Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Khinh người quá đáng

".... Bạch Trạch?"

Cố Cẩn gõ gõ quang não "Ngươi xâm nhập quang não của ta?"

"Không phải xâm nhập, chỉ là kết nối với tín hiệu thôi."

Bạch Trạch nhẹ nhàng nói, "Làm như vậy thì ta có thể nói chuyện cùng ngài rồi."

Cố Cẩn nghe vậy cúi đầu, cổ tay cậu xuất hiện một cái vòng trắng bạc, là bản thể của Bạch Trạch. Không nghĩ tới cơ giáp này nhìn qua ngoan ngoãn an tĩnh, lại thích lén lút giở trò.

Cố Cẩn: "Vì sao vừa nãy quang não lại hỗn loạn. "

Bạch Trạch: "Nó ghét tôi, không cho tôi kết nối."

Cố Cẩn: "...." Ngươi còn cảm thấy rất ủy khuất phải không?

Cậu buông Bạch Trạch ra, nó bay lên không trung, quét vòng tay Cố Cẩn hai lần, thanh âm của Bạch Trạch lại vang lên: "Như vậy tôi đã kết nối thành công với ngài."

Cố Cẩn: "Ngươi thật sự chỉ là một cơ giáp cấp 3A?"

"Tôi cảm thấy ngài đang khen tôi, cảm ơn. "

Bạch Trạch nói, "Nhưng mà tôi cũng không biết, thật ra, tôi không có ký ức lúc trước, cấp 3A là kết quả kiểm tra."

Cố Cẩn nghe vậy hơi nhướng mày: "Ta cho rằng trước ta ngươi có một chủ nhân khác."

Bạch Trạch: "Bây giờ ta thuộc về ngài, tiểu chủ nhân."

"Đừng xem ta như kẻ ngốc."

Cố Cẩn nói, "Nói thật."

"Được rồi."

Bạch Trạch: "Tôi không phải cơ giáp được sử dụng lần đầu. Thành thật mà nói, tôi được chủ cửa hàng nhặt về từ vũ trụ. Theo lời ông ấy, lúc đó tôi bị thương nặng nhưng nội hạch vẫn còn, cho nên ông ấy đã sửa chữa lại. "

Cố Cẩn: "....."

Bạch Trạch: "Ngài coi thường tôi sao?"

Cố Cẩn: "Không"

Bạch Trạch: "Tôi cảm thấy ngài ghét bỏ tôi."

"Ta nói không là không."

Cố Cẩn nói, "Cho nên trí nhớ của ngươi bị hỏng, không thể nhớ những việc trong quá khứ. "

"Đúng vậy, hơn nữa bởi vì khung máy móc của tôi bị thiệt hại nghiêm trọng, chủ cửa hàng chỉ có thể tháo dỡ và chế tạo một bộ khung mới. "

Bạch Trạch nói, "Cho nên trước đây tôi trông như nào tôi cũng không biết nữa, thật đáng tiếc."

"Chủ cửa hàng rất để ý ngươi,"

Cố Cẩn nói, "Ta không nghĩ ông ấy sẽ bằng lòng tặng miễn phí ngươi cho ta."

Bạch Trạch: "Đó là bởi vì tôi với ông ấy ước định với nhau, nếu gặp chủ nhân mà ta thừa nhận, ông ấy sẽ cho ta đi."

Cố Cẩn: "Ngươi thừa nhận ta vì tinh thần lực của ta?"

"Không chỉ như vậy,"

Bạch Trạch nhu hòa nói, "Ngài khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc, giống như đã từng quen biết."

Cố Cẩn: "..."

Cậu nhàn nhạt nói: "Ngươi chắc là không phải cơ giáp của cha ta, tàn tích cơ giáp cha ta bị đưa tới viện bảo tàng, nội hạch đã sớm bị phá hủy ---hơn nữa đó là cơ giáp cấp S."

"Còn cha ngài ---?"

"....."

"Được rồi, thật xin lỗi, tôi lỡ lời."

Bạch Trạch nói, "Nhưng trước khi ngài bắt tôi câm miệng tôi còn có một câu hỏi, tiểu chủ nhân, tinh thần lực của ngài thật sự là cấp 3A sao?"

Cố Cẩn khẽ nhíu mày: "Ý gì?"

Bạch  Trạch: "Hôm nay huấn luyện, thời điểm ta kiểm tra tinh thần lực của ngài hình như có một loại xiềng xích nào đó. Giới hạn tinh thần lực của cấp 3A là 320. Đây là cực hạn chỉ có thể đạt đến bằng tất cả sức lực nhưng ngài có thể dễ dàng đạt đến ... Đáng tiếc ngài không vượt qua được nó."

Cố Cẩn im lăng vài giây, nói: "Ta thật sự là tinh thần lực cấp 3A. "

Bạch Trạch "Vậy --- được --- rồi ---"

Cố Cẩn: "???" Giọng điệu gì đây?

Cơ giáp này của cậu bị hỏng rồi à?

...........

Tuy rằng trên một số phương diện nào đó, Bạch Trạch quả thực một lời khó nói hết, nhưng nó thật sự là một cơ giáp cấp 3A rất mạnh. Một tháng huấn luyện, cuộc thi cơ giáp ảo cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Thi đầu vòng loại, Cố Cẩn đưa thẻ thân phận của mình ra, cuộc thi cơ giáp ảo không yêu cầu danh tính thực sự, tấm thẻ chỉ hiện tên và giới tính của cậu, khi nhân viên nhìn thấy tấm thẻ của cậu, biểu cảm có chút quái lạ: "Omega?"

Thanh âm tuy không lớn nhưng xung quanh vẫn nghe được câu này, có rất nhiều người nhìn sang.

"Cái gì, sao ở đây lại có Omega?"

"Bây giờ Omega cũng có thể tham gia cuộc thi cơ giáp sao?"

"Chậc, nhìn bộ dáng của cậu ta, chỉ sợ không sống quá một tiếng."

Xung quanh nhỏ giọng thì thầm, những ánh mắt đó khiến người ta chán ghét. Norton muốn nói gì đó bị Cố Cẩn kéo lại, bình tĩnh nói: "Không cần quan tâm, điều này nằm trong dự đoán của tôi."

Cậu cùng Norton bước vào địa điểm thi đấu vòng loại, đó là một vùng đất hoang vu vô tận, với chiếc đồng hồ khổng lồ lơ lửng trên bầu trời. Còn một giờ nữa cho đến khi cuộc thi bắt đầu.

Tất cả thí sinh phải ở đây trong ba ngày, những người còn trụ lại được sau ba ngày và đạt được 1000 điểm sẽ đủ điều kiện để vào vòng sau.

"Đánh bại một cơ giáp được 10 điểm, nói vậy là chúng ta phải đánh bại một trăm cái?"

Có người nhìn xung quanh, nói thầm với đồng đội: "Nơi này có không ít người."

Có mấy vạn người tham gia cuộc thi, tức là khu vực này chứa hàng ngàn cơ giáp -- sau ba ngày sẽ không còn lại quá một trăm cơ giáp ở đây.

Cố Cẩn tình cờ liếc qua đám đông đột nhiên dừng lại.

Trong số những người dự thi, có một bóng người anh rất quen thuộc, mặc dù mang khuôn mặt ảo nhưng Cố Cẩn nhìn thoáng qua có thể nhận ra người đó --- em trai cậu, Cố Duyệt.

Tại sao Cố Duyệt lại ở đây?

Ngay khi Cố Cẩn chuẩn bị đi sang đó, đột nhiên có hàng chục người tiến vào địa điểm chờ, Cố Duyệt bị lẫn vào đám đông biến mất trong nháy mắt.

Cố Cẩn: "....."

Cậu quay đầu muốn nói gì đó với Norton, phát hiện Norton cũng đang nhìn chằm chằm về một chỗ, theo ánh mắt anh nhìn qua, là một Alpha cũng tham gia thi đấu.

Cố cẩn: "Anh gặp người quen à?"

".... Không phải người quen."

Norton: "Quên đi, cậu cứ giả vở là không thấy gì hết."

Bởi vì ở đây có rất nhiều người, Cố Cẩn không tìm thấy Cố Duyệt nữa. Một giờ sau, trận đấu bắt đầu, mọi người bị dịch chuyển ngẫu nhiên đến đấu trường, Cố Cẩn và Norton vừa bước vào khoang điều khiển thì bị một cơ giáp khác tấn công.

Đó chỉ là một cơ giáp cấp B, hệ thống phòng thủ thậm chí còn không thể chặn một đòn tấn công cơ bản của Bạch Trạch, trong nháy mắt họ đã có được 10 điểm đầu tiên.

Norton: "Một khởi đầu thuận lợi."

"Chúng ta không cần quá nổi bật, chỉ cần 1000 điểm."

Cố Cẩn nói: "Có lẽ tôi bị một số người để ý, họ sẽ tự mình đến tìm chúng ta."

Đúng như dự đoán, không lâu sau, một cơ giáp khác tiếp cận họ.

"Cậu chính là Omega kia?"

Alpha điều khiển cơ giáp cười nói, "Chúng ta đánh cược đi, nếu tôi thắng, cậu trở thành Omega của tôi?"

Cố Cẩn: "Được"

Sau đó Bạch Trạch vung kiếm chém xuống, lập tức giết chết cơ giáp đó.

Alpha nọ: "...."

Cố Cẩn: "Còn muốn đánh cược sao?"

Alpha: "Không đánh, không đánh, thực sự xin lỗi!!"

Những người này ban đầu còn xem thường Cố Cẩn, cũng không nghĩ tới Cố Cẩn có tinh thần lực cấp A, sau đó phát hiện Cố Cẩn có tinh thần lực cấp A cũng không nghĩ tới cậu không phải cấp A bình thường, mà là gần cấp S, cấp 3A  ----- dù sao Omega như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, gần mười năm không xuất hiện rồi.

Lúc sau liên tục có người tập kích Cố Cẩn và Norton, nhưng đều bị giải quyết. Một ngày qua đi họ đã đạt được 400 điểm, thành tích này không quá xuất sắc nhưng hai ngày sau chắc hẳn cũng đủ để vào vòng sau.

Đấu trường không phân biệt ngày và đêm, chỉ có chiếc đồng hồ lớn ở không trung đang tính giờ. Cố Cẩn ngồi trên bàn tay Bạch Trạch, bốn phía yên tĩnh không có gió.

Norton: "Thật yên tĩnh, cảm giác yên tĩnh như thể sắp xảy ra chuyện gì đó."

---- Vừa dứt lời, xung quanh bọn họ xuất hiện vô số cơ giáp.

Norton: "......."

Cố Cẩn: "...... Lần sau cậu nói câu khác đi."

Mấy chiếc cơ giáp kia chắc chắn là có chuẩn bị mà đến, nếu Cố Cẩn và Norton bị loại, 400 điểm đều sẽ rơi trên đầu họ ---- cho nên càng về sau trận đấu, người mạnh càng dễ bị những người yếu hơn vây công.

Bao vây bọn họ có ba chiếc cơ giáp cấp B, hai chiếc cấp A, nhất thời không ai nói chuyện, khó có thể phân biệt ai mới là người dẫn đầu nhóm người kia.

Trong lúc giằng co ngắn ngủi, Cố Cẩn đã lên tiếng trước.

"Hợp sức bắt nạt một Omega cùng Beta, thật là quá đáng. "

Cậu không đổi sắc mặt nói, "Các ngươi còn là người sao?"

Những người khác: ".........."

Một lát sau, một người giúp đỡ trong một chiếc cơ giáp nói: "Cậu ta là Omega, nói thật tôi còn chưa sờ tay Omega bao giờ."

Người điều khiển: "Cả đời này cậu đừng mơ được chạm qua, Omega của tôi. "

Trên vai chiếc cơ giáp kia mở ra khẩu pháo, phát lửa đạn oanh tạc, nhắm chuẩn vào Bạch Trạch. Cùng với tiếng nổ mãnh liệt, bụi mù nổi lên bốn phía, Bạch Trạch cũng ở trong làn khói đặc, không nhìn thấy thân ảnh.

"........"

Có người nói, "Thành công rồi sao? Hình như họ còn chưa kịp vào khoang điều khiển."

Bọn họ đều tiến vào Tinh Võng bằng tinh thần thể, ngay cả khi thân thể bị thương cũng sẽ không cảm giác đau, chỉ là sẽ tỉnh lại ở hiện thực ------ đương nhiên việc này cũng đồng nghĩa bị loại khỏi cuộc thi.

Một giọng nữ lạnh lùng vang lên: "Nghĩ thôi cũng biết sẽ không có chuyện gì."

Khói bụi tản đi, cơ giáp vừa phát động công kích bỗng cảm thấy trước mắt mơ hồ, cơ giáp đột nhiên bị một quyền nặng nề đánh trúng, tia điện đồng thời bắn ra.

Xoạt --------

Cơ giáp không chịu khống chế ngã xuống đất, ngực vỡ ra một lỗ thủng lớn, lộ ra nội hạch bên trong, người điều khiển kinh ngạc, quay đầu giận dữ hét lên người hỗ trợ: "Sao không mở khiên phòng ngự?!"

"Cậu ta..... Cậu ta quá nhanh! Tôi không phản ứng kịp!"

Người hỗ trợ hoảng loạn giải thích, đồng thời mở khiên phòng ngự nhưng rất nhanh liền tuyệt vọng phát hiện khiên phòng ngự ở trước mặt Bạch Trạch quả thật là thùng rỗng kêu to, mũi kiếm điện quang xuyên qua tấm khiên đâm xuống ----- ngừng ở trước nội hạch một tấc.

Cố Cẩn: "Ngươi tự đầu hàng đi."

Người điều khiển: "........"

Cơ giáp của họ không phải cơ giáp ảo, chỉ cần nội hạch vẫn còn cơ giáp vẫn có thể sửa chữa. Hai người vội vàng rời khỏi Tinh Võng, 100 điểm của họ cũng vào tay Cố Cẩn bên này.

Giải quyết xong một chiếc cơ giáp chỉ ngắn ngủi vài giây, nhưng cũng không làm những người khác lùi bước. Giây tiếp theo, một màn lửa đạn bắn tới, hai chiếc cơ giáp cận chiến vọt tới trước mặt Bạch Trạch.

Cố Cẩn: "Thật quá đáng, tôi chỉ là một Omega thôi mà."

Những người khác: "........."

Cậu có liêm sỉ chút đi!

Vì thế bọn họ công kích càng thêm mãnh liệt.

Phụ trách phòng ngự Norton: "......"

Trong cuộc hỗn chiếc, những người vây công phát hiện Cố Cẩn bây giờ không lợi hại như ban nãy, tuy rằng họ không phá được phòng ngự của đối phương nhưng đối phương cũng không đột phá vòng vây của họ được ..... Giống như Bạch Trạch rút kiếm vừa nãy nháy mắt hạ gục đồng đội của họ chỉ là ảo giác.

Quả nhiên chỉ là một Omega, làm sao mạnh hơn so với Alpha bọn họ được?

Ngay khi ý nghĩ này hiện lên, người vẫn luôn phụ trách cận chiến phát hiện không thấy Bạch Trạch đâu.

"?!"

Hắn bỗng nhiên quay đầu, phát hiện người vừa cùng hắn chiến đấu Bạch Trạch cư nhiên dễ như trở bàn tay vòng ra phía sau hắn, trong nháy mắt đâm thủng một chiếc cơ giáp khác.

Đó là một cơ giáp tầm xa, một cơ giáp cấp B phổ thông, nhưng Cố Cẩn biết trong đó là người dẫn đầu của nhóm người này.

Khoang điều khiển của cơ giáp bị Bạch Trạch cạy ra, khuôn mặt người điều khiển xuất hiện trước mắt Cố Cẩn. Cơ giáp chỉ có một người điều khiển, là một nữ Alpha, tóc ngắn rũ bên sườn mặt, lạnh lùng nhìn Cố Cẩn, môi mím thành một đường thẳng.

Cố Cẩn nhìn gương mặt này, phát hiện người này cậu cũng biết.

Anna, Alpha tinh thần lực cấp A, sau đó tiến vào quân đội, ở trên chiến trường còn có một biệt danh ---- Lá chắn của liên bang, người hỗ trợ mạnh nhất, kẻ địch vĩnh viễn không thể công phá khiên phòng ngự của cô ấy.

Cố Cẩn không ngờ Anna cũng tham gia cuộc thi cơ giáp ảo, đời trước cô ấy thuận lợi tốt nghiệp trường quân đội, lấy thành tích ưu tú tiến vào quân đội, mà không xuất hiện ở đây, điểu khiển một chiếc cơ giáp cấp thấp.

Người có tinh thần lực cấp A có thể điều khiển cơ giáp cấp B một mình, đồng thời vừa công kích vừa phòng ngự, nhưng chiếc cơ giáp này của Anna thật sự quá cũ, thậm chí không kịp triển khai phòng ngự đã bị Cố Cẩn đánh bại.

Cố Cẩn đối diện Anna vài giây, lui về sau một bước, không tiếp tục công kích.

Anna: "Vì sao không tấn công? Tôi sẽ không đầu hàng!"

"Cô không cần đầu hàng,"

Cố Cẩn: "Cô rất mạnh."

Anna: "....."

Anna nhất thời nổi giận: "Muốn động thủ thì động thủ đi, vì sao còn mắng chửi tôi!"

Cố Cẩn: "........"

Giọng điệu của cậu châm chọc đến vậy sao?

Bạch Trạch vui sướng nói, "Nghe giống như một cuộc công kích cá nhân."

Cố Cẩn: "Câm miệng."

"Ồ."

--------------------






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy