Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Omega xấu xí

Kênh liên lạc của Bạch Trạch "Tích tích" vài tiếng, lúc này Cố Cẩn mới phát hiện Lăng Đình đã kết nối với cậu.

Sắc mặt Alpha âm trầm, đôi mắt lạnh lùng, rất rõ ràng là tức giận rồi.

Đời trước nếu Lăng Đình dám trưng cái vẻ mặt này với Cố Cẩn, Cố Cẩn chắc chắn sẽ cười lạnh rồi dỗi ngược lại. Nhưng hiện tại cậu không chiếm lý, liền rũ mi, nói câu "Thật xin lỗi."

Lăng Đình: "..."

Có chút ngoan.

Tức giận trong mắt Lăng Đình bị một câu xin lỗi của Cố Cẩn làm giảm bớt vài phần, nhưng anh vẫn trầm giọng, "Cho anh một lời giải thích."

"Tôi cùng hắc báo sinh ra cộng hưởng với nhau," Cố Cẩn nói, "Vừa rồi nó nếm được máu của tôi liền ngoan ngoãn hẳn, tôi và nó hẳn là có mối quan hệ nào đó."

Hắc báo ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, đôi mắt vàng nhìn chằm chằm Cố Cẩn, giống như một chú chó lớn chờ được chủ nhân xoa đầu.

"Anh hiểu rồi," Lăng Đình nói, "Chờ anh"

Anh nhìn màn hình hiển thị vị trí của Cố Cẩn sau đó kết thúc liên lạc.

Bạch Trạch tự động gửi định vi qua, nói: "Dựa theo tốc độ của Đế Thính, hẳn là một giờ sau sẽ đến đây. Thật tốt, năng lượng của tôi sắp cạn kiệt rồi,"

"Nhìn ra được" Cố Cẩn nói, "Ngươi từ một chiếc cơ giáp phi như bay biến thành một con trâu già chậm rì rì kéo xe."

Bạch Trạch: "Tôi có thể tăng tốc độ thêm một tí."

Vừa dứt lời, cơ giáp vọt lên phái trước mấy mét, tạm dừng một chút, lại vọt lên mấy mét.

Cố Cẩn: "..."

Cậu muốn đánh Bạch Trạch, trực tiếp điều khiển cơ giáp.

Một giờ sau, Đế Thính xuất hiện trước mặt Bạch Trạch, khom lưng gõ gõ vai Bạch Trạch: "Tôi có thể tiến vào không?"

Bạch Trạch: "Không, cút!"

Cố Cẩn: "Ngươi im miệng."

Bạch Trạch biến thành xích trắng, một quấn vào cổ hắc báo, một đầu quấn lên cổ tay Cố Cẩn. Cậu quơ quơ xích bạc, hắc báo liền thở hổn hển cùng cậu tiến vào khoang điều khiển của Đế Thính.

Khoang điều khiển cũng biến thành nơi sinh hoạt, Cố Cẩn giẫm lên tấm thảm mềm mại, còn chưa nói gì hắc bào liền dụi đầu vào đùi cậu cọ tới cọ lui.

Cố Cẩn thăm dò xoa nhẹ đầu hắc báo, hắc báo ngẩng đầu, liếm liếm lòng bàn tay cậu.

Cố Cẩn ngay lập tức cảm thấy con biến dị thú này thật đáng yêu.

Lăng Đình đem hành động thân mật của một người một thú thu vào mắt, tự nhiên thấy con hắc báo kia có chút khó ưa, đi qua ôm chặt Cố Cẩn.

Cái ôm này không giống những cái ôm bình thường, tin tức tố của Alpha mạnh mẽ phóng ra, mùi thơm của rượu vang đỏ tinh khiết nồng đượm, Cố Cẩn hô hấp có chút khó khăn, cả người nhũn ra, giống như người say, đại não không thể tự khống chế.

"Lăng Đình!"

Mãi đến khi tay Lăng Đình cách một cái thiết bị ức chế xoa tuyến thể của cậu, Cố Cẩn mới hoàn hồn --

Sau đó đá văng Lăng Đình.

Lăng Đình: "..."

 Anh có thể bị đá văng đương nhiên là do không phòng bị gì với Cố Cẩn, nhưng phản ứng này của Cố Cẩn cũng trong dự đoán của anh.

"Lần sau em còn làm như vậy, anh sẽ đánh dấu em."

Lăng Đình sắc mặt nghiêm túc, ý đồ hù dọa cậu.

Cố Cẩn: "A"

Cậu không dao động, nói: "Khi nào chúng ta có thể trở về"

"Anh đã phát định vị cho quân đội, họ sẽ đến đón chúng ta." Lăng Đình nói, "Trước đó chúng ta cần tìm một nơi để hạ cánh."

Cố Cẩn "Ồ" một tiếng, lại ngồi xuống cạnh hắc báo, vươn tay ra với nó.

Hắc báo đặt cằm lên bàn tay cậu, cọ cọ.

Lăng Đình: "Nó nhận em làm chủ nhân?"

"Không biết," Cố Cẩn nói, "Trước đó rất hung dữ, còn cắn tôi một phát."

Lăng Đình xem tay cậu, vết thương đã được chữa khỏi.

Trên sàn nhà vươn ra một cánh tay máy cầm kim tiêm đâm vào cơ thể hắc báo, hắc báo lười biếng vẫy đuôi, không đau không ngứa.

Đế Thính: "Đây là một con biến dị thú cấp S."

Cố Cẩn hơi kinh ngạc nhìn hắc báo: "Vậy sao ngươi yếu thế."

Hắc bào hừ hừ vài tiếng giống như phản bác.

Lăng Đình: "Trước đó em nói em cùng nó sinh ra cộng hưởng, khả năng đây chính là nguyên nhân khiến nó không thể công kích em."

"...."

Cố Cẩn không nói, cậu bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ.

Biến dị thú vốn là thứ được tạo ra bởi thí nghiệm trên cơ thể người, như vậy con hắc báo này ... có lẽ là dựa trên gen của người thân cậu.

Sự lạnh lẽo lan tràn toàn thân, mặt Cố Cẩn biến sắc, Lăng Đình nhẹ nhàng vỗ vai cậu, nói: "Yên tâm, không phải Cố nguyên soái."

Cố Hằng là nguyên soái của liên bang, ở liên bang đều được bảo vệ nghiêm ngặt, sau đó chết trận ở tinh cầu Greenland, vì không cho tinh tặc động đến thân thể mình ông đã lựa chọn tự bạo --- cơ giáp Thao Thiết cũng chỉ còn cái khung, bản thân ông cũng không còn lại xác.

Cố Cẩn: "Người đàn ông tên Đức Lan Khoa kia có khuôn mặt giống cha tôi."

"Khuôn mặt của mọi người đều tồn tại trên Tinh Võng, có thể dễ dàng biết được, chế tạo một gương mặt giống Cố Nguyên soái không phải việc gì khó." Lăng Đình nói, "Không cần suy nghĩ nhiều, khi trở về chúng ta sẽ lập tức đi kiểm tra con biến dị thú này, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng."

Cố Cẩn im lặng vài giây, gật gật đầu.

Nửa giờ sau, Đế Thính hạ cánh xuống một hoang tinh. Lăng Đình gửi định vị cho quân đội, nói: "Có lẽ phải chờ năm tiếng."

Cố Cẩn: "Lâu vậy sao?"

"Quân hạm của liên bang khi vào bước nhảy không gian bị đưa đến một nơi ngược lại với vị trí của chúng ta." Lăng Đình nói, "Chúng ta nếu muốn rời khỏi đây chỉ có thể chờ quân hạm đến, sau đó chế tạo một bước nhảy không gian đến thẳng tinh cầu Greenland."

Anh có thể đến chỗ Cố Cẩn trong một giờ là do may mắn, bước nhảy không gian đưa anh đến vị trí gần Cố Cẩn, chỉ là bây giờ họ không may mắn như vậy nữa.

Cố Cẩn nhìn cơ giáp to lớn bên cạnh: "Đế Thính không thể chế tạo bước nhảy không gian sao?"

"Vốn dĩ là có thể," Đế Thính nói, "Nhưng chế tạo bước nhảy không gian yêu cầu bảy phần năng lượng, hiện tại tôi chỉ còn sáu."

Một khi đã như vậy, bọn họ chỉ có thể ở hoang tinh đợi quân hạm của liên bang tới. Nơi đây không một bóng người, Lăng Đình tìm một hang động, nhóm lửa lên, cho Đế Thính canh giữ cửa động.

Hắc báo đi tới đi lui trong hang động, Cố Cẩn vẫy tay với nó, nó liền lại gần Cố Cẩn.

Thân thể hắc báo ấm áp dễ chịu, như cái bếp lò vậy. Cố Cẩn dựa vào nó, một lát sau dần dần thấy buồn ngủ.

Lăng Đình: "Ngủ một lát đi, lát nữa quân hạm đến anh sẽ gọi em."

Cố Cẩn chậm rì rì đáp lại, nhắm mắt.

Trải qua một trận chiến, cả người cậu đã mỏi mệt từ lâu, rất nhanh đã ngủ. Một giấc này thật yên bình, khi cậu tỉnh lại phát hiện quân hạm còn chưa đến, chính mình lại tựa vào vai Lăng Đình, trên người còn khoác áo của anh.

Cố Cẩn: "..."

Lăng Đình: "Là em tự đến đây."

Cố Cẩn mặt không biểu tình, phát hiện hắc báo cũng ngủ rồi, còn xiêu xiêu vẹo vẹo lăn đến trong góc hang.

Hình ảnh này khiến cậu không đoán được thật giả trong lời Lăng Đình, chỉ có tạm thời tin tưởng.

Ánh lửa nhảy nhót trên vách đá, bên ngoài sơn động là một cánh đồng hoang vu, bên cạnh còn có một Alpha ---- Cố Cẩn bỗng cảm thấy có chút quen thuộc, chỉ là bây giờ cậu không chật vật giống như trong ký ức.

Cậu nói: "Mấy năm trước tôi bị bắt cóc."

Lăng Đình "ừ" một tiếng: "Đã biết."

"Tôi trốn thoát khỏi bọn bắt cóc nhưng đã không uống nước rất lâu rồi, hoang tinh lại rất lạnh, tôi liền phát sốt." Cố Cẩn nói, "Lúc đó tôi còn tưởng mình sẽ chết ở đó, không ngờ lại được một Alpha cứu."

Lăng Đình nhìn Cố Cẩn: "Người đó trông như nào?"

"Tôi không nhìn rõ, lúc ấy tôi đã hôn mê, ý thức mơ hồ. Chỉ nhớ Alpha đó ôm tôi đi trong hoang tinh rất lâu, mãi cho đến khi cậu tôi tìm thấy ... Chờ tôi tỉnh lại người đó đã đi rồi."

Lăng Đình nhàn nhạt nói: "Em không đi tìm người đó sao?"

Cố Cẩn lắc đầu: "Tôi nhờ cậu tìm mấy tháng, nhưng không tìm được. Cậu nói người nọ thấy phi thuyền tới liền rời đi, không để lại câu gì, cũng không lộ mặt."

Khi đó tinh thần lực của cậu vừa giảm xuống cấp C, rất nhiều người khinh thường cậu, An Y cũng chán ghét cậu cực độ. Cậu không thể dựa vào thế lực của Cố gia, chỉ có thể nhờ An Cách giúp đỡ.

Lăng Đình im lặng vài giây, nói: "Năm anh tốt nghiệp trường quân đội có đi thự hiện một nhiệm vụ, đi qua hoang tinh cứu được một Omega."

Cố Cẩn: "..."

???

"Thời điểm anh gặp được Omega kia, tình trạng của cậu ấy đã không ổn rồi, tuy rằng vô cùng chật vật nhưng vẫn luôn cố chấp đi về phía trước giống như một con sói nhỏ không chịu cúi đầu." Lăng Đình nói, "Sau khi thấy anh, cậu ấy mới gỡ bỏ sự phòng bị, ngã vào lồng ngực anh."

"...."

Cố Cẩn không nói, cậu nhớ rất rõ năm đó cậu đã xin cậu mình giúp đỡ tìm người, An Cách cũng đồng ý, cử người đi tìm ngay trước mắt cậu.

Nếu Lăng Đình nói không sai, nếu Lăng Đình thực sự là Alpha đã cứu cậu, vậy chẳng phải là An Cách đã lừa cậu --- nhưng tại sao lại muốn lừa cậu? Vì sao không cho cậu biết người đã cứu mình?

Cố Cẩn chậm rãi nhăn mày, đột nhiên Lăng Đình gọi cậu một tiếng, nói: "Có phi thuyền đang đến gần."

Cách đó không xa, một chiếc phi thuyền đang hạ cánh xuống hoang tinh, nhưng không phải quân hạm bởi trên thân tàu còn khắc hoa văn của thương nhân.

Thương nhân thường đi qua các tinh cầu, làm các giao dịch không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bọn họ không có thân phận hợp pháp, rất nhiều vật phẩm trong chợ đen đều là từ trong tay họ tuồn ra.

Lát sau, một chiếc phi thuyền khác cùng hạ cánh xuống hoang tinh, lần này không phải phi thuyền của thương nhân, mà là tinh tặc.

Cố Cẩn và Lăng Đình liếc nhìn nhau, đều ý thức được chuyện không hay.

Lăng Đình: "Chúng ta đi xem thử."

Cố Cẩn tuy rằng vẫn chưa chắc chắn chuyện Lăng Đình có phải Alpha cứu mình năm đó hay không, nhưng cũng biết đây không phải thời gian để nói chuyện này, nói: "Bọn họ sẽ nhận ra anh."

Lăng Đình lấy từ trong túi một dụng cụ, vừa dán lên trên mặt ---- anh lập tức biến thành một Alpha có gương mặt bình thường không có gì nổi bật, có căng mắt tìm trong đám đông cũng khó phân biệt ra.

Cố Cẩn: "??"

Cố Cẩn nhận ra trong tay Lăng Đình là dụng cụ dịch dung, chỉ là cậu không ngờ Lăng Đình sẽ mang theo nó.

Lăng Đình nhìn ra nghi vấn của Cố Cẩn, đem dụng cụ dịch dung dán lên mặt cậu, làm cậu biến thành một Omega diện mạo tầm thường.

"Loại dụng cụ nhỏ này sẽ hữu dụng trong một số trường hợp." Lăng Đình nói, "Ví dụ như bây giờ,"

"Ngao ngao."

Hắc báo dường như đã phát hiện bọn họ rời khỏi hang động, xoay vài vòng quanh Cố Cẩn, gầm nhẹ vài tiếng.

Lăng Đình nói: "Để nó ở lại đây, mười lăm phút sau quân hạm đến anh sẽ để họ  mang theo nó đến tìm chúng ta."

Cố Cẩn vỗ nhẹ đầu hắc báo, cũng không cần lo lắng cho biến dị thú cấp S: "Nghe thấy chưa? Nhớ che giấu kĩ bản thân mình đừng để tinh tặc phát hiện."

Hắc báo: "Ngao"

----- Mười phút sau, Lăng Đình cùng Cố Cẩn giả dạng thành một đôi tình nhân lưu lạc đến hoang tinh cầu cứu phi thuyền của thương nhân, rất nhanh khiến cho đám người cảnh giác bắt bọn họ lên phi thuyền.

Vốn dĩ là một phi thuyền làm ăn buôn bán lại có phòng giam bên trong, hai người bị nhốt vào ngục, nghe thấy người cai ngục hỏi: "Hai người này là ai?"

"Bọn họ tự xưng là người liên bang, bởi vì phi thuyền bị hỏng mới lưu lạc đến đây." Người áp giải nói, "Quá khả nghi, xem chúng ta là kẻ ngu sao?"

Cố Cẩn cùng Lăng Đình sắc mặt không đổi, vốn dĩ mục đích của bọn họ là biến thành người khả nghi để lên phi thuyền ---- mục đích đã đạt được rồi, để người ta nhiều lời vài câu cũng không sao.

Người cai ngục nói: "Vậy làm sao bây giờ, phải báo cáo cho ông chủ không?"

Người áp giải: "Ông chủ đang tiếp khách quý, nói rằng kẻ nào cũng không được làm phiền. Giam hai người họ lại trước ---- đặc biệt là Omega kia, đừng để cậu ta chạy."

Người cai ngục nghe vậy mắt sáng lên: "Còn có Omega, hắc hắc hắc, lâu rồi tôi không đụng vào Omega."

Hắn quay đầu nhìn mặt Cố Cẩn, nụ cười trên mặt cứng lại.

Cố Cẩn : "???"

Cố Cẩn không đổi sắc mặt, trong lòng lại âm thầm cảnh giác.

Người cai ngục đánh giá Cố Cẩn vài giây, chau mày, khi Cố Cẩn tưởng hắn đã phát hiện mình ngụy trang --

Người cai ngục: "Thật xấu xí, hứ, không hứng thú."

Cố Cẩn: "..."

Thật cảm ơn.

----------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy