Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Còn nhớ tôi không?

"Người đánh dấu Lạc Lan hình như là Lăng thượng tướng."

Anna vừa dứt lời, Cố Cẩn liền hơi nâng mắt lên.

"Lạc Lan bị Lăng Đình đánh dấu?"

Anna vốn dĩ đang một bụng tức giận, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh như hồ nước lặng của Cố Cẩn, sửng sốt, sự tức giận cũng nguôi ngoai vài phần.

"Đúng vậy, tôi vừa nghe thấy bọn họ nói vậy. " Anna nói, "Lạc Lan bị đưa về nhà rồi, khả năng là sẽ không trở lại nữa, mà Lăng thượng tướng  bây giờ vẫn chưa xuất hiện, mọi người không đoán được thái độ của ngài ấy với chuyện này."

Cố Cẩn bình tĩnh nói: "Cô nghe ai nói, thời gian, địa điểm ở đâu."

Anna sửng sốt, chần chừ nói: "Chỉ là trong quân đội có rất nhiều người nói như vậy ... khoan đã."

Bây giờ cô mới để ý lời đồn này không thích hợp cho lắm, Lăng thượng tướng căn bản không có khả năng đánh dấu Lạc Lan, huống chi Lạc Lan còn đeo thiết bị ức chế, sao lại tiến vào kỳ phát tình rồi.

Nghĩ thông suốt điều này Anna nhanh chóng xin lỗi Cố Cẩn, nói: "Thật xin lỗi, tôi xúc động quá, chưa biết rõ tin tức thật giả thế nào liền nói với cậu, sớm biết như thế tôi đã không lỗ mãng gõ cửa phòng cậu."

"Không sao, tôi biết cô có ý tốt." Cố Cẩn nói, "Tin tức này truyền ra có thể là do Lạc Lan cùng Lăng Đình  đã phát sinh chuyện gì đó, chỉ là có quá nhiều điểm đáng ngờ, giống như đi lừa kẻ ngốc."

Anna thiếu chút nữa bị lừa: Cậu cậu cậu ...

"Anh với cậu ta chưa phát sinh cái gì hết."

Một giọng nam trầm thấp vang lên từ hành lang, Cố Cẩn quay đầu, phát hiện Lăng Đình đã đến tìm cậu từ bao giờ.

Phía sau Lăng Đình còn có phó quan, Anna hoảng sợ, lập tức đứng chào theo kiểu quân đội.

Cố Cẩn nhìn người đàn ông đang bước nhanh đến chỗ mình, trong mắt có một tia chế nhạo: "Chiếu cố tốt cho Omega của anh chưa?"

Lăng Đình đứng trước mặt Cố Cẩn, thấp giọng nói: "Bây giờ anh đang đến chỗ Omega của anh đây."

Cố Cẩn: "A"

Thấy Lăng Đình cùng phó quan đi tới, Anna cảm giác sự tồn tại của mình có chút dư thừa, chào hỏi Cố Cẩn xong liền rời đi.

Sau khi cô rời đi, Cố Cẩn nói: "Anh tới đây làm gì?"

Lăng Đình: "Tới giải thích với em."

Cố Cẩn chỉ phó quan đằng sau: "Còn anh ta?"

Lăng Đình: "Là nhân chứng."

"Đúng thế đúng thế" Phó quan lập tức giơ tay, "Tôi là nhân chứng, cậu Omega kia chưa phát sinh chuyện gì với thượng tướng hết, thượng tướng hoàn toàn trong sạch, sạch hơn cả nước sôi để nguội."

"Phải không," Cố Cẩn hơi nhướng mày, "Tôi nghe nói Lạc Lan tiến vào kỳ phát tình, còn bị Alpha đánh dấu."

"Cậu ta thật sự tiến vào kỳ phát tình, còn phát tình trước mặt tôi cùng thượng tướng." Phó quan nói, "Quá dọa người, cả đời này tôi chưa gặp qua trường hợp kích thích như vậy bao giờ."

Cố Cẩn: "Cho nên anh xúc động?"

"Không," Phó quan nói: "Tôi đánh ngất cậu ta."

Cố Cẩn: "...."

Phó quan tiếp tục nói: "Đánh ngất xong trên người cậu ta vẫn còn tin tức tố nồng nặc, tôi liền nhanh chóng nhét cậu ta vào phi thuyền đưa cậu ta về nhà, nghe nói nhà cậu ta tìm một Alpha đến, là vị hôn phu của cậu ta. Vậy cũng tốt, đêm qua cậu ta bị đánh dấu, gạo nấu thành cơm."

Phó quan thấy Cố Cẩn vẫn còn vài phần không tin, lập tức nói tiếp: "Cao tầng của quân đội đều phải trải qua huấn luyện chịu đựng tin tức tố, có sự khống chế bản thân rất mạnh, nếu không phải là thích Omega phát tình, tuyệt đối sẽ không mất khống chế."

Cố Cẩn lúc này mới nhìn Lăng Đình, nói: "Tôi nhớ hình như Lạc Lan có đeo thiết bị ức chế."

"Đúng vậy" Lăng Đình nói, "Nhưng trong khoảng thời gian này cậu ta vẫn luôn tiêm thuốc thôi tình."

Cố Cẩn có chút kinh ngạc, thuốc thôi tinh giống như độc dược vậy, có thể khiến Omega bị cưỡng chế phát tình, bản thân sa vào tình dục không thể tự chống chế. Mà thiết bị ức chế có thể áp chế kỳ phát tình nhưng đối với thuốc thôi tình lại không có tác dụng quá lớn.

Đồng thời, thuốc thôi tình cũng ảnh hưởng đến Omega rất nhiều, có thể làm thiết bị ức chế mất đi hiệu lực thì khả năng Lạc Lan đã dùng quá liều, chỉ cần không khống chế được có thể sẽ mất mạng.

"Hiện tại cậu ta sao rồi?"

"Quân đội đã khai trừ cậu ta," Lăng Đình nói, "Bởi vì dùng thuốc thôi tình quá liều, sáng nay đã được đưa vào viện."

Cố Cẩn gật gật đầu, Lạc Lan rơi vào kết cục này tất cả đều là do sự lựa chọn của cậu ta, cậu không có cảm xúc gì với chuyện này, chỉ cảm thấy đây là tự làm tự chịu.

Lăng Đình nhìn Cố Cẩn, tiếp tục nói: "Không lâu nữa, khả năng liên bang sẽ có một trận chiến."

Cố Cẩn: "Tinh tặc có hành động mới?"

"Tinh cầu biên cảnh phát hiện tinh tặc, đã bắt đầu canh phòng nghiêm ngặt." Lăng Đình nói, "Thời gian này anh sẽ tăng cường huấn luyện, chuẩn bị cho trận chiến này,"

Cố Cẩn im lặng vài giây, nói: "Tôi muốn về nhà một chuyện, nói chuyện này với Cố Duyệt."

Lăng Đình gật đầu: "Được"

Lạc Lan bởi vì dùng thuốc quá liệu, lại bị vị hôn phu Alpha đánh dấu một cách tàn bạo, bị đưa đi cấp cứu. Tuy rằng nhặt được cái mạng về nhưng cũng bị tàn tật.

Cậu ta không có khả năng trở về quân đội nữa, mà vị hôn phu của cậu ta cũng ghét bỏ thân phận cùng cơ thể của cậu ta, nhưng vì đã đánh dấu, chỉ có thể lấy về nhà --- không có hôn lễ, cũng không thừa nhận địa vị của cậu ta, bất kể như nào kết cục của Lạc Lan cũng không quá tốt.

Sau đó Cố Cẩn vẫn luôn huấn luyện ở quân đôi, mãi đến cuối tuần mới xin nghỉ về Cố gia.

"Muốn khai chiến?" Cố Duyệt kinh ngạc, "Vậy chả phải anh cũng phải ra chiến trường sao?"

Cố Cẩn gật gật đầu, nói: "Không được tiết lộ tin tức ra ngoài."

Cố Duyệt ngạc nhiên, biết anh trai mình vào quân đội sớm hay muộn cũng phải ra chiến trường, không ngờ lại sớm như vậy.

"Vậy ... bao giờ anh về?"

Cố Cẩn: "Ngày xuất phát còn chưa biết, càng không biết bao giờ trở lại."

Cố Duyệt lập tức im lặng, nhiều năm trước Cố Duyệt cũng hỏi cha mình câu này, lúc ấy Cố Hằng chỉ im lặng xoa đầu Cố Duyệt .... không ngờ lần đó đi, là vĩnh biệt.

Nghĩ đến đây, Cố Duyệt có chút chua xót, cúi thấp đầu, giọng khàn khàn: "Anh nhất định phải trở về."

Cố Cẩn vỗ nhẹ vai Cố Duyệt, chậm rãi nói: "Anh sẽ trở về."

......

Biên cảnh, tinh cầu Greenland

So với sự phồn hoa của tinh cầu thủ đô, tinh cầu Greenland quả thật có chút hoang vắng, đây là biên cảnh của liên bang, khắp nơi đều nhìn thấy màng chắn bảo vệ tinh cầu cũng cơ giáp lạnh băng đang đợi lệnh, ngay cả cơn gió thổi qua cũng lạnh cắt da cắt thịt.

Nhiều năm trước, biến cố Greenland nổ ra, nguyên soái Cố Hằng chết trận ở đây, thủ tướng An Cách không tiếc chi một phần năm tài chính ở tinh cầu Greenland thiết lập màng chắn bảo vệ --- tấm màng này có thể kiêm trì mấy chục giờ dù cho bị đạn pháo bắn phá, đủ để chờ viện binh tới.

Một binh lính đang tuần tra bên ngoài,bỗng nghe được tiếng mèo kêu non nớt.

"Meo ~"

Hắn sửng sốt, cúi đầu, phát hiện cách đó không xa có một con mèo nhỏ, đang ngửa đầu nhìn mình.

"Sao mày lại chạy ra đó?"

Binh lính nhận ra đó là một con mèo mà quân đội bị lạc mất, không biết tại sao lại chạy ra ra ngoài màng chắn phòng ngự.

"Ở đó rất nguy hiểm, đến đây, đến chỗ tao."

Binh lính ngồi xổm xuống, vẫy tay về phía mèo nhỏ.

Mèo nhỏ an tĩnh nhìn hắn, sau vài giây, lại "Meo" một tiếng.

"Mau đến đây, " Binh lính nói, "Nếu gặp tinh tặc sẽ không ổn đâu."

Mèo nhỏ không di chuyển, nhẹ nhàng vẫy đuổi. Binh lính bất đắc dĩ đi đến chỗ nó, một chân bước ra khỏi màng chắn.

Mèo nhỏ xẹt qua một tia lệ quang không thuộc về những loài thú nhỏ như nó, trong bụng phát ra tiếng ục ục, nhẹ ngàng đi về phía trước ---

Binh lính đột nhiên xoay người, lại trốn vào màng chắn!

"Cút đi! Bọn tao đều đã qua huấn luyện, sẽ không trúng ảo ảnh của mày!" Binh lính giận dữ gào lên, trong nháy mắt phát tín hiệu, "Ở đây có biến dị thú, mau đến đây!"

Mèo nhỏ: "....."

Lưng nó có thay đổi, chớp mắt từ con mèo nhỏ biến thành một cự thú to lớn. Nếu Cố Cẩn ở đây, nhất định sẽ nhận ra nó là con mà cậu gặp trong thí luyện ---- Thị Huyết hung ác, am hiểu dùng ảo cảnh.

Cùng lúc đó, trên bầu trời tinh cầu Greenland xuất hiện vô số cơ giáp, chúng nó xuất hiện vô thanh vô tức, giống như bầy trời là tấm màn sân khấu che khuất đi bây giờ mới lộ ra.

Lửa đạn bắt đầu bắn phá, ở tinh cầu thủ đô xa xôi rốt cuộc cũng nhận được tin cấp báo.

"Biên cảnh bị tập kích, cơ giáp tinh tặc có khoảng năm vạn chiếc. Có hai chiếc cơ giáp cấp C, 2500 cơ giáp cấp B, 5000 cơ giáp cấp A, còn có hai cơ giáp cấp 3A, một cơ giáp cấp S!"

Năm vạn chiếc cơ giáp, vậy là có khoảng mười vạn tinh tặc. Trong đó đáng chú ý là cấp 3A và cấp S .... Nhiều năm như vậy, chưa nghe qua việc tinh tặc có tinh thần lực cấp S.

Lăng Đình nhanh chóng dẫn binh đến tinh cầu Greenland, quân hạm mênh mông cuồn cuộn xẹt qua bầu trời tinh cầu Thủ đo, như diêu hâu bay lượn về phía chân trời, lưu lại âm thanh.

Từ thủ đô đến biên cảnh cần qua năm cái bước nhảy không gian. Trên quân hạm, Cố Cẩn vuốt ve vòng tay trắng bạc, nói: "Khẩn trương không?"

"Không quá khẩn trương" Bạch Trạch nói, "Hình như đây không phải lần đầu tiên tôi lên chiến trường, có thể ở đó tôi sẽ tìm thấy một chút ký ức."

Cố Cẩn nhẹ nhàng cười, nói: "Ta rất mong chờ."

Vượt qua bước nhảy không gian không phải chuyện nhẹ nhàng gì, tuy là quân hạm nhưng vẫn cảm thấy lục phủ ngũ tạng bị đè ép, chỉ sợ hơi thả lỏng cơ thể chút thì trong cơ thể giống như bị sóng cuộn biển gầm.

Một số tân tinh trong quân hạm không khống chế nôn ra, Lăng Đình đứng ở phía trước quay đầu nhìn Cố Cẩn, phát hiện sắc mặt cậu chỉ hơi tái nhợt, ngoài ra cũng không có gì đáng ngại.

"Uống chút nước ấm," Lăng Đình đi qua đó đưa cho cậu một ly nước ấm, "Uống vào sẽ dễ chịu hơn."

Cố Cẩn cầm lấy, nói: "Vẫn còn tốt."

Lăng Đình: "Nghe nói tinh tặc chế tạo một bước nhảy không gian đến thẳng tinh cầu Greenland, đợi lát nữa phải cẩn thận chút, một khi không có định vị bị cuốn vào bước nhảy không gian, em sẽ bị lưu lạc trong vũ trụ, không biết sẽ bị đưa đến đâu."

Cố Cẩn: "Tôi cảm giác anh đang lập flag cho tôi."

Lăng Đình lắc đầu, giọng nói trầm thấp mà nhu hòa: "Anh chỉ là lo lắng cho em."

Cố Cẩn "Ồ" một tiếng, cùng lúc đó binh lính đến báo cáo với Lăng Đình: "Thượng tướng, có tin nhắn mới, lần này tinh tặc còn phái ra 50 biến dị thú cấp A, cúng với mấy ngàn con Trùng tộc."

Lăng Đình nhíu mày, Trùng tộc không tạo thành uy hiếp, nhưng 50 biến dị thú cấp A bằng 25 cơ giáp cấp A, hơn nửa còn am hiểu dùng ảo ảnh, cho dù là người trải qua huấn luyện cũng khó tránh khỏi việc trúng chiêu trên chiến trường.

------ Huống chi số lượng lớn như vậy cũng có nghĩa là tinh tặc đang tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người, hiện tại không biết bọn họ có bao nhiêu biến dị thú, còn giết chết bao nhiêu người.

"Tăng tốc độ đến mức cao nhất," Lăng Đình trầm giọng nói, "Trong thời gian ngắn nhất phải đến tinh cầu Greenland!"

"Rõ!"

Với tốc độ tối đa, mười giờ sau, bọn họ đã đến tinh cầu Greenland.

Ở phía trên, mấy vạn chiếc cơ giáp giống châu chấu tấn công màng chắn phòng ngự. Binh lính ở biên cảnh canh phong nghiêm ngặt, nhưng qua mười mấy giờ chiến đấu, màng chắn phòng ngự đã bắt đầu nứt ra.

Lăng Đình điều khiển Đế Thính, ra lệnh một tiếng, mấy vạn cơ giáp quân đội lập tức tham chiến, như đàn chim đi giết sâu bộ, lửa đạn kịch liệt bắn ra, hai bên trong nháy mắt chém giết nhau.

Cố Cẩn cũng tham chiến, khác với những lần huấn luyện trước đó, đây là lần đầu tiên cậu chiến đấu với hơn chục vạn cơ giáp, điểm khác chính là kẻ địch muốn dồn cậu vào chỗ chết, người ngã xuống có thể là kẻ địch, cũng có thể là đồng minh.

Bạch Trạch ở trong biển cơ giáp tạo ra một con đường máu, tinh thần lực mạnh mẽ chém đứt cổ kẻ địch, chỉ cần có người lại gần, trường kiếm mang theo lôi quang liền đâm nát nội hạch.

Rất nhanh có người để ý đến cơ giáp trắng bạc, nó cùng Đế Thính một trắng một đen giống như sát thần trên chiến trường, vượt mọi chông gai không thể ngăn cản.

Trong lúc chiến đấu, Cố Cẩn để ý bên tinh tặc có một cơ giáp vẫn luôn ở hậu phương, được mấy vạn cơ giáp che chở, chưa từng xuất chiến.

Bạch Trạch bỗng nhiên nói, "Tiểu chủ nhân, có yêu cầu liên lạc, là của chiếc cơ giáp kia,"

Cố Cẩn im lặng vài giây, trường kiếp chém đầu một cơ giáp khác, lạnh lùng nói: "Tiếp nhận."

Giây tiếp theo, một người xuất hiện trước mặt cậu. Là một gương mặt quen thuộc -- không lâu trước đó cậu còn đánh bại người nọ.

"Lâu rồi không gặp. " Người nọ khẽ cười nói, "Không biết là cậu còn nhớ tôi không?"

Cố Cẩn: "Không nhớ."

Sau đó nhanh chóng tắt đi.

Người nọ : "...."

-------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy