Chương 41: Nụ hôn đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khóe môi còn dư lại chút ấm áp từ Lăng Đình, Cố Cẩn đứng tại chỗ, qua vài giây cũng không phản ứng lại.

Cậu hình như, bị cưỡng hôn.

"Không phải hình như, là thật." Bạch Trạch nói, "Thật quá đáng, trêu ghẹo Omega chưa lập gia đình!"

Lăng Đình: "Là ai đang nói chuyện, cơ giáp của em sao?"

Anh cúi đầu nhìn vòng tay trắng bạc trên cổ tay Cố Cẩn, nói: "Rất đẹp, nhưng mà em đẹp nhất."

Bạch Trạch: "...."

Cố Cẩn: "..."

Cố Cẩn muốn thoát khỏi tay Lăng Đình, nhưng lại bị anh nắm chặt, làm như thế nào cũng không thể rút tay về. Cậu lựa chọn từ bỏ, quay đầu rời đi --- Lăng Đình cũng theo sát cậu từng bước một.

Na Y nhìn bóng dáng Lăng Đình đã đi xa mà trố mắt, vừa định gọi "thượng tướng", liền nghe phó quan nói: "Na Y tiểu thư, mời ngài về chuẩn bị hành lý, mấy ngày sau chúng tôi sẽ đưa ngài đến tinh cầu thủ đô."

Na Y mắt sáng lên nói: "Là đi cùng thượng tướng sao?"

Phó quan cười tủm tỉm nói: "Không, là đi cùng quân đội."

"...."

-------

Quân bộ đã bố trí phòng cho Cố Cẩn, cậu một đường trở về phòng, Lăng Đình liền đi theo cậu cả một đường ---- vẫn nắm chặt tay cậu, như thế nào cũng không chịu thả ra.

Vì thế toàn bộ người trong pháo đài quân bộ đều nhìn thấy.

Trên đường có không ít ánh mắt nhìn theo, Cố Cẩn cuối cùng cũng không nhịn nổi: "Anh có thể buông tay không?"

Lăng Đình: "Không buông."

"Nắm lấy cậu ấy nắm lấy cậu ấy," Đế Thính nói, "Cậu ấy chính là Omega của ngài, còn đã có hôn ước!"

Cuối cùng Cố Cẩn cũng biết là ai nói với Lăng Đình rằng cậu là Omega của Lăng Đình

"Hôn ước đã sớm bị giải trừ," Cố Cẩn nói, "Là tôi ở trong lễ đính hôn tuyên bố giải trừ trước mặt anh."

Lăng Đình: "Tại sao?"

Cố Cẩn: "Bởi vì anh không ký tên vào hôn ước, còn đến trễ, còn ngoại tình."

Lăng Đình im lặng một chút, nói: "Anh cảm thấy anh không phải người như vậy, hơn nữa anh rất thích em, sẽ không ngoại tình."

"Đúng vậy đúng vậy" Đế Thính nói, "Thượng tướng đối với ngài rất thâm tình, thật sự chưa từng chạm qua Omega nào khác, Beta cũng không chạm."

Cố Cẩn không để ý đến một người một cơ giáp này, mở cửa phòng ra.

Bởi vì thân phận của cậu, pháo đài quân bộ cố ý sắp xếp cho cậu một phòng rộng rãi xinh đẹp, có đầy đủ đồ dùng --- chỉ là Cố Cẩn nghi ngờ phòng này là ý của phó quan, chuyên dùng cho Lăng Đình.

Lăng Đình nói: "Anh và em ngủ một phòng sao?"

"Không được, " Cố Cẩn trả lời, "Anh là trẻ con sao?"

"Em đang giận anh sao?" Lăng Đình đến gần cậu, năm ngón tay thon dài muốn vuốt ve tuyến thể trên cổ, lại đụng phải thiết bị ức chế, "Cái này thật chướng mắt, khi nào có thể bỏ nó đi."

Cố Cẩn: "???"

Cậu quay đầu lại, Lăng Đình nhìn thẳng cậu, trên mặt không có biểu cảm gì, vô cùng bĩnh tĩnh: "Anh muốn đánh dấu em."

----- Một lát sau, Cố Cẩn lấy danh nghĩa "Thượng tướng khả năng bị đụng đầu" để phó quan tìm bác sĩ cho anh.

Bác sĩ đến từ tinh cầu thủ đô, tại thời điểm Lăng Đình được tìm thấy đã kiểm tra cho anh, lúc này dưới ánh nhìn của Cố Cẩn lại kiếm tra Lăng Đình một lần nữa, nói: "Vết thương trên người đều đã khỏi, về phần ký ức, có lẽ phải qua một đoạn thời gian mới có thể khôi phục."

Cố Cẩn: "Có phải đầu óc anh ta bị hỏng rồi không?"

"Này ..." Bác sĩ trộm nhìn Lăng Đình, phát hiện thượng tướng luôn lạnh lùng vô tình trong lời đồn lại không có phản ứng gì, chỉ yên lặng nhìn Cố Cẩn, liền yên tâm, "Không có không có, tuyệt đối không có."

Cố Cẩn: "Ồ"

Ngữ khí tựa hồ vô cùng không hài lòng.

Sau khi tiễn bác sĩ đi, phó quan ở lại xin chỉ thị của Cố Cẩn, nói: "Khi nào chúng ta về tinh cầu thủ đô?"

"Mấy ngày nữa đi" Cố Cẩn nhìn Lăng Đình, nói: "Chờ anh ấy khôi phục ký ức rồi nói."

"Trở lại tinh cầu thủ đô lại phải đối mặt với An Cách, tuy cậu không thật sự nghi ngờ cậu của mình, nhưng lý trí nói với cậu rằng, bây giờ cậu không thể để Lăng Đình mất trí nhớ gặp An Cách."

Phó quan nói một câu "Được" liền xoay người rời đi.

Cố Cẩn: "Khoan đã, đưa anh ta đi."

Phó quan làm như không nghe thấy.

Thậm chí còn bước nhanh hơn.

Cố Cẩn: "....."

Lăng Đình ngồi ở mép giường không chớp mắt nhìn Cố Cẩn, giống như người nọ là trân bảo anh quý trọng nhất, khiến anh không thể rời mắt.

Cố Cẩn đối mặt cùng Lăng Đình vài giây, quay đầu nhìn về hướng khác.

Lăng Đình vẫn nhìn cậu.

"... Haiz" Cố Cẩn lựa chọn từ bỏ, "Anh ở đây, tôi đi sang gian bên cạnh."

Lăng Đình: "Chúng ta không phải nên ngủ cùng nhau sao?"

Cố Cẩn: "Nói nữa thì ra ngoài cửa ngủ."

Lăng Đình im miệng.

Cố Cẩn lại đem ánh mắt dừng trên người Lăng Đình, đánh giá anh từ đầu tới cuối, xác nhận người này ngoài việc mất trí nhớ thì tất cả đều tốt đẹp, bấy giờ mới xoay người đi sang gian bên cạnh.

Sau khi cậu rời đi, Lăng Đình cúi đầu nhìn Đế Thính: "Em ấy thật sự thích ta."

Đế Thính: "... Ngài lại nữa rồi." Thích ngài là thích ngài nhưng ngài cũng không thể tự luyến đến mức tự nói ra như vậy chứ.

"Là thật" Lăng Đình nghiêm túc nói, "Em ấy tuy rằng ngoài miệng cự tuyệt nhưng ánh mắt sẽ không lừa người, người em ấy thích là ta."

Đế Thính: Được rồi.

Sau khi bị cuốn vào loạn lưu, Lăng Đình bị trọng thương, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, mà nó cũng bởi mất đi sự khống chế của chủ nhân mà rơi vào trạng thái ngủ đông ngắn ngủi, Sau đó tuy Lăng Đình đã tỉnh lại nhưng bởi mất ký ức căn bản không thể triệu hồi nó, vẫn là ở trong lúc vô tình kích hoạt sợi dây tinh thần của nó, nó mới có thể khôi phục từ trạng thái ngủ đông, rồi liên hệ với quân bộ.

Sau khi người của quân bộ đến, bọn họ cũng gặp được Cố Cẩn, Cố Cẩn khả năng không biết biểu cảm của mình khi đó là gì, Đế Thính lại thấy rõ ràng --- đó là sự lo âu, khi thấy người mình thích bình an không có việc gì mới nặng nề thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên lòng.

Lăng Đình lại nói: "Trước kia ta có tiếp xúc thân cận với em ấy không?"

"Đừng nói hôn," Đế Thính nói, "Ngay cả nắm tay cũng chỉ có vài lần."

Lăng Đình trầm mặc.

"Thật ra đã từng ôm" Đế Thính nói, "Nhưng đều ở tình huống Cố tiên sinh mất đi ý thức."

Lăng Đình: "Hình như có chút thảm."

Đế Thính: "Là vô cùng thảm."

Bên cạnh, Cố Cẩn vừa thu dọn phòng ngủ gọn gàng, căn bản không biết một người một cơ giáp bên kia thì thầm to nhỏ cái gì.

Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Cố Cẩn đi tới mở cửa, phát hiện ngoài cửa không phải ai khác mà là Na Y.

"A, Cố tiên sinh." Na Y nhìn thấy Cố Cẩn cũng thấy ngoài ý muốn, nói, "Ngài cũng ở đây sao?"

Cố Cẩn nói, : "Đây vốn dĩ là phòng của tôi."

Na Y do dự nói: "Cái đó ..."

Lời còn chưa dứt, nàng liền thấy Lăng Đình từ trong phòng ngủ đi ra.

"Lăng thượng tướng!"

Lăng Đình: "Cô vẫn còn ở đây sao?"

Pháo đài của quân bộ không cho phép người lạ vào, Na Y ngạc nhiên, nhanh chóng nói: "Vốn dĩ em phải về, nhưng mà trước khi đi muốn gặp ngài một lần ...... Đêm nay là lễ hội pháo hoa mỗi năm một lần của tinh cầu An Cách, ngài có muốn đi không?"

Nàng nhìn Lăng Đình, trong ánh mắt có chút chờ mong.

Lăng Đình nhìn Cố Cẩn, nói: "Em muốn đi không?"

Cố Cẩn: "Không muốn"

Lăng Đình gật đầu, nói với Na Y: "Omega của tôi không muốn đi."

Na Y: "..."

Ánh sáng trong mắt Na Y tối dần, nàng nhìn Lăng Đình rồi lại nhìn Cố Cẩn, rốt cuộc biết được rằng chuyện mà mình mong chờ sẽ không có khả năng xảy ra, có chút mất mát.

Cố Cẩn đóng cửa phòng, nghe thấy Lăng Đình nói: "Anh đưa cô ta về tinh cầu thủ đô chỉ vì cô ta đã cứu anh."

Cố Cẩn: "Em biết."

"Anh không thích cô ta."

"Em biết."

"Anh và cô ta chưa phát sinh chuyện gì."

"Em đã biết!"

"Đêm nay đi lễ hội pháo hoa không?"

Cố Cẩn phản ứng rất nhanh: "Không đi."

Lăng Đình giữ chặt tay Cố Cẩn, không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cậu.

Giống như đang nói rằng nếu em không đồng ý anh sẽ không buông tay.

Cố Cẩn: "... Chậc"

Cuối cùng cậu cũng đồng ý.

Lễ hội pháo hoa của tinh cầu An Cách là lễ hội lớn mỗi năm một lần, sắc trời chưa tối, trên đường phố đã giăng đèn bày hoa, người qua lại đông như nước chảy.

Tới đây không chỉ có cha mẹ cùng con mình, nhiều hơn cả là những đôi tình nhân trẻ tuổi. Cố Cẩn cùng Lăng Đình đi trên đường, chỉ tính ngoại hình cũng đã thu hút biết bao ánh mắt nhìn theo.

Lăng Đình: "Tên Alpha kia đang nhìn em."

Cố Cẩn: "Ồ"

Lăng Đình: "Vẫn còn nhìn"

Cố Cẩn: "Ồ"

Lăng Đình: "Anh muốn đánh hắn."

Anh nói xong liền đi đến chỗ Alpha nọ, Cố Cẩn dở khóc dở cười ngăn cản anh lại.

"Còn có những Omega khác đang nhìn anh kìa" Cố Cẩn nói, "Tính sao."

Lăng Đình: "Anh cũng không có nhìn bọn họ."

Sau đó liền để ý thấy ven đường có một quán bán kem nhỏ, đi qua mua một que kem đưa cho Cố Cẩn.

Cố Cẩn cắn một chút, vị chocolate, sau đó nhìn Lăng Đình.

Lăng Đình: "Ăn ngon không?"

Cố Cẩn: "Sao anh biết sở thích của em"

Lăng Đình: "Theo bản năng nghĩ rằng em sẽ thích."

Cố Cẩn "Ồ" một tiếng, lại ăn kem, trong mắt có chút ý cười.

Cách đó không xa có rất nhiều người vây xem, vô cùng náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có tiếng hoan hô. Bọn họ đến gần đã bị một người tổ chức cản đường, cười nói: "Hai vị có muốn tham gia hoạt động dành cho tình nhân của chúng tôi không, chỉ cần đi qua là có thể giành được một phần quà nhỏ!"

Người nọ chỉ vào một hồ nước nhạt màu, trên mặt nước dựng những cọc gỗ cao cao thấp thấp thẳng đứng, một đôi tình nhân tay trong tay khó khăn đi qua khỏi cọc cuối cùng, ôm nhau ở trong tiếng hoan hô, còn được tặng một con gấu bông nhỏ.

Lăng Đình: "Em có muốn ----"

Cố Cẩn: "Không, em sẽ không chơi."

"Tới chơi tới chơi!" Người tổ chức nói, "Đây là hồ tình nhân vô cùng nổi tiếng của tinh cầu chúng tôi, chỉ cần tình nhân nắm tay nhau đi lên đó, mặc kệ có qua được hay không, hai người đều sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!"

Lăng Đình lập tức dừng lại.

Còn kéo tay Cố Cẩn, không chớp mắt nhìn cậu.

Cố Cẩn: ".... Bây giờ luôn sao."

Cậu cuối cùng cũng không lay chuyển được ánh mắt của Lăng Đình, bị anh kéo đến hồ tình nhân.

Hồ tinh nhân không tối, các loại ánh đèn chiếu sáng mặt hồ, tạo ra những gợn sóng sắc màu. Những chiếc cọc cao thấp đan xen, nếu không phải người thăng bằng rất tốt thì rất khó có thể đi qua.

Nhưng Cố Cẩn cùng Lăng Đình đi rất ổn định, những đôi tình nhân đằng sau họ chưa được vài bước liền rơi xuống nước, người xung quanh cười ha ha, người chủ trì nói: "Không sao không sao, chỉ cần đi lên hồ tình nhân, mọi cặp đôi đều có thể đi với nhau đến thiên trường địa cửu!"

Lăng Đình: "Em nghe thấy không?"

Cố Cẩn đang để ý những cọc gỗ dưới chân, căn bản không để ý đến mọi thứ xung quanh: "Cái gì?"

"Chỉ cần đi lên hồ tình nhân, là có thể thiên trường địa cửu." Lăng Đình nói, "Anh và em sẽ mãi mãi ở bên nhau"

Cố Cẩn ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt Lăng Đình thâm thúy, ảnh phản chiếu xuống mặt nước lấp loáng, phảng phất như toàn bộ sao trời đều ở bên trong đôi mắt nọ.

Cố Cẩn: Ô, còn khá đẹp trai.

Bạch Trạch: "Ha!"

Một tiếng hét đột ngột của nó làm Cố Cẩn hoảng sợ, trùng hợp cọc gỗ dưới chân có chút ướt, người Cố Cẩn chợt nghiêng, rơi xuống hồ.

"Bùm" một tiếng, hồ nước bắn lên những bọt nước, Cố Cẩn không cảm thấy đau đớn, vì rơi vào hồ nước, mà Lăng Đình rơi xuống cùng Cố Cẩn cũng luôn ôm chặt lấy cậu.

"Bạch Trạch!"

Cố Cẩn quả thực bị chọc giận đến mức bật cười, cậu muốn đứng dậy từ trong lồng ngực anh, Lăng Đình lại không buông tay, vẫn ôm cậu như cũ, bàn tay nhẹ nhàng sờ gáy cậu.

Cố Cẩn rũ mắt nhìn Lăng Đình, nước hồ lạnh lẽo làm ướt quần áo, hai người ôm nhau lại cảm thấy vô cùng chân thật và ấm áp.

Một lát sau, Cố Cẩn cúi đầu, Lăng Đình liền hôn môi cậu.

--------- Đó là nụ hôn chân chính đầu tiên sau khi hai người trọng sinh.

--------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy