Chương 40.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 40: Mất trí nhớ

Dinh thự riêng của thượng tướng, phòng khách yên tĩnh không một bóng người, Cố Cẩn vắt chiếc áo khoác của cậu trên cánh tay, một mình trở về phòng ngủ,

Căn phòng to như vậy hàng ngày chỉ có mình cậu ở, nhưng bài trí nơi đây hoàn toàn dựa theo sở thích của người khác. Bảy năm trước thới điểm Cố Cẩn mới dọn vào đây là như thế nào thì bây giờ vẫn giữ nguyên như vậy, cậu chưa từng nghĩ tới việc trang trí lại nơi đây.

Phòng ngủ lấy tông lạnh làm chủ đạo, không có đồ vật dư thừa nào. Trên chiếc giường đôi chỉ có một chiếc gối, chỉ khi quân đội quay lại tinh cầu thủ đô, chiếc giường mới có thêm một bộ chăn gối.

Quang não "Tích tích" kêu lên, Cố Cẩn cúi đầu nhìn thoáng qua, tin nhắn của người nọ, chỉ có một câu ngắn gọn.

[Ngày mai anh về.]

-------- Tin nhắn ý là quân đội đóng quân ở biên cảnh sắp trở về tinh cầu thủ đô, mà kỳ phát tình của Cố Cẩn cũng sắp đến.

Cố Cẩn không có phản ứng gì, chỉ trả lời ngắn gọn "Đã biết", sau đó lấy một bộ chăn gối mới đặt ở một bên trên chiếc giường lớn, vào phòng tắm rửa mặt, một mình ngủ trên chiếc giường.

Bây giờ đã bắt đầu vào đồng, mỗi khi trời trở lạnh tay chân Cố Cẩn sẽ trở lên lạnh lẽo, tuy đệm chăn ấm áp nhưng cậu cũng không cảm thấy một chút nóng ấm.

Một đêm qua đi, Cố Cẩn tỉnh lại thấy bên cạnh vẫn còn trống, điều này làm cậu có chút ngoài ý muốn, bởi mỗi lần Lăng Đình nhắn "Ngày mai về" kỳ thật đều sẽ trở về nhà trong đêm hôm ấy, lúc ấy cậu đã ngủ rồi nhưng hôm sau tỉnh lại là có thể nhìn thấy khuôn mặt Alpha của mình.

Trong chăn có chút lạnh, Cố Cẩn ngồi dậy phát hiện quang não chợt lấp lóe, có rất nhiều tin nhắn đến.

Những tin nhắn đều đến từ những người khác nhau, có của cậu (An Cách ), có cả của Cố Duyệt. Tuy Cố Cẩn không nhìn thấy nội dung nhưng cậu có một dự cảm không tốt.

Cậu mở tin nhắn thoại của Cố Duyệt, rất nhanh, âm thanh vội vàng của Cố Duyệt lọt vào tai cậu ---

[Anh! Lăng Đình anh ấy gặp tập kích trên đường trở về, anh ấy, anh ----]

Cố Cẩn đột ngột mở mắt, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

"Anh!" Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, giống như trong mơ, "Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!"

Đập vào mắt cậu là trần nhà trắng, Cố Cẩn cảm giác tay mình bị nắm lấy thật chặt, quay đầu liền thấy Cố Duyệt.

Xem bài trí xung quanh có lẽ là ở bệnh viện, mãi đến lúc này Cố Cẩn mới phản ứng lại, mình vừa rồi là nằm mơ.

Cậu mơ thấy mình của kiếp trước những ngày kết hôn cùng Lăng Đình, chỉ là kết thúc không phải thực, bởi kiếp trước Lăng Đình không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Cố Cẩn hỏi: "Lăng Đình đâu?"

Cố Duyệt vốn đang vui mừng vì cậu tỉnh lại bỗng cừng đờ, nói: "Chuyện này .... Em nghĩ anh sẽ hỏi câu đầu tiên là mình đang ở đâu."

Cố Cẩn thu hết phản ứng của Cố Duyệt vào tầm mắt, đáy lòng lạnh lẽo.

"Lăng Đình ở đâu?" Cố Cẩn ngồi dậy, xốc chăn lên muốn xuống giường, "Anh ấy bị thương sao? Anh đi tìm anh ấy."

"Khoan đã."

Một đôi tay duỗi đến, vững vàng ấn cậu quay trở lại. Người nọ ngồi xuống bên cạnh giường, đưa cho Cố Cẩn một ly nước ấm.

"Uống chút nước trước đi, từ từ nghe cậu nói."

Cố Cẩn nhận ly nước, nhìn thẳng vào ánh mắt ôn hòa của An Các: "Cậu."

"Cháu vất vả rồi." An Cách nói, "Cậu nghe nói "Kiêu" đã bị diệt trừ tận gốc, tàn hài cổ long cũng bị phá hủy, là cháu cùng Lăng Đình đã cứu cả liên bang."

Lúc này Cố Cẩn căn bản không muốn nghe những lời này, chỉ tiếp tục hỏi: "Lăng Đình ở đâu?"

An Cách: "Hắn ta mất tích."

Cố Cẩn đột nhiên im lặng, cậu nhìn An Cách, sau một lúc lâu mới thốt ra một chữ: "Tại sao?" Một khắc cuối rõ ràng cậu đã đẩy Lăng Đình ra, vì sao Lăng Định lại xảy ra chuyện mà không phải cậu?

An Cách thấp giọng nói: "Lúc ấy tinh cầu Horry nổ mạnh, những tinh cầu xung quanh cũng bị ảnh hưởng, vụ nổ ảnh hưởng đến cả không gian, sinh ra loạn lưu không gian. Trước đó cháu thay Lăng Đình nhận chấn thương từ vụ nổ, ngay lập tức ngất đi, Lăng Đình vì giữ chặt cháu liền không may bị cuốn vào loạn lưu không gian ..... Hiện tại liên bang đang toàn lực tìm kiếm hắn, yên tâm, tìm được hắn chỉ là vấn đề thời gian."

Câu nói tiếp theo của An Cách Cố Cẩn đã không còn nghe rõ, ngực trống rỗng, có một hơi lạnh tràn khắp cơ thể, lan vào cả trong cốt tủy. Cậu không khống chế được mà run rẩy, nói: "Cháu đi tìm anh ấy!"

Cố Duyệt nhanh chóng ngăn cậu lại: "Anh! Anh còn chưa hồi phục hoàn toàn, chờ nghỉ ngơi tốt lại đi tìm Lăng thượng tướng sau. Hơn nữa cậu đã phái rất nhiều người đi, chờ anh nghỉ ngơi tốt có lẽ đã tìm được ngài ấy!"

Cố Cẩn dừng động tác, liếc nhìn An Cách một cái. An Các vỗ vai cậu an ủi, nói: "Tiểu Duyệt nói không sai, tin tưởng cậu, rất nhanh sẽ tìm thấy hắn."

Lỡ đâu giống như nhiều năm trước ... không thể tìm thấy?

Cố Cẩn không nói câu này ra, cậu chỉ gật gật đầu, nói: "Cảm ơn cậu ... khi nào cháu có thể xuất viện?"

"Tuy vết thương đã lành nhưng với tình trạng cơ thể của cháu, vẫn nên dưỡng thương trong bệnh viên cho tốt đi." An Cách nói, "Còn có một tin tốt, chờ cháu dưỡng thương xong, quân bộ sẽ trao tặng quân hàm cho cháu."

Cố Cẩn gật gật đầu, không nói gì nữa. An Cách ở bên cạnh một lúc, thấy cậu buồn ngủ liền để cậu nghỉ ngơi, đứng dậy rời đi.

----- Buổi trưa An Cách đi khỏi, Cố Cẩn liền làm thủ tục xuất viện, đi đến quân bộ.

Bên trong tàu tư nhân, Cố Cẩn nhẹ ngàng gõ vòng tay trắng bạc, nói: "Nói cho ta ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

"Thật sự đúng như cậu của ngài nói. " Bạch Trạch trả lời, "Lúc ấy tinh cầu Horry nổ mạnh, ngài vì sóng xung kích lớn mà ngất đi, ta cũng bởi mất đi sự khống chế của ngài mà tạm thời rơi vào trạng thái ngủ đông, nếu không phải loạn lưu kia xuất hiện, hẳn là Lăng thượng tướng có thể đưa ngài về."

Cố Cẩn trầm mặc, Lăng Đình mất tích thật ra chỉ là việc mới xảy ra hôm qua nhưng với cậu mà nói, buổi sáng vừa qua chẳng khác nào cả một thế kỷ,

Bạch Trạch lại nói, "Hình như ngài có chút phòng bị đối với cậu của ngài."

"Không có" Cố Cẩn nhàn nhạt nói, "Chỉ là cậu đã từng lừa ta, nói sẽ giúp ta tìm người, cuối cùng lại thất hứa."

Cậu không muốn tiếp tục đề tài này, không chờ Bạch Trạch trả lời lại liền nói: "Thời điểm cha ta tự bạo ngươi cũng ở bên cạnh ông ấy ... Có phải ông ấy biết đến sự tồn tại của Kiêu?"

"Ngài ấy biết," Bạch Trạch nói, "Đám tinh tặc tập kích biên cảnh lúc trước là người của Kiêu."

Sắc mặt Cố Cẩn trở lên lạnh lẽo: "Quả nhiên"

"Thật ra cha ngài ở chiến dịch trước đã mơ hồ nhận ra sự tồn tại của Kiêu, chỉ là không chờ ngài ấy điều tra sâu thêm, Kiêu bên kia đã xuống tay với ngài ấy." Bạch Trạch nói, "Đến bây giờ ta vẫn không biết làm thế nào Kiêu có thể biết được hướng đi của cha ngài, tiểu chủ nhân, có lẽ trong nội bộ liên bang ..."

Cố Cẩn trầm giọng nói: "Ta biết."

Người áo đen đã chết, Kiêu tựa hồ cũng bị nhổ cỏ tận gốc, nhưng Lăng Đình đã mất tích, tất cả chuyện này có lẽ không kết thúc dễ dàng như vậy.

Trên tàu trở nên yên tình, Bạch Trạch thấy Cố Cẩn có vẻ không vui lắm, hỏi: "Muốn tôi đọc tiểu thuyết cho ngài nghe không?"

Cố Cẩn: "Không cần."

"Ta còn có thể hát."

"Không cần."

"Còn có thể nhảy múa cho ngài xem nữa."

"...... Không cần."

-------------------

Hơi lười nên nay mình đăng một nửa trước vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy