2.Gương Mặt Thật Bại Lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Giản Tinh Xán từ khi xuyên qua thế giới này đã qua hai ngày.

Cậu cũng chậm rãi thích ứng với thế giới mới, so với thế giới trước của cậu thì hoàn toàn kỳ lạ, thế giới của cậu là đại lục tu chân, người ở đấy ngự kiếm phi hành, linh khí tràn đầy, thành trấn đại đa số đều dựa vào núi sông, hoa thơm, chim hót.

Mà thế giới này, từ cửa sổ nhìn ra tất cả đều là tòa nhà cao ốc, mọi người đều không có tu vi, đi ra ngoài đều dựa vào công cụ, giao thông phát triển, di chuyển tiện lợi, điều này với cậu mà nói thì là một thế giới xa lạ, may mắn là trong thân thể cậu còn xót lại ký ức mong manh của nguyên chủ, cậu mới không bị lộ.

Cậu chết mà sống lại.

Đi tới một thế giới xa lạ, tới một thân thể xa lạ.

Còn có một đám người xa lạ.

“Tinh Xán……”

Có thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, suy nghĩ của Giản Tinh Xán bị lôi trở lại, cậu xoay người nhìn về phía cửa, chỉ thấy một phu nhân đang đứng nhìn mình, ăn mặc đẹp đẽ quý phái, bước nhanh tới, thân thiết lôi kéo tay Giản Tinh Xán, vẻ mặt quan tâm : “Con không sao chứ?”

Giản Tinh Xán mở miệng, buột miệng thốt ra: “Mẹ?”

Ký ức nguyên chủ còn sót lại làm cậu theo bản năng gọi ra một tiếng.

Phu nhân ngẩn người, tiếp theo bà có chút thân mật giữ chặt tay Giản Tinh Xán, ra vẻ quan tâm tươi cười: “Tinh Xán, mẹ mấy hôm trước ở nước ngoài, vừa trở về liền nghe được chuyện của con cùng An Triết, đứa nhỏ kia không hiểu chuyện, khẳng định là chọc con buồn rồi, nếu con bị ủy khuất gì thì nói ra, mẹ khẳng định sẽ giáo huấn tốt, cho con làm chủ!”

Giản Tinh Xán nhìn gương mặt hiền từ của phu nhân có chút sững sờ, cuối cùng vẫn là chậm rãi lắc đầu.

Nhưng phu nhân thấy Giản Tinh Xán không nói lời nào, liền mở ra một cà mèn nói: “Nào, mẹ hầm canh gà cho con rồi đây, con mau uống, bổ thân mình.”

Giản Tinh Xán nhìn phu nhân chuẩn bị canh cho mình bận trước bận sau, có chút xuất thần, thẳng đến khi chén canh đã được đưa đến trước mặt cậu, canh gà mang theo hương thơm, vẫn còn nóng, là mùi vị của nhân gian .

Phu nhân ôn nhu nhìn cậu, cười nói: “Nào, con uống thử xem sao?”

Giản Tinh Xán chậm rãi cầm lấy cái muỗng nhấp một ngụm, mới gật đầu: “Uống ngon lắm.”

Phu nhân thở phào nhẹ nhõm vội nói: “ Uống nhiều chút, uống ngon thì lần sau mẹ lại hầm cho con.”

Giản Tinh Xán cầm lấy cái muỗng để uống, nhân tiện nhấm nháp hương vị trong miệng, một bên lại nhẹ nhàng gật đầu, cậu bị trận pháp phong ấn sắp được trăm năm, năm tháng dài đằng đẵng, cậu không tiếp xúc với ngoại giới, càng không tiếp xúc với người nào, năm ấy bị phong ấn cậu mới vừa đủ 18 tuổi, phụ thân mâu thân cùng ca ca tỷ tỷ qua đời, làm tâm cậu như tro tàn.

Đã rất lâu rồi, không ai quan tâm cậu như vậy.

Giản Tinh Xán trong lòng có chút ấm áp, cậu nhìn về phía phu nhân, thanh âm nhẹ nhàng: “Cảm ơn.”

Lưu thị có chút quái dị, thậm chí đánh giá Giản Tinh Xán, giống như thấy cậu hôm nay có chút kì lạ.

Giản Tinh Xán nghi hoặc ngẩng đầu: “Làm sao vậy ạ?”.

Lưu thị lắc lắc đầu, bà vén tóc mái ở thái dương lên, nói thấm thía: “Xán Xán, con với An Triết ngã xuống cầu thang mẹ đã nghe nói, việc này mẹ khẳng định chỉ là ngoài ý muốn, nhưng Xán Xán a, con phải biết mẹ và ba ba con đều là rất thương con, An Triết đứa nhỏ kia mẹ sẽ dạy lại nó, con cũng đừng để ở trong lòng, con biết nó từ nhỏ đã bị lừa bán mà, một người không nơi nương tựa cũng không có ba mẹ bên cạnh từ bé, mấy năm nay mới về nhà, mẹ tin con sẽ không so đo với đệ đệ đúng không?”

Không nơi nương tựa.

Giản Tinh Xán hơi dừng lại, lòng cậu như bị hẵng một chút.

Không bao lâu sau khi phụ thân mẫu thân đột nhiên ly thế, lần cuối gặp mặt bọn họ cậu cũng chưa kịp nhìn, thậm chí không thể chấp nhận sự thật trong một trăm năm tiếp theo, tất cả những gì cậu phải chịu đựng là sự tra tấn vô tận, không có điểm kết thúc. Khi trận pháp tan vỡ, linh hồn của cậu bị dập tắt, điều mà cậu cảm nhận được lúc đó không phải là đau đớn mà là một sự giải thoát.

Cậu thật sự hạnh phúc.

Suốt quãng đời còn lại, cậu sống trong những suy nghĩ, kỷ niệm của gia đình, chịu đủ vất vả.

Có lẽ cái chết mới có thể đoàn tụ với gia đình.

Lưu thị còn đang nói: “Tinh Xán, chuyện con cùng Hạc Vân mẹ đã biết, hai đứa khẳng định là có hiểu lầm phải không, không sao cả, mẹ nhất định sẽ giúp con cùng nó giải thích rõ ràng, Hạc Vân cũng gọi cho mẹ, nói trong lòng vẫn thương con, hôn ước này khẳng định sẽ còn tiếp tục, được không?”

Giản Tinh Xán hoàn hồn, cậu nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần.”

Lưu thị sửng sốt: “Vậy con……”

“Không có hiểu lầm.” Giản Tinh Xán bình tĩnh, trong lòng một mảnh tĩnh mịch: “Không cần đi tìm anh ta.”

Lưu thị lại cho rằng cậu đang né tránh: “Con cũng đừng so đo với hắn, đúng rồi, ngày kia là đại thọ 80 của Từ lão gia, giới giải trí cùng nhóm con cháu hào môn đều sẽ đi tham gia, yến hội làm ở trang viên dưới chân núi, đến lúc đó nhà chúng ta cũng sẽ đến, có chuyện gì thì đến lúc đó lại nói sau?”

Giản Tinh Xán nói: “Con không muốn đi.”

Lưu thị không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy, vội vàng nói: “Từ lão gia vẫn luôn nhớ mong con, mấy năm nay cũng vẫn luôn chiếu cố con, ông ấy tuổi tác cũng đã cao, Xán Xán vẫn nên đi gặp ông đi.”

Lúc Giản Tinh Xán xuyên qua thế giới này kỳ thật không có gì mong nhớ .

Sau khi bị giam cầm và phong ấn hàng trăm năm, cậu đã mất hết hy vọng từ lâu, chỉ coi việc xuyên không bất ngờ vào cơ thể của người xa lạ này là một tai nạn.

Nhưng nếu đã chiếm thân thể người ta, nghe được mẹ nguyên chủ nói như vậy cậu vẫn hơi do dự.

Giản Tinh Xán hoàn hồn từ trong suy nghĩ, vẫn gật đầu nói: “Vậy được rồi, con sẽ đi.”

Lưu thị thoạt nhìn thật cao hứng, vội vàng nói: “Được, vậy con nghỉ ngơi thật tốt, mẹ không quấy rầy con nữa, đi trước nhé.”

Giản Tinh Xán lên tiếng đồng ý.

……

Từ trong phòng bệnh đi ra, cửa vừa mới khép lại, khuôn mặt tươi cười hiện từ của Lưu thị toàn bộ biến mất, biến thành lạnh băng chán ghét.

An Triết chờ đợi cách đó không xa vội vàng lại đây: “Mẹ, thế nào?”

Lưu thị tiếp nhận khăn giấy lau tay An Triết đưa qua, giống như chạm qua Giản Tinh Xán liền thấy dơ: “Yên tâm đi, tên ngu xuẩn đáp ứng ngày kia cùng đi tiệc mừng thọ Từ lão gia rồi.”

An Triết thở phào nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ nói: “Vậy là tốt rồi.”

Lưu thị gật gật đầu.

“Từ lão gia kia là ân sư của cha mẹ Giản Tinh Xán, tuy cha mẹ nghiệt chủng kia đã chết, nhưng ông ta vẫn rất quan tâm Giản Tinh Xán.” Lưu thị vừa đi vừa khinh miệt, hừ lạnh: “Nếu không phải bởi vì chuyện trước kia, còn có một ít bộ hạ cũ của cha mẹ Giản Tinh Xán nhìn chằm chằm vào, chúng ta làm sao phải luôn núp bóng tên tiểu tạp chủng đó.”

An Triết dựa sát vào mẹ hắn: “Không có việc gì, Từ lão tuổi tác đã lớn, lão không thể che chở Giản Tinh Xán cả đời.”

Lưu thị an ủi hắn nói: “Chính là khổ con cùng Hạc Vân……”

“Không sao, chuyện này con đều hiểu.” An Triết mở miệng nói: “Ở giới giải trí Từ lão có địa vị rất cao, mấy năm nay bởi vì hắn là vị hôn phu của Giản Tinh Xán, Từ lão đối xử với hắn cũng thực chiếu cố, nếu chợt giải trừ hôn ước , khả năng cũng sẽ ảnh hưởng đối với tiền đồ của Hạc Vân, vì tương lai của con với hắn, hắn sẽ nhẫn nhịn.”

Lưu thị lộ ra vui mừng: “Hai đứa các con có thể hiểu thì tốt, bên ngoài đành phải dỗ dành Giản Tinh Xán thôi, chỉ có như vậy chúng ta ở Lưu gia mới càng tốt, con hiểu không?”

An Triết gật đầu: “Vâng!”

Nếu nói Lưu gia cùng Giản gia sâu xa như nào thì phải ngược dòng đến 20 năm trước.

Cha mẹ Giản Tinh Xán dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cùng nhau thành lập tập đoàn Giản thị, sau đó trở thành doanh nhân nổi danh, mà khi phu thê Lưu thị vừa đến thành phố lớn, đứa con còn đi lạc, hai vợ chồng cực kỳ đau buồn, mấy lần tìm chết được Giản gia cứu, phu thê hai người thấy bọn họ không xu dính túi, hỗ trợ an bài công việc không nói, mẹ Giản Tinh Xán còn xem Lưu thị là tỷ muội thân thiết mà đối đãi.

Hết thảy đều vì một biến cố ngoài ý muốn xảy ra, lần kia vợ chồng Giản thị đi công tác gặp tai nạn giao thông liên hoàn thì bỏ mình, lúc ấy chỉ để lại đứa nhỏ ba tuổi, lúc hấp hối thì đem đứa con phó thác cho Lưu gia, hy vọng bọn họ nuôi nấng đứa nhỏ lớn lên, tương lai tiếp quản công ty thật tốt, năm đó Lưu thị đáp ứng, hứa hẹn sẽ xem đứa nhỏ như con mình.

“Năm đó con đi lạc, mẹ và ba ba con sắp tuyệt vọng, còn tưởng rằng đời này không thể gặp lại con.” Lưu thị cười sờ sờ đầu An Triết, một bên nói, một bên cảm khái: “Còn may, con lại về bên chúng ta, một nhà được đoàn tụ.”

An Triết chớp chớp mắt, lộ ra chút khổ sở: “Nhưng mà, ca ca giống như không thích con.”

Lưu thị an ủi nói: “Con cùng nó so đo cái gì, mẹ không phải nói cho con rồi sao, nhịn một chút, nó còn rất nhiều giá trị lợi dụng, chưa thể trở mặt.”

An Triết ngoan ngoãn gật gật đầu: “Dạ biết.”

“Yên tâm đi, tất cả mọi thứ của Giản Tinh Xán ……” Lưu thị sờ sờ đầu nhi tử, lúc quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ bệnh viện, đáy mắt xẹt qua một tia toan tính tàn nhẫn, nói khẽ với An Triết nói: “Đều là của con.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro