14. Nói Cho Sư Huynh Biết Cậu Đang Hận Ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Lúc đó, không khí trên sân khấu như bị đóng băng.

Mọi người đang nói chuyện sôi nổi cũng không dám lên tiếng hay bình luận nữa, bởi vì từ trước tới nay chưa ai gặp qua tình huống như thế này, làm sao một thí sinh sau khi được đánh giá có thể quay lại sân khấu biểu diễn lần nữa? Đây là cạnh tranh công bằng với những người khác sao?.

Nhưng tình huống kỳ lạ này đã được đặt ra trước mắt.

Dù sao, cũng không phải do Giản Tinh Xán yêu cầu tỷ thí.

Ngược lại, là do đội nhóm bên kia chủ động yêu cầu.

Mọi người khe khẽ thầm thì, bỗng nhiên, có giọng nói trầm thấp hữu lực vang lên từ bàn của các vị cố vấn: “Được thôi.”

Ánh mắt của khán giả đều tập trung về phía đó.

Khuôn mặt tuấn tú và dáng người cao lớn của Thẩm Lâm Kiệt mang đến cho người ta một cảm giác áp bức vô hình. Ánh mắt của người đàn ông xuyên qua đám đông rơi trên Giản Tinh Xán, chậm rãi nói: “Nếu cậu có dị nghị gì, vậy thì tiến lên đây, trên sân khấu chỉ nói chuyện bằng thực lực.”

Trong lòng mọi người có chút rung động.

Dù sao cố vấn chính của《 Tinh Quang 》 vẫn là Thẩm Lâm Kiệt. Những gì anh ấy nói gần như đại diện cho toàn bộ tổ chương trình vậy.

Nếu Giản Tinh Xán dối trá sẽ còn chọc tới vị cố vấn kia, hậu quả thật đúng là không lường trước được.

Thẩm Dã đầu đổ mồ hôi hột, lặng lẽ kéo tay Giản Tinh Xán một phen: “Được rồi mà, tha cho tim tôi đi, lừa anh ta chỉ có……”

Ánh mắt Giản Tinh Xán quá mức bình tĩnh, không chút do dự đứng dậy, đi tới sân khấu.

Mọi người đều vô thức dõi theo cậu.

Giản Tinh Xán đã tới dưới sân khấu, ánh mắt cậu cùng An Triết đối nhau, bốn mắt nhìn nhau như có sóng ngầm mãnh liệt, An Triết nhỏ giọng nói: “Em biết anh không chơi được đàn tranh, dù sao bây giờ vẫn còn có thể cứu vãn, em giúp anh nói với các vị cố vấn cho anh đi xuống nhé?”

Giản Tinh Xán đưa mắt nhìn hắn một cái.

Đôi mắt to của An Triết chớp chớp, thoạt nhìn vừa vô tội lại vừa thiện lương.

Giản Tinh Xán chậm rãi mở miệng: “Có rất nhiều thứ em sẽ không hiểu.”

An Triết cứng đờ cả người, nhìn chằm chằm Giản Tinh Xán.

Giản Tinh Xán đi tới trước đàn tranh, so với An Triết vừa rồi đánh đàn còn cần dùng nhạc kèm, thì lúc người đánh nhạc ở dưới hỏi Giản Tinh Xán, cậu lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu từ chối.

Có tiếng của vị cố vấn nào đó truyền đến: “Bắt đầu đi.”

Ánh đèn trên sân khấu liền tắt trong nháy mắt.

Giản Tinh Xán đứng thẳng ở trước đàn, suy nghĩ có chút bay xa, thực ra cậu đã không chạm vào cây đàn gần một trăm năm rồi, lần cuối cùng cậu chơi đàn đã lâu đến mức không thể nhớ được đã qua bao nhiêu năm nữa. Nhưng sau khi tay cậu vuốt ve qua dây đàn, dường như có ký ức mãnh liệt trào về, âm thanh đã vang lên.

Âm thanh trong trẻo của đàn tranh vang vọng khắp hội trường.

Âm nhạc nghe thoải mái và vui tươi. Sau khi bỏ nhạc kèm, ưu điểm của tiếng đàn tranh trong trẻo không hề u buồn đã hoàn toàn lộ rõ.

Mọi người dần dà bị hấp dẫn, đem lực chú ý hoàn toàn đặt ở tiếng nhạc.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có thêm bình luận:

“Không phải nói 《 Vấn thiên 》 là câu chuyện bi kịch sao, tôi một chút cũng không thấy giống ?”

“Đúng vậy……”

“Âm điệu thực nhẹ nhàng.”

“Nhưng cậu ta đàn cũng thật tốt.”

Những ngón tay thon dài trắng nõn lướt trên dây đàn, vẻ mặt của Giản Tinh Xán  rất bình tĩnh, toàn thân toát ra một cảm giác trầm tĩnh và tao nhã. Rõ ràng cậu đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng trong giây lát lại khiến cho người ta cảm thấy giống như một vị bạch y công tử nhẹ nhàng đánh đàn.

Bỗng nhiên ——!

Tiếng nhạc vui vẻ đang thay đổi.

Là nhàn nhạt sầu tư, là uyển chuyển ai oán, khao khát, tiếng than kéo dài như vô hình bóp nghẹt trái tim mọi người, họ như thấy một người phụ nữ đắm chìm trong tình yêu đẹp đẽ lại trở nên đau khổ vì bị tình lang phản bội.

An Triết ở dưới khẽ hừ một tiếng.

Cách chơi đàn của Giản Tinh Xán  không phải giống với cách của hắn sao?

《 Vấn thiên 》 thể hiện sự oán hận của người phụ nữ kia vì bị tình lang lừa dối. Toàn bộ giai điệu khi hắn nghiên cứu rất trầm, chắc chắn không thể sai được!  

Âm thanh não nề và chua chát đang dần bóp nghẹt trái tim mọi người.  

Cố vấn chính Giản Trân cùng Thẩm Lâm Kiệt cũng an tĩnh ngồi nghe. Họ thậm chí không để lộ quá nhiều biểu cảm hay thái độ đối với âm nhạc và kỹ năng chơi đàn tranh của Giản Tinh Xán. Chỉ lẳng lặng thưởng thức, như đang nhìn đứa nhỏ có chút non nớt biễu diễn.

Thẳng đến khi ——

khi bản nhạc đang dần kết thúc, lại đột nhiên biến đổi, tiếng nhạc vốn thê thảm dần dần thay đổi hương vị, trở nên cứng rắn và mạnh mẽ, giống như một ngọn lửa từ từ cháy từ lõi gỗ mục nát, ẩm ướt cho đến khi bùng cháy mãnh liệt vậy!

Khóe miệng của Thẩm Lâm Kiệt khẽ cong nhẹ trên khuôn mặt thanh tú và lãnh đạm của anh.

Giản Trân có chút tán dương khẽ gật đầu.

Trên sân khấu, một đôi bàn tay trắng như ngọc di chuyển qua lại giữa các dây đàn, khuôn mặt của Giản Tinh Xán  điềm tĩnh, bộc lộ một loại khí thế vô hình khiến tất cả khán giả phải nín thở, đều đem linh hồn nhập vào tiếng nhạc.

Đó là sự không cam lòng, là sự oán hận!

Là ra sức đứng dậy phản kháng, trong tiếng đàn tiềm ẩn uy lực như núi, uy lực như biển!

Tâm trạng của cậu lập tức bị tiếng đàn cuốn đi, đủ loại chuyện đã qua lại hiện lên trong đầu, ngọn lửa trên núi kia dường như thiêu đốt không ngừng, làn khói đen dày đặc bao phủ trái tim cậu,  xiềng xích lạnh như băng, máu đỏ tươi và thậm chí cả sắc mặt của những người đã thành công bắt được cậu!.

Tiếng đàn đột nhiên cao lên, toàn bộ sân khấu lúc này dường như đã trở thành chiến trường của cậu.

Tiếng tranh dường như đã biến thành vũ khí, không muốn bị số phận này đánh bại. Nếu đây là số mệnh thì hãy "Vấn thiên" cho rõ,  ai... là ai đã an bài cái số phận này!

“Phanh…”

Tiếng đàn âm trầm cuối cùng cũng kết thúc, toàn bộ sân khấu vì không phối nhạc kèm đã an tĩnh lại.

Yên tĩnh ——

Không ai nói lời nào, cảm giác da đầu tê dại xông thẳng toàn thân, nhấm nháp chút dư vị còn lại.

Cho đến khi không biết ai là người vỗ tay đầu tiên, tiếng vỗ tay ngày càng lớn hơn, cuối cùng, toàn bộ khán giả bật lên những tràng pháo tay nồng nhiệt và phấn khích nhất kể từ khi buổi biểu diễn bắt đầu. Mọi người thì thầm với nhau:

“Thật tuyệt vời, thực sự tuyệt vời..."

"Tôi nổi hết cả da gà."

“Phiên bản 《 Vấn thiên 》 này thực sự đã phá hủy trí tưởng tượng của tôi."

"Trời ơi, tôi không tìm được từ nào để diễn tả bài hát này."

Ánh đèn sân khấu rơi xuống trên người chàng trai, cậu đứng dậy, động tác đoan trang và tao nhã, sau đó nghiêm túc cúi đầu chào mọi người trên khán đài, giống như một nhạc sĩ thực thụ vào khúc hạ màn đang chào khán giả.

Trong thời gian ngắn tiếng ồn ào trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên tăng lên:

"Đây thực sự là cùng một bài sao?!"

"Tôi là học sinh học đàn tranh và sau khi nghe xong tôi tê cả da đầu rồi!"

"Trời ơi, tôi muốn phát lại bài này. Một trăm lần!!” 

“Hiểu lầm lớn nhất về cậu ta là một hầu vương!”

“Đoạn đàn sau làm cho người tôi sôi trào.”

“Tôi thật sự lệ nóng doanh tròng ……”

Trong cuộc thảo luận sôi nổi, chỉ có một nhóm tỏ ra không vui.   

Các thành viên đều liếc nhìn Lăng Phong và An Triết, không dám lên tiếng. Không ai biết được An Triết đã sốc đến thế nào. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng ca ca ngốc nghếch của mình có thể chơi đàn tranh, lại có thể chơi đàn giỏi như vậy!   

Trong mắt An Triết chứa đầy khói đen không thể hòa tan, hàm răng nghiến chặt.   

Sự tức giận dâng trào trong lòng gần như lấn át hắn.   

Giọng của Lưu Quang truyền đến: "Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu bỏ phiếu để xem mọi người nghĩ gì về bản nhạc " Vấn thiên ". 

Cuộc bầu phiếu lại mở ra lần nữa.

Lần này, khi đèn chiếu sáng lên trong buổi bỏ phiếu, toàn bộ ghế thí sinh sáng như sao, và so với những lần thì thầm và thảo luận trước đây, lần này có vẻ thẳng thắn hơn nhiều.   

Cuối cùng, màn hình dừng lại ở con số 108.   

Kể từ khi "Tinh Quang" ra mắt, đêm đầy sao đầu tiên đã xuất hiện. Nó đến từ một học sinh đã được xếp hạng C, thậm chí còn đến từ vòng tỷ thí bổ sung của  nhóm khác.   

Lưu Quang nói: "Cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu. Hãy để cố vấn chúng tôi thảo luận về xếp hạng của các bạn."

An Triết, Lăng Phong và các thí sinh khác lại đứng lên trên sân khấu.   

Nụ cười luôn thường trực trên mặt Lăng Phong đã không còn nữa. Khi nhìn thấy Giản Tinh Xán, đôi mắt của anh ta thậm chí có thể nói là ánh mắt đối địch.   

Giản Tinh Xán ... không hiểu, thậm chí còn có chút khó hiểu nhìn lại hắn.   

Lăng Phong càng tức giận hơn, cảm giác như đấm vào gối bông, hụt hơi và bất lực.   

Ngay sau đó, Lưu Quang cầm micro ở bàn cố vấn lên nói: “Kết quả đánh giá của chúng ta đã có. Đầu tiên là Lăng Phong. Cậu hát và nhảy rất hay, có thể thấy rằng kỹ năng của cậu rất tốt, đánh giá của cậu là nhóm A."   

Khán giả vỗ tay rầm rộ.   

Lăng Phong cười nói: “Cảm ơn cố vấn.”   

Dù Giang Tinh Xán có chơi hay đến đâu thì điểm A vẫn là của hắn, cậu ta chỉ có thể là điểm C.   

Lưu Quang lại nhìn An Triết bên cạnh: “Tôi có thể thấy cậu đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết vào điệu múa phong cách cổ xưa của mình, hy vọng cậu về sau tiếp tục cố gắng, có thể chơi đàn tranh tốt hơn. An Triết cũng có vẻ vui mừng, cấp A gần như trong tầm tay.  

"Nhưng..." Lưu Quang lại thêm một nốt cuối cùng nữa rồi nói: "Chúng tôi vẫn cảm thấy bản nhạc mà cậu chơi vẫn cần phải trau chuốt hơn nữa. Điều quan trọng khi biểu diễn một bản nhạc không chỉ là chơi được mà còn phải hiểu được."   

Nụ cười của An Triết dần dần biến mất.   

Lưu Quang nhìn tấm thẻ trong tay, đọc: “An Triết, chúc mừng nhóm B.”   

Giống như một chậu nước lạnh từ trên trời rơi xuống.

Nếu không phải do Giản Tinh Xán, hắn khẳng định là A, tất cả mọi người đều nói hắn trình độ A, chỉ vì ý nghĩa của bài nhạc mà hắn lại vào cấp B, thật chê cười.

Giản Trân tiếp nhận mic, nàng mỉm cười hô: “Giản Tinh Xán.”

Tưởng có chuyện gì Giản Tinh Xán nghi hoặc ngẩng đầu.

“Khi nãy chấm điểm cho cậu, chúng tôi  đã thảo luận về điểm của cậu. Lúc đó, chúng tôi cảm thấy rằng mặc dù cậu hát hay và có thể nhảy nhưng lại không có bất cứ kỹ năng đặc biệt nổi bật nào nên chúng tôi mới xếp loại C ." Giản Trân  cố ý dừng lại một lúc: "Nhưng màn trình diễn vừa rồi của cậu quá xuất sắc. Chúng tôi muốn thảo luận lại, đã được cố vấn chính phê duyệt và quyết định đánh giá lại."

Ánh đèn trên sân khấu dường như đang chiếu vào đứa trẻ vốn có chút vụng về và im lặng kia.

Giản Trân nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt.

Người đàn ông ngồi trên ghế cầm micro lên, nhìn Giản Tinh Xán, giọng nói trầm thấp đầy uy lực: "Giản Tinh Xán , nhóm A."

Toàn trường ồ lên!

Đây là một cảnh trong chương trình tìm kiếm tài năng vẫn sẽ luôn được nhắc đến sau rất nhiều năm, "Tinh Quang" năm đó có thí sinh xếp thứ hai chưa từng có. Nếu xét về thứ tự xuất hiện thì cậu ấy đứng đầu cấp A, đó chính là chữ A đầu tiên đó. Cậu nhóc có phần ngốc nghếch này cũng đã giành được thành tích đêm đầy sao đầu tiên.


Trên sân khấu Giản Tinh Xán khom lưng, không kiêu ngạo không siếm nịnh: “Cảm ơn cố vấn.”

Ngay khi mọi người nghĩ rằng sắp kết thúc -

“Bất quá……” Thẩm Lâm Kiệt nhướng mày, ánh mắt nam nhân ngăm đen thâm trầm, anh nhìn Giản Tinh Xán, tươi cười dưới đáy mắt rất nông, mang theo chút nguy hiểm: “Cậu có nói bài  《 Vấn thiên 》  là người phụ nữ đáng thương chống lại số mệnh của mình, phải không?”

Giản Tinh Xán gật gật đầu.

Khi bị Thẩm Lâm Kiệt nhìn, cậu tự nhiên có chút khẩn trương.

Nhìn thấy nụ cười của Thẩm Lâm Kiệt dường như càng ngày càng lớn, anh cong môi, nhưng ánh mắt lại có chút lạnh lùng dò xét: “Nhưng những cảm xúc được thể hiện và truyền tải trong nửa sau bản nhạc của cậu không phải là sự phản kháng của một người phụ nữ trước sự bất công của số phận cố ấy mà là sự tức giận và hận thù mãnh liệt hơn."

Giản Tinh Xán cứng đờ cả người.

Thẩm Lâm Kiệt ánh mắt ngăm đen, thanh âm rõ ràng hữu lực, mang theo  cảm giác áp bách vô hình, phảng phất muốn nhìn thấu qua linh hồn của cậu, đặt câu hỏi: “Nói cho tôi biết, cậu hận cái gì?.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro