Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Tức giận rồi

Trong cơ giáp đỏ đậm, người đàn ông nhìn màn hình đen xì, nhẹ nhàng a một tiếng: "Thật có ý tứ."

Cố Cẩn nhận cuộc gọi của Lăng Đình, không đợi anh nói gì liền mở miệng: "Hắn là người tập kích tôi trong thí luyện của quân đội."

Lúc trước trong thí luyện có người thả biến dị thú làm cậu bị thương nặng, lúc sau lộ mặt, là một gương mặt giống y như cha cậu.

Cố Cẩn còn tưởng người đó đã tự bạo, hiện tại xem ra hắn còn có thân thể dự phòng.

Lăng Đình hiển nhiên cũng chú ý cơ giáp đỏ đậm bên phía tinh tặc, nói: "Em muốn bắt sống hắn sao?"

Cố Cẩn gật gật đầu.

Lăng Đình: "Được."

Bạch Trạch mở cánh bay lên như chiếc máy bay, bay qua mấy vạn cơ giáp thẳng đến chỗ cơ giáp đỏ đậm. Tinh tặc nhắm chuẩn Bạch Trạch khai hỏa nhưng chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh. Bọn họ muốn xông lên ngăn cản Cố Cẩn lại bị một chiếc cơ giáp khác từ trên trời rơi xuống như một vị thần chặn đứng.

Đó là Đế Thính, cơ giáp cấp S do thượng tướng liên bang điều khiển, trong lúc nhất thời có không ít tinh tặc sợ hãi.

Ở trong màn lửa đạn, Bạch Trạch một đường chém giết đến trước mặt cơ giáp đỏ đậm, trường kiếm lạnh lùng giơ lên như thể giây sau có thể chém đầu cơ giáp đỏ đậm.

Bang!

Kiếm cùng kiếm chạm nhau, ánh lửa kịch liệt văng khắp nơi. Cơ giáp đỏ đậm không lùi lại, mạnh mẽ đỡ một kiếm của Bạch Trạch.

"Cơ giáp cấp S" Bạch Trạch thấp giọng nói, "Nhưng tôi chưa chắc sẽ thua."

Cố Cẩn: "Chúng ta sẽ không thua."

Người mô phỏng kia điều khiển cơ giáp cấp S duy nhất bên tinh tặc, chỉ có một mình hắn điều khiển, điều này cũng có nghĩa là hắn có tinh thần lực cấp S.

"Vừa gặp lại việc gì phải đánh nhau." Người đàn ông nói, "Đã lâu không gặp không bằng để ta tự giới thiệu chút."

Cố Cẩn: "Vào nhà giam lại giới thiệu sau cũng được."

Lần trước gặp người đàn ông còn là cấp 3A, giờ lại biến thành cấp S. Việc này có gì đó rất cổ quái, Cố Cẩn không thể không cảnh giác, tinh thần lực vẫn luôn căng chặt.

Bạch Trạch công kích như mưa rền gió dữ, trường kiếm không ngừng chém rồi lại chém, mỗi một nhát đều nhắm vào chỗ hiểm. Một hồi quyết đấu qua đi, người đàn ông cư nhiên cười nói: "Ta tên Đức Lan Khoa, là thủ lĩnh của "Kiêu ". Nghe nói ta có gương mặt của nguyên soái Cố Hằng, cậu thấy ta giống ông ta không?"

Ánh mắt Cố Cẩn lạnh lùng, nói: "Ngươi không phải thủ lĩnh của "Kiêu", cũng đừng mơ dùng phép khích tướng với ta."

Đức Lan Khoa thấy Cố Cẩn không trúng kế của mình, nói: "Quả nhiên ta rất thích người thông minh như cậu."

Vừa dứt lời, Bạch Trường đâm trường kiếm vào vai trái cơ giáp đỏ đậm, cơ giáp kia cũng đấm một quyền vào mặt Bạch Trạch khiến nó bị đánh bật ra.

Cố Cẩn cùng Đức Lan khoa đều có tinh thần lực cấp S, nhưng Bạch Trạch dù sao cũng là cơ giáp cấp 3A, một quyền vừa rồi của cơ giáp đỏ đậm rõ ràng tạo thành tổn thương lớn hơn do với vết thương do kiếm của Bạch Trạch để lại, Bạch Trạch kêu đau một tiếng: "Nó chuyên chọn mặt tôi để đánh."

Cố Cẩn: "Thật quá đáng"

Bạch Trạch: "Có phải tôi sẽ bị hủy dung không."

Cố Cẩn: "Trở về ta sửa lại cho ngươi."

"Cảm ơn tiểu chủ nhân" Bạch Trạch sung sướng nói, "30m đằng sau có biến dị thú đang lại gần."

Biến dị thú gào rống đến gần, chiến dịch lần này không chỉ có cơ giáp của tinh tặc, còn có số lượng lớn Trùng tộc và biến dị thú. Biến dị thú kia đột nhiên tấn công Cố Cẩn, Cố Cẩn lập tức tránh né, biến dị thú vồ hụt, lại rơi xuống bên chân Đức Lan Khoa, dịu ngoan cúi đầu.

Đức Lan Khoa dùng tay cơ giáp vuốt ve đầu nó, nói: "Ngoan."

Biến dị thú này khác với những con khác, không có cơ bắp xấu xí, hình thể mạnh mẽ tuyệt đẹp, lông đen nhánh giống như con báo đen trong địa cầu cổ.

Đức Lan Khoa: "Đi thôi"

Hắc báo nheo mắt, đôi mắt vang xẹt qua tia lạnh lẽo. Giây tiếp theo nó nhảy cao lên, móng vuốt hướng về phía Cố Cẩn.

Cố Cẩn theo bản năng muốn mở khiên phòng ngự nhưng trong nháy mắt cảnh tượng trước mắt cậu đã biến đổi.

------ Hình như là ngày sinh nhật nhiều năm trước của cậu, ánh đèn nhẹ nhàng, cha cậu gấp gáp trở về từ quân đội, đứng ở huyền qua giang hai tay ra với cậu.

Khi đó cậu còn nhỏ, chạy như bay đến ôm lấy cha. Bởi vì là quân nhân, hai tay Cố Hằng luôn cứng rắn hữu lực, cái ôm ấm áp, phảng phất như ôm cả thế giới nho nhỏ của Cố Cẩn.

"Tiểu chủ nhân!" Có thanh âm vang lên bên tai, thật xa lạ, như là một thế giới khác, "Tiểu chủ nhân, tỉnh lại!"

Cố Cẩn hoàn hồn.

Ảo cảnh của biến dị thú bị giải trừ, trước mặt cậu là hắc báo dữ tợn nhe răng, từ lúc tiến vào ảo cảnh đến lúc thoát ra chưa quá một giây, mở khiên phòng ngự, trường kiếm đâm xuyên qua ngực hắc báo.

Xoạt!

Máu đỏ văng khắp nơi, mãi đến lúc này sắc mặt Đức Lan Khoa mới trầm xuống.

"Sao lại thế này" Hắn nói, "Con biến dị thú này không phải con mạnh nhất sao?"

Đầu bên kia vang lên một giọng nói kinh sợ: "Thật sự là con mạnh nhất! Chúng ta thí nghiệm vô số lần, không ai có thể chống lại ảo cảnh của nó, dù là tinh thần lực cấp S cũng không thể!"

"Phải không?" Đức Lan Khoa lạnh lùng nói, "Chẳng lẽ ngươi muốn nói với ta là do Omega này quá mạnh."

"Cũng.... có thể ..."

Đức Lan Khoa: "Một đám phế vật!"

"Rút lui đi" Một thanh âm nhàn nhạt vang lên, "Các ngươi đã thua."

Máu tươi của hắc báo bắn lên người Bạch Trạch, hắc báo phát ra tiếng rên thống khổ, sắc mặt Cố Cẩn khẽ biến, cậu phát hiện tinh thần lực của mình hình như có chút mất khống chế.

Bạch Trạch: "Tinh thần lực của ngài đang cộng hưởng cùng con biến dị thú này."

"Nó có gì đó kì lạ," Cố Cẩn nói, "Mang nó về."

Trường kiếm được thu về, thân thể hắc báo rơi mạnh xuống. Đột nhiên cơ giáp đỏ đậm vọt đến trước mặt Cố Cẩn, một quyền chuẩn bị đánh xuống.

Cố Cẩn đã sớm có chuẩn bị, lập tức mở khiên phòng ngự. Nhưng cơ giáp đỏ đậm bỗng biến ra một sợi dây xích buộc lấy người hắc báo, trong nháy mắt lùi ra vài trăm bước.

Giọng nói của Lăng Đình vang lên: "Bọn họ chuẩn bị rút lui."

Xiềng xích gắt gao khóa chặt hắc báo, đè trên miệng vết thương, vết thương nứt ra, nó ăn đau giãy giụa không ngừng.

Hình như do cộng hưởng, tim Cố Cẩn đập mạnh, lạnh lùng nói: "Buông nó ra!"

Trường kiếm hóa thành cung, giống như trong Hậu Nghệ thần thoại ở địa cầu cổ bắn hạ chín mặt trời, hàng vạn điện quang ngưng tụ ở đầu mũi tên, mũi tên bắn ra, xé tan khoảng cách, tràn ngập khí thế bay tới!

(Hậu Nghệ (: 后羿), hoặc Đại Nghệ (大羿) hay Nghệ (羿), là một nhân vật , được hình tượng hóa là một vĩ đại, gắn liền với truyền thuyết bắn hạ (射日英雄; Xạ nhật anh hùng) và câu chuyện liên quan tới Hằng Nga. Dựa theo wikipedia ) 

Mũi tên mang theo điện quang ở trong vũ trụ đen nháng cắt ra một đường thẳng như rắn trắng phi trong phút chốc xuyên qua cơ giáp của Đức Lan Khoa!

Con ngươi Đức Lan Khoa co lại, trong nháy mắt nhớ về một số hình ảnh, hình như trước kia cũng có một chiếc cơ giáp dùng cung như vậy, cung tên đầy trời, rơi xuống như mưa oanh oanh liệt liệt mang theo sấm sét bỏng rát .... Nhưng hắn không nhớ rõ.

Cơ giáp nháy mắt vỡ tan, khoang điều khiển bị vỡ, Đức Lan Khoa được một chiếc cơ giáp khác mang đi. Lăng Đình mang quân đuổi tới nhưng Đức Lan Khoa đã mở bước nhảy không gian, một cái khe đen nhánh mở ra, như vũ trụ mở mắt --- là bước nhảy không gian được chế tạo của tinh tặc.

Nó giống như một hang động tối đen, đem tất cả cơ giáp xung quanh hút vào. Hắc báo cũng bị cuốn vào bên trong, không chịu khống chế giãy giụa.

Cùng lúc vô số cơ giáp của tinh tặc tự bạo, tiếng nổ kịch liệt tạo thành một biển lửa, quân đội liên bang bị ngọn lửa này chặn đường, Đức Lan Khoa cũng thừa cơ nhảy vào bước nhảy không gian, không nhìn thấy thân ảnh nữa.

Lăng Đình: "Cố Cẩn! Dừng lại!"

Cố Cẩn: "Đừng tới đây! Đây là định vị của tôi!"

Cậu ném cho Đế Thính một quả cầu màu trắng, đó là thiết bị định vị của cơ giáp. Đồng thời cậu không do dự biến trường cung thành xích sắt quấn lấy hắc báo-- bước nhảy không gian hút cả cậu vào, Bạch Trạch giống như bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy, không còn cách quay trở lại mà bị kéo vào.

Một giây sau, cơ giáp trắng bạc cùng hắc báo đều biến mất,màn hình liên lạc của Cố Cẩn nháy mắt đen xì. Sắc mặt Lăng Đình thay đổi, giống như trong ác mộng hàng đêm, anh tựa hồ không thể khống chế mà muốn vào bước nhảy không gian, một giây sau lý trí quay về mạnh mẽ ngăn anh dừng lại.

Một khi cơ giáp tiến vào bước nhảy không gian sẽ bị mất phương hướng, bị đưa đến một nơi ngẫu nhiên nhưng Cố Cẩn cũng không tùy tiện tiến vào, cậu đưa Lăng Đình thiết bị định vị, cứ như vậy cho đến khi Bạch Trạch ra khỏi bước nhảy không gian ngay lập tức Lăng Đình có thể biết vị trí của Cố Cẩn.

Đây cũng là một cách giải quyết thông minh, nhưng mà ...

Thượng tướng liên bang sắc mặt âm trầm, ẩn chứa sự tức giận. Đế Thính vẫn dừng ở đó, không nói một lời an tĩnh chờ tín hiệu định vị.

......

Trong biển vũ trụ mênh mông, một cơ giáp trắng bạc đang trôi nổi.

Khoang điều khiển biến thành một khu vực sinh hoạt đơn giản, một con hắc báo đang nằm trên mặt đất, miệng vết thương đã được bôi thuốc, tứ chi bị trói chặt, hôn mê bất tỉnh.

Bên ngoài cửa sổ là một khoảng không gian xa lạ, bởi vì không có ghế dựa Cố Cẩn liền tùy ý ngồi trên thảm, xuyên qua cửa số nhìn bóng tối bên ngoài.

"Đã phát định vị chưa?"

Bạch Trạch: "Đã phát, Lăng thượng tướng bên kia đã nhận được, đang đến chỗ chúng ta."

Mười phút trước, Bạch Trạch cũng ra khỏi bước nhảy không gian, tới nơi này.

Cố Cẩn: "Vậy thì tốt."

Trên thảm, hắc báo vốn dĩ đang hôn mê bỗng giật giật. Cố Cẩn cảnh giác nhìn nó, chỉ thấy hắc báo mở mắt lập tức nhìn Cố Cẩn.

Hắc báo: "Gào!"

Theo bản năng dã thú, ngay khi nó tỉnh lại liền phải nhảy dựng lên công kích, chỉ tiếc Cố Cẩn sớm đã trói chặt tứ chi nó, hắc báo giãy giụa như nào cũng chỉ có thể nằm ở đó không cử động được.

"Câm miệng" Cố Cẩn nói, "Nghe hiểu tiếng người không?"

Hắc báo:"Gào!Gào!Ngao"

Bạch Trạch: "Tôi cảm giác nó đang mắng ngài."

"Loại biến dị thú này khẳng định tự mở trí lực." Cố Cẩn đi về phía hắc báo, từ bên hông rút ra một thanh chủy thủ đặt ở cổ họng nó, "Đừng phô trương thanh thế, chủ nhân của ngươi đã bỏ rơi ngươi, hiện tại ta muốn mang ngươi về liên bang."

Hắc báo: "Ngao!"

Nó khẽ kêu một tiếng, cư nhiên không để ý thanh chủy thủ đột nhiên cúi đầu --- tuy Cố Cẩn phản ứng nhanh nhưng vẫn bị răng nhọn của nó đâm phải, ngay lập tức chảy máu.

Cố Cẩn: "Tch" Cái này phải đi tiêm vắc-xin phòng bệnh.

Bạch Trạch: "Kiến nghị ngài cách nó xa xa một chút."

Nếm được máu khả năng hắc báo sẽ càng cuồng bạo, Cố Cẩn chuẩn bị tránh ra xa ai ngờ hắc báo bỗng nhiên bất động vài giây sau đó chậm rì rì vặn vẹo, lông xù xù dựa vào chân Cố Cẩn cọ vài cái -- hình như có chút ngoan ngoãn muốn thân cận với cậu.

Cố Cẩn: "???"

Hắc báo lại ngao ngao vài tiếng, muốn lấy đuôi quấn vào người cậu.

Cố Cẩn ngay lập tức nghi ngờ đầu óc con biến dị thú này có vấn đề, lập tức cách xa nó.

Bên ngoài cửa sổ vẫn là cảnh sắc không đổi, bên trong cơ giáp im lặng một hồi, Cố Cẩn mở miệng nói: "Đợi lát nữa phải nói lời xin lỗi với Lăng Đình."

Lăng Đình không biết cậu cộng hưởng cùng con hắc báo này, ở trong mắt Lăng Đình, hành vi vừa rồi của cậu khả năng là quá vô lý không thể lý giải ... Không giải thích ổn thỏa có khi Lăng Đình sẽ tức giận.

"Nên thế, hơn nữa đó là ở trên chiến trường, hành động của ngài quá mạo hiểm," Bạch Trạch nói, "Nhưng đây cũng không phải không thể lý giải, con biến dị thú này có giá trị rất lớn với ngài cùng liên bang, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay tinh tặc lần nữa."

"Cho nên tôi kiến nghị, đợi lát nữa ngài nhìn thấy Lăng thượng tướng thì chủ động làm vài hành động thân mật một chút, có lẽ ngài ấy sẽ nguôi giận."

Cố Cẩn: ".... Cút."

---- Lăng thượng tướng đang nổi giận đùng đùng rốt cuộc cũng chờ được định vị của Cố Cẩn, sau khi kết nối với cậu, câu đầu tiên nghe được chính là "Cút".

Lăng Đình: "..."

Anh bỗng nhiên cảm thấy ấn Omega của mình lên mặt đất, không để ý đến sự giãy giụa của cậu mà mạnh mẽ đánh dấu ... Hình như không phải lựa chọn tồi.

-----------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy