Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Huấn luyện

An Y không ngờ Cố Định sẽ xuất hiện ở đây, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, bà nhìn Lăng Đình rồi lại nhìn Cố Cẩn, khẽ cau mày rồi rời đi không nói lời nào.

Cố Duyệt nhìn bóng lưng mẹ mình có chút do dự, Cố Cẩn nói: "Theo bà ấy về đi không cần lo cho anh."

Cố Duyệt: "Vậy .... anh,em sẽ lại đi thuyết phục mẹ.  "

Cố Cẩn lắc đầu ý bảo không cần, bảo Cố Duyệt đi đi.

Nghĩa trang trong lúc nhất thời chỉ còn lại Cố Cẩn và Lăng Đình, mưa đã tạnh, Cố Cẩn thu ô, nói với Lăng Đình: "Cảm ơn."

Lăng Đình: "Không cần cảm ơn."

Anh đặt lên mộ Nguyên soái Cố Hằng một bó hoa, Cố Cẩn ở bên cạnh nhìn, nói: "Anh quen cha tôi sao?"

Cha của cậu qua đời là năm 3015 tinh lịch, khi đó Lăng Đình hình như mới gia nhập trường quân đội, không có cơ hội gặp cha cậu.

Lăng Đình: "Chỉ thấy qua ảnh chụp, nhưng từ ánh mắt đầu tiên liền cảm thấy ông ấy thật quen thuộc."

Thần sắc của anh có lẽ cũng không phải nói dối, Cố Cẩn cũng không hỏi lại, xoay người muốn đi, Lăng Đình gọi cậu lại.

"Cố Cẩn"

Lăng Đình: "Đời trước người muốn em chết là ai?"

Cố Cẩn: "....."

Cậu quay đầu nhìn Lăng Đình, nhàn nhạt nói: "Không phải nhóm tinh tặc kia sao?"

"Bọn họ không phải tinh tặc bình thường."

Lăng Đình nói đến đám người kia, sắc mặt cực kỳ lãnh đạm, "Đời trước anh chưa bao giờ gặp qua đám người đó, mà thời điểm hiện tại đám người đó cũng không xuất hiện."

Nhóm tinh tặc tập kích Cố Cẩn như một nhóm người đột nhiên xuất hiện, không biết từ đâu đến, không biết ai là người đứng sau, ngay cả khi anh giết hết nhóm người đấy, thậm chí kéo không biết bao nhiêu người xuống nước theo, cũng không tìm được chủ mưu sau màn.

"Nếu em biết hãy nói cho anh."

Giọng nói Lăng Đình trầm thấp, ánh mắt dừng trên người Cố cẩn, không có ý định rời mắt, "Đây không chỉ là chuyện của riêng em, mà còn là chấp niệm của anh."

Cái chết của Cố Cẩn vĩnh viễn đều là nỗi ám ảnh đối với anh, xuất hiện vô số lần trong ác mộng của anh mỗi đêm, cho dù bây giờ anh có thể nhìn thấy cậu, cũng không thể  đem sự thống khổ tận trong xương cốt xóa bỏ hoàn toàn.

Cố Cẩn: "Nếu tôi nói với anh là tôi không biết."

Lăng Đình cau mày.

Cố Cẩn: "Tôi chỉ biết tôi đã đắc tội một số người, đến nỗi đắc tội như thế nào, đắc tội ai, tôi cũng không biết rõ nữa."

Lăng Đình: "Có quan hệ với người gắn chip lên thân thể em không? Ai là người đã cấy con chip đấy?"

Cố Cẩn: "Lăng thượng tướng, chuyện này không liên quan đến anh."

Giọng điệu vừa nãy của cậu vẫn thật bình tĩnh, bây giờ lại có chút sắc bén, Lăng Đình an tĩnh đối mặt cùng Cố Cẩn, sau vài giây nói: "Nếu anh đoán không sai hẳn là mẹ em, An phu nhân."

Cố Cẩn: "...."

Cố Cẩn quay đầu rời đi, Lăng Đình bước nhanh đến, kéo tay cậu.

Sức lực của Alpha không phải thứ Omega có thể dễ dàng thoát ra, nhưng Lăng Đình không dùng nhiều lực, bàn tay chạm được cổ tay Cố Cẩn, chạm vào làn da ấm áp của cậu.

"Bà ấy không có đủ quyền lực để điều động nhóm tinh tặc đó, cũng không phải người muốn giết tôi."

Lăng Đình, "Vấn đề chính là con chip kia, ở chợ đen từng lưu thông một số thứ có thể áp chế tinh thần lực, phần lớn từ tay tinh tặc xuất ra. Bà ta hẳn là cùng tổ chức nào đó có giao dịch, đặt mua con chip."

Cố cẩn lạnh lùng: "Cho nên anh muốn nói cái gì?"

Lăng Đình nhìn cậu, ánh mắt hơi nhu hòa: "Anh hy vọng em có thể vào quan đội. Cố Cẩn, anh có thể bảo vệ em."

Kiếp trước anh từng hối hận vô số lần vì sao không sớm đem Cố Cẩn bảo hộ dưới cánh chim của mình, nếu anh ở cạnh Cố Cẩn, đám tinh tặc kia sẽ cố kỵ anh, Omega của anh cũng sẽ không chết ở lần tập kích đấy .... không tìm được xác.

Cố Cẩn cười nhạt một tiếng, "Tôi tưởng anh muốn tôi gả cho anh."

"Nếu anh nói như vậy em sẽ càng chán ghét anh."

Tầm mắt lăng Đình dừng trên thiết bị ức chế, "Huống hồ em thật sự rất ưu tú, không nên chôn vùi tài năng như thế, nếu có thể vào quân đội, em sẽ mở ra một thế giới rộng mở hơn."

"Việc này không cần Lăng thượng tướng nhọc lòng."

Cố Cẩn "Tôi sẽ vào quân đội, nhưng là dựa vào chính thực lực của tôi, không cần anh bảo vệ tôi."

Cậu từ trước tới nay không phải người ngồi chờ chết, so với việc chờ nhóm người đến cửa không bằng trước đó nâng cao sức mạnh của bản thân, như vậy có thể chiến đấu với bọn họ.

"----- Muốn vào quân đội sao? Là một chuyện tốt."

Một giọng nam ôn hòa vang lên bên cạnh, Cố Cẩn quay đầu lại, thấy cậu của mình An Cách đứng cách đó không xa, cười tủm tỉm nhìn họ.

Cố Cẩn: "......."

Mãi đến khi có người xuất hiện cậu mới nhận ra Lăng Đình còn đang nắm cổ tay mình, vẫn luôn không bỏ ra.

"Yên tâm,"

Lăng Đình thấp giọng, "Ông ấy mới vừa đến đây."

Cố Cẩn "......" Vấn đề không phải việc này.

Cậu hất tay Lăng Đình ra: "Cậu"

"Nếu cha cháu nghe được những lời này, ông ấy nhất định sẽ rất tự hào."

An Cách mỉm cười đi tới, ánh mắt rơi vào tay Cố Cẩn và Lăng Đình, "Tuổi trẻ thật tốt."

Cố Cẩn "....."

Bát tự của cậu cùng Lăng Đình quả thật không hợp với nhau.

----

Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Cố Cẩn liền liên lạc với Norton, hai người bắt đầu buổi huấn luyện đầu tiên ở Tinh Võng.

Cơ giáp Bạch Trạch an tĩnh đứng trong phòng huấn luyện, chờ đợi được khởi động, Cố Cẩn đặt tay lên cơ giáp bạch ngân, truyền sức mạnh tinh thần sang, trong chớp mắt, trong mắt Bạch Trạch sáng lên ánh sáng màu vàng, đem Cố Cẩn vào trong phòng điều khiển.

"Kiểm tra tinh thần lực ... cấp 3A."

Trong phòng điểu khiển, âm thanh Bạch Trạch vang lên , là một giọng máy móc nam nhẹ nhàng chậm rãi, "Ngài không thể điều khiển một mình, yêu cầu một người hỗ trợ."

"Tôi,"

Bên ngoái cơ giáp Norton giơ tay lên, "Tôi có thể vào không?"

Bạch Trạch hơi cúi đầu, không nói gì, nhưng Cố Cẩn biết nó đang chờ câu trả lời của mình.

"Cậu ấy chính là người hộ trợ của ta, cho cậu ta vào đi."

"Xác nhận đã thông qua."

Norton, "Xin lỗi, trước đây tôi chỉ dùng cơ giáp kiểu cũ, cậu biết đấy, cái loại yêu cầu dùng tay thao tác."

"Cậu có tinh thần lực cấp A, đủ để điều khiển hệ thống phòng thủ cơ bản của cơ giáp."

Bạch Trạch nhẹ nhàng nói, "Hơn nữa tôi cũng không kén chọn lắm."

Norton: "...." Nửa câu sau nghe có gì đó sai sai.

Cố Cẩn cười nói: "Bắt đầu huấn luyện đi."

Phòng huấn luyện có thể mô phỏng cách hình ảnh và kẻ thù khác nhau, Cố Cẩn vừa dứt lời, căn phòng hình chữ nhật ban đầu đột nhiên mở rộng ra xung quanh, hơn chục cơ giáp được đặt ở hoang tinh vây quanh bọn họ, Norton chưa kịp phản ứng, Bạch Trạch đã lao ra ngoài, như con đại bang dang cánh bay, vẽ lên không trung một đường vòng cung màu bạc tuyệt đẹp.

Phanh!

Trường kiếm sáng lên lạnh lùng tỏa sáng, đâm thủng nội hạch chiếc cơ giáp thứ nhất, điện quang tạo nên tiếng nổ lớn, Bạch Trạch lại xoay người bổ ra trường kiếm, chém đầu cơ giáp thứ hai thứ ba!

Tất cả chỉ xảy ra trong mấy giây, tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn rõ. Norton sợ hãi nhìn Cố Cẩn, sườn mặt cậu lạnh nhạt mà trầm tĩnh, sợi dây tinh thần quấn quanh người cậu, phảng phất như không có giới hạn, chỉ có cậu là chủ nhân ở đây.

........ Đây là tinh thần lực cấp 3A sao?

Norton lần đầu tiên nhận thức rõ thực lực của Cố Cẩn, thời điểm cậu đánh thức Bạch Trạch còn không cảm thấy gì nhưng đến tận bây giờ Norton mới phát hiện, chênh lệch giữa cấp 3A và cấp A ..... thật sự như giữa đất và trời.

Cố Cẩn bỗng nhiên lên tiếng: "Mở khiên phòng ngự bên trái!"

Norton hoàn hồn, nhanh chóng huy động toàn bộ tinh thần lực, một tấm là chắn phòng ngực lập tức được triển khai bên trái Bạch Trạch.

Oanh!

Lửa đạn của một chiếc cơ giáp khác bắn phá lá chắn phòng ngự, tạo thành từng đợt sóng tấn công lá chắn phòng ngự nhưng không tạo thành sự thương tổn nào,

Cùng lúc đó, Bạch Trạch vung nắm đấm xuống, đầu cơ giáp kia vỡ vụn.

Cố Cẩn: "Tập trung."

"Xin lỗi, thật xin lỗi."

Norton "Nhưng cậu thật sự rất tuyệt, cậu thực sự là Omega sao?"

Cố Cẩn: "Không, thật ra tôi là Alpha."

Norton: "...."

Norton bật cười "Xác thật cậu còn mạnh hơn rất nhiều Alpha."

Norton không biết đây không phải lần đầu tiên Cố Cẩn điều khiển cơ giáp.

Khi còn nhỏ Cố Cẩn kiểm tra ra tinh thần lực cấp A, hơn nữa còn là tinh thần lực hệ công kích khác với những Omega bình thường, cha cậu Cố Hằng liền tự mình huấn luyện một đoạn thời gian dài.

Từ 6 tuổi đến 16 tuổi, mỗi ngày Cố Cẩn đều làm bạn với cơ giáp, cậu hiểu rõ kết cấu bên trong của cơ giáp, cũng biết làm như nào để phát huy sức chiến đấu của cơ giáp đến mức tối đa --- ít nhất là trước khi cha cậu hi sinh.

"Con không chỉ là một Omega, con còn là người có tinh thần lực cấp A. Cha muốn con vào quân đội thay vì trở thành một bông hoa trong nhà kính cần được bảo vệ."

Cho tới bây giờ Cố Cẩn đã không nhớ rõ khuôn mặt cha mình, nhưng cậu nhớ rõ lúc cha cậu nói những lời này, đôi bàn tay thô ráp mà ấm áp xoa đầu cậu.

Một ngày huấn luyện kết thúc rất nhanh, Cố Cẩn tạm biệt Norton, rời khỏi Tinh Võng, hình ảnh trước mắt từ phòng huấn luyện biến thành phòng khách rộng rãi sạch sẽ.

Oa---

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, Cố Cẩn ngâm mình trong bồn tắm, mái tóc đen ướt nhẹp, lông mi dài hơi rũ, thở phào nhẹ nhõm.

Phòng khách, trên sô pha, quang não bỗng nhiên tích tích hai tiếng, màn hình hơi lóe, âm thanh máy móc vang lên: "Tích tích ..... tiếp nhận tín hiệu."

---- Mười phút sau, Cố Cẩn xoa đầu tóc ướt đi ra từ trong phòng tắm, phát hiện quang não của mình trên sô pha ... lăn lộn điên cuồng.

Cố Cẩn: "....."

Cố Cẩn đi tới nói: "Kết nối lại."

Đây vốn dĩ là một mệnh lệnh, lẽ ra phải có hiệu lực ngay lập tức, nhưng quang não không có phản ứng, mà lại còn nhảy lên.

Cố Cẩn: "....."

Quang não nhảy một lúc, sau đó bất ngờ nhảy đến trước mặt Cố Cẩn. Cố Cẩn hoảng sợ, theo bản năng nắm lấy quang não ném ra xa.

"Phanh" một tiếng, quang não rơi trên tấm thảm mềm mại, không nhúc nhích.

Cố Cẩn: "....."

Quang não: "....."

Cố Cẩn yên lặng cúi xuống, nhặt quang não lên.

Quang não lăn lộn hai vòng, màn hình sáng lên, vài giây sau, một âm thanh quen thuộc vang lên.

"Tiếp nhận tín hiệu thành công, kết nối bình thường, giọng nói bình thường."

"Xin chào, tiểu chủ nhân .... tôi là cơ giáp của ngài, Bạch Trạch. "








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy