Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


✨Editor: Pe Lyp

✨Beta: Thanh Ngọc Ly

Tiểu thư quan gia ngoan cường x Quyền thần ôn nhu.

Chương 1.

Thời tiết mùa xuân nơi chốn bộc lộ sức sống, trong núi Trường Thanh hoa đào tranh nhau khoe sắc, mùi thơm thoang thoảng trong gió nhẹ nhàng tản ra, sắc xuân vẫn còn.

Nhắc tới núi Trường Thanh không thể không nhắc tới chùa Bảo Hoa, tuy rằng nằm tại núi cao lại không mất đi vẻ náo nhiệt nơi phố phường, hương khói nồng nàn, tiếng người qua lại. Nguyên nhân bởi vì chùa Bảo Hoa là ngôi chùa cổ ngàn năm tuổi, hơn nữa còn là quốc tự của triều đại này nên hương khói liên miên, cuồn cuộn không ngừng.

Giang Thư Ninh từ phủ Hoài An trở về kinh đã hơn nửa năm, nhân dịp đầu xuân nàng cùng mẫu thân tới chùa Bảo Hoa dâng hương cầu phúc.

Nàng là đích nữ Lễ Bộ tả thị lang, vốn sinh ra đã yếu ớt nên thân mình gầy yếu. Năm nàng bốn tuổi, theo lời khuyên của thái y đưa tới nhà ngoại ở phủ Hoài An dưỡng thân mình. Nàng ở nơi đây gần chín năm, năm ngoái mới trở về kinh.

Tuy nói Giang Thư Ninh từ nhỏ sinh hoạt ở phủ Hoài An, không thể so sánh với kinh thành giàu có và đông đúc, nhưng lại được ông bà ngoại yêu thương từ tận đáy lòng, được sống trong vàng bạc chồng chất mà lớn lên.

Ngoại tổ phụ nàng nổi danh là hoàng thương, hơn nửa đời cực khổ, tổng cộng sinh được một trai một gái. Nhi tử ở tại Hoài An làm hoàng thương giàu nhất vùng, nữ nhi gả xa kinh thành quanh năm suốt tháng cũng không được gặp mặt. Năm đó đưa tới một tiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác, còn không phải là ngàn yêu trăm sủng, trên dưới một lòng yêu thương.

Đều nói khí hậu Giang Nam dưỡng người, điều này thật không lừa người. Ở lâu như vậy, thân mình Giang Thư Ninh sớm đã khỏe mạnh so với người bình thường không khác gì. Hiện giờ liếc mắt một cái nhìn ra nơi nào suy yếu từ nhỏ. Nếu không phải bởi vì sắp cập kê, phải thực hiện hôn ước cùng thế tử Võ An hầu, ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mẫu đều không nỡ đem Giang Thư Ninh trả lại kinh thành.

Chính điện chùa Bảo Hoa chật cứng khách hành hương, hương khói lượn lờ hợp lại một tầng sương như có như không, tiếng chuông cổ từ sau núi vọng vào trong điện, pho tượng Phật trang nghiêm hiện lên vài phần thương xót nhân từ trong tiếng ngân vang.

Giang Thư Ninh cầm trên tay ba nén hương, cùng mẫu thân Lâm thị ở đệm hương bồ dập đầu trước tượng Phật, rũ mắt xuống kính cẩn quỳ lạy. Sau khi hoàn thành nghi lễ, dưới sự hướng dẫn của tăng ni đem hương phụng cắm vào lư hương trong chính điện.

Chỉ trong chốc lát, Giang Thư Ninh cảm thấy bản thân có chút choáng váng vô lực, mặt nóng phát sốt. Lâm thị là người đầu tiên phát hiện Giang Thư Ninh khác thường, hai tròng mắt nàng mê mang hoảng hốt, môi run nhè nhẹ, sắc mặt phiếm hồng, trên trán có chút mồ hôi mỏng nhìn thấy khiến người lo lắng.

Lâm thị đỡ Giang Thư Ninh, "A Ninh cảm thấy khó chịu sao?" Hai nha hoàn đứng phía sau cũng vội vàng tiến lên, Đông Thanh đỡ bên còn lại của Giang Thư Ninh, dùng khăn lau mồ hôi cho nàng. Bạch Thược vội vàng hỏi tăng ni tiếp khách xem có phòng trống nào cho tiểu thư các nàng nghỉ ngơi hay không.

Mọi người lo lắng hoảng loạn, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống. Nhưng Giang Thư Ninh lại thấy không rõ tất cả những thứ này, hai mắt nàng nhắm lại, hơi thở gấp gáp, lúc choáng váng trước mặt nàng như có lầu cao vạn trượng, nhất thời liền ngã quỵ xuống.

"Vị sư phụ này, tiểu nữ hiện tại thế nào, có tốt không?" Lâm thị vặn xoắn khăn tay, lông mày nhíu lại.

Người được hỏi chuyện rũ mắt cúi đầu, âm thanh ấm áp, hắn nói: "Tiểu thư hiện giờ đã không còn trở ngại, chỉ là vết ban đỏ trên cổ và sau tai vẫn cần phải điều trị, mấy ngày nay chú ý mở cửa sổ thông gió, tạm thời không cần tới trong điện lễ bái". Người trước mặt trả lời khẳng định khiến tâm Lâm thị cảm thấy nhẹ lòng, suy nghĩ căng thẳng trong phút chốc được giải tỏa, nàng liên tục cảm tạ.

Thời điểm Lâm thị hoài thai Giang Thư Ninh, bởi vì sinh non ngoài ý muốn, khó khăn lắm mới giữ lại được Giang Thư Ninh. Tuy nói về sau không còn nguy hiểm, nhưng bởi vì sinh non nên Giang Thư Ninh bệnh tật ốm yếu, từ nhỏ phải đi phủ Hoài An dưỡng bệnh, hiện giờ thân thể tốt lên không ít, sự việc hôm nay đột nhiên làm bản thân nàng không kịp phòng ngừa.

Nghĩ đến đây, Lâm thị càng thêm tự trách.

Kỷ Mân Tự muốn trấn an vài lời, nhưng hắn chỉ là người ngoài, nói chuyện như thế nào cũng khó có thể đồng cảm, tâm tình lại càng khó thổ lộ, chỉ đành thấp giọng khuyên nhủ: "Phu nhân không cần quá mức lo lắng, việc hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, thời tiết đầu mùa xuân dễ gây mẫn cảm, về sau chỉ cần cẩn thận chút là được".

Giang Thư Ninh ngay lúc này tỉnh lại, trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn. Võ An hầu thế tử Lục Hành Khiêm trợ giúp An vương mưu phản, dù đã hòa li một tháng nhưng nàng và toàn bộ Giang gia cũng phải chịu liên lụy. Nam tử lưu đày biên cảnh làm khổ dịch tầng thấp nhất, nữ tử nhập tịch vào giáo phường để người chơi đùa. Giang Thư Ninh từ cao môn quý nữ tới thế tử phu nhân hầu phủ, thế nhưng cuối cùng biến thành nữ nhạc giáo phường bị mọi người phỉ nhổ.

Vì bảo toàn cha mẹ cùng huynh trưởng, nàng tự nguyện làm sủng vật của thái tử tại Đông Cung, bị cầm tù ở giáo phường Vân Thiền lâu, trước mặt thái tử nịnh nọt lấy lòng, uyển chuyển thừa hoan. Cả ngày lẫn đêm nàng như cái xác không hồn, mất hồn phách ý thức.

Cho tới khi nàng từ trong miệng cung nhân biết được, cha mẹ và huynh trưởng nàng sớm đã chết. Nàng tâm ý nguội lạnh lại không vướng bận, từ Vân Thiều lâu nhảy xuống không chút do dự. Một khắc trước khi khép lại hai mắt, nàng phảng phất thấy người nọ hốc mắt dữ tợn như sắp nứt ra muốn tới kéo nàng. Nhưng nàng lại không muốn sống, nàng nên chết.

Cảm giác rơi xuống làm nàng có chút hoảng hốt, lúc chợt tỉnh lại nàng không tự giác duỗi tay về phía trước bắt lấy. Cố tình vừa vặn, nàng bắt được tay áo bào đạo giáo rộng màu xanh đá của người trước mặt. Lực đạo đột ngột làm người trước mặt nhận ra, chậm rãi nghiêng thân về phía nàng.

Khi hai ánh mắt chạm nhau, Giang Thư Ninh ngơ ngẩn, thoáng kinh sợ sau đó buông tay ra, môi run rẩy, nói vài từ rời rạc không nghe rõ "Kỷ đại nhân".

Nàng thế nhưng không chết sao? Từ vân thiều lâu ngã xuống cũng không đủ để làm nàng chết sao? Nhưng vì sao Kỷ đại nhân lại xuất hiện ở đây, quan to trong triều lại mặc một thân y phục của tăng nhân?

Đôi mắt Giang Thư Ninh trống rỗng mà mờ mịt, nhưng khi chú ý tới Lâm thị rơi lệ trước mặt, đôi mắt trống rỗng mất hồn phách hoảng hốt lại hồi phục tinh thần, "Nương"

Còn chưa chờ nàng mở miệng nhiều lời, Lâm thị đột nhiên cau mày, nhẹ giọng khiển trách, "Con đứa nhỏ này thật sự làm ta sợ muốn chết, không nói một tiếng liền ngất, trước đó không thoải mái cũng không nói với mẫu thân. Con có biết mẫu thân lo lắng bao nhiêu, sau này không được như vậy, khó chịu thế nào một lời cũng không nói!"

Giang Thư Ninh dùng hai tay nắm chặt ống tay áo Lâm thị, hốc mắt phiếm hồng, từng giọt nước mắt theo đuôi mắt chảy xuống, "Nương, nữ nhi rất nhớ người".

Kể từ khi Giang Thư Ninh từ Hoài An trở về, nỗi nhớ nhung này nàng nói qua rất nhiều lần, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng đau khổ rơi lệ như vậy.

Lâm thị vốn từ đầu đau lòng nữ nhi, lúc này nào còn có tâm trí trách móc nặng nề.

Nàng chậm rãi thở ra, nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Thư Ninh, dịu dàng an ủi nói: "Không phải đều đã trở lại rồi sao? Về sau chúng ta mỗi ngày gặp mặt, mẫu thân vẫn luôn ở đây".

Giang Thư Ninh nỗi lòng bất an dần dần bình tĩnh lại, chẳng mấy chốc nàng nhận thấy mẫu thân trước mặt cùng quá khứ có chỗ không giống. Mẫu thân tựa hồ trẻ lại không ít, vết nhăn khóe mắt mờ đến khó có thể phát hiện, vật trang sức trên tóc cũng là hình thức nhiều năm trước.

"Mẫu thân, chúng ta đang ở đâu?" Giang Thư Ninh do dự mà hỏi.

Lâm thị khẽ thở dài, "A Ninh đã quên, chúng ta cùng nhau tới chùa Bảo Hoa cầu phúc thay tổ mẫu con, nhưng vừa nãy không biết tại sao ở trên đại điện con lại hôn mê bất tỉnh, may mắn có vị sư phụ này ra tay hỗ trợ, bằng không nương đều không biết nên làm thế nào mới tốt".

Cùng với lời nói của Lâm thị, những ký ức ẩn giấu nhiều năm trước ùa tới. Từ thành thân đến hòa li, nàng đã không cùng mẫu thân đi Bảo Hoa tự cầu phúc nữa, trong những lần ít ỏi đi là đầu năm nàng mười bốn tuổi, thời điểm nàng từ phủ Hoài An trở lại kinh thành mới nửa năm.

Lúc đó, nàng còn chưa cập kê, còn chưa gả chồng, càng không có trải qua cuộc sống đen tối ở Vân Thiều lâu kia. Giang Thư Ninh vô cùng vui mừng, nhưng còn có vài phần không chắc chắn, nàng hỏi: "Mẫu thân có biết, A Ninh hiện giờ bao nhiêu tuổi rồi không."

Lâm thị càng thêm bất đắc dĩ, "Tại sao A Ninh lại hay quên như vậy, hiện giờ con mới mười bốn tuổi, không tới một năm nữa sẽ cập kê?"

Kỳ vọng trong lòng được xác nhận, Giang Thư Ninh bất giác nhếch miệng cười. Nàng trở lại năm mười bốn tuổi. Nàng thế nhưng có thể sống lại một lần nữa. Nàng không bao giờ muốn bơ vơ không nơi nương tựa giống như kiếp trước, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy. Nàng nắm chặt tay Lâm thị, trong lúc vui sướng hô hấp cũng dồn dập lên. Động tác nhỏ như vậy lại khiến cho Lâm thị lo lắng, nàng nghiêng đầu hỏi người đứng ở phía sau.

"Sư phụ, ngài hãy nhìn A Ninh một lần nữa, xem đứa nhỏ này còn có nơi nào không ổn?"

Lúc này Giang Thư Ninh mới đưa ánh mắt nhìn tới người đứng trước mặt. Nàng chưa bao giờ gặp qua Kỷ đại nhân với bộ dạng như vậy trước đây. Ở những lần gặp mặt ít ỏi giữa nàng và Kỷ Mân Tự, từ đầu tới chân Kỷ Mân Tự đều mặc quan phục, eo thắt bạch ngọc, mặt mày trong sáng tuấn tú, ánh mắt lạnh lẽo làm người chỉ dám nhìn từ xa.

Mà người trước mặt, so với Kỷ học sỹ trầm ổn cẩn thận ít nói, trong ấn tượng nàng nhiều hơn vài phần khí chất thiếu niên, bởi vì quá gầy, ngũ quan vốn nhu hòa lại hơi sắc bén, hốc mắt có chút sâu, xương gò má thanh tú nổi bật, khí chất ôn nhu như nước, mặt mày nhu hòa thanh nhã làm người thoải mái, tuyệt đối không đến mức khó có thể thân cận.

Mà hiện tại, hai người bọn họ cơ hồ không có cơ hội gặp gỡ, cư nhiên cũng có thể gặp ở nơi này.

Kỷ Mân Tự đồng ý, sau đó hơi khom người tới gần: "Giang tiểu thư, mời quay đầu lại một chút".

Trong lúc nhất thời Giang Thư Ninh không phản ứng lại, vẫn là Lâm thị nhắc nhở nàng: "A Ninh, con nghiêng đầu để vị sư phụ này xem tình trạng đốm đỏ sau tai con như thế nào, vị sư phụ này biết chút y thuật, là phương trượng chùa Bảo Hoa tiến cử, đã từng là đại phu. Tuy nói đối phương tuổi hơi trẻ, nhưng cũng là hắn giúp con, A Ninh hãy ngoan ngoãn nghe lời".

Giang Thư Ninh nhẹ nhàng đáp ứng, ngoan ngoãn nghe lời quay đầu đi. Chỉ là nàng bây giờ cảm thấy có chút kỳ quái, tính thời gian hiện tại Kỷ đại nhân hẳn là đang ở dịch quán tới tham gia thi hội, vì sao lúc này lại ở chùa Bảo Hoa? Hơn nữa Kỷ đại nhân biết y thuật sao?

Nhưng không biết vì sao, Kỷ Mân Tự chỉ là hơi đến gần một chút, mặt Giang Thư Ninh lại bắt đầu nóng, thậm chí hô hấp cũng có chút khó khăn.

Kỷ Mân Tự nhìn thấy lúc đầu có một mảnh đốm đỏ, hiện giờ màu sắc phai nhạt không ít, chỉ là còn có chút ấn ký, "Màu sắc đã phai nhạt đi, nhưng vẫn phải chú ý một chút, buổi tối dùng thảo dược kia đắp trong chốc lát nhất định sẽ tốt hơn".

Lâm thị liên tục cảm tạ, Giang Thư Ninh cũng nói lời cảm tạ theo, cho tới khi Kỷ Mân Tự rời đi, Lâm thị mới cẩn thận nhìn Giang Thư Ninh từ trên xuống dưới.

"Quả nhiên tốt hơn trước rất nhiều, vừa rồi trên mặt con thế nhưng đỏ giống như lửa đốt, hiện giờ nhìn lại đã bình thường hơn, thật đúng là đa tạ vị sư phụ kia."

Vừa rồi Giang Thư Ninh muốn nói lại thôi, hiện tại mới mở miệng hỏi: "Vị sư phụ kia, con nhìn ăn mặc tuy giống như tăng nhân chùa Bảo Hoa, nhưng..."

"Vị sư phụ kia cũng không phải tăng nhân chùa Bảo Hoa, chỉ là có nguyên nhân mới ở tạm trong chùa, vừa rồi tình thế cấp bách, phương trượng mới mời hắn lại đây hỗ trợ".

Nói tới đây Lâm thị cũng nhớ tới bộ dạng bản thân sốt ruột hoảng hốt, có chút hổ thẹn, "nương thế nhưng không trầm ổn bằng vị sư phụ kia, nhưng hắn xác thật là người có bản lĩnh, lúc nãy không tới một canh giờ A Ninh đã tỉnh".

Giang Thư Ninh nghe mẫu thân nói ký ức gợi lên, nàng giống như không biết từ nơi nào nghe nói về chuyện xưa của Kỷ đại nhân. Tổ tiên Kỷ Mân Tự nhiều thế hệ làm nghề y, tới thời hắn lại bỏ y theo văn, còn cách nói khác là phụ thân Kỷ đại nhân bởi vì gặp phải hương thân hãm hại, cửa nát nhà tan, vì báo thù nên Kỷ Mân Tự từ nhỏ cơ khổ mới dấn thân vào khoa cử.

Cách nói này cũng xác thật được chứng thực, Kỷ Mân Tự làm quan không tới mười năm, trên tay đã dính không ít máu tươi, từ Nội các trọng thần tới cửu phẩm huyện lệnh, chết dưới tay hắn nhiều không kể xiết. Rõ ràng tuổi còn trẻ, lại sát phạt quyết đoán khiến người khác sợ hãi.

Nhưng kiếp trước Giang Thư Ninh nhớ rõ bản thân không có gặp qua Kỷ đại nhân, chẳng qua là nhớ mang máng có vị sư phụ ở chùa Bảo Hoa giúp nàng xem bệnh, về sau nàng lấy danh nghĩa báo ân đưa ít thứ tỏ lòng biết ơn, sự tình sau đó Giang Thư Ninh cũng chưa từng nghe qua...

[Chúng mình đều là dân non tay, phát hiện lỗi sai mong hãy góp ý nhẹ nhàng]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sinh#song