13. Cậu Giỏi Cậu Tới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Ánh sáng trên sân khấu biểu diễn tài năng thật lộng lẫy và đẹp mắt.

Âm nhạc có chút đinh tai nhức óc, nhưng Giản Tinh Xán lại cảm thấy thật an tĩnh, giống như cậu có thể nghe được nhịp tim của mình đập liên hồi.

Khi quay lại, tầm nhìn của cậu có chút mơ hồ, tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là bóng lưng của Thẩm Lâm Kiệt.

Giọng của Lưu Quang vang lên trên sân khấu: “Được rồi, chào mừng người tiếp theo…”

Thẩm Dã từ trên ghế chờ vẫy tay với cậu: “Mau đến đây.”

Giản Tinh Xán bước xuống khỏi sân khấu.

Khi đã trở lại chỗ ngồi, cả người cậu vẫn có chút hoảng hốt, đắm chìm trong suy nghĩ, thoạt nhìn có chút ngốc ngốc.

Thẩm Dã dò hỏi cậu nói: “Cậu sao vậy, choáng váng sao?”

Giản Tinh Xán lắc lắc đầu.

Thẩm Dã tươi cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu nói: “Rất không tồi, được cấp C đó.”

Giản Tinh Xán nhìn về phía hắn, ôn thanh nói: “Thật sự tuyệt vậy sao?”

“Thật sự.” Thẩm Dã chỉ vào phía một tổ học viên phía dưới nói: “Xem đi, cấp F cả một đống lớn, đến bây giờ người A đầu tiên cũng chưa xuất hiện, nhất là khi cố vấn chính vẫn là anh trai tôi, có thể cậu không biết lần này anh ấy nghiêm khắc đến mức nào. Tôi nghĩ cậu khá thông minh, tuy bài hát cậu chọn không hay lắm nhưng với năng lực của cậu lại gây được ấn tượng với anh tôi, đây là điều gần như là không thể xảy ra."

Giản Tinh Xán: “……”

Trầm mặc một lát.

Mọi người đang ở đó nói chuyện, ánh đèn phía trước sân khấu đã bắt đầu thay đổi.

Đây là một bài hát và điệu múa cổ rất nổi tiếng, ngay khi xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người. Đó là nhóm nhạc nam Dragon hiện đang rất nổi và thực lực của bọn họ cũng không thể nghi ngờ.

Sự kết hợp giữa múa cổ điển và múa hiện đại, động tác cùng lực đạo đều thập phần xuất sắc.

An Triết trong chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh đen, thể hiện một cách sống động vẻ đẹp cổ điển của phương Đông, giọng hát của Lăng Phong cũng trầm thấp, rõ ràng, toàn bộ động tác trên sân khấu đều gọn gàng và đồng đều, làm bừng sáng cả bầu không khí!

Thẳng đến khi biểu diễn kết thúc, xung quanh cũng là một tràng vỗ tay nhiệt liệt!

Chung quanh có người nghị luận lên tiếng:

“Nhóm này thật sự rất mạnh.”

“Không tồi a!”

“Chắc chắn được cấp A rồi.”

“Tôi đoán An Triết cùng Lăng Phong hẳn đều là A.”

“Quá đỉnh……”

Mọi người nghị luận, ánh đèn sân khấu cũng khôi phục bình thường.

Cao Hạc Vân khó nén thưởng thức trên mặt: “Thật không tệ, các cậu làm tôi cảm giác đây mới là trinh độ mà một nhóm nhạc nam nên có, đây chính là màn biểu diễn tốt nhất đêm nay.”

Ngắn ngủn một câu liền phủ nhận mấy người có ý chê bai.

Ca sĩ rap Lưu Quang dò hỏi: “Các cậu tự mình chuẩn bị vũ đạo cùng âm nhạc sao?”

Lăng Phong gật gật đầu, hắn quay đầu lại nói: “Toàn bộ đều là sự bố trí của nhóm chúng tôi.”

Lưu Quang cảm khái nói: “Thực không dễ dàng a, có thể nói là tuổi trẻ tài cao, hơn nữa tôi thấy có tiếng đàn tranh trong điệu múa cổ điển ư, cái này hiện tại rất ít người biết chơi, các cậu có thể lồng ghép rất hay, thực không dễ!”

Lăng Phong nhìn về phía An Triết, mỉm cười nói: “Đây đều là tài nghệ của A Triết, chính cậu ấy đã giúp chúng tôi cải biên ca khúc.”

Ánh mắt nọi người đều rơi vào An Triết.

An Triết là một cậu bé rất dễ thương, đẹp trai, sạch sẽ, nhưng khi mặc quần áo xanh đen trông hơi ngầu nên ngay khi xuất hiện đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.

Khán giả cũng rất phấn khích:

“Cậu bé này nhìn ổn phết!”

“Cậu ấy còn biết chơi đàn tranh đó!”

“Nhìn cậu ấy giống tiểu công tử nhà giàu ghê.”

“wo~, ta thích!”

“So với cậu múa gậy kia thì cảnh đẹp ý vui hơn nhiều ha ha ha!”

Mọi người mồm năm miệng mười, đều bị tạo hình của An Triết hấp dẫn.

Máy quay tự nhiên hướng về phía An Triết, vẫn đang toát mồ hôi nhẹ dưới máy quay: "Xin chào các cố vấn, em là An Triết, em 19 tuổi, là thực tập sinh  đến từ công ty Giải Trí Phi Hoa!”

Lúc nói, An Triết vẫn đang nhìn chằm chằm vào Thẩm Lâm Kiệt.

Nhưng nam nhân ngồi ở đó trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa nào, thậm chí không  vì vũ đạo của hắn mà có khen ngợi cùng ánh mắt tán thành.

Giản Trân cầm lấy mic: “Cậu còn trẻ thật đó.”

“Đúng vậy a.” An Triết cầm mic, không biết nhớ tới cái gì, đỏ hốc mắt mở miệng nói: “Em từ nhỏ rất thích vũ đạo cùng biểu diễn, nhưng là bởi vì điều kiện gia đình, nên chưa bao giờ có được sự hướng dẫn của các giáo viên chuyên nghiệp như những người khác. Em nhớ sau khi biết có một lớp dạy nhạc ở tầng dưới nhà em, sau đó mỗi buổi chiều em đều trốn ở góc tường dưới học lỏm……”

Hắn một bên nói, một bên lã chã chực khóc.

Cũng khiến cho thật nhiều khán giả mềm lòng:

“Đứa nhỏ này quá thảm.”

“Trời ơi, nghiêm túc học tập quá.”

“Theo đuổi ước mơ là một tấm lòng trong sáng…”

Giản Trân tò mò: "Nhưng tôi nghĩ ... có vẻ trên thông tin cậu có ghi hiện đang học tại Nhạc viện Trung ương?"

An Triết gật gật đầu, hắn như vô ý mở miệng nói: “Em kỳ thật từ nhỏ là bị lừa bán, cũng là mấy năm gần đây mới trở lại ở bên cha mẹ, em lúc này mới nhận được sự chăm sóc của những người thân thực sự trong gia đình…”

Nói nói, hắn có chút nghẹn ngào. “Em thật vất vả mới trở lại với cha mẹ, còn có người nhà, có ca ca.” An Triết lau nước ở khóe mắt: “Lúc đó khi nhìn thấy ca ca, em nhìn thấy một cây dương cầm lớn ở nhà, và ca ca mặc đồ thật đẹp, em thật ghen tị, em không thể tin cuối cùng mình cũng có quyền theo đuổi ước mơ âm nhạc cho dù chỉ mới về nước được vài năm và chưa hòa nhập được với gia đình, nhưng em cảm thấy rất hạnh phúc……”

Toàn trường ồ lên.

Không nghĩ tới thân thế của An Triết thảm như vậy.

Thậm chí có người còn bắt đầu trách móc người anh trai:

“Em trai sống khốn khổ như vậy, người ca ca này thật là may mắn.”

“Đúng vậy…”

“Anh trai sẽ không bắt nạt cậu ấy chứ?”

"Người ca ca này là ai? Ah!"

Mọi người trên khán đài đang bàn tán rất sôi nổi.

Cách rất xa, tầm mắt Giản Tinh Xán đổi diện với An Triết trên sân khấu, hai tầm mắt gặp nhau trong chốc lát rồi nhanh chóng tách ra.

Lưu Quang dò hỏi:" Trải nghiệm cuộc sống của cậu thật đau buồn, nhưng sự kiên trì trong giấc mơ âm nhạc thực sự khiến chúng tôi cảm động. Vậy cậu đã chuẩn bị tài năng gì đặc biệt chưa? Chúng tôi muốn xem một chút!”

An Triết lau nước mắt gật gật đầu, mỉm cười: “Em đã chuẩn bị, em sẽ tấu khúc đàn tranh có tên là《 Vấn thiên 》”

Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt.

Từ rất lâu trước kia, An Triết rất sợ nghèo, cậu hiểu rằng sau khi trở về một gia đình giàu có, hắn không cần phải làm gì và chỉ làm những gì mình muốn để có được điều tốt nhất, hơn nữa hắn rất nhanh liền xác định được mục tiêu, thiên chi kiêu tử Thẩm Lâm Kiệt, gia tộc giàu có hàng đầu, con trai cả của gia tộc Thẩm gia, vị vua đứng đầu làng giải trí, giá trị con người đang giá hơn trăm tỷ hoàng kim, một người đàn ông độc thân, ai có thể bắt lấy anh ta, tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng được toàn dân hâm mộ.

Chính là ——

Hắn tỉ mỉ thiết kế màn biểu diễn, lại không được đến một câu khen ngợi của Thẩm Lâm Kiệt.

Mà ca ca tạp chủng của hắn, hát một ca khúc làm trò cười cho thiên hạ, lại được khen ngợi!

An Triết lấy ra đòn sát thủ: “Mong được các vị cố vấn thưởng thức.”

Hắn rõ ràng đã chuẩn bị cho lần kiểm tra bổ sung này. Khi tay hắn rơi xuống dây đàn, âm thanh tao nhã vang lên trong hội trường, trong nháy mắt thu hút sự chú ý của mọi người. Tiếng của đàn tranh nhẹ nhàng và dai dẳng, nếu nghe kỹ, thậm chí còn có chút u sầu, xót xa, khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Hội trường thật yên tĩnh.

Thiếu niên mặc một chiếc áo choàng phong cách cổ, tuyệt kỹ đàn tranh kinh diễm tứ phương.

Xuất hiện những lời bình luận sôi nổi:

"Thật tuyệt vời."

"Cấp A đầu tiên sắp có."

“Đàn thật hay a.”

Khi âm đàn cuối cùng dừng lại, toàn bộ khán giả đã vỗ tay vang dội.

Cao Hạc Vân mở miệng nói: “Bản nhạc này chơi rất hay."

Lưu Quang cũng gật đầu: "Quả thực rất hay. Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu bỏ phiếu trực tiếp mà không có chút hồi hộp nào." Sau khi tiến hành đánh giá, hầu hết đèn trong số 108 thí sinh đều sáng, ngoại trừ một đèn.

Mọi người đều nhìn qua.

Ở góc hàng thứ tư, chỉ có thẻ đèn của Giản Tinh Xán là không bật.

Rất nhiều người quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng bối rối, bởi vì biểu hiện của An Triết khó có thể bắt lỗi..

Mọi người ở đây đều lâm vào trầm tư.

Giản Trân mở miệng nói: “Chúng ta thống kê một chút, trước mắt số lượng bầu phiếu là 107 phiếu……”

"Xin lỗi, cố vấn." Lăng Phong đột nhiên đứng dậy, ánh mắt không mấy thiện cảm xuyên qua đám đông nhìn vào Giản Tinh Xán, nói: "Tôi muốn hỏi cậu Giản Tinh Xán đây là tại sao cậu ấy lại không bỏ phiếu."

Mọi người đều sửng sốt.

Lăng Phong cười nói: "Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết thành viên An Triết của chúng tôi cần cải thiện ở chỗ nào."

Màn quay hạ xuống, trên mặt An Triết cũng khó coi, thậm chí hốc mắt có chút đỏ, nhìn qua như chịu ủy khuất lớn, làm mọi người cảm thấy thương tiếc.

Ngay dưới cái nhìn của mọi người.

Giản Tinh Xán nói: "Tôi cảm thấy đàn cũng không ổn lắm."

Lăng Phong chế nhạo: "Vậy cậu nói đi, dù gì chúng tôi cũng đã tiến bộ rất nhiều, và tôi thực sự tò mò lý do vì sao chúng tôi cần đến sự chỉ đạo của một học viên cấp C đó.”

Hắn nhấn mạnh vào cấp C.

Có một cảm giác trớ trêu không thể giải thích được, bởi vì họ chắc chắn muốn đạt điểm A.

Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ quái..

Ngay cả người xem  cũng chen chúc bình luận:

“Đây là ở muốn gây sự à.”

“Rõ ràng đàn rất tốt nha.”

“Chính là chính là”

“Ha ha ha một cái tên đến tiếng Anh còn thất học, vậy mà đòi đi bắt bẻ người học nghệ tinh thông.”

Đúng lúc mọi người đều nghĩ rằng Giản Tinh Xán đang ghen tị, thậm chí còn tìm cách gây rắc rối.  

Thì Giản Tinh Xán nói: “Bài nhạc 《 Vấn thiên 》kể về một người phụ nữ bị áp bức bởi những quy định của xã hội và trần tục lúc bấy giờ, cuối cùng đã phá bỏ được xiềng xích, đấu tranh chống cự và tìm thấy chính mình. Tuy nhiên, những gì cậu ấy thể hiện thì tràn đầy oán trách thê lương. Nó không phù hợp với ý nghĩa của bài."

Mọi người sửng sốt.

Ý nghĩa của bài quá ít được chú ý, bởi vì nó thuộc về thời đại xa xăm trước đó, càng không bao nhiêu người biết khúc nhạc này rốt cuộc có ý tứ gì.

Lăng Phong sắc mặt không quá đẹp: “Ý của cậu là An Triết đàn không tốt?”

Giản Tinh Xán trầm mặc một lát, lại chậm rãi gật đầu.

“Vậy cậu có vẻ rất am hiểu nhỉ?”. Lăng Phong có chút sinh khí, hắn cảm thấy Giản Tinh Xán nói bậy, đang tìm phiền toái: “Cậu nói hắn đàn không đúng, vậy cậu giỏi cậu tới ( You can you up)?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro