Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuyên không đến nơi này, tôi nhặt được một thanh niên bên bờ sông.

Để trị thương cho hắn, ngày ngày tôi phải lên núi đốn củi đến mức lòng bàn tay phồng rộp đỏ bừng. Hắn áy náy nhìn chằm chằm vào tay tôi, nói: "Ngày sau ta nhất định không phụ nàng."

Sau đó hắn quay lại kinh thành làm thái tử rồi giữ lời hứa đón tôi về làm trắc phi, đối xử cực kỳ sủng ái.

Người trong cung chê bai tôi là thôn nữ thô kệch, dùng lời lẽ rất khó nghe, cung nữ khuyên tôi mau nói thái tử trừng phạt bọn họ, lần nào tôi cũng chỉ cười không đáp.

Đến một ngày nọ, thái tử vuốt ve khuôn mặt tôi, dùng ngữ khí trầm thấp nói: "Tô Tô, rốt cuộc ta vẫn cảm thấy, nàng tới kinh thành không phải là vì ta."

Ý cười trên mặt tôi cứng đờ.

Xong đời, bị phát hiện rồi.

1

Chuyện tôi cứu Bùi Hành quả thực là một canh bạc.

Ngày đó hắn ăn mặc rách rưới, trên người không có vật dụng gì quý giá lại còn đầy vết thương, chẳng biết lúc nào sẽ tắt thở.

Tôi cụp mắt suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định mang hắn về nhà. Dù không phải kẻ quyền quý thì cũng xem như cứu được một mạng người, còn nếu giống như những gì truyện ngôn tình hay viết, tôi nhặt được công tử nhà giàu gặp họa thì tương lai sẽ kiếm được bộn tiền rồi.

Sau đó hắn tỉnh lại, khí chất cao quý tự phụ trên người cũng chậm rãi lộ ra, trong lòng tôi đã có đáp án rõ ràng.

Tôi không quên ra vẻ như mình rất vất vả, lên núi khuân về một bó củi to rồi mỉm cười ngây thơ nói với hắn: "Bán hết đống củi này đi là đủ tiền chữa thương cho ngươi rồi."

Hắn rũ mắt nhìn những vết phồng rộp trên lòng bàn tay tôi, đáy mắt chứa đầy phức tạp và áy náy, nói rằng: "Ngày sau ta nhất định không phụ nàng."

Nụ cười của tôi đông cứng trong một chớp mắt. Mất một lúc lâu sau mới khôi phục lại, tôi lẩm bẩm: "Ý là muốn lấy thân báo đáp sao?"

Nhưng rõ ràng tôi chỉ muốn tiền của nhà hắn thôi.

2

Ngày Bùi Hành khôi phục thân phận thái tử rồi sai người về đón tôi, tôi chần chừ rất lâu, cuối cùng vẫn theo hắn lên kinh thành.

Nguyên nhân tất nhiên không phải vì hắn.

Dù sao tôi cũng là sinh viên học ngành lịch sử xã hội, có thể tận mắt chứng kiến một đoạn lịch sử chốn cung đình là chuyện cực kỳ đáng trân trọng.

Thế là tôi gói quần áo vào tay nải, đi theo hộ vệ lên kinh thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro