Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Cơ giáp Bạch Trạch

Phố thương mại Tinh Võng tấp nập người qua lại, khi đi ngang qua một cửa hàng bán thú bông, Cố Cẩn bỗng nhiên dừng chân.

Qua cửa kính nhìn thấy một con thỏ bông, trông mềm mại như mây làm người ta chỉ muốn vùi mặt vào đấy.

"A, là cửa hàng thú bông."

Norton nói,"Khi còn bé ta cũng thích ôm thú bông đi ngủ, bây giờ nghĩ lại lúc đó ta thật là ngây thơ, ha ha."

Cố Cẩn: "........"

Cố Cẩn mặt không biểu cảm rời đi.

Trong các trung tâm mua sắm lớn đều có cửa hàng chuyên bán cơ giáp, tuy gọi là cơ giáp ảo nhưng những cơ giáp đó ở trong Tinh Võng đều thật sự tồn tại. Cố Cẩn vào một cửa hàng bán cơ giáp tốt nhất ở đây, cửa hàng chia làm ba tầng, tầng một và tầng hai đều là cơ giáp bình thường, tầng ba là cơ giáp cấp cao.

Bởi vì cuộc thi cơ giáp ảo sắp diễn ra, trong cửa hàng có rất nhiều người nhưng càng lên cao số người càng giảm, chỉ còn vài người ở tầng ba.

Nơi này rộng rãi hơn so với tầng một tầng hai, ở chính giữa có một cơ giáp, thân thể màu trắng bạc tuyệt đẹp, lẳng lặng đứng ở đó, giống như một con sư tử trắng ngủ say.

----- Đó cũng không phải một cơ giáp ảo, mà là thật. Cuộc thi cơ giáp ảo cho phép sử dụng cơ giáp thật chỉ là nếu cơ giáp chịu tổn thương, cái giá phải trả lớn hơn nhiều so với cơ giáp ảo.

Cố Cẩn liếc mắt liền biết đây là chiếc cơ giáp tốt nhất của cửa hàng, Norton cũng cảm thán: "Cái này .... hẳn là rất đắt."

"Vô cùng đắt, hơn nữa tuyệt đối không bán cho mấy người."

Âm thanh già nua vang lên ở bên cạnh, một lão giả mặt đầy nếp nhăn đi ra, là chủ cửa hàng này.

Thời đại tinh tế hiện nay rất ít nhìn thấy người già như vậy, bởi vì chỉ cần trải qua phẫu thuật liền có đem gương mặt một người duy trì giống như khi còn trẻ, mà ông lão trước mắt khả năng đã vài trăm tuổi, còn chưa bao giờ phẫu thuật gen.

Cố Cẩn nói: "Tại sao?"

Chủ tiệm nhìn chằm chằm thiết bị ức chế trên cổ cậu, lạnh lùng nói: "Bởi vì cậu là Omega, còn mang thiết bị ức chế, thật là đồi phong bại tục."

"Tuy vậy nhưng,"

Norton cẩn thận nhìn chủ tiệm, tựa như nhìn một ông lão cổ hủ, "Hiện tại đeo thiết bị ức chế là hợp pháp, hơn nữa không có quy định Omega không được điều khiển cơ giáp."

"Omega nên ở trong nhà sinh con, bọn họ trời sinh yếu đuối, ngoài việc sinh con thì còn có thể làm gì?"

Chủ tiệm nói, "Ta không bán cơ giáp cho Omega, các người cút đi!"

Norton: "....."

Cố Cẩn nhàn nhạt nói: "Chiếc cơ giáp kia cũng không bán sao?"

Cậu chỉ chiếc cơ giáp trắng bạc ở trung tâm, chủ tiệm nghe xong chỉ cười lạnh, nói: "Kể cả bán cho cậu, cậu có thể đánh thức nó sao? Bạch Trạch là cơ giáp gần cấp S, là cơ giáp cấp 3A!"

Cơ giáp cao hơn A cấp yêu cầu người điều khiển có tinh thần lực thật mạnh mới có thể đánh thức, mà ở tinh thần lực cấp A cũng có chút khác biệt, gần S cấp là cấp 3A so với tinh thần lực cấp A bình thường chênh lệch như trời với đất, hiện tại trong số các Alpha chỉ có một người có cấp S, cấp 3A tự nhiên cũng ít, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

------- Thật trùng hợp, Cố Cẩn là một trong số đó.

"Chờ đã, vẫn là thôi đi."

Norton nhỏ giọng nói với Cố Cẩn: "Cấp 3A vẫn thật là quá khó khăn. "

Nói chung phần lớn áp lực khi điều khiển cơ giáp đều nằm trên người điều khiên, chỉ cần Cố Cẩn có tinh thần lực mạnh thì Norton có tinh thần lực yếu cũng không sao --- nhưng nếu cơ giáp bị tổn hại, Cố Cẩn sẽ chịu tổn thương tinh thần nghiêm trọng hơn Norton.

Cố Cẩn nói: "Phải không, nhưng tôi cảm thấy nó hình như không phải cơ giáp cấp 3A."

Thanh âm của cậu cũng không có ý hạ thấp xuống, rơi vào trong tai chủ tiệm không khác gì một lời châm chọc.

"Cậu tính là thứ gì, chỉ là một Omega, thật không biết trời cao đất dày!"

Chủ tiệm tức giận nói, "Nếu đã như vậy, chỉ cần cậu có thể đánh thức Bạch Trạch, ta liền tặng nó cho cậu ---nếu không thể, cậu liền tháo thiết bị ức chế xuống, quỳ gối xin lỗi cửa tiệm của ta!"

Cố Cẩn: "Được thôi."

Norton: "??"

Norton kéo Cố Cẩn qua một bên, nói: "Bằng không chúng ta đổi một cửa hàng khác, lời nói của chủ tiệm này cũng thật quá đáng."

"Không cần,"

Cổ Cẩn nói, "Dựa theo tiểu thuyết, tôi hẳn là sẽ thành công sau đó vả mặt chủ tiệm."

Norton: "...." Vậy nếu không giống như trong tiểu thuyết thì sao.

Cố Cẩn ra hiệu cho anh yên tâm, sau đó đến gần cơ giáp Bạch Trạch.

Cơ giáp trước khi được đánh thức đều ở trong trạng thái ngủ say, nhưng dù như vậy, khi Cố Cẩn nhìn đôi mắt màu xám kia, cậu có cảm giác mình đang nhìn thẳng vào nó.

Chủ tiệm vẫn còn cười nhạo, "Omega là công cụ sinh sản thấp kém nhất, chỉ vì thủ tướng đương nhiệm bị mê hoặc, chế tạo cái gì mà thiết bị ức chế ----"

Cố Cẩn giơ tay.

Giây tiếp theo, mắt Bạch Trạch sáng lên ánh sáng, nó nhẹ nhàng cúi đầu, giống như một con sư tử bị thuần phục, dán lên tay Cố Cẩn.

Chủ tiệm: "........"

Norton: "......"

Trong mắt Cố Cẩn có mấy phần ý cười, cậu quay đầu nhìn chủ tiệm, nói: "Là ông nói đó."

Chủ tiệm: "......"

Norton vốn tưởng chủ tiệm sẽ đổi ý, nhưng ngạc nhiên là ông ấy thật sự thực hiện hứa hẹn ------ tuy rằng từ đầu đến cuối mặt của ông như thể đang chịu tang.

Khi để lại địa chỉ, Cố Cẩn lựa chọn địa chỉ giả ở trên Tinh Võng của cậu, ở trên Tinh Võng cũng có thể mua bất động sản, thời điểm Cố Cẩn vẫn đang ở tinh thần lực cấp A đã từng mua một phòng ở đây, bên trong có cả phòng huấn luyện cơ giáp ---- nhưng mà sau đó cậu liền gặp tai nạn, từ đó cũng không dùng đến cái phòng huấn luyện đó.

"A, xin lỗi."

Quang não của Norton đột nhiên sáng lên, anh nhìn nhìn nói, "Tôi có chút việc, phải trở về một chuyến."

"Không sao,"

Cố Cẩn chia sẻ địa chỉ cho Norton, nói: "Ngày mai hẹn cái thời gian, cậu tới chỗ này huấn luyện đi."

Norton gật gật đầu, hai người đi xuống dưới lầu lại nghe thấy một trận ồn ào.

"Cửa hàng các người đem cái mặt hàng này ra lấy lệ đấy à? Cơ giáp cấp A đâu? Ta muốn cơ giáp tốt nhất ở đây!"

Thanh âm kia nghe thật quen tai, Cố Cẩn quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ------ Tạ Tinh.

Mọi người khi tiến vào Tinh Võng vì không muốn lộ thân phận thực sự đều sẽ chọn một gương mặt giả, Tạ Tinh lại hoàn toàn không để ý đến chuyện này, dùng khuôn mặt thật của mình tranh chấp với nhân viên trong cửa hàng.

"Tôi xin lỗi nhưng ngài chỉ có tinh thần lực cấp B, tôi sợ ngài không thể điều khiển cơ giáp cấp A."

Nhân viên và chủ cửa hàng này quả thực tính tình rất giống nhau, hoàn toàn không sợ đắc tội người khác, Tạ Tinh vừa nghe thấy liền nổi giận, nói: "Cậu khinh thường tôi? Cậu có tin chỉ bằng một câu nói tôi có thể cho cái cửa hàng này đóng cửa!"

"Vậy ngài có thể thử xem."

"Cậu -------"

Từ lần trước ở lễ đính hôn khiêu khích Cố Cẩn bị Lăng Đình đưa vào bệnh viện, tính tình của Tạ Tình hình như vẫn không thay đổi. Hiện tại tới mua cơ giáp phần lớn là vì tham gia cuộc thi cơ giáp ảo, hắn ta một người tinh thần lực cấp B lại muốn mua cơ giáp cấp A, thật sự rất kì quái.

Cổ Cẩn liếc Tạ Tinh một cái rồi rời khỏi Tinh Võng.

Nửa giờ sau, cậu mang theo con thỏ bông trở về căn hộ của mình, tiện tay đặt con thỏ lên sô pha, nhận được cuộc gọi video từ em trai mình Cố Duyệt.

"Anh, ngày mai em được nghỉ, anh đến trường đón em sao?"

Từ ánh mắt đầu tiên Cố Duyệt đã phát hiện Cố Cẩn không ở Cố gia, mà là một căn phòng khác, sắc mặt có chút mất mát.

Cố Cẩn gật gật đầu, ngày mai là một ngày đặc biệt ------ ngày cha của bọn họ qua đời.

Đời trước cậu thuận theo mong muốn của An Y gả cho Lăng Đình, quan hệ giữa hai mẹ con không hết đường cứu vãn như hiện tại, thời điểm này năm ngoái An Y dẫn cậu cùng Cố Duyệt đi thăm mộ cha họ, nhưng lần này không giống như vậy nữa.

Cố Cẩn nói: "Em biết khi nào mẹ sẽ đi sao?"

Cố Duyệt: "Em cùng mẹ hẹn nhau 10 giờ đến."

"Anh đón em đến đấy trước 1 tiếng."

Cố Cẩn nhàn nhạt nói, "Tới 10 giờ anh sẽ rời đi."

Cố Duyệt sửng sốt: "Anh, chúng ta là người một nhà ở bên nhau không tốt sao, anh cần gì phải ---"

"Em yên tâm, bà ấy hẳn sẽ không muốn gặp anh."

Cố Cẩn "Anh cũng không muốn cha nhìn thấy anh cùng bà ấy cãi nhau, vẫn là thôi đi."

Cố Duyệt: "....Được rồi."

Cố Duyệt ảm đạm kết thúc cuộc gọi, Cố Cẩn nhìn màn hình đen nhánh, trầm mặc mấy giây, nhắm hai mắt lại.

Sáng hôm sau, tinh cầu thủ đô có mưa nhẹ, Cố Cẩn đến đón Cố Duyệt từ sớm, hai anh em cùng nhau đến nghĩa địa ở vùng ngoại ô, nơi này không chỉ an táng cha bọn họ mà còn có những quân nhân có vinh quang lớn và hi sinh vì liên bang được an táng ở đây.

Cha của Cố Cẩn tên Cố Hằng, ông từng là Nguyên soái của liên bang, vào năm 3015 tinh lịch, tinh tặc vốn im lặng từ lâu đã cấu kết với nhau tấn công tinh cầu biên giới của liên bang - tinh cầu Greenland, trận chiến vô cùng thảm khốc, và Cố Hằng đã hi sinh trong trận chiến đó ..... Sau này cuộc chiến đấy còn được gọi là "Biến cố Greenland".

Cố Cẩn khi biết tin về cái chết của Cố Hằng chỉ mới mười sáu tuổi, cậu vẫn nhớ như in ánh mắt kinh ngạc và không thể tin được mà mẹ dành cho mình khi nghe tin tức đó --- như thể người giết cha cậu không phải những tinh tặc mà là chính cậu.

Mưa phùn rơi, từng hạt rơi trên chiếc ô và trượt xuống. Khi Cố Cẩn đến, mộ của Cố Hằng đã có rất nhiều bó hoa, mặc dù Nguyên soái Cố Hằng hi sinh đã nhiều năm nhưng vẫn có rất nhiều người đến thăm mộ ông hàng năm.

Cố Cẩn vốn tưởng lúc này chỉ có mình cậu và Cố Duyệt đến, nhưng không ngờ có một người đang đứng trước mộ --- đó là An Y.

Cố Cẩn "......"

Cố Duyệt nắm tay Cố Cẩn, thấp giọng gọi "Anh" một tiếng.

Cố Cẩn: "Em cố ý nói sai thời gian cho anh?"

"Em xin lỗi .... em chỉ muốn anh nói chuyện với mẹ."

Cố Duyệt nói, "Chúng ta là gia đình, tại sao nhất định phải nháo đến như này?"

Lúc này An Y cũng chú ý đến giọng nói của hai người họ, quay đầu nhìn thấy Cố Cẩn, ngay lập tức nhăn mày lại.

Cố Cẩn không nói một lời, nếu không phải mộ của cha cậu còn ở phía trước, cậu sẽ trực tiếp quay đầu rời đi.

Nhưng An Y đã lạnh lùng mở miệng: "Không phải nói là rời khỏi Cố gia sao, mày còn ở đây làm gì!"

"Mẹ!!"

Cố Duyệt "Mẹ rốt cuộc tức giận vì cái gì, nói thẳng ra không tốt sao? Anh đã làm sai chuyện gì mà mẹ lại đối xử với anh như vậy?"

"Không liên quan đến con, câm miệng!"

An Y "Cố gia chúng ta thành ra như vậy còn không phải tại nó --- cút đi cho ta!"

Cố Duyệt: "Chuyện này không liên quan đến anh, rõ ràng là mẹ ----"

Nửa câu sau không có nói ra, bởi vì Cố Cẩn đã ngăn lại.

"Tôi chỉ đến thăm mộ cha, đưa bó hoa liền đi."

Cố Cẩn nhàn nhạt nói với Cố Duyệt, "Đợi tí nữa em về cùng bà ấy."

Nói xong, Cố Cẩn đặt một bó hoa cúc trắng trước mộ cha mình, xoay người rời khỏi.

Cố Duyệt: "...."

Cố Duyệt nhìn bóng lưng Cố Cẩn, bỗng nhiên tiến lên bắt lấy cậu, quay đầu tức giận nói với An Y: "Chính bởi vì mẹ không giải thích điều gì, chỉ mù quang đối với anh trai có ác ý, nhà chúng ta mới biến thành như vậy! "

Cố Cẩn: "Cố Duyệt!"

Cố Duyệt không nghe Cố Cẩn ngăn cản, tức giận đem lời muốn nói tất cả đều nói ra: "Nếu mẹ muốn đuổi anh trai ra khỏi nhà con cũng sẽ đi cùng anh ấy, về sau mẹ không cần xem bọn con là người Cố gia."

An Y: "....."

Bà nhìn con trai nhỏ của mình, nhìn lại mộ của chồng mình, không biết nghĩ đến điều gì, khuôn mặt đột nhiên hiện ra sự giận dữ.

"Có phải tại mày xúi giục Tiểu Duyệt? Những lời này đều là mày bảo Tiểu Duyệt nói?"

An Y nhìn chằm chằm Cố Cẩn, trong mắt như có một ngọn lựa muốn đem Cố Cẩn đốt thành tro.

"Mày quả nhiên muốn hủy diệt Cố gia, muốn hủy diệt tao! Sớm biết như vậy, lúc trước .... lúc trước tao không nên ----!"

Nửa câu sau bà không có nói ra, chỉ là đột nhiên vọt tới trước mặt Cố Cẩn, giơ cao tay lên -----

Vốn dĩ là một cái tát mạnh, nhưng còn chưa chạm đến Cố Cẩn, tay An Y đã bị người khác bắt lấy.

"Thật xin lỗi."

Giọng nói Lăng Đình trầm thấp lạnh lùng, anh nhìn An Y, đôi mắt đen vô cảm khiến người ta ớn lạnh. 
"------ Ngài không đau lòng em ấy, nhưng tôi cũng sẽ đau lòng. "

----------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy