Có quân hạm ở quanh đây! Quân đội đã phái quân hạm đến đây!"

"Làm sao bây giờ, chúng ta đã bị phát hiện!"

Mọi người loạn thành một đoàn, Lan Ân hoảng sợ lùi về sau, ngã xuống đất.

"Ngươi ...... là ngươi!"

Ông ta chỉ vào Cố Cẩn, khóe mắt như muốn nứt ra, "Ngươi rốt cuộc là ai?!"

Cố Cẩn không trả lời, Đức Lan Khoa lại khẽ cười một tiếng.

"Thật may mắn a, đến tận đây rồi vẫn bị các người tìm tới." Tuy bị xuyên qua trái tim nhưng giống như lần trước, Đức Lan Khoa vẫn mở miệng cười, "Xem như lần này là ta đen dủi ..... được rồi, thân thể này coi như tặng cho các ngươi."

Cố Cẩn nhìn thẳng hắn, Đức Lan Khoa chậm rì rì bồi thêm câu: "Chỉ bằng thứ này không giết được ta, tương lai còn dài, chúng ta hôm khác gặp lại."

Vừa dứt lời, ánh sáng trong mắt hắn đột ngột tắt đi, cả người ngã xuống giống như máy móc bị hỏng.

Cố Cẩn: "..."

Xem ra người mô phỏng Đức Lan Khoa này không chỉ có một thân thể, dù cho có một khối thân thể bị phá hủy, hắn cũng có thể nhanh chóng chuyển đến một khối thân thể mới.

Lăng Đình: "Đừng lo, một ngày nào đó chúng ta sẽ bắt được hắn."

Cố Cẩn: "Tôi chỉ thấy hắn ta dùng khuôn mặt của cha tôi, làm tôi thấy rất ghê tởm."

Quân đội đã khống chế phi thuyền, nơi này toàn bộ đều là quân nhân được vũ trang đầy đủ, cấp dưới của Lan Ân hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Tất cả đã bị bắt, sắp phải chịu thẩm vấn.

Thông qua bước nhảy không gian, Cố Cẩn về tới pháo đài ở tinh cầu Greenland, tuy tinh tặc đã bị đánh lui nhưng để an toàn, một đoạn thời gian kế tiếp Lăng Đình đều sẽ đóng quân ở đây.

 Hiệu suất thẩm vấn của quân đội rất cao, gần như không đến nửa ngày, Cố Cẩn liền biết được tất cả từ miệng Lan Ân.

"Tôi không phải cố ý muốn đối nghịch với liên bang, tôi chỉ muốn sống thôi!" Trong ngục giam, Lan Ân hô to oan uổng quá, "Tôi bị bọn họ theo dõi một khi có hành động khác lạ lập tức sẽ bị giết, tôi cũng hết cách a!"

Thương nhân ở tinh tế như bọn họ không có thân phận hợp pháp ở liên bang, bị tinh tặc uy hiếp cũng là chuyện thường xem như là đen đủi.

Lăng Đình: "Ông biết bao nhiêu về "Kiêu"."

Lan Ân sửng sốt: "Kiêu, Kiêu gì? Tôi không biết tên của bọn họ, rất nhiều người giống như tôi đều gọi họ là "tổ chức"."

"Vậy ông liên lạc với bọn họ bằng cách nào, giao dịch bằng cái gì?"

"Bọn họ sẽ liên lạc với tôi, mỗi lần đều là một tài khoản quang não khác nhau, địa điểm giao dịch cũng khác nhau." Lan Ân nói, "Bọn họ sẽ đưa hàng hóa cho tôi, mượn tay tôi lưu thông đến địa phương khác. Hàng hóa đều là vật thí nghiệm, thuốc độc, thuốc tinh thần, ...... Tôi giao dịch không nhiều, so với những người khác quả thực là lông phương sừng lân."

(Phụng mao lân giác(thành ngữ): dùng để ví nhân tài hoặc sự vật trân quý ít có.)

Cố Cẩn bên cạnh nghe vậy lạnh lùng nói: "Có thể gặp mặt với Đức Lan Khoa, ông cũng khiêm tốn quá rồi."

Lan Ân : "..."

Theo như lời ông ta nói, ông ta chỉ là thương nhân giao dịch với "Kiêu", mà các tinh cầu lớn còn có rất nhiều thương nhân như vậy, tự nguyện hoặc bị bắt giao dịch với "Kiêu", giao dịch đồ vật gì cũng không giống nhau.

Ngay cả như thế, rất nhiều thương nhân ở tinh tế cũng không hoàn toàn hiểu rõ "Kiêu" là tổ chức như thế nào, bọn họ thậm chí còn không biết cái tên "Kiêu", chỉ biết tổ chức này là của tinh tặc, như một tấm lưới lớn trải rộng khắp các tinh cầu lớn, hơn nữa đã tồn tại rất nhiều năm.

"Trừ những điều này ra thật sự tôi không biết gì nữa." Lan Ân nói, "Tôi thật sự cũng chỉ là người làm ăn buôn bán, không quyền không thế, chỉ có thể bị ép buộc ...."

"Nếu đã như vậy." Lăng Đình nhàn nhạt nói, trên mặt không chút biểu tình, "Ông không còn giá trị gì nữa, xử lý đi."

Anh xoay người rời đi, người thẩm vấn lấy ra một ống tiêm có chứa thuốc. Trong mắt Lan Ân toát ra sự sợ hãi, ông ta biết bên trong ống tiêm là loại thuốc gì ---- chỉ cần tiêm vào thân thể, ông ta sẽ sống không bằng chết suốt 16 giờ, khó lưu thông máu, thống khổ chết đi.

"Khoan đã, khoan đã!" Lan Ân nói, "Các người có thể đi tìm Y Tác Tư! Hắn là người tiếp xúc sâu nhất với tổ chức trong chúng tôi, tôi nghe nói ông ta chính là thành viên của tổ chức!"

Cái tên Y Tác Tư này không hề xa lạ với Lăng Đình và Cố Cẩn, ông ta là thương nhân giàu có nhất ở tinh tế, tiền nhiều không đếm xuể, thậm chí có cả một thành phố ngầm ------- nơi đó không chịu sự quản chế của liên bang, là một nơi vô chủ, mà ông ta chính là chủ nhân duy nhất ở đó.

Cố Cẩn: "Thật sao?"

Lan Ân: "Là thật! Tất cả mọi người đều nói như vậy, tôi có thể dùng tính mạng để thề!"

Cố Cẩn cùng Lăng Đình liếc nhìn nhau, Lăng Đình gật đầu với cậu, lại nói với người cai ngục : "Trông chừng ông ta cho kĩ."

Hai người ra khỏi ngục giam, Cố Cẩn: "Tôi muốn đi thành phố ngầm xem thử."

"Một mình em quá nguy hiểm," Lăng Đình nói, "Anh đi với em."

Cố Cẩn gật đầu, nói: "Con hắc báo kia đâu?"

---- Hắc báo sớm đã được đưa đến viện nghiên cứu của pháo đài, nơi đó đều là người của Lăng Đình, tất cả đều sẽ được bảo mật, sẽ không tiết lộ tin tức ra ngoài.

Bởi vì không chắc chắn hắc báo sẽ không công kích người, nhân viên của viện nghiên cứu sẽ tạm thời nhốt nó trong một căn phòng trong suốt bốn phía. Cố Cẩn nhìn thấy nó lúc nó đang dữ tợn gầm nhẹ với bên ngoài qua bức tường ngăn cách, nhìn thấy cậu, liền xoay người "ngao" một tiếng.

Có chút ủy khuất.

"Xin lỗi," Cố Cẩn an ủi xoa đầu hắc báo, biết nó là dựa theo lời dặn dò của mình mới ngoan ngoãn ở đây, ngẩng đầu nói với nhân viên viện nghiên cứu, "Có thể để nó ở cùng tôi không."

"Có thể, chúng tôi cần rút máu của ngài và nó, chỉ cần có kết quả kiểm tra, ngài có thể dẫn nó rời đi."

"Được"

Nhân viên nghiên cứu dùng mũi tiêm đâm vào tay Cố Cẩn, lấy một ống máu. Khi người nọ muốn đến gần hắc báo, hắc báo nhe răng, bày ra tư thế chuẩn bị tấn công.

"Đừng sợ, người đó sẽ không làm hại ngươi." Cố Cẩn ngồi xuống bên cạnh hắc báo, vuốt lông nó, "Không đau, rất nhanh sẽ ổn."

Hắc báo nhìn Cố Cẩn một cái, ngửi ngửi cánh tay vừa lấy máu của cậu, rống lên một tiếng trầm thấp.

Nhưng nó thật sự không động nữa, tùy ý để nhân viên nghiên cứu lấy một ống máu, sau đó thân thể nằm rạp bên chân Cố Cẩn ----- muốn sờ sờ.

Trong mắt Cố Cẩn có ý cười, vừa xoa xoa hắc báo, vừa nói: "Để ta đặt cho ngươi cái tên."

Lăng Đình: "Đặt cái tên, em sẽ có hảo cảm với nó."

"Vốn dĩ tôi đã có hảo cảm với nó," Cố Cẩn nói, "Nó đáng yêu hơn Bạch Trạch nhiều."

Bạch Trạch: "????"

Nó chỉ là một cơ giáp bé nhỏ đáng yêu, vì sao lại cue nó?

Ủy khuất.

....

Ba tiếng sau, nhân viên nghiên cứu đưa cho cậu kết quả kiểm tra, không ngoài dự kiến, cậu cùng hắc báo này thật sự có mối liên hệ nào đó.

Chỉ là Cố Cẩn không ngờ, kết quả của nhân viên nghiên cứu so với cậu tưởng tưởng càng khiến tâm cậu lạnh lẽo hơn thế.

"Chắc hẳn ngài đã biết, biến dị thú tuy là thú nhưng lúc chế tạo cần một ít tinh thần lực mạnh mẽ từ gen và máu của người nào đó, việc này đã phạm vào luật cấm thí nghiệm trên cơ thể người, đã vi phạm pháp luật của liên bang."

Nhân viên nghiên cứu nhìn Cố Cẩn, do dự một chút vẫn nói ra nửa câu sau.

"Tuy rằng chỉ là kiểm tra bước đầu, nhưng trong cơ thể biến dị thú này ...... thật sự có chứa máu của người thân ngài."

--------









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy