5.Thực Lực Bao Che Của Ảnh Đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**


Trong phòng nháy mắt yên tĩnh.

Giản Tinh Xán nhìn Thẩm Lâm Kiệt, nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy......"

Biểu tình trên mặt An Triết trở nên rất khó nhìn, cố tình ở lúc như vậy, đặc biệt là khi đối mặt với khí thế cường đại của Thẩm Lâm Kiệt, hắn cũng không dám có bất kì biểu hiện không vui nào, cố gắng mỉm cười, có chút xấu hổ.

Thẩm Lâm Kiệt chuyển mắt nhìn về phía An Triết,  mi hơi chọn, đáy mắt anh mang ý cười lại làm người khác cảm thấy lạnh: "Đây là?"

An Triết cứng người một chút.

Lưu Tuyết Tĩnh nào chịu để con mình ủy khuất, vội vàng cười nói: "Nó là An Triết, đệ đệ của Tinh Xán ."

Thẩm Lâm Kiệt ánh mắt từ trên người An Triết rơi xuống trên người Lưu Tuyết Tĩnh, nam nhân tựa hồ nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, thanh âm thong thả ung dung lại có chút lãnh đạm: "Tôi có hỏi bà sao?"

Lưu Tuyết Tĩnh cả người cứng đờ, bà nên tức giận, nhưng khi bị Thẩm Lâm Kiệt nhìn chăm chú như vậy làm bà có chút khẩn trương, thậm chí nói không nên lời.

Từ sau khi trở thành quý phu nhân nắm chắc gia tài bạc triệu , bà rất ít khi phải chịu tình huống như vậy.

Đã từng bị đám "con trời" khinh thường khi bà gặp nạn. Vốn tưởng rằng sau này sẽ không còn bị như thế nữa, lại không ngờ  hôm nay lại gặp được Thẩm Lâm Kiệt, người nam nhân này không có bất cứ lời nói nào nhục nhã, xem thường, lại chỉ bằng một ánh mắt đã khiến cho bà không chỗ dung thân.

......

Vào lúc này.

Có người giúp việc từ ngoài cửa lại đây, cung kính khom lưng nói: "Lão tiên sinh, Ngô tiên sinh tới."

Từ lão nói: "Tấn Cương tới kìa, kìa mau mời nó vào."

Lúc nghe thấy cái tên này Lưu Tuyết Tĩnh cùng An Triết liếc mắt nhìn nhau một cái, đối với tên vị đạo diễn này đương nhiên cũng là sấm rền bên tai,  là một đại đạo diễn đầy thực lực trong nước, hắn cũng là môn sinh của Từ lão gia.

Ngô Tấn Cương tới, Lưu Tuyết Tĩnh cùng An Triết đều kích động.

Chỉ có Giản Tinh Xán không có phản ứng gì, cậu đối với việc này đều không cảm thấy hứng thú.

Theo tiếng bước chân tới gần, đạo diễn mặc áo khoác da cùng quần jean đi đến, đây là một nam nhân trung niên, tiến vào nhìn người trong phòng cười cười, cao giọng nói: "Nha, Từ lão, nhiều người như vậy, tôi tới thật không khéo."

Từ lão gia số tuổi đã cao, luôn phải nói lớn mới có thể nghe được đang nói cái gì.

"Nơi nào tới không khéo, đây đều là người trong nhà." Từ lão gia tử vui tươi hớn hở nói, thậm chí vỗ vỗ tay Giản Tinh Xán tay nói: "Này chính là cháu trai của ta."

Cách đó không xa An Triết cùng Lưu Tuyết Tĩnh phảng phất giống người ngoài, căn bản không xứng được đề cập đến tên họ.

Ngô Tấn Cương nhìn Giản Tinh Xán, nhếch miệng: "Tiểu tử rất có cá tính."

Nguyên chủ là một thiếu niên nổi loạn , để tóc dài và nhuộm rất vàng, khiến cậu trông giống một quý tộc.

Giản Tinh Xán nghe không ra châm chọc, thực ngoan ngoãn cúi đầu: "Xin chào."

Sau khi Ngô Tấn Cương thu hồi ánh mắt liền nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt, vị đại đạo diễn liền chạy lại ngồi cạnh anh em tốt : "Anh về nước khi nào? Bao lâu rồi không gặp, hôm nào đi uống hai ly."

Thẩm Lâm Kiệt nói: "Vừa trở về."

"Anh phải đến xem buổi diễn mà tôi sắp tổ chức." Ngô Tấn Cương là đại đạo diễn có địa vị trong giới giải trí trong nước lại không dám kiêu ngạo trước mặt người này, thậm chí còn có chút dỗ dành: "Coi như cho tôi mặt mũi đi."   

Thẩm Lâm Kiệt bình tĩnh nói: "Để tôi suy nghĩ một chút."

Ngô Tấn Cương chụp cánh tay anh: "Còn suy xét cái cái gì, tôi đã ẩn dật được một năm, quyết tâm tạo ra nhóm nhạc nam xuất sắc nhất làng giải trí trong nước trong lần dự thảo này. Danh sách cố vấn đã được công bố rồi, nên cho tôi chút mặt mũi a!"

Thẩm Lâm Kiệt nhẹ nhàng cười cười.

Bộ phim đầu tiên của anh đã trở thành một cái tên quen thuộc và tất nhiên sau lưng có ghi nhận công lao của đạo diễn.   

Sau ngần ấy năm, giữa họ vẫn còn chút tình cảm. 

Còn chưa nói xong, tiếng nói của Lưu Tuyết Tĩnh  liền lại đây: "Đạo diễn Ngô, chương trình tài năng mà anh nói đến là chương trình  nổi tiếng “Tinh Quang” phải không? Nghe nói là tuyển dụng nghệ sĩ tài năng trong nước. Gần đây tôi nghe nói, có hàng nghìn người đăng ký tham gia buổi thử giọng!”

Ngô Tấn Cương liếc mắt nhìn bà một cái, không biết nữ nhân này từ nơi nào tới, nhưng vẫn xuất phát từ lễ phép: "Ừ."

"Quả thật quá tốt rồi a!" Lưu Tuyết Tĩnh lập tức đề cử con mình nói: " An Triết nhà chúng tôi cũng là sinh viên nghệ thuật, có rất thiên phú cùng tài hoa, ngài để nó tham gia đi, khẳng định sẽ không làm ngài thất vọng!"

Mọi người đều nhìn về phía mẹ con hai người.

Trên khuôn mặt trắng nõn của An Triết cũng lộ ra một chút hy vọng cùng lo lắng.

Ngô Tấn Cương trên dưới đánh giá một phen nói: "Lớn lên không tệ, tương đối ăn ảnh."

Lưu Tuyết Tĩnh ưỡn ngực tự hào : "Đó là đương nhiên, đứa nhỏ này từ nhỏ đã đẹp, hoàn toàn là tự nhiên, sinh ra đã vậy, chưa hề chỉnh sửa dung mạo."

Ngô Tấn Cương lại cười cười nói: "Nhưng tôi nói gì cũng không quan trọng, chương trình tham gia lần này cũng sẽ diễn ra ,áp dụng mô hình mới, từ buổi thử giọng đến chương trình chính thức, toàn bộ quá trình sẽ được truyền hình trực tiếp. Khán giả, hoặc thậm chí chính khán giả, sẽ bình chọn cho 108 nghệ sĩ mà họ yêu thích, điều này có thể tùy thuộc vào cảm nhận và ấn tượng máy quay của mỗi người".

Lưu Tuyết Tĩnh cùng An Triết đều ngẩn người.

"Huống hồ......" Ngô Tấn Cương lại nhìn về phía Giản Tinh Xán cách đó không xa , cười cười nói: "Nếu so sánh ,tôi nghĩ cậu ta mới sẽ là người cướp đi ánh đèn sân khấu!"

Tự dưng được điểm danh – Giản Tinh Xán.

Giản Tinh Xán có chút mê mang ngẩng đầu, cậu không hiểu lắm những từ đặc biệt trên thế giới này như "cướp đi sự chú ý".

Ngô Tấn Cương lại bị bộ dáng có chút ngây thơ chất phác đáng yêu chọc , hắn ha ha ha cười ra tiếng: "Vị tiểu huynh đệ này nếu cảm thấy hứng thú cũng có thể tới buổi thử a!"

Hắn cười thực vui vẻ, thậm chí còn khống chế không được vỗ vỗ cánh tay Thẩm Lâm Kiệt bên cạnh.

Thẩm Lâm Kiệt ánh mắt đạm mạc liếc nhìn, bốn mắt nhìn nhau, con ngươi bình thản, yên tĩnh làm Ngô Tấn Cương nghẹn cười trở về, ho nhẹ một tiếng: "Anh một chút cũng không có tế bào hài hước."

Thẩm Lâm Kiệt thanh âm điệu thấp thuần hậu: "Phải không?"

Ngô Tấn Cương gật gật đầu.

"Nói cũng lạ, rốt cuộc Ngô đạo diễn đây nhiều năm trước để một đầu đỏ, đúng là nhiệt tình như lửa." Thẩm Lâm Kiệt ngữ điệu lạnh lạnh, trong bọc có kim: " Thực hài hước."

"......"

Ngô Tấn Cương bỗng nhiên bị người ta lôi lại lịch sử đen tối, lựa chọn trầm mặc.

Hắn hoài nghi Thẩm Lâm Kiệt đang che chở tên tiểu tử kia, nhưng hắn không có chứng cứ!

......

Sau giờ ngọ (11h- 13h trưa)

Buổi chiều có yến hội, cho nên mọi người đều tới hội tụ tại sảnh ngoài lầu một.

Giản Tinh Xán cũng đi tới lầu một, đi qua hành lang nghỉ ngơi dài sau hoa viên, cậu đụng phải một cái bàn ăn cách đó không xa, thì thấy An Triết đang ở đó che mặt yên lặng trộm khóc thút thít.

Còn có Cao Hạc Vân bên cạnh.

Cao Hạc Vân hôm nay cũng mặc một bộ tây trang giày da, còn mang theo mắt kính dây vàng, bộ dáng thanh niên tinh anh, hắn đang an ủi An Triết: "Được rồi A Triết, đừng khóc."

An Triết còn đang lau nước mắt: "Không có việc gì, xin hãy để em một mình ."

Cao Hạc Vân đau lòng xoa xoa mặt An Triết : "Có chuyện gì vậy?."

"Anh có nghĩ…  Thẩm ảnh đế và Từ lão gia không thích em không?” An Triết lau nước mắt :"Em dường như thế nào cũng không thể lấy lòng người khác."

Cao Hạc Vân an ủi cậu ta: "Sao có thể như vậy? Em tốt bụng và dịu dàng như vậy, sao họ có thể không thích em."

An Triết hít hít cái mũi: "Thật sao?"

Cao Hạc Vân vội vàng gật đầu: "Thật sự, em rất tốt, chỉ là họ không biết em thôi, nếu họ biết chắc chắn sẽ thích em."

Hai người bọn họ đang nói, Giản Tinh Xán đang đứng cách đó không xa bước chân rời đi, còn chưa kịp xoay người, đã bị phát hiện.

Cao Hạc Vân gọi một tiếng: "Giản Tinh Xán?"

Giản Tinh Xán xoay người liền đi, không quay đầu lại, cũng không để ý đến hắn.

Cậu không muốn dính líu đến một trong hai người này, vì vậy cậu không nhìn lại và đi về phía hành lang dài dẫn đến phòng VIP, nơi này thực yên lặng, cậu mới vừa cất bước đã bị người kéo lại.

Cao Hạc Vân có chút thở hổn hển: "Tôi gọi cậu, cậu còn dám chạy đi?"

Giản Tinh Xán bị nắm cánh tay có chút đau, cậu nhíu nhíu mày.

"Cậu......" Cao Hạc Vân đối diện với con ngươi tĩnh lặng của  Giản Tinh Xán, cảm giác có chút chột dạ: "Cậu vừa rồi đều nghe được? Tôi có thể giải thích......"

"Không cần giải thích." Giản Tinh Xán ngẩng đầu đem cánh tay dính trên người lấy xuống: "Anh đừng chạm vào tôi."

Cao Hạc Vân bị Giản Tinh Xán đột nhiên lạnh nhạt có chút không hiểu ra sao, phải biết rằng từ trước đến nay Giản Tinh Xán đều thương hắn, thỉnh thoảng có sinh khí giận dỗi, cũng chỉ giận không quá hai ngày liền sẽ chạy tới nghĩ biện pháp làm lành, chính là hiện tại, ước chừng sắp gần một tuần không có động tĩnh gì.

Đương nhiên, trên thực tế, hắn thực sự không  muốn tiếp tục hẹn hò với người ngốc nghếch như thế này, nhưng tương lai của hắn trong làng giải trí và những nguồn lực hắn sử dụng đều phụ thuộc vào tài sản và sự hỗ trợ của gia đình Giản Tinh Xán, đặc biệt là Từ lão gia còn chưa chết, bây giờ còn giá trị lợi dụng, chưa phải lúc tốt nhất để chia tay.

Giản Tinh Xán đã nâng bước rời đi: "Không còn chuyện gì thì tôi đi trước."

Cao Hạc Vân thấy cậu sắp đi, vội vàng túm lấy: "Đừng đi!"

Giản Tinh Xán nhìn lại phía sau.

"Chuyện ngày đó ở bệnh viện, là tôi nhất thời rơi vào tình thế cấp bách." Cao Hạc Vân không tình nguyện mở miệng nói: "Sau khi nghĩ lại quả thật tôi có chút xúc động, tuy rằng việc cậu đẩy An Triết là không đúng, nhưng tôi cũng không nên bắt cậu xin lỗi ."

Giản Tinh Xán trầm mặc.

Cao Hạc Vân trịnh trọng nhìn cậu, tựa như ban ơn nói: “Tôi đã suy nghĩ kỹ càng, thông suốt rồi. Dù sao, chúng ta từ khi còn nhỏ đã đính hôn, dù sao hôn nhân đại sự cũng không phải trò đùa, nếu cậu muốn đổi ý , tôi cũng không phải không thể......"

Giản Tinh Xán sau khi nghe xong, ngẩng đầu: "Nói xong rồi?"

Cao Hạc Vân gật gật đầu, chờ Giản Tinh Xán mừng rỡ như điên,  tiếp tục tới ''liếm'' mình.

Lại không nghĩ tới, Giản Tinh Xán tiếp tục cất bước nói: "Nói xong rồi thì tôi đây đi trước."

Cao Hạc Vân sửng sốt, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Giản Tinh Xán cư nhiên sẽ dứt khoát nhanh như vậy, mắt thấy người muốn đi, liền nắm chặt cậu lại, có chút vội vàng nói: "Cậu có nghe hiểu được tôi muốn nói cái gì sao?"

Giản Tinh Xán ngẩng đầu nhìn, chỉ cảm thấy người này thật không thể hiểu được, cậu không thích cùng người khác so đo, nhưng cũng không có nghĩa là cậu không biết bực bội: "Cao tiên sinh, nếu hôn ước đã giải trừ, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, anh cũng nói, hôn nhân đại sự há phải trò đùa, nếu đã quyết định muốn giải trừ, như vậy hôn sự giữa anh và tôi cũng đã sớm không tính, mong anh tự trọng."

Cao Hạc Vân không dám tin tưởng,  trong nháy mắt hắn thấy ở trong đôi mắt Giản Tinh Xán có sự chán ghét?!

Từ trước đến nay, hắn đều được Giản Tinh Xán ủng hộ, sau khi nổi tiếng, hắn đã quen với những tràng hoa và tiếng vỗ tay của người hâm mộ trong làng giải trí, từ lâu đã quên mất ai đã hỗ trợ hắn khi hắn cô đơn và suy sụp, là ai luôn cổ vũ và khích lệ hắn khi xưa.

Công thành danh toại, về sau hắn lại chỉ cảm thấy  Giản Tinh Xán ngu xuẩn căn bản không xứng với hắn.

Lại chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó người luôn yêu thương hắn vô điều kiện lại có một ngày rời đi.

"Cậu...... Cậu có ý gì?" Cao Hạc Vân không tự giác đuổi theo, hắn giữ chặt Giản Tinh Xán, văn nhã trên mặt thiếu chút nữa không giữ được: "Cậu đây là ý muốn cùng tôi chia tay?"

Giản Tinh Xán không kiên nhẫn, lạnh nhạt nhìn hắn: "Tôi tưởng những gì tôi nói đã rất rõ ràng rồi."

Lòng tự trọng của Cao Hạc Vân bị hao tổn, cười nhạo một tiếng: "Giản Tinh Xán tôi biết tính tình nhỏ bé của cậu, cậu luôn tự ăn giấm bậy, tôi cũng nguyện ý cho cậu thời gian tự bình tĩnh, nhưng cậu cũng phải biết, cái gì cũng phải có giới hạn!"

"Tôi hiện tại là nghệ sĩ nổi tiếng trong giới giải trí, thậm chí năm nay còn được đề danh Giải thưởng Giai điệu vàng, chẳng lẽ còn không xứng với cậu?" Cao Hạc Vân giữ chặt cánh tay Giản Tinh Xán không buông: "Cậu nói cho rõ ràng."

Cánh tay Giản Tinh Xán có chút đau, cậu cau mày mở miệng: "Anh muốn làm gì?"

Hai người đang ở thế giằng co không để ý, có tiếng bước chân chậm rãi vang lên.

Ánh nắng chiều bên ngoài chiếu xuyên qua cửa kính, mang theo ánh sáng vàng ấm áp. Người tới thân hình cao ráo đẹp trai, bước chân tao nhã và chậm rãi, khi đứng ở giữa hành lang, xung quanh có vẻ yên tĩnh.

Ánh mắt Thẩm Lâm Kiệt đảo qua vừa lúc đem hành lang bị chặn bởi hai người vào mắt: "Làm phiền, tôi muốn đi."

Khí tức của anh ta mạnh đến mức ngay cả  Cao Hạc Vân cũng không tự giác làm theo, vội vàng dịch chuyển vị trí.

Thẩm Lâm Kiệt ở giới giải trí là đại tiền bối, người như bọn họ ở trước mặt hắn  như học sinh tiểu học nhìn thấy chủ nhiệm giáo dục, căn bản không dám làm càn hay lên tiếng, chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.

"Cảm ơn." Thẩm Lâm Kiệt đơn giản lên tiếng, thời điểm bước chân dài muốn lướt qua, lại dừng chân, ánh mắt dừng lại ở trên người Cao Hạc Vân: "Cậu Cao......"

Cao Hạc Vân lập tức có chút khẩn trương: "Thẩm tiên sinh."

Thẩm Lâm Kiệt thanh âm có chút lãnh đạm nhắc nhở: "Cậu niết đau cậu ấy."

Cao Hạc Vân phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó giống như bị điện giật vội vàng buông tay, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."

"Cùng tôi nói xin lỗi cái gì?" Thẩm Lâm Kiệt cười lạnh một tiếng: "Cậu Cao đây nên nói với người ở cạnh kìa."

Cao Hạc Vân mặt trắng bệch, nhìn về phía Giản Tinh Xán, lại có chút không nói được, hắn đã kiêu ngạo một thời gian dài, khó có thể mở lời xin lỗi Giản Tinh Xán, hắn căn bản là khinh thường cậu.

Nhưng là Thẩm Lâm Kiệt lên tiếng nên hắn không dám từ chối.

Hắn do dự có hay không mở miệng, Thẩm Lâm Kiệt phía trước đã cất bước đi, rồi lại ngừng lại: "Đúng rồi."

Cao Hạc Vân vội vàng tha thiết tươi cười đầy mặt: "Thẩm tiên sinh, ngài có chuyện muốn nói?"

Thẩm Lâm Kiệt rất cao, nam nhân tây trang giày da cao lớn anh tuấn, anh từ trên cao nhìn xuống Cao Hạc Vân, thanh âm trầm thấp hữu lực: "Có thể anh không biết, nhưng tôi cũng là giám khảo của Giải thưởng Giai điệu vàng năm nay."

Cao Hạc Vân sửng sốt, trong lòng đột nhiên nảy lên.

"Lúc đề cử, tôi thấy rằng anh còn quá trẻ, trình độ tương đối thấp, sợ anh quá tự hào nên vẫn chưa quyết định,  vẫn đang suy xét." Thẩm Lâm Kiệt khóe miệng gợi lên ý cười, nhưng giống như cũng không có độ ấm, mà là cảm giác thẩm phán đối đãi thương hại con kiến: "Hiện giờ xem ra, xác thật là không cần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro