4. Tôi Chỉ Có Một Sư Đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Đôi mắt người làm vườn trừng lớn, nghe được lời này thực không dám tin.

Người khác không biết, chứ người trông coi sân là hắn đương nhiên biết viên thụ này đối Thẩm ảnh đế rất quan trọng, cả tòa núi sau đều là lãnh địa tư nhân của Thẩm gia, vẫn còn nhớ rõ năm đó có minh tinh đang hot ở phía trước sơn trang quay chụp lấy cảnh, nghe nói sau núi có viên thụ kỳ lạ, không màng mọi người khuyên can khăng khăng muốn xem.

Tiểu minh tinh ỷ vào lúc ấy sau lưng có kim chủ, lãnh địa tư nhân của Thẩm Lâm Kiệt cũng dám vào.

Việc này Thẩm ảnh đế ôn hòa nho nhã vẫn không nổi giận, thậm chí cười mà cho qua, mọi người ở giới giải trí đều cho rằng Thẩm ảnh đế tính tình tốt, nhưng từ lúc đó, tiểu minh tinh như mặt trời ban trưa kia lại phảng phất giống như bỗng nhiên bốc hơi khỏi nhân gian, không còn xuất hiện ở trong tầm nhìn đại chúng .

Anh tuyết tàng* không kỳ hạn.

*Tuyết tàng : Nghĩa đen là giấu trong tuyết, gần giống như "đóng băng" hay phong sát, ở đây chỉ việc ngôi sao bị chính công ty chủ quản bỏ rơi, phong bế hoạt động.

Bên trong giới, không có người nào dám đắc tội Thẩm Lâm Kiệt, không hề khoa trương nói, Thẩm Lâm Kiệt chỉ rung chân, toàn bộ mọi người đều run.

Đang nghĩ ngợi, cách đó không xa lại đi tới một người làm vườn tóc dài.

Tên người làm vườn tóc dài kia mới vừa đến gần, liền nhìn thấy một gốc cây hoa bên đường nhỏ bị người dẫm hỏng rồi.

"Trời đựu......" Bởi vì vấn đề góc độ, người làm vườn tóc dài không thấy được Thẩm Lâm Kiệt, chỉ chạy bước nhanh tới ngồi xổm xuống, tiếc hận nói: "Hoa này thật vất vả mới gieo trồng thành công, hôm qua mới đâm chồi, sao lại nát rồi..?"

Giản Tinh Xán nheo ánh mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện, đó là nơi mình vừa mới thiếu chút nữa ngã xuống, chung quanh gieo trồng hoa trăng non trắng ngà xinh đẹp, trong đó có một gốc cây đổ, hẳn là Thẩm Lâm Kiệt vì kéo mình không cẩn thận dẫm đến.

Xem phản ứng của người làm vườn này, cây hoa hẳn rất quý.

Người làm vườn tóc dài sau khi nói xong quay đầu lại, khi nhìn đến Thẩm Lâm Kiệt nháy mắt cứng đờ, kính cẩn kêu một tiếng: "Tiên sinh......"

Giọng nói còn chưa kịp rơi xuống, thậm chí còn chưa kịp tìm kiếm đầu sỏ gây tội, dừng lại sau tiếng đó, không khí thực an tĩnh, thậm chí Giản Tinh Xán có chút lúng túng bước nhỏ đứng dậy.

Giản Tinh Xán nói: "Xin lỗi, là tôi không cẩn thận dẫm đến, không liên quan đến anh ấy."

Người làm vườn sửng sốt.

Ngay cả Thấm Lâm Kiệt bên cạnh ánh mắt cũng có chút ngoài ý muốn rơi xuống tiểu gia hỏa, rõ ràng vừa nãy còn lúng túng, lúc này lại giống thú nhỏ cố gắng tạo khí thế che trước mặt bảo vệ mình.

Giản Tinh Xán mím môi, lấy hết can đảm: "Làm hỏng hoa ngài đây gieo trồng, thật xin lỗi, tôi nguyện ý chịu bồi thường."

Người làm vườn càng há hốc mồm, trước không nói viện này sở hữu hoa cỏ cây xanh đều là vật báu vô giá, lui một bước nói, toàn bộ sơn cốc này đều là của Thẩm Lâm Kiệt, Giản Tinh Xán muốn nói bồi thường, cũng không nên nói với mình, mà là nói với vị bên cạnh cậu nha!

Không khí lại có chút yên tĩnh.

Liền nghe được Giản Tinh Xán lại nhược nhược thêm một câu: "Chỉ là, hiện tại trên người tôi không mang tiền, có thể hay không ghi trước giấy nợ, ngày khác tôi nhất định sẽ bồi thường."

......

Người làm vườn lại lần nữa há hốc mồm.

Không khí tại đây có chút quỷ dị, một tiếng cười khẽ vang lên.

Thẩm Lâm Kiệt bước vài bước đến phần hoa trước mặt, rũ mắt quan sát mấy lần, thấp giọng mở miệng: "Không cần, đi lấy công cụ, đem trồng đến chỗ mát mẻ là có thể sống."

Nhóm người làm vườn vội vàng nhẹ nhàng thở ra.

"Một gốc cây hoa cũng đáng giá đến chấn kinh bọn họ đấy." Thẩm Lâm Kiệt thẳng eo, không khí xung quanh mang cảm giác áp bách vô hình , thanh âm thong thả ung dung, lại không cho phép được xen vào: "Đi đi."

Hai vị người làm vườn như trút được gánh nặng, vội vàng rời đi.

Gió xuân tháng ba từ sườn sơn cốc thổi lại đây, cánh hoa Thịnh dương theo gió mà rơi, sau khi người làm vườn rời đi, xung quanh sân chợt an tĩnh xuống, ánh mặt trời có chút loá mắt, trong không khí lại rất ấm áp.

Giản Tinh Xán có chút ngốc.

Thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân, ánh mặt trời có chút chói mắt, cậu không tự giác nheo nheo mắt, nghĩ đến đủ loại hành vi mình vừa mới làm, lập tức có chút co quắp cùng khẩn trương, lặng lẽ dịch bước.

Thẩm Lâm Kiệt không chút sứt mẻ, ánh mắt dừng ở trên người cậu, thanh âm không nhanh không chậm: "Sợ tôi?"

Giản Tinh Xán hầu kết lăn lộn, do dự một lát, rốt cuộc vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu.

Thẩm Lâm Kiệt như là phát hiện sự việc giống như trong hồi ức bèn cười khẽ một tiếng, nhướng mày, thanh âm lại mang theo khí thế không được xen vào : "Lá gan cậu còn rất lớn, có biết hoa kia có bao nhiêu trân quý sao, cậu còn dám thay tôi cản trước mặt?"

Giản Tinh Xán nghẹn cứng .

Cậu cũng không biết nên giải thích như thế nào đối với nam nhân mà mình trong nháy mắt đầy ỷ lại, tín nhiệm.

Cậu đã từng có tính cách bất hảo hoạt bát, nhưng bị giam ở Tề Võ Sơn trăm năm giống như tra tấn cậu rớt mất tính nết từng có, thậm chí bởi vì lâu rồi không có giao lưu với người khác, lời nói ra đều không rõ.

Giản Tinh Xán trầm mặc một lát sau, thấp giọng nói: "Tôi không phải lá gan lớn."

Thẩm Lâm Kiệt nhướng mày, có chút ngoài ý muốn, không nói chuyện.

Thời điểm anh cho rằng Giản Tinh Xán nói không nên lời, Giản Tinh Xán lại ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sạch sẽ lại chân thành tha thiết: "Bởi vì anh là người tốt, tôi không muốn liên lụy anh."

......

Không khí yên lặng một lát.

Cách đó không xa bay tới mùi hoa nhàn nhạt, mùi hoa vòng qua góc áo màu trắng của Giản Tinh Xán, lại lướt qua bên người Thẩm Lâm Kiệt .

"Người tốt?" Giản Tinh Xán nghe được Thẩm Lâm Kiệt nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, nam nhân trên cao nhìn xuống cậu, trên mặt phân không rõ hỉ nộ, thời điểm Giản Tinh Xán cho rằng anh muốn nói gì đó, anh lại xoay người, chỉ có chút câu lãnh đạm nhắc nhở: "Nơi này là lãnh thổ tư nhân, không được ở lâu, mau rời đi ."

Giản Tinh Xán ngẩn người.

Cậu nhìn bóng dáng nam nhân, trầm mặc một lát cũng quyết định cất bước đi trên đường nhỏ .

Nhưng còn chưa đi vài bước, cổ chân liền truyền đến cảm giác đau đớn, cậu cúi đầu, nguyên lai là vừa rồi thiếu chút nữa té ngã, cẳng chân cọ đụng vào đá vụn ven đường, vừa rồi không phát hiện, lần này cúi đầu mới nhìn thấy có cái miệng máu, đang chảy máu ra ngoài.

Giản Tinh Xán nhíu nhíu mày.

Cậu suy tư nên xử lý như thế nào, một tấm khăn trắng sạch sẽ bỗng nhiên được đưa tới từ trên cánh tay khoác tây trang.

Giản Tinh Xán ngẩng đầu, đối mặt Thẩm Lâm Kiệt anh tuấn, nghe được anh nói: "Bịt một chút, tí ra phía trước trang viên kêu người đưa cậu đi rửa sạch."

Sau khi nói xong, Thẩm Lâm Kiệt liền chuẩn bị rời đi.

Giản Tinh Xán lại gọi một tiếng: "Chờ một chút."

Thẩm Lâm Kiệt xoay người, anh luôn mang tâm tư lạnh nhạt, đối với người xa lạ càng không có chút thương hại nào, lần này bất quá là thấy đứa nhỏ này có chút đáng thương mới ra tay giúp, cũng không có ý tứ muốn kết giao hay làm thân: "Còn có việc?"

Giản Tinh Xán do dự một lát, vẫn là mở miệng: "Hôm nay đa tạ tiên sinh, mong ngài lưu lại phương thức liên hệ,  lần sau tôi sẽ đem khăn giặt sạch tới, cũng cảm tạ ngài trợ giúp."

Thẩm Lâm Kiệt không tỏ ý kiến nhướng mày.

Nói thật, nhiều năm như vậy muốn leo lên người anh nhiều đếm không xuể, các loại người đa dạng anh đều gặp qua, cũng tập mãi thành thói quen, như Giản Tinh Xán vậy, thấy qua mười lần cũng có trăm lần, dựa theo bình thường, anh đương nhiên trực tiếp cự tuyệt, khiến đứa nhỏ này ném khăn đi, chính là khi lời nói đến bên miệng, lại đối mặt với cặp mắt kia.

Đó là ánh mắt thanh triệt ngăm đen, như một hồ nước trong, mang theo chút tâm tư cẩn thận cùng chút khẩn cầu, không trộn lẫn bất cứ sự vẩn đục hay làm bộ.

Chỉ trong nháy mắt.

Anh có chút hoảng hồn, như bỗng nhiên thấy được người nào.

Giản Tinh Xán cúi đầu nói: "Nếu quấy rầy tiên sinh thì......"

Một tấm danh thiếp xuất hiện ở trước mặt cậu, đó là một tấm danh thiếp đen mạ vàng, nếu là người trong giới có chút hiểu biết liền sẽ sợ hãi thốt ra tiếng, rốt cuộc người bình thường khó có thể lấy được phương thức liên hệ đến phòng làm việc của Thẩm Lâm Kiệt tới mức nào, mấy năm nay địa vị, thân phận của Thẩm ảnh đế nước lên thì thuyền lên, muốn lấy được phương thức liên hệ quả thực khó như lên trời!

Thẩm Lâm Kiệt thanh âm trầm thấp thành thục: "Phương thức liên hệ ở mặt trên, không cần thêm chuyện."

Giản Tinh Xán ngơ ngác duỗi tay tiếp nhận, đầu ngón tay hai người đụng vào, chỉ chạm một khắc cậu liền cảm thấy nhiệt độ cơ thể Thẩm Lâm Kiệt thấp hơn người thường, lạnh băng làm cả người cậu đều run một chút.

Thẩm Lâm Kiệt nâng lên mí mắt nhìn cậu một cái, không nói nữa, xoay người rời đi.

......

Giản Tinh Xán sau khi lấy lại tinh thần đem miệng vết thương băng bó sạch sẽ sau mới cầm danh thiếp cất vào trong túi, quay đầu lại nhìn không rời Thịnh dương hoa và bảng hiệu, lại dựa theo đường cũ quay về.

Không biết đi bao xa, liền gặp được người giúp việc tới tìm cậu.

Người giúp việc có điểm sốt ruột: "Giản tiên sinh, tôi còn tưởng rằng ngài đi lạc rồi."

Giản Tinh Xán giải thích nói: "Tôi đi dạo chỗ khác chút xíu thôi."

Người hầu tìm được người rồi liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại vội vàng nói: "Từ lão tiên sinh biết ngài đã tới, rất nhớ ngài, ông ấy ở phòng tiếp khách lầu hai chờ ngài!"

Hình như là ông của nguyên chủ.

Giản Tinh Xán có ký ức mơ hồ của nguyên chủ, Từ lão gia cũng không phải gia gia ruột, mà là ân sư của cha mẹ nguyên chủ, sau khi cha mẹ nguyên chủ qua đời, Từ lão gia đối xử với nguyên chủ rất tốt, phi thường chiếu cố, thậm chí đối đãi với nguyên chủ như với cháu ruột của mình.

"Ừm." Giản Tinh Xán từ trong suy nghĩ hoàn hồn, đáp lời: "Tôi đã biết."

......

Một đường đi đến phòng tiếp khách, lại không nghĩ rằng còn có vài người đã ở đây.

Lưu thị - Lưu Tuyết Tĩnh ngồi đối diện Từ lão gia trên sô pha, trên mặt treo đầy tươi cười nói: "Xán Xán đứa nhỏ này a, nó gần đây thích một ít hạng mục nghệ thuật , chúng tôi đương nhiên cũng hy vọng có thể bồi dưỡng nó, tháng này còn bay đi nước ngoài đấu giá mua một chiếc dương cầm nổi danh trở về, hy vọng nó có thể thích !"

Từ lão gia rất hứng thú: "Phải không?"

Lưu Tuyết Tĩnh gật đầu, làm bộ làm tịch thở dài: "Đúng vậy, đáng tiếc Tinh Xán hình như không thích lắm, dương cầm kia chưa thấy chạm vào bao giờ."

Từ lão gia là nghệ thuật gia, có chút đáng tiếc.

"Chính là a, An Triết lại rất thích, nó từ nhỏ đã rất thích cầm kỳ thư họa !" Lưu Tuyết Tĩnh, cười nói: "Hôm nay biết có thể thấy Từ lão ngài, đứa nhỏ này cả đêm cũng chưa ngủ ngon giác."

An Triết thấy rốt cuộc cũng nói đến mình, vội vàng ngoan ngoãn tiến lên, ân cần kêu một tiếng: "Từ gia gia."

Từ lão nhìn hắn một cái, nhàn nhạt gật gật đầu, thái độ không thân không thiết.

An Triết có chút xấu hổ, lại không biết nên làm thế nào cho phải, thời điểm đang muốn nói tiếp, cửa phòng hội nghị bị mở ra, ánh mắt mọi người đổ dồn về hướng cửa, liền nhìn thấy Giản Tinh Xán vừa đến.

Giản Tinh Xán ánh mắt dừng trên người mọi người.

Ánh mắt Từ lão gia sáng ngời, quay ngoắt thái độ, nhiệt tình vẫy tay: "Tinh Xán tới, mau, lại đây ngồi, đến bên gia gia này!"

Giản Tinh Xán do dự một lát, vẫn là ngoan ngoãn đi qua.

Từ lão gia thấy cậu thật sự tới, trong lòng có biết bao nhiêu cao hứng, phải biết rằng trước giờ đứa nhỏ này có chút phản nghịch, nhìn thấy mình, luôn là bộ dạng không kiên nhẫn, làm gia đây có chút thương tâm, hiện tại không biết vì cái gì, lại nghe theo!

Giản Tinh Xán đi đến ngồi xuống bên cạnh lão gia, đối diện An Triết mặt có chút đỏ .

Lưu Tuyết Tĩnh tâm tình cũng không tốt lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, nghĩ cách trách cứ cậu: "Tinh Xán a, con lại chạy đi nơi đâu, nơi này là trang viên lớn, người cũng nhiều, làm mẹ lo lắng quá."

Giản Tinh Xán nói: "Con đi nơi khác nghỉ ngơi thôi."

Lưu Tuyết Tĩnh có chút không cao hứng, giả bộ nói: "Vậy sao con cũng không nói cho mẹ một tiếng, vừa nãy Từ lão tiên sinh cũng lo lắng cho con đó!"

Trong tối ngoài sáng chỉ Giản Tinh Xán không hiểu chuyện.

Giản Tinh Xán đạm thanh mở miệng nói: "Mẹ không phải vội vàng đi chào hỏi tìm mối quan hệ sao?"

Nụ cười của Lưu Tuyết Tĩnh cứng trên mặt, thậm chí có chút hoảng, bà nhiều năm như vậy trước mặt người khác đều tạo hình tượng người mẹ hiền, không thể vì chuyện này mà bị người phát giác.

"Con đứa nhỏ này, nói cái gì." Lưu Tuyết Tĩnh ngượng ngùng cười cười: "Mẹ không phải đang quan tâm con sao?"

Giản Tinh Xán không nói chuyện.

Lưu Tuyết Tĩnh thấy sắc mặt Từ lão gia tcó chút không tốt, đang muốn nghĩ cách vớt vát, bên ngoài truyền đến tiếng động.

Đi lướt qua lầu hai trang trí tầng tầng màn mỏng cùng trúc xanh, có tiếng bước chân người không nhanh không chậm truyền đến, người giúp việc ở phía trước dẫn đường, một đôi chân thon dài rơi vào mi mắt, lầu hai sáng ngời ánh đèn, dáng người cao thẳng như tùng khoác tây trang màu đen, vai thẳng tắp, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ , nam nhân bình thường rất khó phù hợp kiểu tóc như vậy, nhưng Thẩm Lâm Kiệt lại có thể cho người một loại cảm giác nghiêm túc yên lặng, văn nhã nho nhã.

Có người tựa hồ trời sinh là vai chính, vào lúc anh ta xuất hiện sẽ dễ dàng hấp dẫn tầm mắt.

An Triết hít hà một hơi nho nhỏ, nhẹ giọng: "Thẩm...... Ảnh đế?"

Thẩm Lâm Kiệt chậm rãi đi đến chủ phòng tiếp khách, lúc này mới dừng lại nhìn về phía mọi người, ánh mắt xẹt qua Giản Tinh Xán thì dừng một chút, lại không dễ bị phát hiện, nở nụ cười nhạt làm người ta nhìn không thấu.

Từ lão gia dẫn đầu mở miệng nói: "Tiểu tử con, bận rộn còn biết tới xem gia đây còn xương cốt không à?"

Thẩm Lâm Kiệt cất bước lại đây, câu môi: "Ngài sao lại nói như vậy, hôm nay là đại thọ của ngài, cháu chính là vội vàng, dù đại sự cũng phải bỏ xuống mà đi thăm ngài."

Từ lão gia quả nhiên bị chọc cười ha ha, thân mật bộc lộ ra ngoài.

"Xán Xán a, đây là Thẩm Lâm Kiệt, cháu ngoại của ta, coi như là ta cuối cùng cũng có quan môn đệ tử* ." Từ lão nắm chặt tay Giản Tinh Xán, lộ ra chút thần sắc hoài niệm: "Năm đó a, Nhã Tĩnh mẹ con lúc xuất sư, cũng cùng tuổi nó thôi."

*Quan môn đệ tử: Quan môn = đóng cửa đệ tử được thu cuối cùng của một người. Chịu trách nhiệm đưa ma cho sư phụ.


Giản Tinh Xán có thể cảm nhận được nỗi bi thương trên người lão nhân gia lại không biết an ủi thế nào.

Cậu có chút vụng về nắm lấy tay lão nhân gia , không tiếng động thể hiện sự an ủi của chính cậu .

Từ lão gia lau lau khóe mắt, lại nở nụ cười: "Nghiêm túc tính toán, chúng ta đều là người một nhà, nó vẫn là sư huynh của con!"

Giản Tinh Xán ngây cả người, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt, không nghĩ tới bọn họ sẽ nhanh như vậy đụng mặt, hơn nữa còn dính vào thân phận như vậy , nam nhân ngồi trên sô pha rất tôn quý, biểu tình có chút lạnh nhạt xa cách, thoạt nhìn tuyệt phi thường nhân (vượt xa người thường).

Nguyên chủ có sư huynh, cậu cũng đã từng có sư huynh của mình.

Cậu không hâm mộ nguyên chủ, bởi vì cậu biết, trên đời này sư huynh của cậu mới là tốt nhất.

......

Giản Tinh Xán xuất thần, Lưu Tuyết Tĩnh lại cao hứng chen vào nói nói: "Thật đúng là người một nhà nha!"

Mọi người đều nhìn về phía bà.

Lưu Tuyết Tĩnh vỗ vỗ vai An Triết , cười nói: "An Triết nhà tôi cũng thực thích nghệ thuật, rất mong được tiến vào giới giải trí , tới, An Triết mau gọi sư huynh!"

Trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp của An Triết xẹt qua tia vui mừng khôn xiết, hắn có chút câu nệ , ý cao hứng khó có thể che giấu, nhìn về phía người trên sô pha, kêu một tiếng: "Sư huynh."

Không khí lại yên tĩnh giống như đã chết.

Thẩm Lâm Kiệt có chút lười biếng ngồi trên sô pha, sau khi nghe được lời này nâng lên mí mắt nhìn thoáng qua An Triết, cong cong môi , thanh âm thanh lãnh: "Không dám nhận."

"Tôi chưa từng nghe qua chính mình còn có nhiều sư đệ như vậy." Thẩm Lâm Kiệt đáy mắt không có bất luận cảm tình nào, anh thong thả ung dung nói: "Nếu chỉ tính bối phận, thật sự ngay từ đầu mà nói, chị Nhã Tĩnh cũng chỉ có một đứa con."

Nói, anh nhìn về phía Giản Tinh Xán cách đó không xa.

Bị anh nhìn, Giản Tinh Xán không tự giác có chút khẩn trương, nam nhân khí thế quá cường đại, cậu như bị ánh mắt đế vương nhìn xuyên, con người ngăm đen nhìn cậu, nhướng mày, trên mặt gợi lên mạt ý cười: "Cậu, nói gì đi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro