1.Trọng Sinh Đến Thế Kỷ 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Khi Giản Tinh Xán tỉnh lại, bên tai truyền đến vài âm thanh:

"Sao còn chưa tỉnh?"

"Không phải là chết rồi chứ......?"

"Ước gì cậu ta đã chết còn tốt ! Đồ kéo chân sau!"

"Suỵt, nói nhỏ chút......"

Thanh âm vụn vặt từ xa truyền đến, nhưng vẫn ở bên tai vờn quanh không đi, như cưỡng ép đem người từ trong hôn mê túm ra.

Giản Tinh Xán cuối cùng cũng mở bừng mắt.

Lọt vào trong tầm mắt là nóc nhà màu trắng, có chút chói mắt. Khi bị nhốt ở đại trận Tề Võ Sơn trăm năm, cậu thật lâu đã không gặp được ánh sáng mặt trời, cuối cùng cũng thấy?..

Trong lúc nhất thời lại không rõ hôm nay là hôm nào.

......

Còn không đợi cậu phản ứng, liền có người vọt lại đây, hô lớn tiếng: " Tốt a, Giản Tinh Xán tôi biết ngay cậu giả chết mà!"

Giản Tinh Xán trên giường bệnh, nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Cao Hạc Vân đang muốn trách cứ, lúc nhìn vào đôi mắt cậu thì đột nhiên im bặt, đó là một đôi mắt đầy dứt khoát lại điểm chút thuần túy, mang theo hơi nước vô tội lại xinh đẹp, ánh mắt như vậy làm hắn sinh ra chút ý muốn bảo hộ, ngay cả lời chuẩn bị nói như nghẹn lại.

Giản Tinh Xán có chút chần chờ mở miệng nói: "Ngươi...... Là?"

Cao Hạc Vân khôi phục lý trí, đổi lại thành tâm trạng chán ghét : "Cậu ở đây ngẩn người cái gì?"

Giản Tinh Xán bỗng nhiên gặp thái độ hùng hổ doạ người như vậy, nhíu mày.

Cao Hạc Vân mặc tây trang giày da, dáng vẻ cũng anh tuấn, lời nói ra lại không lưu tình chút nào: "Tôi thật không nghĩ tới cậu còn có thể ác độc như vậy, An Triết em ấy rốt cuộc đắc tội với cậu chỗ nào mà cậu lại muốn đẩy em ấy xuống lầu, tôi biết trước kia cậu hay tùy hứng làm bậy, tôi là vị hôn phu của cậu, không sai, cũng biết cậu thích ăn giấm, nhưng tôi không phải đã giải thích cho cậu rồi sao, tôi cùng An Triết chỉ là bạn bè bình thường mà thôi!"

Đôi mắt Giản Tinh Xán híp lại, dò hỏi: "Vị hôn phu?"

Cao Hạc Vân hừ nhẹ một tiếng, có chút chán ghét cùng không kiên nhẫn tiếp nhận cái thân phận này, tiếp tục răn dạy cậu: "Ngày thường cậu hồ nháo còn chưa tính, An Triết em ấy chính là đệ đệ cậu a, cậu cũng hạ thủ được!"

Giản Tinh Xán nghe được lời này liền ngẩn người.

Cậu làm gì có đệ đệ, người nhà của cậu đã sớm bị lửa lớn thiêu rụi tại tông môn trăm năm trước cơ mà.

Thế giới mà cậu sống là đại lục tu chân.

Cậu là linh miêu cận huyết tồn tại cuối cùng, hơn nữa là linh miêu chiêu tài.

Nhà bọn họ tổ tiên từng có huyết thống linh miêu, cậu là đứa con có huyết thống linh miêu còn lại sau trăm ngàn năm, người nhà của cậu vì bảo hộ cậu mà luôn cư xử thận trọng, từ trước đến nay luôn giúp mọi người và làm điều tốt.

Thẳng đến một ngày sự tồn tại của cậu bị thế nhân biết đến.

Những người gọi là danh môn chính phái kia nói cậu là tội ác, điềm xấu dính thân, mọi người cùng bao vây tiêu trừ, lửa đốt tông môn, người nhà của cậu, toàn bộ tông môn gắn liền với cậu từ nhỏ đều táng thân trong biển lửa.

"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Có người từ cửa vọt tiến vào, thân hình thanh tú đi đến bên cạnh Cao Hạc Vân: "Hai ngươi đừng vì em cãi nhau, Vân ca ca, là em chính mình không cẩn thận ngã xuống cầu thang, Giản ca không có liên quan gì hết, đều là em, là do em không cẩn thận."

Giản Tinh Xán nghi hoặc nhìn về phía người đang nói chuyện.

Cậu không quen biết hai người trước mặt, cũng không rõ hai người kia ở đây kẻ xướng người hoạ nói cái gì, lúc trận pháp ở Tề Võ Sơn tiêu tán, cậu đã sớm hồn phi phách tán nên biến mất, hiện giờ lại bỗng nhiên trọng sinh tới trên cơ thể một người xa lạ.

Cao Hạc Vân lo lắng an ủi An Triết, ôn thanh nói: "An Triết, em không cần hiểu chuyện như vậy, lúc cậu ta đẩy em xuống chúng ta đều thấy được, tuy cậu ta cùng anh từng có...... hôn ước, cũng không phải là lý do để cậu ta làm ra loại chuyện xấu xa này!"

Trên trán An Triết dán băng gạc, cả người toát lên bộ dáng nhu nhược đáng thương , ngậm nước mắt: "Vân ca, đừng nói nữa, là do chính em không cẩn thận ngã, cùng Tinh Xán ca không hề liên quan, là em không tốt......"

Nhìn như là cầu tình, kỳ thật lấy lùi làm tiến.

Quả nhiên, ôn hòa trên mặt Cao Hạc Vân biến mất, liền tức giận, đối với Giản Tinh Xán nói: "Cậu không có gì muốn nói sao?"

Đáy mắt An Triết mịt mờ xẹt qua một khoảng đắc ý, chuẩn bị thưởng thức Giản Tinh Xán kế tiếp tức muốn hộc máu, kêu la vô lý, tốt nhất ngốc nghếch nháo to lên, vậy thì càng tốt.

Chính là --

Bầu không khí yên lặng một lát.

Giản Tinh Xán ngồi trên giường nhìn chăm chú hai người, nghi hoặc mở miệng: "Tôi muốn nói gì?"

Cao Hạc Vân lạnh giọng: "Cậu vì ghen ghét đem đệ đệ cậu hại thành như vậy còn không nhanh xin lỗi!?"

Giản Tinh Xán mi nhăn lại, khuôn mặt nhỏ của cậu trầm tư, cuối cùng chậm rãi mở miệng: "An Triết không phải nói, do chính cậu ta không cẩn thận ngã xuống sao?"

Phòng bệnh an tĩnh trong nháy mắt.

Xuyên vào người nguyên chủ này một hồi, trong đầu cậu chậm rãi hiện lên chút ký ức cùng hình ảnh của nguyên chủ , ở cầu thang lầu trên, An Triết cố ý khiêu khích nguyên chủ, lúc sau cố ý tự mình ngã xuống cầu thang, còn lôi kéo nguyên chủ đệm lưng, bây giờ cậu ta cách đó không xa tung tăng nhảy nhót, còn nguyên chủ đáng thương bị tính kế lại đi đời nhà ma.

Mà hiện tại, nguyên chủ đáng thương đã chết, vị hôn phu cùng đệ đệ kia, lại ở chỗ này như thượng đế cùng nhau lên án hành vi phạm tội, buộc cậu xin lỗi.

Cao Hạc Vân bị lơ, khó chịu trừng mắt: "Tinh Xán......"

An Triết trong lòng thầm hận, trên mặt lại lôi kéo Cao Hạc Vân, làm bộ làm tịch: "Không có việc gì Vân ca, là em không tốt, do em không đứng vững, em...... Em khi đó thấy tâm tình Giản ca không tốt lắm, muốn lại quan tâm một chút, có thể là chọc Giản ca càng không vui đi, ngã xuống cầu thang là do em không đứng vững, không nên trách người khác."

Một phen lời nói, tự tẩy trắng rồi dìm đen người khác, xem như đem cái nồi lửa hoàn toàn ụp lên đầu Giản Tinh Xán.

Quả nhiên, Cao Hạc Vân lập tức bị khơi dậy ý muốn bảo hộ, hắn như là nghĩ tới cái gì, đứng ra chỉ trích Giản Tinh Xán: "Làm sao? Ngày hôm qua hai chúng ta cãi nhau ,chuyện tôi làm đều cùng cậu giải thích hết rồi, cậu còn đem một bụng hỏa khí, có phải bởi vì nguyên nhân này mới đẩy An Triết xuống lầu không?"

Giản Tinh Xán nhíu mày.

An Triết vội vàng chen vô: "Không có việc gì Vân ca, anh ngàn vạn lần đừng vì em mà cùng Giản ca cãi nhau, em không muốn làm anh khó xử, Giản ca thực xin lỗi, em cùng Hạc Vân không phải như anh tưởng , em là đệ đệ anh a, sao có thể làm chuyện như thế, thực xin lỗi nếu làm anh không cao hứng, em nguyện ý về sau sẽ cùng Hạc Vân ca ca giữ khoảng cách......"

"An Triết, em nói gì vậy?" Cao Hạc Vân như bị dẫm phải đuôi, lập tức nhảy dựng lên giữ chặt An Triết :"Anh và em là tri kỷ, chúng ta ở giới giải trí là cộng minh, anh đúng là vị hôn phu của Giản Tinh Xán không sai, nhưng cái gì cũng không có, cậu ta không duyên không cớ ăn giấm bậy thậm chí còn đẩy em xuống lầu, em còn thiện lương như vậy !"

Đáy mắt An Triết chồng chất nước mắt .

Cao Hạc Vân càng nổi lên tình cảm thương tiếc, hắn có chút phẫn nộ đem tầm mắt đặt trên người Giản Tinh Xán : "Cậu nhìn em ấy rồi nhìn lại chính cậu đi, tôi chưa bao giờ nghĩ cậu còn có dạng tính tình này, nếu không nhanh xin lỗi An Triết, nói cách khác, hôn ước của chúng ta cũng không cần tiếp tục nữa!"

Thái độ của hắn cao cao tại thượng, giống như thẩm vấn phạm nhân, phải biết rằng tuy tính tình Giản Tinh Xán kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng lại điên cuồng mê luyến hắn - vị hôn phu, hắn nói một không dám nói hai, ngày thường chỉ cần hắn nhăn mi một chút cậu ta đều sẽ hoảng hốt, lập tức chịu đựng.

Im lặng, hắn đang đợi, chờ Giản Tinh Xán kinh hoàng thất thố cầu tình hắn.

Đợi nửa ngày, cũng chưa nghe được người ta nói lời nào, Cao Hạc Vân có chút nghi hoặc nhìn cậu, liền phát hiện sắc mặt người trên giường bình tĩnh đến đáng sợ, thậm chí bị Giản Tinh Xán an tĩnh nhìn như vậy, làm trong lòng hắn sinh ra điểm hoảng loạn.

Khi Cao Hạc Vân muốn nói chuyện, Giản Tinh Xán rốt cuộc cũng mở miệng: "Được."

Cao Hạc Vân sửng sốt.

Ánh mắt Giản Tinh Xán dừng ở trên người hắn, như đang nhìn một người xa lạ: "Vậy giải trừ đi."

Trong phòng bệnh yên tĩnh một lát.

Cao Hạc Vân ngẩn cả người, hắn có chút hoang mang nhìn về phía Giản Tinh Xán, giống như không thể tin được cậu đang nói cái gì : "Cậu nói cái gì?"

Giản Tinh Xán lại lặp lại một lần: "Tôi nói, có thể."

Nét mặt ôn hòa của Cao Hạc Vân có chút giữ không được, phải biết rằng hắn từ trước tới nay đều là hưởng thụ việc Giản Tinh Xán đối xử tốt với hắn, thế nào cũng không ngờ được cái đứa ngu xuẩn này thật sự dám cùng mình giải trừ hôn ước!

"Cậu chắc chắn?" Cao Hạc Vân trên cao nhìn xuống nhìn cậu, giống như là đại phát từ bi : "Xem xét cậu cũng vừa tỉnh, tôi có thể cho cậu mấy ngày suy xét......"

Giản Tinh Xán lại trực tiếp sảng khoái cắt đứt lời hắn, nói: "Không cần."

Cao Hạc Vân cứng miệng.

Hắn từ trước chỉ cảm thấy Giản Tinh Xán vừa ngu xuẩn lại hay nịnh nọt hắn, không thế cùng so sánh với sự thông minh của An Triết, nhưng hôm nay Giản Tinh Xán trên giường bệnh không nhìn hắn lấy một cái, hắn lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, cảm thấy như không phải cậu ta mà là một người khác.

Đây là muốn lạt mềm buộc chặt à.

Nghĩ đến đây, Cao Hạc Vân giống như tìm được sự tự tin, hắn đẩy đẩy mắt kính, chậm rì rì nói: "Đừng trách tôi chưa cho cậu cơ hội, tôi nói giải trừ chính là thật sự giải trừ, không thể vãn hồi."

Giản Tinh Xán gật gật đầu: "Như vậy a......"

Cao Hạc Vân khóe miệng mỉm cười, chờ Giản Tinh Xán hối hận, chạy nhanh tới cầu xin mình.

Lại không ngờ --

Giản Tinh Xán ngẩng đầu nhìn: "Được, tôi đã biết, còn có việc gì sao, không có việc gì thì hai người có thể rời đi, tôi muốn nghỉ ngơi."

"......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro