Chương 40.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân bộ, Cố Cẩn gặp phó quan của Lăng Đình trong phòng làm việc.

Bởi vì đã nhận được thông báo từ trước, phó quan còn mang theo một con mèo mèo đen, là Noah.

"Meo"

Noah nhảy lên đầu vai Cố Cẩn, thân mật cọ cọ vào mặt cậu.

Phó quan nói: "Thượng tướng đã ra lệnh giấu đi sự tồn tại của biến dị thú này, bây giờ vẫn tiếp tục như vậy sao?"

Cố Cẩn vuốt ve bộ lông của Noah, nói: "Tạm thời cứ như vậy đã, không thể để nhiều người biết đến sự tồn tại của nó."

Phó quan: "Ý là che giấu cả liên bang .... Kể cả ngài thủ tướng?"

Cố Cẩn nhìn vào mắt phó quan, nói: "Đúng thế, có ý kiến gì sao?"

"Không, tôi đã hiểu." Phó quan lập tức nói, "Hiện tại quân bộ đang toàn lực tìm kiếm nơi thượng tướng bị dịch chuyển đi, thủ tướng bên kia cũng đã phái ra không ít người, tôi sẽ chú ý những người đó."

Cố Cẩn gật đầu, nói: "Nếu tôi suy đoán sai, mọi người có thể cũng sẽ bị kéo xuống nước .... Xin lỗi."

Cậu của cậu dù sao cũng là thủ tướng của liên bang, có lẽ còn có thân phận khác, về mặt này cậu cũng không rõ lắm, càng không nghĩ phải trở thành kẻ thù ---- nhưng chuyện tới nước này, cậu cũng không thể lùi bước.

Phó quan: "Ngài không cần xin lỗi, tôi đi theo thượng tướng, cũng có nghĩa là đi theo ngài."

Bởi vì tinh cầu Horry nổ mạnh, một tinh cầu đã thành một đống thiên thạch, thời điểm Lăng Đình bị cuốn vào loạn lưu cũng không ổn định, quân đội bị cuốn vào loạn lưu cũng bị cuốn đến những địa phương khác nhau, trong nhất thời rất khó xác định được vị trí của anh.

Cho dù như thế, Cố Cẩn vẫn đi đến tinh cầu Horry trước tiên, ngày qua ngày điều khiển Bạch Trạch đi tìm kiếm ở những nơi có khả năng ... Một tuần sau, cậu nhận được tin tức từ phó quan.

"Cố tiên sinh! Đã tìm được thượng tướng!" Thanh âm của phó quan khó nén được sự vui mừng, nhưng nói được một nửa liền do dự, nói, "Ngài ấy hiện đang ở tinh cầu An Cách, không có bị thương, chỉ là ... thượng tướng mất trí thớ, bây giờ không nhớ được điều gì."

Trái tim Cố Cẩn nhảy dựng, nói: "Không sao thì tốt, bay giờ tôi lập tức tới."

Phó quan nói một câu "Được", im lặng vài giây lại nhỏ giọng nói: "Cái kia, thượng tướng được một nữ Omega cứu."

Cố Cẩn nghe vậy không biết vì sao lại tạm dừng một chút, lát sau mới trả lời: "Đã biết."

Một giờ sau, cậu đi đến tinh cầu An Cách, ở trong pháo đài của quân bộ tìm thấy Lăng Đình.

Một tuần không thấy, Lăng Đình hình như không có thay đổi gì nhiều, quân trang gọn gàng, thần sắc thâm thúy bình tĩnh, nếu không phải phó quan nói với Cố Cẩn rằng anh đã mất trí nhớ, Cố Cẩn thậm chí sẽ cho rằng anh vẫn giống như bình thường.

Chỉ là lúc này đây, bên cạnh Lăng Đình còn có một nữ Omega. Thời điểm Cố Cẩn đến Lăng Đình đang cùng nàng nói chuyện gì đó, cậu không thấy mặt của Lăng Đình nhưng lại nhìn thấy nụ cười tươi như hoa của cô thiếu nữ.

"Thượng tướng, Cố tiên sinh đã đến."

Lời nói của phó quan khiến Lăng Đình dời sự chú ý từ trên người thiếu nữ đi, dừng trên người Cố Cẩn. Anh nhìn Cố Cẩn, ánh mắt mang theo sự tìm tòi nghiên cứu cùng suy tư, hình như suy nghĩ người trước mắt rốt cuộc là ai.

Cố Cẩn đứng tại chỗ mặt đối mặt cùng Lăng Đình, không nói gì.

Nghe phó quan nói Lăng Đình mất trí nhớ là một chuyện, hiện tại chính mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Lăng Đình chưa dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn cậu, cho dù là bảy năm bọn họ đối chọi gay gắt kia.

Hiện tại cậu ở trong lòng Lăng Đình..... có lẽ chỉ là một người dư thừa.

Nhất thời không có ai nói chuyện, không khí lâm vào giằng co, trước khi phó quan muốn nói gì đó, thiếu nữ đã cứu Lăng Đình lại mở miệng trước.

"Ngài là Cố tiên sinh sao," Thiếu nữ nhẹ nhàng đi về phía trước một bước, mỉm cười nói, "Chào ngài, tôi tên là Na Y."

"Na Y? Tên nghe thật êm tai" Cố Cẩn nói, "Cảm ơn cô đã cứu Lăng Đình."

"Thật ra tôi chỉ là may mắn gặp được Lăng thượng tướng đang hôn mê, lúc này mới có thể đưa anh ấy về nhà." Na Y nói xong còn quay đầu lại nhìn Lăng Đình, trong tiếng cười tràn đầy hạnh phúc, "Cố thể chăm sóc cho Lăng thượng tướng là vinh hạnh của tôi, những ngày ở cũng với ngài ấy, tôi cũng rất vui."

Cố Cẩn: "..."

Bạch Trạch nói thẳng: "Thứ cho tôi nói thẳng, nàng có chút "cái kia"."

"Khụ khụ khụ!" Phó quan ho khan một tiếng, ý đồ hòa giải, "Thượng tướng, nếu ngài không nhớ được nhiều chuyện trước đây, không bằng để Cố tiên sinh nói cho ngài --------"

"Không cần"

Giọng nói Lăng Đình trầm thấp, nghe không ra cảm xúc gì. Anh thu hồi tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Cố Cẩn, lại nhìn về Na Y.

"Cảm ơn cô đã cứu tôi, nếu muốn cái gì có thể nói với tôi, coi như báo đáp cho cô."

"Em không muốn cái gì" Na Y hơi dừng lại, cúi đầu, trong giọng nói có chút ngại ngùng, "Chỉ là .... Em vẫn luôn muốn đến tinh cầu thủ đô tham quan một lần, nếu thượng tướng phải về, có thể mang em đi cùng không?"

Lăng Đình: "Có thể"

Cố Cẩn không muốn tiếp tục ở đây ,nói: "Mọi người tiếp tục nói chuyện."

Sau đó cậu xoay người rời đi, lại bị một cánh tay khác nắm chặt.

Lòng bàn tay Alpha nóng rực, năm ngón tay thon dài hữu lực nằm chặt cổ tay Cố Cẩn, trong lúc nhất thời khiến cậu không thể tránh thoát.

Lăng Đình nói: "Nghe bọn họ nói, em là Omega của anh."

Cố Cẩn: "Anh nghe nhầm, chúng ta không có quan hệ gì."

Lăng Đình thấp giọng nói: "Thật sao?"

Sau đó anh yên lặng nhìn Cố Cẩn vài giây, bỗng nhiên tiến lại gần, vào lúc Cố Cẩn không có phản ứng lại liền hôn khóe môi cậu.

"Anh thích em." Lăng Đình nói, "Hiện tại em chính là Omega của anh."

Cố Cẩn: "...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy