Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tường thành trong thực tế có hơi cũ nát, vài chỗ còn hư hỏng, cũng không cao lớn, lại trang hoàng chủ yếu theo phong cách thanh lịch nên so ra còn kém sắc hơn mấy gia đình giàu xổi thời hiện đại nhiều.

Tôi cố gắng vượt qua chênh lệch tâm lý, tự an ủi mình rằng: "Không sao, cảm giác ưu việt mỗi thời một khác, không so sánh được."

Nếu thật sự phải so sánh giữa thời đại mà ăn được một quả vải viết cả tập thơ với thời hiện đại tùy tiện ra đường là ăn được tôm hùm đất, chắc chắn chúng ta sẽ không có cách gì sống nổi đâu.

Bùi Hành đối xử với tôi rất tốt, Đông Cung ngoại trừ tôi thì không có thêm ai khác. Tôi cảm thấy sống như vậy quá nhàm chán, đôi khi cũng bóng gió gợi ý rằng hắn có thể cưới thêm một vị trắc phi nữa cho tôi có người tán gẫu.

Bùi Hành nhìn tôi một cái đầy sâu xa.

Cùng ngày đó hắn đưa tôi tiến cung, cho tôi ở bên Hoàng hậu chứng kiến một buổi thỉnh an sáng sớm. Một đám phi tần léo nhéo giương cung bạt kiếm, ý tại ngôn ngoại đầy nghệ thuật cũng đủ khiến cô sinh viên sống trong tháp ngà như tôi học hỏi đến tám đời.

Cuối cùng Hoàng hậu chỉ thản nhiên ném một câu: "Được rồi."

Áp lực đấu đá lập tức hạ xuống, còn tôi không nhịn được run lên.

3

Tôi chỉ là một cô sinh viên nghèo chưa trải đời, trước khi tiến cung sống trong núi, sau khi tiến cung lại được Bùi Hành sủng ái nên chưa bao giờ phải học quy củ.

Các cung nữ lén lút tụ tập cười nhạo tôi là dã nhân thô kệch. Cung nữ thân cận khuyên tôi tố khổ với thái tử trừng phạt bọn họ, tôi lại lắc đầu bảo không cần.

Bản thân tôi rất biết thân biết phận, biết rõ mình đúng là một dã nhân lọt vào cung điện được nuôi ăn nuôi ở, thuận đường học thêm chút kiến thức mà thôi.

Về phần mấy người nói xấu sau lưng, đều là người cơ khổ như nhau, tôi cũng không mất miếng thịt nào nên sẽ không khó xử bọn họ.

Nhưng Bùi Hành thì không tốt bụng như tôi.

Buổi tối hôm hắn nghe được tin đồn, Đông Cung đèn đuốc sáng trưng, hơn mười cung nữ bị thị vệ lôi ra vả mặt tơi bời, răng rụng đầy đất. Ánh mắt hắn khinh miệt hạ xuống người các nàng, nhẹ giọng: "Người của cô mà các ngươi cũng dám nói xấu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro