3.Gặp Ảnh Đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Ánh mặt trời tháng ba ấm áp.

Giản Tinh Xán ngồi trên xe đi tới tiệc mừng thọ của Từ lão, cậu ngồi trong xe có chút khó chịu xoa xoa giữa mày.

Bên cạnh truyền đến tiếng An Triết , dò hỏi: "Giản ca làm sao vậy, có phải không thoải mái không?"

Giản Tinh Xán nhàn nhạt lên tiếng.

"Vậy lát em nói giúp là anh không thoải mái với mọi người, một hồi tới nơi anh liền tìm phòng nghỉ nghỉ ngơi cho tốt đi." An Triết đương nhiên hy vọng cậu đừng chiếm đi sự nổi bật của hắn, tươi cười đầy mặt nói: "Anh không cần miễn cưỡng chính mình."

Giản Tinh Xán nhàn nhạt nhìn hắn một cái, liếc mắt một cái như đem tiểu tâm tư của An Triết nhìn thấu : "Anh không thoải mái, em liền thật cao hứng?"

An Triết tươi cười trên mặt cứng lại : "Đâu, nào có."

Giản Tinh Xán không nói chuyện.

"Em, em chính là quan tâm anh a!" An Triết giải thích có chút hoảng loạn, âm thanh còn mang theo ủy khuất: "Hơn nữa em vui vẻ, là bởi vì em trước giờ chưa tham gia qua bữa tiệc nào long trọng như vậy, em, em không giống ca ca từ nhỏ được ở bên ba mẹ, đây là lần đầu tiên tới nơi như vậy cho nên có chút cao hứng, ca ca sẽ không cười em, cảm thấy em chưa hiểu việc đời đúng không, em......"

Giản Tinh Xán nhíu nhíu mày.

Lưu thị bên cạnh vội vàng an ủi nói: "A Triết, đừng thương tâm, về sau cơ hội như vậy nhiều lắm, hơn nữa mấy năm nay con vẫn luôn vất vả luyện tập múa hát, tiệc lần này có mời đạo diễn lớn cùng tiền bối giới giải trí tới rất nhiều, khẳng định đều sẽ thích con, Tinh Xán nó là ca ca con, nó đương nhiên sẽ vì con mà cao hứng!"

An Triết chờ mong nhìn về phía Giản Tinh Xán dò hỏi: "Thật vậy không?"

Giản Tinh Xán nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn, không nói chuyện.

An Triết lâm vào xấu hổ ngắn ngủi , nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh tốt trạng thái, thậm chí trong mắt còn hàm chứa chút chờ mong, mở miệng nói: "Nghe nói Từ lão gia cùng Thẩm gia có giao tình, con hôm nay sẽ có cơ hội được nhìn thấy Thẩm ảnh đế a, nếu có thể nhìn thấy anh ấy thì ước mơ của con đã thành hiện thực, anh ấy chính là thần tượng của con!"

Bên trong xe lâm vào yên tĩnh, đều là tiếng An Triết .

Ngay lúc này, An Triết bỗng nhiên nhìn về phía Giản Tinh Xán, mang theo chút ý thử: "Giản ca, Từ lão gia thương anh như vậy, nếu là anh, ông ấy khẳng định sẽ dẫn anh đi gặp Thẩm ảnh đế đi!"

Giản Tinh Xán do dự một lát, chần chờ nói: "Thẩm...... Kiệt?"

An Triết cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc , hắn sửa lại lời nói : "Không phải Thẩm Kiệt, Giản ca như thế nào đến Thẩm ảnh đế cũng không biết, trưởng tử họ Thẩm danh tiếng đỉnh cao, đạt giải thưởng Hoa tam, ảnh đế trẻ tuổi thành công nhất, Thẩm Lâm Kiệt a!"

Ở giới giải trí, Thẩm Lâm Kiệt là một truyền thuyết, cũng là một huyền thoại.

18 tuổi đóng trong bộ tác phẩm điện ảnh đỉnh nhất liền trở thành kinh điển nhà nhà đều biết, xuất thân hào môn Thẩm gia, tài sắc vẹn toàn, mấu chốt nhất là nổi tiếng nhiều năm đến nay vẫn như cũ không dính tai tiếng, thậm chí nhiều năm chiếm bảng, trở thành người luôn được chọn là TOP1 nam nhân bạn muốn gả nhất, không ai có thể vượt .

Giản Tinh Xán chớp chớp mắt, dưới ánh mắt chờ mong của An Triết , nhàn nhạt gật gật đầu: "Ừm."

An Triết khó nén kích động, thậm chí còn sửa sửa quần áo của mình, nhấp môi cười nói: "Nghe nói anh ấy hôm nay cũng tới, cũng không biết có thể gặp được hay không."

Giản Tinh Xán không nói tiếp.

Trên thực tế cậu đối với thế giới này phần lớn nhận thức dựa vào chút ký ức mỏng manh của nguyên chủ.

Đây là một thế giới xa lạ, mà cậu như người ngoài vậy, hoặc là nói, cậu căn bản không để bụng, bởi vì nơi này cùng cậu không có quan hệ.

......

Xe cuối cùng dừng lại ở sơn trang phía trước, đây là một trang viên rộng lớn huy hoàng, đem đến cho người ta một cảm giác toàn thân khí phái, đặc biệt là bên ngoài siêu xe nhiều như nước chảy, Từ lão gia tiếng tăm lừng lẫy, là một nghệ thuật gia, lần này ông đại thọ 80, thượng lưu tới mừng thọ chỉ tính quan hệ cũng đã nối liền không dứt.

Lúc Giản Tinh Xán đi ngang qua, nghe được không ít người nghị luận :

"Nghe nói Thẩm Lâm Kiệt Thẩm ảnh đế về nước."

"Là Thẩm trưởng tử đi."

"Đúng vậy, ông xem đại thọ của Từ lão gia lại thấy nhiều cô nương ăn diện lộng lẫy, ông nghĩ họ tới đây vì ai?"

"Vị kia cũng không phải là người dễ tiếp xúc, chú xem mấy năm nay nhiều người như vậy, ai thành công chưa......"

Giản Tinh Xán đứng ở trong đám người an tĩnh nghe.

Cậu đã lâu không đến nơi náo nhiệt như vậy, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng nổi.

Lưu thị chủ động đi tới kéo cậu, quan tâm : "Xán Xán, chúng ta muốn qua bên kia chào hỏi ông chủ và nhà đầu tư, con có muốn đi chung không?"

Giản Tinh Xán do dự một chút, chậm rãi lắc đầu.

Lưu thị vui mừng, bà căn bản không muốn mang tiếu tạp chủng này đi, cơ hội tốt như vậy, bà đương nhiên muốn cho nhi tử mình - An Triết nhận thức càng nhiều tài nguyên, Giản Tinh Xán không thò qua đó là tốt nhất.

"Vậy để mẹ gọi người giúp việc dẫn con qua bên kia nghỉ ngơi được không?." Lưu thị ôn nhu cười: " Thân thể con không thoải mái cũng đừng miễn cưỡng."

Giản Tinh Xán không thích ứng nổi nơi náo nhiệt như vậy, liền dứt khoát đáp ứng cùng người giúp việc rời đi, tới nơi yên tĩnh, người giúp việc tận chức tận trách ở phía trước dẫn đường, hai người đi một đoạn đường dài, khoảng cách với tiền viện náo nhiệt xa dần, thẳng đến một cái đình nhỏ ở phía trước rồi ngừng lại.

Người giúp việc dặn dò cậu nói: "Ngài có thể nghỉ ngơi ở chỗ này, sẽ không có ai quấy rầy."

Giản Tinh Xán ngoan ngoãn rũ mi: "Đa tạ."

Người hầu có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, với mái tóc ngắn có chút thanh tú, trong lời đồn thiếu gia Giản gia kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng hiện giờ được gặp, lại là tiểu công tử có lễ nghĩa, không khỏi cho người khác sinh hảo cảm, giọng nói thêm vài phần mềm mại, dặn dò nói: "Ngài không cần khách khí, có yêu cầu gì thì tìm tôi giúp đỡ là được."

Giản Tinh Xán lên tiếng.

Đúng vào lúc này, một trận gió nhẹ thổi qua, mang đến một mùi hương kỳ lạ.

Giản Tinh Xán lấy lại tinh thần, nhìn về phía sơn cốc cách đó không xa, từ vị trí này, vừa lúc có thể nhìn thấy chỗ sâu nhất kia, giống như nở rộ một gốc cây Thịnh dương đỏ tươi uốn lượn mạnh mẽ, mà gốc cây này từng ở trên Tề Võ Sơn, mỗi mùa xuân đến hoa sẽ nở rộ, cậu thích nhất là leo lên trên cây chơi.

Ở nơi này cũng có sao?

Giản Tinh Xán chợt đứng lên, giống như là bị cái gì đó mê hoặc, cậu đi đến đó.

Dọc theo đường đi tim đập mạnh hơn, cậu không tự giác bước nhanh qua, càng đến gần, càng có thể ngửi được mùi hương hoa của gốc Thịnh dương kia, bất tri bất giác cậu đã đi tới dưới tàng cây, một màu đỏ tươi như in vào mắt, ký ức từng ở Tề Võ Sơn cũng chợt như thủy triều cuồn cuộn tiến vào trong đầu.

Khi cậu còn ở thời niên thiếu, mỗi khi trốn học đều sẽ leo lên trên cành cây nằm đó lười nhác.


Sư huynh vĩnh viễn sẽ luôn đi tìm cậu , thậm chí còn uy hiếp: "Ngày nào đó phải chém cái cây này mới được, xem ngươi còn lười nhác thế nào."


Nhưng nói như thế, cái cây ấy lại một năm so với một năm lớn lên càng cao càng chắc nịch.

Tính tình cậu không tốt thường xuyên gặp rắc rối, đại sư huynh lại luôn ở phía sau giúp cậu dọn dẹp cục diện rối rắm, cha mẹ khi đó còn thường xuyên trêu chọc nói: "Chờ Xán Xán về sau trưởng thành, liền cùng Lục Kiệt kết làm đạo lữ, thế nào?"

Đại sư huynh đối với cậu cực tốt.

Cậu đương nhiên là nguyện ý.

Mỗi khi cậu cùng sư huynh nhắc tới việc này,  sư huynh ngày thường nghiêm khắc sẽ giáo dục cậu, nói: "Đệ tuổi còn nhỏ, không phải thời diểm để nghĩ đến chuyện này, ngày sau lại nói."

Về sau, giống như mỗi người đều sẽ nói từ về sau.

Đáng tiếc bọn họ không còn có về sau, năm tháng dài đều chôn vùi trong biển máu, lửa lớn trùng trùng ở Tề Võ Sơn.

Mọi người đều rời đi, để lại cậu một mình sống trong hồi ức không thể giải thoát, huyết mạch linh miêu làm cậu có thể có vượt quá thọ mệnh của phàm nhân, mà cuộc sống vĩnh cửu kéo dài này chẳng khác nào là sự trừng phạt đối với cậu.

......

Giản Tinh Xán đang nghĩ ngợi, đi tới phía trước, lại thấy một tấm biển  dựng thẳng, trên đó viết: 【 Phía trước là lãnh thổ tư nhân, xin đừng tùy tiện tới gần 】

Cậu ngẩn người, đành phải dừng bước tại đây.

Tuy rằng rất muốn lại gần xem Thịnh dương, nhưng cậu cũng biết rằng nếu đây là lãnh thổ người khác sở hữu, vẫn là không thể tùy ý xâm nhập, đây là quy củ lễ phép.

Có chút tiếc nuối, nhưng cũng chỉ có thể để lần sau vậy.

Giản Tinh Xán vừa định dịch bước chân đi, ánh mắt lại dừng trên tấm biển kia, gần như chỉ liếc mắt một cái, liền không thể di chuyển, đồng tử bởi vì khiếp sợ mà có chút mở ra, chỉ thấy trên đó không có ký hiệu hay chữ dư thừa nào, chỉ có ký hiệu tượng hình giản lược, mà ký hiệu kia nhìn như là tiện tay quẹt một bút, trên thực tế lại chỉ có cậu biết, đó là tự phù của sư huynh cậu!

Mặt trời chói chang, Giản Tinh Xán lại chỉ cảm thấy tim đập như trống, máu toàn thân giống như sôi trào tại đây, bốc cháy lên, cậu không tự giác đi tới sân, tới gần một chút xác nhận, lại gần một chút......

Có lẽ là bởi vì thật sự  quá mức khẩn trương, đường mòn của sân trước có chút ẩm, Giản Tinh Xán lại nện bước có chút tập tễnh, dưới chân trượt một cái thiếu chút nữa là té ngã, tại khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc --

"Cẩn thận."

Có cánh tay hữu lực kéo lấy tay cậu, sức lực rất lớn, rất dễ dàng xách cậu lên.

Giản Tinh Xán đứng yên, thở còn không xong, có chút hoảng loạn ngẩng đầu, lại đối mắt với đôi mắt thâm thúy, nam nhân mày kiếm, thân hình cao lớn, mặc một thân tây trang màu đen, khí chất thành thục mà ổn trọng, toàn thân có khí lực cường đại toát từ trong ra ngoài, Giản Tinh Xán trong nháy mắt có cảm giác đã từng quen biết, cảm giác linh hồn rung động, làm cậu có chút hoảng sợ.

Tiếng Thẩm Lâm Kiệt trầm thấp, giàu từ tính: "Cậu không sao chứ?"

Giản Tinh Xán lập tức hoàn hồn, vội vàng lắc lắc đầu, thuận theo lễ phép cúi đầu cảm tạ, thậm chí theo bản năng dựa theo lễ nghi tông môn nửa ôm quyền hành lễ: "Đa tạ."

Thẩm Lâm Kiệt có chút ngoài ý muốn nhướng mày.

Giản Tinh Xán sau khi nói xong, cũng hậu tri hậu giác ý thức được, hành vi của mình hình như khác với nguyên chủ của thế giới này, vì thế vội vàng buông tay xuống, âm thanh có chút co quắp: "Tôi......"

Chỉ là lời này của cậu còn chưa nói xong, lại có một đạo âm thanh xen vào.

"Ai! Cậu!" Người làm vườn cuống quít đi qua, đến trước mặt Giản Tinh Xán nói: "Nơi này là lãnh thổ tư nhân, lại đây mà chưa thấy được biển cảnh báo sao? Không thể tiến vào sân đâu?!"

Nói xong còn có chút khẩn trương liếc Thẩm Lâm Kiệt một cái.

Ai mà không biết viên thụ này chính là Thẩm ảnh đế không tiếc tiêu phí chục tỷ từ rừng mưa xa xôi, hao phí bao nhiêu tâm huyết mới trồng thành công, riêng chỗ trồng này thôi, ngày thường càng không cho phép bất luận kẻ nào tới gần viên thụ, mà tất cả mọi người đều biết sau núi là cấm địa, hôm nay đại thọ Từ lão, hắn ham náo nhiệt, lại nghĩ hẳn sẽ không có ai không có mắt nhìn đi vào vùng cấm của Thẩm Lâm Kiệt đâu, không ngờ tới lại có người chạy vào được.

Nghĩ đến đây, người làm vườn cực kỳ khẩn trương, vội vàng đối với Giản Tinh Xán có chút giận chó đánh mèo nói: "Cậu là nơi nào tới, không biết nơi này là cấm địa sao, nếu muốn vào thì phải có thiệp hoặc là được người mang theo, cậu là người có thể tới nơi này sao?"

Giản Tinh Xán bị một phen chỉ trích như vậy, cả người cũng có chút ngốc, cậu tự tiện tiến vào vườn vốn chỉ là nhất thời xúc động, thấy người làm vườn tức giận như vậy liền biết mình đã gây họa, có chút không biết phải làm sao.

Người làm vườn thấy cậu vẫn luôn không nói chuyện, nhíu nhíu mày: "Cậu nói chuyện đi nha?"

Giản Tinh Xán cũng có chút nóng vội, cậu vừa ngấc đầu, liền thấy Thẩm Lâm Kiệt bên cạnh.

Rõ ràng là dưới tình cảnh này, nam nhân bên cạnh vẫn chỉ yên lặng đứng nhìn, thậm chí có cảm giác sống chết mặc bây, thưởng thức sự quẫn bách của cậu, nhưng anh ta vừa rồi còn ra tay giúp cậu.

Đối mặt với người làm vườn đang ép hỏi, có lẽ là tình thế cấp bách, cũng có khả năng là đầu bỗng nhiên rút gân, Giản Tinh Xán mở miệng nói: "Tôi không phải tới một mình."

Người làm vườn sửng sốt.

Giản Tinh Xán nhìn người bên cạnh nháy mắt một cái, ngoan ngoãn mà kéo người xuống nước: "Chúng ta cùng nhau tới."

Người làm vườn khiếp sợ, nhiều năm như vậy Thẩm Lâm Kiệt đều một mình tới đây, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thẩm tiên sinh dẫn người khác tới, sao lại không khiếp sợ?!

Thẩm Lâm Kiệt không khỏi nhướng mày, ý vị thâm trường nhìn Giản Tinh Xán một cái.

Người làm vườn có điểm không tin, thử dò hỏi Giản Tinh Xán: "Thật không? Vậy cậu cùng tiên sinh là...... quan hệ gì?"

Thật cái quỷ a.

Giản Tinh Xán cảm giác được ánh mắt dừng ở trên người mình, ánh mắt giống như mũi nhọn, cậu có chút đáng thương liếc nhìn nam nhân bên cạnh một cái, do dự do dự, nhỏ giọng mở miệng: "Anh ấy là...... là ca của tôi."

Sau khi nói xong cậu lại hận không thể tìm cái khe đất chui vào, cậu dưới tình thế cấp bách lại nói dối, nhưng cậu kỳ thật từ nhỏ tới giờ rất ít nói dối, tuy rằng ở thời niên thiếu luôn gặp rắc rối, nhưng là mỗi lần gặp rắc rối luôn có sư huynh giúp cậu, trong nháy mắt vừa rồi không biết cậu trúng tà gì, lại theo bản năng tìm kiếm sự trợ giúp.

Người làm vườn lập tức có chút hoảng, nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt, khẩn trương dò hỏi nói: "Là thật vậy chăng tiên sinh?"

Giản Tinh Xán nghe hỏi thế cậu liền hối hận, cậu không nên nói dối, càng không nên đem hy vọng ký thác ở một người xa lạ sẽ vì mình giải vây, Giản Tinh Xán có chút khó xử, có chút tuyệt vọng chuẩn bị thừa nhận sai lầm, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ thấp thấp, như gió thanh trắng sáng, dễ nghe lại êm tai.

Thật giống như đang trêu đùa con mồi, sói đại phát từ bi buông tha động vật nhỏ.

Thẩm Lâm Kiệt thu tầm mắt về, nhìn về phía người làm vườn, thong thả ung dung lên tiếng: "Đúng."

Giản Tinh Xán có chút khiếp sợ ngẩng đầu nhìn.

Liền thấy nam nhân trên mặt mang theo ý cười lười biếng, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, giống như khách nghe theo chủ phối hợp nói dối, chậm rì rì nói: "Thật sự."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro