Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Tiêu tan hiềm khích

Người cai ngục không ngờ chỉ vì một câu nói mà hắn đã đắc tội Cố Cẩn, nhưng cũng nhặt được cái mạng từ chỗ Lăng Đình.

Cửa sắt khóa lại, Cố Cẩn cùng Lăng Đình ngồi trong phòng giam, qua vài giây, Cố Cẩn: "Có phải vừa rồi anh cười không?"

Lăng Đình: "Không có"

Cố Cẩn: "Tôi thấy"

"Không có," Lăng Đình bình tĩnh lặp lại, "Em nhìn lầm rồi."

"Tôi làm chứng," Đế Thính nói, "Chủ nhân nhà tôi vừa nãy thật sự không có vì tên cai ngục nói ngài xấu mà cười ngài đâu."

Cố Cẩn mặt không biểu tình nhìn Lăng Đình.

Lăng Đình: "...."

Lăng Đình vẫn bình tĩnh nhìn thẳng Cố Cẩn, sau một hồi Cố Cẩn dời tầm mắt đi trước.

Trong phòng giam yên lặng một hồi, Lăng Đình nhìn Cố Cẩn, tuy Cố Cẩn không có biểu tình gì nhưng Lăng Đình vẫn nhạy bén phát hiện.

Lăng Đình: "Em muốn nói gì sao?"

Cố Cẩn: "Khụ"

Cậu quay mắt tránh tầm mắt Lăng Đình, vài giây sau, nhẹ nhàng nói câu "Cảm ơn".

"Lúc trước là anh cứu tôi, tôi còn chưa nói cảm ơn anh. Đời trước tôi còn cho rằng anh là cái loại người cao cao tại thượng thích nhục nhã người khác, không ngờ anh cũng khá tốt."

Hình như đã bị phát thẻ người tốt, Lăng thượng tướng im lặng một hồi, nói: "Anh hình như chưa cảm thấy mình cao cao tại thượng bao giờ, cũng không có ý nhục nhã em."

Cố Cẩn: "Ban đầu anh còn từ chối ký tên vào hôn ước, còn mạnh mẽ đánh dấu tôi vào ngày kết hôn."

"Khoan đã," Lăng Đình nói, "Anh từ chối ký tên thực ra là có nguyên nhân."

Trước đó anh không có cơ hội giải thích với Cố Cẩn, cuối cùng hôm nay có thể nói ra.

"Lần đầu tiên gặp em anh đã thích em rồi, cho nên anh mới đồng ý liên hôn với em." Lăng Đình nói, "Nhưng anh nghe nói em cùng mẹ bất hòa, liền muốn tự mình đi hỏi ý kiến của em -- kết quả anh nghe được cuộc nói chuyện của em cùng thủ tướng."

Đó là lần đầu tiên anh gặp lại Cố Cẩn sau chuyện ở hoang tinh, Omega lúc trước còn cuộn tròn trong lồng ngực anh như con thú nhỏ đã trưởng thành thành thanh niên lạnh lùng mà xinh đẹp, khi bị An Cách hỏi về cuộc liên hôn, đôi mắt xinh đẹp của cậu chỉ có sự lạnh lùng, giọng nói không mang theo cảm xúc: "Tùy tiện, dù sao anh ta cũng chỉ nhìn trúng gia tộc sau lưng cháu."

Cố Cẩn ngạc nhiên, nói: "Tôi thật sự đã nói như vậy, nhưng cũng chỉ là lời nói khi tức giận. Tôi chưa từng nghĩ sẽ đổ lỗi cho anh, chỉ là tức giận mẹ đã coi tôi thành phế vật, trở thành một công cụ liên hôn ... dù sao lúc đó tôi vẫn còn đặt kỳ vọng trên người bà ấy."

"Nhưng lúc đó anh không biết," Lăng Đình nói, "Anh cảm thấy em rất ghét anh, không muốn kết hôn với anh, cho nên mới không ký tên vào hôn ước muốn cho hai ta cho nhau một con đường sống."

 Đáng tiếc anh không giỏi nói lời giải thích, mà An Y đã sớm muốn đuổi Cố Cẩn ra khỏi gia tộc, anh còn chưa ký tên đã tổ chức tiệc đính hôn ---- lúc ấy Lăng Đình còn đóng quân ở biên cảnh, căn bản không thể quay về, vì vậy đã bỏ lỡ tiệc đính hôn làm quan hệ của hai người lại chuyển biến xấu.

"Ngày kết hôn anh cũng không muốn cưỡng bức em, nếu em không muốn anh sẽ lập tức dừng lại. Nhưng em một câu cũng không nói cho nên anh cảm thấy em đã tiếp nhận chuyện này."

Cố Cẩn không còn lời nào để nói, khi đó cậu tự sa ngã rồi chấp nhận cái hôn ước này, trong lòng tràn đầy sự chán ghét với mọi thứ xung quanh mình, bởi vậy mà thời điểm Lăng Đình chạm vào cậu cũng không khác gì cưỡng bức.

Một người tâm lạnh, một người mặt lạnh, cậu cùng Lăng Đình cứ như vậy khiến cho sự hiểu lầm ban đầu càng ngày càng lớn, đến khi cậu chết hai người vẫn chưa thể biết tâm ý của đối phương.

Cố Cẩn: "Thật xin lỗi."

"Không cần xin lỗi," Lăng Đình ngồi cạnh Cố Cẩn, nhẹ nhàng nói, "Anh cũng không nên làm mặt lạnh với em, luôn ở trong quân đội không trở về với em. Nếu lúc trước nguyện ý giải thích cho em, mà không phải giữ trong lòng không nói ra có lẽ chúng ta cũng sẽ không giằng co nhiều năm như vậy."

"Không, đây không phải lỗi của anh." Cố Cẩn đau đầu nói, "Vấn đề của tôi cũng rất lớn ..... Được rồi, hiểu lầm trước đó đều xóa bỏ hết đi,"

Lăng Đình nhẹ nhàng cầm tay Cố Cẩn, bàn tay ấm áp bao lấy tay Cố Cẩn. Cố Cẩn theo bản năng muốn tránh ra, do dự một chút, không cử động.

Bạch Trạch: "Khụ"

Đế Thính: "Khụ"

Lăng Đình, Cố Cẩn "......"

Cố Cẩn ném tay Lăng Đình ra, sắc mặt không đổi ngồi thẳng dậy, nói: "Sau khi trở về thì giấu tin tức về biến dị thú đi, âm thầm điều tra trong quân đội đừng để cậu tôi biết."

Cậu đã phát hiện sự không thích hợp,ban đầu An Cách che giấu thông tin về người đã cứu cậu. Sau đó cũng là An Cách chủ động tìm cậu nói chuyện, mới khiến cho Lăng Đình nghe được câu "Anh ta cũng chỉ nhắm vào gia tộc phía sau cháu" ---- không cần biết là An Cách cố tình hay vô tình, đều chen ngang giữa cậu cùng Lăng Đình, điều này hết sức đáng ngờ.

Lăng Đình gật đầu, nói: "Có lẽ chỉ là ngoài ý muốn."

 Sắc mặt Cố Cẩn hơi tối, cậu đương nhiên hy vọng là ngoài ý muốn, dù sao An Cách cũng là cậu của Cố Cẩn, từ nhỏ đến lớn ngoài cha cậu ra thì An Cách là người thương cậu nhất.

"Được rồi .... Không nói chuyện này nữa." Cố Cẩn nói, "Sao chúng ta chưa rời khỏi đây? Cần tôi giả bộ ngất xỉu không?"

Lăng Đình: "Không cần."

Anh móc từ trong túi ra một vật giống như cây bút.

Cố Cẩn: "??"

Sao vẫn còn?

Lăng Đình: "Dụng cụ để cắt"

Sau đó Cố Cẩn liền trơ mắt nhìn anh dùng "cây bút máy" cắt cửa sắt, trực tiếp đi ra ngoài.

"......"

Trong nhà giam chỉ có nhốt có hai người bọn họ, Lăng Đình và Cố Cẩn đi ra ngoài đã dọa sợ người cai ngục, vừa muốn nói gì đó đã bị Lăng Đình chĩa dao vào, Cố Cẩn cũng đem Bạch Trạch hóa thành trường kiếm kề lên cổ hắn.

"Nói," Cố Cẩn nói, "Bố cục của con thuyền này như thế nào, chủ nhân là ai."

"Đừng giết tôi!" Cai ngục hoảng sợ nói, "Tôi nói tất cả cho hai người!"

Từ trong miệng hắn, hai người biết được chủ nhân phi thuyền này tên Lan Ân, một thương nhân buôn lậu thuốc độc, nhưng đây chỉ là thân phận bên ngoài của ông ta, bên trong còn lén lút kết giao cùng tinh tặc, tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người --- trên phi thuyền thậm chí còn có phòng thí nghiệm.

Một tuần trước, phòng thí nghiệm vừa di chuyển một lô "hàng hóa", hiện tại không còn gì ở đó. Hôm nay Lan Ân đến hoang tinh này là vì đây là địa điểm giao dịch mà ông ta và tinh tặc đã ước định.

Cố Cẩn hỏi ra điều mình muốn biết, lại nói: "Nếu đã như vậy, có cách nào tiếp cận Lan Ân không."

Cai ngục động não rất nhanh, không chút do dự bán đứng chủ nhân mình: "Ông chủ thích Omega xinh đẹp, trong phi thuyền có một phòng dành cho Omega bị ngài ấy bắt về. Hôm nay có khách quý từ tinh tặc đến chơi, khẳng định ngài ấy sẽ để Omega mình thích nhất đi hầu hạ!"

Cố Cẩn cùng Lăng Đình liếc nhau, từ trong ánh mắt thấy được suy nghĩ của đối phương.

Lăng Đình: "Không được."

"Có Bạch Trạch ở đây, tôi có thể tự bảo vệ mình." Cố Cẩn nói, "Huống chi quân hạm đang trên đường đến đây, nếu có tình huống bất ngờ tôi sẽ nhanh chóng liên lạc với anh."

Lăng Đình: "Nhỡ đâu có chuyện ngoài ý muốn ---"

Cố Cẩn: "Anh nghi ngờ tôi, thật quá đáng."

Lăng Đình: "...."

Cố Cẩn lại hỏi cai ngục: "Omega ông ta thích nhất tên là gì, trông như nào, đang ở đâu?"

"Hình như tên là Joshua ..... Diện mạo rất dễ nhận ra, tóc vàng mắt xanh lục, xinh đẹp như hoa vậy." Cai ngục nỗ lực nhớ lại, "Cũng ở trong phòng của Omega, từ phòng giam đi thẳng, rẽ trái, qua một hành lang liền đến."

Cố Cẩn: "Đã biết.". Sau đó nhìn Lăng Đình, chớp mắt, không nói gì.

Lăng Đình quả thật không còn biện pháp, chỉ có thể đánh ngất cai ngục, dùng dụng cụ dịch dung thay thay đổi khuôn mặt của mình thành khuôn mặt của cai ngục."

"Em ở đây chờ anh." Lăng Đình nói: "Anh đi tìm Omega kia."

Cố cẩn gật đầu, Lăng Đình liền rời đi.

Mười phút sau, Lăng Đình quay trở lại, Cố Cẩn phát hiện anh đã thay đổi một khuôn mặt khác, quần áo trên người cũng đã khác.

"Anh đến đúng lúc Lan Ân phái người tới tìm Omega kia." Lăng Đình nói, "Anh đã giải quyết người nọ, đợi lát nữa anh đi cùng em."

Cố Cẩn gật đầu, Lăng Đình liền dùng dụng cụ dịch dung thay đổi khuôn mặt cậu --- tóc vàng mắt xanh, một Omega 18 tuổi xinh đẹp.

Cố Cẩn: "Giấu người thật kỹ chưa?"

Lăng Đình: "Một lát nữa cũng không tỉnh được."

Hai người rời khỏi phòng giam, dựa theo lời cai ngục, tìm được phòng khách của Lan Ân.

Trước cửa phòng còn có hai người canh giữ cầm súng laser, bọn họ hiển nhiên rất quen thuộc với người Cố Cẩn đang đóng giả, hơi gật đầu một cái, nói với Cố Cẩn: "Vào đi, nhớ kĩ, nếu ông chủ không gọi thì cậu đứng ở một bên, đừng tự cho mình là thông minh."

Lăng Đình bị giữ lại ngoài cửa, một mình Cố Cẩn tiến vào.

Sàn nhà trải thảm lông dê, có hai người đang ngồi trên sô pha, trong đó có một người mập mạp ăn mặc sang trọng chính là ông chủ phi thuyền Lan Ân, đối diện ông ta là một người đàn ông áo đen. Ánh mắt Cố Cẩn nhanh chóng nhìn qua mặt đối phương, sau đó cúi đầu.

----- Là Đức Lan Khoa.

Rõ ràng không lâu trước đó còn rút lui khỏi trận chiến, sao giờ lại xuất hiện ở đây?

Cố Cẩn tự hỏi, không đổi sắc mặt, thấy Lan Ân không để ý mình, liền theo lời bảo vệ ngoan ngoãn đứng một bên.

Giao dịch của Lan Ân và Đức Lan Khoa hẳn là đã kết thúc, trên bàn chỉ còn mấy chiếc túi da, bên trong nhét đầy tinh tệ --- ở thủ đô, chỗ tinh tệ này đủ để mua một đống đồ.

Cố Cẩn đoán giao dịch của bọn họ không chỉ là buôn bán đơn giản, chỉ nghe Lan Ân nói: "Tổ chức hỗ trợ tôi khiến tôi vô cùng cảm kích, chỉ cần ngài mở miệng, tôi nhất định sẽ toàn lực hỗ trợ, tuyệt không hai lời!"

Đức Lan Khoa: "Lời hay thì không cần, ta tin tưởng thành ý của Lan Ân tiên sinh, dù sao ngài cũng là người hiểu rõ tổ chức, không sai đúng chứ?"

"Hiểu rõ tổ chức" bốn chữ hơi nhấn mạnh, gương mặt tươi cười của Lan Ân cứng đờ, nhanh chóng nói: "Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên!"

Sau đó ông nhìn về Cố Cẩn đang an tĩnh đứng ở một góc, nói: "Ngươi, lại đây."

Cố Cẩn đi đến bên cạnh ông ta, dịu ngoan cúi đầu: "Ông chủ."

"Thế nào?" Lan Ân một tay ôm eo Cố Cẩn, một tay nhéo cằm cậu, xoay mặt cậu về phía Đức Lan Khoa, "Đây là sủng vật tôi yêu thích nhất ."

Cố Cẩn: Chậc

"Thật sự là một mĩ nhân." Ánh mắt Đức Lan Khoa dừng trên mặt Cố Cẩn vài giây, không nhanh không chậm nói, "Gương mặt này hình như cùng bạn của tôi có vài phần tương đồng."

Mi mắt Cố Cẩn hơi nhảy, Đức Lan Khoa vươn tay về phía cậu, cười như không cười: "Lại đây, để ta nhìn kĩ ngươi."

--------------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy