Chương 32: Lục Lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Cẩn cầm một que kem vị chocolate, đi trên đường.

Lăng Đình bỗng nhiên nói:"Chúng ta vừa cắt đuôi được những người theo dõi."

Sau khi vào phố đèn đỏ anh liền cố ý cắt đuôi những người đó, hiện tại đã thành công.

Cố Cẩn gật gật đầu, qua vài giây, nhìn về phía Lăng Đình bên cạnh mình: "Tôi cho rằng anh sẽ tiếp tục chủ đề vừa nãy."

"Chủ đề gì?" Lăng Đình nói, "Là kem hay là em sinh cho anh một đứa con?"

Người qua đường bên cạnh nghe được câu nói, không khỏi liếc họ một cái.

Cố Cẩn: Chậc

Lăng Đình nhìn sác mặt Cố Cẩn, trong mắt có thêm mấy phần ý cười.

"Anh biết em không muốn có con," Lăng Đình nói, "Nếu muốn thì bảy năm kết hôn chúng ta đã sớm có rồi."

Cố Cẩn "Ồ" một tiếng, nói: "Hóa ra là anh biết, tôi còn tưởng -----"

Lăng Đình: "Tưởng gì?"

Cố Cẩn: "Tưởng anh cảm thấy mình không được, cho nên mới ngại ngùng không đến hỏi tôi."

Đời trước bọn họ kết hôn bảy năm cũng không có con, người khác còn cảm thấy nghi hoặc, Lăng Đình lại chưa từng mở miệng hỏi cậu bao giờ ---- cho nên Cố Cẩn nghĩ rằng Lăng Đình là cảm thấy chính mình không được, chột dạ mới không dám mở miệng.

Lăng Đình: "...."

Ước chừng qua một lúc lâu, mãi đến khi Cố Cẩn ăn xong que kem, Lăng Đình mới chậm rãi mở miệng: "Lần đầu tiên đánh dấu em, anh nhìn thấy thuốc tránh thai trên tủ đầu giường."

Vì thế từ đó anh liền biết Omega của anh không muốn có con.

"Ra là thế," Cố Cẩn nói, "Tôi hiểu lầm anh rồi."

Tuy nói như thế nhưng bộ dáng của cậu không có một chút ý xin lỗi.

Lăng Đình bắt đắc dĩ nhìn cậu, phát hiện chính mình thật sự không còn biện pháp gì với cậu nữa rồi.

Đường phố nhộn nhịp, Cố Cẩn cùng Lăng Đình đi bộ trên đường, nhìn như đi dạo, thật ra là đang ghi nhớ mỗi con phố cùng đường đi.

Khi hai người đi đến cuối một con đường lớn, trước mắt bất ngờ có một trạm kiểm soát, bức tường cao lớn bao kín con đường phía trước, bảo vệ nghiêm ngặt, người bên này có thể tự do ra bên ngoài nhưng người bên kia muốn vào lại phải xếp hàng chờ đợi kiểm tra.

Trước đó ngồi trên tàu của Y Tác Tư Cố Cẩn đã để ý thành phố ngầm này không phải một thành phố hoàn chỉnh, khu vực trung tâm bị tường cao vây quanh, bên ngoài tường cao tựa hồ không phồn hoa giống như bên trong thành.

Lăng Đình: "Anh đi hỏi chút."

Anh đi đến chỗ bảo vệ trạm kiểm soát, dăm ba câu sau đó liền về chỗ Cố Cẩn.

"Thành phố ngầm chia thành chủ thành và phó thành, cư dân ở chủ thành có thể tự do ra vào phó thành, cư dân phó thành muốn tiến vào chủ thành phải có giấy thông hành." Lăng Đình nói, "Chúng ta là người từ bên ngoài muốn ra khỏi chủ thành cũng cần có giấy thông hành."

Cố Cẩn gật đầu,  biết là hôm nay bọn họ không ra ngoài được, nói: "Vậy về trước đi.". Ít nhất bọn họ đã đem một mảnh khu vực nhớ hết, đợi sau khi trở về có thể vẽ thành bản đồ truyền cho quân đội.

Cư dân phó thành xếp hàng dài, lần lượt xoát giấy thông hành tiến vào chủ thành, trong bọn họ có một số người là tiểu thương đến chủ thành buôn bán đồ, có một người mặc quần áo cũ trên người mang mấy cái túi, bên trong chứa đầy nước thuốc, tác dụng gì cũng có.

Người nọ vừa tiến vào chủ thành, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Cẩn còn không có phản ứng gì, cho đến khi nhìn thấy mèo đen trong ngực cậu cùng Alpha bên cạnh, lập tức sững sờ đứng tại chỗ.

--- Nếu Cố Cẩn nhìn thấy người nọ, nhất định sẽ phát hiện đối phương là người tham gia cuộc thi cơ giáp ảo cùng Cố Duyệt, còn động tay động chân vào cơ giáp, cuối cùng bị cậu đuổi khỏi tinh cầu thủ đô Claire.

Cố Cẩn đã rời đi, Claire còn gắt gao nhìn chằm chằm hướng cậu đi, tay chân run nhè nhẹ  ------- không phải vì sợ hãi, mà là quá hưng phấn.

Cố Cẩn quả nhiên vẫn như đời trước đi tới thành phố ngầm.

Đợi nhiều ngày như vậy cuối cùng hắn lại có cơ hội.

......

Cố Cẩn cùng Lăng Đình không vội trở về, lại ở trên phố dạo một hồi, thẳng đến khi sắc trời đã tối, mới về lâu đài của Y Tác Tư.

"Người nào mà dám đến đây giương oai! Không muốn sống nữa à!"

"Ông chủ không muốn gặp ngươi, cút!"

Bảo vệ ở cửa đang xua đuổi ai đó, người nọ chật vật chạy trốn, vội vàng chạy đi.

Cố Cẩn nhìn thoáng qua nửa khuôn mặt người nọ, hình như có chút quen mắt nhưng bởi vì không thấy rõ nên nhất thời không nhận ra.

Lăng Đình: "Đi vào thôi."

Giọng nói của anh lạnh lùng, lại khôi phục thành hình tượng của Berg --- hiện tại trong mắt người ngoài, Dino chỉ là đứa con vô dụng của Bahrton, Berg mới là người chân chính khống chế thế lực của Bahrton.

Cố Cẩn nhỏ giọng nói một câu, ôm chặt mèo đen trong lòng.

Bọn họ đi vào đúng lúc một chiếc thang máy hoang kim vừa đóng lại, là thang máy tư nhân của Y Tác Tư, Cố Cẩn chỉ nhìn thấy một người mang mặt nạ thoáng qua, rất nhanh biến mất đằng sau cửa thang máy.

Thang máy đi lên tầng trên, ngừng ở tầng ba, là vị trí của nhà ăn, hiển nhiên người trong thang máy chuẩn bị dùng bữa tối.

Cố Cẩn: "Tôi có chút đói bụng."

Lăng Đình cũng nhìn thấy người trong thang máy, nói: "Đi nhà ăn."

----- Lầu ba, nhà ăn

Thảm dài trải khắp nơi, trên bàn cơm tinh xảo có nước uống cùng đồ ăn cao cấp, đầu bếp đứng ở hai bên, nếu không vừa ý có thể phân phó họ làm lại.

Cố Cẩn cầm một phần bánh kem, cách đó không xa Lăng Đình lấy thân phận Berg nói chuyện với một số thương nhân, anh nhìn bốn phía, không tìm được người đeo mặt nạ.

Noah ở trên vai Cố Cẩn bò tới bò lui, ầm ĩ một hồi cuối cùng cũng tìm được một vị trí thoải mái --- đầu Cố Cẩn.

Mèo đen nằm gọn một chỗ trên đầu Cố Cẩn, chậm rì rì phe phẩy đuôi.

"Thật đáng yêu" Có người đứng phía sau Cố Cẩn, nhẹ nhàng nói, "Đây là thú cưng của ngươi sao?"

Cố Cẩn quay đầu lại, thấy một người mang mặt nạ ---- đúng là Omega trong thang máy trước đó.

Cách đó không xa, Lăng Đình không tiếng động nhìn về Cố Cẩn bên này một cái.

"Đúng vậy" Cố Cẩn ôm Noah xuống, xấu hổ cười với Omega: "Nó tên Noah."

Phản ứng của cậu giống như đây là lần đầu tiên có người chịu chủ động nói chuyện với cậu, Omega nhìn cậu, đằng sau mặt nạ là một đôi mắt đen bình tĩnh không cảm xúc: "Thật đáng yêu, ta có thể ôm nó không?"

Cố Cẩn có chút do dự, ôm chặt Noah.

"Sẽ không lấy thú cưng của ngươi," Omega nói, "Chỉ muốn ôm một chút, lâu rồi ta chưa từng gặp một vật nhỏ hoạt bát tung tăng nhảy nhót như vậy."

"Vậy .... cậu nhẹ nhàng một chút."

Cố Cẩn chậm rì rì đưa Noah vào tay Omega, Noah nhìn mặt đoán ý, nhẹ nhàng "meo" một tiếng về phía Omega.

Omega sờ sờ nó, động tác không phải rất quen thuộc, xoa lông Noah xù hết cả lên.

Cố Cẩn: "Cậu nên sờ thuận theo lông của nó, bằng không nó sẽ không vui."

Omega "Ồ" một tiếng, thay đổi cách tiếp tục sờ.

Noah kêu meo meo, thò lại gần liếm ngón tay Omega.

Omega: "Thật tốt, nó cũng thích ta."

Cố Cẩn: "Chỉ cần người đối tốt với nó, nó đều thích."

"Hóa ra là vậy," Omega nói, "Xem ra đôi khi con người còn không bằng một con mèo"

Tay Omega chôn trong lớp lông mềm mại của Noah, cười một chút, nhìn Cố Cẩn hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Dino." Cố Cẩn nói, "Còn cậu?"

Omega: "Kêu ta Lục Lâm là được."

Một lát sau, trong thang máy có mấy người đàn ông mặc áo đen đi tới, bọn họ lập tức đi đến bên cạnh Lục Lâm, một người nói: "Lục tiên sinh, Y Tác Tư đại nhân muốn gặp ngài."

Lục Lâm tùy ý trả lời, đưa Noah cho Cố Cẩn, lại nói: "Ta thỉnh thoảng có thể đến chơi với nó không?"

Cố Cẩn suy nghĩ một chút, nói: "Được."

Lục Lâm gật đầu, xoay người rời đi cùng đám người áo đen.

Sau khi Lục Lâm rời đi, Lăng Đình cũng đến bên cạnh Cố Cẩn, nhìn cậu ăn xong phần bánh kem.

"Về sao?"

"Đúng."

Bọn họ trở về phòng, Lăng Đình chuẩn bị bữa tối cho Noah, tuy Noah là biến dị thú nhưng cũng muốn ăn.

Trong lúc chờ cơm được đưa tới, Cố Cẩn nói: "Cậu ta tên Lục Lâm, không phải Y Tác Tư, nhưng hẳn là người bên cạnh Y Tác Tư."

"Vừa rồi anh nghe nói bên cạnh Y Tác Tư có một tình nhân vô cùng được sủng ái, tên Lục Lâm." Lăng Đình nói, "Cậu ta là người như thế nào?"

Cố Cẩn: "Có chút kì lạ, không có hứng thú với mọi thứ xung quanh, giống như thấy tất cả đều rất nhàm chán --- nhưng thích Noah, còn nói sau này sẽ đến chơi với nó."

Lăng Đình cúi đầu nhìn Noah, duỗi tay nhéo móng vuốt của nó: "Mày lập công rồi."

Noah nhe rằng.

Lăng Đình: "....."

Anh thu tay, nói: "Quân đội sẽ phái người đột nhập vào thành phố ngầm, lúc đó chúng ta có thể cùng họ nội ứng ngoại hợp."

Cố Cẩn gật đầu, đúng lúc này có người gõ cửa, là người phục vụ đưa cơm đến. Cố Cẩn phát hiện còn có một phần kem, nhìn Lăng Đình, Lăng Đình nói: "Đây là cho em."

"Meo"

Noah nhìn chằm chằm kem trong tay Cố Cẩn, bỗng nhiên giơ móng vuốt muốn lấy.

"Không được, ngươi không thể ăn kem," Cố Cẩn lắc lắc miếng cá hồi trước mặt nó, "Ăn cái này đi."

Noah: "Meo ---"

Nó cúi thấp đầu, không vui cọ cọ cánh tay Cố Cẩn.

"A" Bạch Trạch nói, "Nó cắn ta."

Cổ tay bị lưỡi mèo liếm qua, Cố Cẩn lập tức đè sau cổ nó: "Noah."

Lăng Đình: "Nó là biến dị thú, không phải mèo bình thường, không bằng em cho nó ăn một chút thử xem."

Cố Cẩn: "Nó căn bản không phải mèo, là báo."

Tuy nói thế nhưng Cố Cẩn thấy sự mong chờ trong mắt Noah, vẫn cho nó ăn một chút kem.

Noah thử ăn một chút, sau đó "phi phi phi", nhổ hết kem ra.

"Meo!"

Cố Cẩn: "Đã nói ngươi không thể ăn."

Noah lắc lắc đuôi, lăn vào lòng Cố Cẩn, sau đó lại cắn vòng tay trắng bạc một cái

Bạch Trạch: "Nó lại cắn tôi!!!"

Cố Cẩn: "Tại nó thích ngươi."

"Ngài là có niềm vui mới quên tình nhân cũ, nhìn nó bắt nạt ta!" Bạch Trạch lớn tiếng ồn ào, "Thật quá đáng, nhan sắc chưa tàn mà tình đã tan, tôi muốn bỏ nhà đi bụi!"

Cố Cẩn: "? Ngươi lại xem cái thứ kì kì quái quái gì?"

Bạch Trạch: "Nó còn liếm tôi!"

"Được được, ta biết rồi." Cố Cẩn đưa Noah trong lòng cho Lăng Đình: "Anh ôm nó đi."

Noah: "Meo!"

Lăng Đình nhìn biến dị thú phá lệ không ngoan gầm nhẹ muốn bò về phía Cố Cẩn, nhướng mày: "Đừng nhúc nhích."

Noah không dao động, thậm chí nhe răng đe dọa Lăng Đình.

Cố Cẩn: "Không được hung dữ với anh ấy."

Cậu gõ nhẹ đầu Noah một cái, Noah lập tức lấy móng vuốt ôm tay cậu, nhảy một cái lại trở về trên người Cố cẩn.

Bạch Trạch: "Ha ha ha."

Vòng tay trắng bạc nổi lên điện quang nho nhỏ, Noah cảnh giác nhìn chằm chằm nó, chậm rì rì bò lên bả vai Cố Cẩn.

Cố Cẩn: "..." Bỏ đi.

Ít nhất cũng coi như là ở chung hòa bình.

-----------





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy