15. Thẩm Lâm Kiệt Nhớ Tiểu Sư Đệ Của Hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Ánh đèn trên sân lập tức tập trung vào một người.

Giản Tinh Xán đứng thẳng tại chỗ, Thẩm Lâm Kiệt nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau, không tiếng động đánh cờ.

Cậu vẫn chưa lên tiếng.

Bởi vì cậu biết lời nói ra chắc chắn sẽ khác với cuộc đời của nguyên chủ.

Nhưng khi Giản Tinh Xán nhìn qua Thẩm Lâm Kiệt, đôi mắt như ưng đó vẫn đang nhìn chằm chặp, cậu dường như hiểu được anh muốn nói gì. Cậu không thể nói dối, nếu cậu nói dối, vậy thì Thẩm Lâm Kiệt chắc chắn sẽ nhìn thấu.

Giản Tinh Xán cầm mic, trầm tư một lát, chậm rãi mở miệng: "Tôi không hận bất cứ ai cả."

Mọi người đều nhìn cậu.

Tiếng nói của cậu thanh thúy hữu lực, lại trịnh trọng dừng trong lòng mọi người: "Tôi hận chính mình."

Câu trả lời nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Có chút giống bài phát biểu của học sinh cấp hai vậy, nhưng cậu bé với mái tóc vàng và áo sơ mi trắng trên sân khấu kia vẫn đứng lặng lẽ như thế, không giống những người khác đứng cùng nhau trong nhóm, cậu lại đứng một mình trong góc với cái bóng kéo dài ra sau, có cảm giác cô đơn khó hiểu.

Sắc mặt cậu rất bình tĩnh, như thể người vừa nói ra những lời buồn bã đó không phải cậu.

Trong âm nhạc của cậu đầy oán hận và hận thù, lại có quá nhiều sự không cam lòng.

Sau đó cậu nói --

Cậu hận chính bản thân cậu.

Thẩm Lâm Kiệt khẽ cau mày: "Chính mình?"

Giản Tinh Xán ngẩng đầu nhìn anh. Đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu lên sân khấu thể hiện dao động cảm xúc mạnh mẽ như vậy. Đứa trẻ có chút vô tâm vô phế, đôi mắt đỏ hoe, trông thật buồn bã, nhưng nước mắt không hề rơi, chỉ cười nhẹ, ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi hận chính mình tại sao lại ngu ngốc như thế."

Cậu hận chứ, cậu tại sao lại không hận.

Cậu hận ngày đó vì sao lại quên mất lời dặn dò của phụ mẫu, nhất định phải cứu đứa bé kia.

Cậu hận, chán ghét chính mình khi sinh ra lại là huyết mạch yêu họa.

Cậu đã mang tai họa cho tông môn của mình.

Cậu hận, hận quá, hận vì không thể bảo vệ người khác khi tai họa ập đến. Sư huynh và những người khác, thậm chí cả tông môn đều bảo vệ cậu để cậu trốn thoát.

Sau khi bị phong ấn hàng trăm năm, mọi thứ trên thế giới vẫn chuyển động theo thời gian, chỉ có cậu vẫn còn sống mãi trong quá khứ.

Tại sao cậu không thể thông minh hơn và mạnh mẽ hơn.

Tại sao... tất cả mọi người đều chết thay cậu vậy.

Khán giả rơi vào im lặng.

Chỉ có giọng nói của Thẩm Lâm Kiệt được truyền rõ ràng qua micro đến toàn bộ khán giả, thậm chí còn chạm đến tâm hồn cậu: "Giản Tinh Xán, đến đây."

Giản Tinh Xán ngây người.

Sau đó bước xuống sân khấu, cậu đứng trước mặt Thẩm Lâm Kiệt. Do chiều cao chênh lệch nên cậu chỉ chạm tới ngực của anh, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy tấm thẻ cấp A trên tay anh.

Người đàn ông cúi xuống và treo nó lên cổ cậu.

Đến gần, Giản Tinh Xán ngửi thấy mùi hương của trúc xanh, khiến cậu cảm thấy yên tâm, quen thuộc không thể giải thích được.

Thẩm Lâm Kiệt gắn thẻ vào góc áo, thanh âm trầm thấp hữu lực: "Bản nhạc vừa rồi cậu đàn rất tốt."

Giản Tinh Xán cả người sửng sốt.

"Cậu đã làm rất tốt." Anh đứng trước mặt khẳng định chắc nịch, giống như cách đây rất lâu luôn có người vụng về cố gắng an ủi cậu, nghiêm túc nói: “Cậu không ngốc.”

Thẩm Lâm Kiệt vuốt phẳng góc áo lộn xộn, nghiêm túc thì thầm với cậu: "Đừng quá khắt khe với bản thân."

Nghe xong lời này, cả người Giản Tinh Xán như run lên.

Tay Thẩm Lâm Kiệt đặt trên tấm thẻ cấp A, một giọt nước nhỏ xíu mang theo hơi ẩm chợt rơi xuống mu bàn tay đẹp đẽ mảnh khảnh của anh, đó là một giọt nước mắt ít ỏi, im ắng không thở nổi.

Giản Tinh Xán nghiêm túc cúi đầu, thấp giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Sau đó cậu bước từng bước nhỏ xuống sân khấu, giống như một con thỏ bất an  hoảng sợ bỏ chạy.

.....

Cho đến khi cậu đã đi rồi, Thẩm Lâm Kiệt vẫn không hề động đậy.

Giản Trân từ phía sau có chút chần chờ dò hỏi: "Anh, làm sao vậy?"

Thẩm Lâm Kiệt nhíu mày, liếc nhìn vết nước trên tay trong chốc lát, bóng dáng anh dường như đang đứng giữa ranh giới ánh sáng và bóng tối, khó nhìn rõ vẻ mặt, nhưng sau khi quay lại, trên khuôn mặt đẹp trai, lịch lãm tiếp tục không có chút cảm xúc nào, anh bước chậm rãi trở lại chỗ ngồi của cố vấn và nhẹ nhàng nói: "Không có gì đâu."

......

Việc phân nhóm điểm cho 108 thí sinh mất cả ngày, ghi hình từ chiều đến tận đêm khuya.

Cuối cùng, mọi người đều mệt đến mức ngực bị ép vào lưng. Nếu không có camera ghi hình, có lẽ nhiều người đã nóng lòng bò về ký túc xá.

Ăn xong ở căn tin, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm, thở phào một hơi.

Đúng lúc này, trong đại sảnh vang lên âm thanh: “Các thí sinh thân mến, xin lưu ý, các bạn có mười phút dùng điện thoại di động để nói chuyện với gia đình. Sau mười phút, tất cả các thiết bị điện tử và tiền mặt sẽ được thu và giao lại cho chúng tôi. Trên hòn đảo khép kín này, tất cả vật dụng sinh hoạt của các bạn sẽ được trao đổi bằng tinh tệ."

Mọi người ồ lên, sôi nổi nghị luận:

"Tinh tệ là cái gì?"

"Loại tiền mới sao?"

"Chưa nghe nói bao giờ."

"Lúc đến hòn đảo này, tôi đã nhìn thấy vài con phố thương mại bên ngoài.”

"Hẳn là muốn sử dụng ở đó."

Người phát thanh cũng hiểu được được sự nghi ngờ của mọi người, tiếp tục giải thích: "Trên hòn đảo này, mọi người đều có thể nhận được tinh tệ tương ứng với thành tích hoạt động hàng ngày của mình. Mọi người đều có thể kiểm soát tinh tệ của mình, bao gồm cả trao đổi  thời gian sử dụng đồ điện tử, trao đổi thực phẩm, trao đổi hàng hóa trong vòng thương phẩm một cách tự do, v.v.”

Hòn đảo này sẽ là một xã hội thu nhỏ.

Nhóm chương trình đã thiết lập trên hòn đảo này, tinh tệ sẽ là loại tiền tệ duy nhất.

Mọi người đã hiểu quy tắc, có chút lo lắng:

"Còn có mười phút!"

"Vậy tôi phải nhanh chóng gọi điện về nhà."

"Hôm nay tôi được điểm B, haha."

"Mẹ tôi hẳn sẽ rất vui."

Sau đó liền đi bộ về ký túc xá.

Giản Tinh Xán cũng chậm rãi về ký túc xá. Những người khác đều đang nghe điện thoại, chỉ có mình cậu ngồi bên giường.

Trong lúc đó Thẩm Dã đang phàn nàn với mẹ về việc hôm nay hắn mệt mỏi như thế nào, nhìn thấy Giản Tinh Xán ở bên cạnh không nghe điện thoại, hắn liền thúc giục: “Sao còn ngồi đó, nhanh gọi về nhà đi."

“Cậu được điểm A mà!” Thẩm Dã vỗ vai cậu nói: “Nếu tôi được điểm A, mẹ tôi nhất định phải bày mấy bàn ăn mừng. Nhanh chóng gọi điện về nhà đi, mẹ cậu chắc chân sẽ rất vui, lỡ như bà ấy đang chờ đợi tin tức của cậu thì sao!"

Giản Tinh Xán có chút hi vọng ấm áp, "Thật sao?"

Tuy cậu không hiểu lắm.

Nhưng khi Thẩm Dã khuyên cậu, cậu vẫn thử gọi điện.

Điện thoại tích tích tích vang lên đã lâu, vẫn không kết nối được. Lúc cậu chuẩn bị cúp máy thì bên kia lại bắt máy, truyền đến giọng nói của Lưu Tuyết Tĩnh, thể hiện ra bà đang rất bận: "Xin chào, Xán Xán à?

Tinh Xán trả lời: "Dạ, là con."

Lưu Tuyết Tĩnh mỉm cười, nói, "Có chuyện gì sao?"

Giản Tinh Xán do dự một lúc, sau đó chậm rãi nói: "Con được điểm A.

"A, chuyện này sao!" Lưu Tuyết Tĩnh cười vài tiếng: "Mẹ cũng mới vừa biết, con thật sự rất giỏi a, chúng ta cũng không biết con còn biết đánh đàn đâu, đàn không tệ a, à mẹ không thể nói chuyện với con được nữa, đệ đệ con lần này được B, tâm tình nó không tốt, chỉ có mười phút thôi, mẹ đi tâm sự với A Triết đã!" Giản Tinh Xán chưa kịp nói gì, cuộc thoại đã kết thúc.

Điện thoại im lặng.

Cậu nhìn thật lâu, chỉ thấy được khuôn mặt mình trên màn hình đen.

Bạn cùng phòng đang ở hành lang và ban công nói chuyện với người nhà, có nói có cười, chỉ có cậu ngồi yên trên giường, cậu đạt đến nhóm A, lại giống như chẳng có gì đáng nhắc đến.

......

Lúc Thẩm Dã quay về, liếc cậu một cái: "Ủa, điện thoại kết thúc nhanh vậy."
Giản Tinh Xán gật gật đầu.

"Mẹ tôi vẫn đang lải nhải giữa chừng cơ!" Thẩm Dã đập chết một con muỗi, thở dài: "Sao trên đảo này nhiều muỗi thế?”

Trương Sơn từ bên ngoài đi vào nói: “Ồ, tổ tiết mục không thông báo cho anh sao?. Chúng tôi đều thống nhất đặt mua vòng tay đuổi muỗi rồi."

Thẩm Dã từ hành lý lấy ra, nhẹ nhàng thở phào: "Đúng thật này."

Trương Sơn nhìn hắn bới vali tùm lum : "Anh tìm đồ cực thế, đem gì nhiều vậy."

"Đều là mẹ tôi xếp cho đó." Thẩm Dã cà lơ phất phơ nói: "Tôi làm sao biết bà để chỗ nào."

Trời đã tối, muỗi trên đảo ngày càng nhiều, bay vù vù ngoài cửa sổ, lắm muỗi như vậy, rất dễ bị cắn. Tốt nhất vẫn nên đeo vòng tay đuổi muỗi.

Giản Tinh Xán cũng đứng dậy lục lọi trong vali nhưng không tìm thấy.

Thẩm Dã đi tới nói: “Cậu tìm kỹ hơn chưa?”

Giản Tinh Xán lục qua mấy lần vẫn không thấy.

Trương Sơn hỏi: "Chắc cậu để quên ở nhà rồi?"

Giản Tinh Xán nhớ lúc còn ở nhà, Lưu Tuyết Tĩnh đã chuẩn bị sẵn sàng tất cả những thứ cần mang, đưa cho cậu trước khi cậu kịp từ chối, bà là người chuẩn bị cả hai hành lý.

Thẩm Dã ở bên kia hét lên, đập chết thêm một con muỗi khác: “Sao có thể như thế? Mấy con muỗi này quá kiêu ngạo, cậu không có vòng tay, ban đêm ngủ được sao? Như vậy thì ngứa chết mất? Ngày mai còn quay gì nữa? Cố gắng tìm lại xem sao?."

Giản Tinh Xán cất hành lý của mình, nói, "Có lẽ bà ấy quên."

......

Hành lang phía trước ký túc xá của họ gần cửa ra vào. Cửa vẫn đang mở, rất nhiều người sẽ đi ngang qua.

Vừa lúc có một đội vừa đi vừa trò chuyện tới gần đây, thanh âm có chút quen thuộc:

"Xem lũ côn trùng trên đèn kìa, thật là đáng sợ."

"May mà trước đó tổ chương trình thông báo mang vòng tay."

"An Triết sao không mang a."

"Quên mất à, da thịt cậu non mịn, đừng để lưu lại sẹo."

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng, thanh thúy dễ nghe, thấy được tâm tình đang rất tốt.

An Triết mỉm cười nói: "Không đâu, trong vali hành lý đấy, buổi tối kia mẹ tôi đã lăn qua lộn lại kiểm tra hành lý kĩ rồi, không quên gì đâu, về phòng tôi sẽ đeo."

Những người khác lúc này mới yên tâm.

Một đám người vừa nói vừa cười rời đi.

Căn phòng rơi vào im lặng.   

Thẩm Dã dẫn đầu đi tới, đá cửa đóng lại, chửi: “Lại là đám người của nhóm cẩu đó, phiền phức quá. Bọn nó không biết mình không được ồn ào quá à?”

Những người khác không nói gì.

Bọn họ đến từ một công ty lớn, ngoại trừ Thẩm Dã ra thì không có ai dám mắng họ.

Thông báo ở hành lang lại vang lên:

“Yêu cầu tất cả thí sinh giao điện thoại di động và tất cả thiết bị điện tử của mình tại sảnh trung tâm trong vòng nửa giờ nữa. Yêu cầu tất cả thí sinh giao điện thoại di động và tất cả thiết bị điện tử tới sảnh trung tâm trong vòng nửa giờ nữa."

Mọi người rên rỉ.

Trong nửa giờ sau người đến và đi trên hành lang rất nhiều.

Lúc Thẩm Lâm Kiệt từ tầng hai đi xuống, gặp quản lý tầng một, cô đang đếm số lượng thiết bị điện tử, nhìn thấy anh liền cung kính gọi: “Cố vấn Thẩm"

Thẩm Lâm Kiệt nhàn nhạt gật đầu.

Phía sau cố vấn còn có camera, muốn đột xuất kiểm tra đồ đạc của các thí sinh, xem có ẩn giấu gì không.

Đây cũng là tình tiết khán giả thích xem.

Người quản lý tránh camera một chút, nhỏ giọng nói: "Cố vấn Thẩm, số lượng điện thoại đã đủ, nhưng một số người rõ ràng có điện thoại dự phòng, lúc đó ngài có thể kiểm tra."

Thẩm Lâm Kiệt nhàn nhạt gật đầu.

Ở trong làng giải trí nhiều năm, anh rất quen thuộc với những chiêu trò này.

Chỉ là những thủ thuật nhỏ mà thôi, anh không để tâm lắm.

Quản lý do dự một chút: "Ừm thì......"

Thẩm Lâm Kiệt nâng lên mí mắt nhìn cô một cái: "Nói đi."

Quản lý hít một hơi thật sâu nói: "Hôm nay thí sinh đến đều đeo vòng tay, nhưng có một người không có, tôi tò mò hỏi thì biết được nhà cậu ấy không chuẩn bị cho."   

Thẩm Lâm Kiệt chậm rì rì: "Ai."

Quản lý viên: "Giản Tinh Xán."

Khuôn mặt Thẩm Lâm Kiệt vẫn luôn không có phản ứng, lúc này lại nghiêng đi, sườn mặt có chút sắc bén, rõ ràng là một người văn nhã nho nhã, nhưng người quản lý dường như nhìn thấy ý không hài lòng từ khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của anh ta, thanh âm anh trầm thấp: "Không phải cửa hàng trên đảo có bán à?"

Người quản lý nhanh chóng nói: “Giám đốc đã quy định rằng từ tối nay, tất cả các cửa hàng trên đảo sẽ bán hàng hóa bằng tinh tệ, nhưng phải đến ngày mai thì tinh tệ của các thí sinh mới có.

Thẩm Lâm Kiệt không nói chuyện.

Người quản lý thở dài, cảm khái: "Đứa nhỏ này có chút xui xẻo."

Thẩm Lâm Kiệt nhìn quản lý đang lắc đầu thở dài, suy nghĩ của anh phá lệ bay xa.   

Tựa như quay về ngàn năm trước.   

Anh có một tiểu đệ đệ luôn xui xẻo, tuy vận khí không tốt nhưng lại rất thích cười. 

......

Bên kia.

Trong ký túc xá.

Thẩm Dã vừa dọn giường vừa lẩm bẩm: "Bài hát chủ đề có thể sẽ ra mắt vào ngày mai. Không biết chủ đề có khó không."   

Mọi người đều than thở.

Thẩm Dã có vẻ buồn bã: “Nếu chuyện này xảy ra thì tôi sẽ hỏng mất. Nếu tôi nhảy không tốt, ca ca của tôi nhất định sẽ mắng tôi.”

Trương Sơn cùng bạn cùng phòng khác ra bên ngoài múc nước.

Giản Tinh Xán ngồi trên giường dọn dẹp, nói: "Anh ấy rất nghiêm khắc với cậu à?"   

"Còn hơn cả nghiêm khắc đó!" Thẩm Dã lập tức nhảy dựng lên, vọt đến chỗ Giản Tinh Xán, khoa trương nói: "Cậu không biết đâu, cậu thấy Thẩm ảnh đế rất văn nhã, dễ ở chung đúng không, vậy cậu đã bị tên siêu cấp Diêm Vương đó lừa rồi, tôi đây chính là nhân chứng sống, hồi bé nghịch ngợm quậy phá đến mẹ tôi còn không trị được, anh ta tới một hôm, tôi phải thốt một tiếng tàn nhẫn a, bây giờ vẫn không thay đổi, siêu cấp đáng sợ, siêu cấppp!"

Giản Tinh Xán tiếp tục sửa lại đệm giường, nhân tiện gật gật đầu.

Thẩm Dã thấy cậu cư nhiên dám không để ý tới hắn, không cam lòng: "Cậu có phải không tin không!"

Giản Tinh Xán bị chấn động có chút đau đầu, gật đầu nói: "Tôi tin mà."

"Cậu gạt người, cậu rõ ràng có lệ với tôi!" Thẩm Dã chưa từ bỏ ý định: "Xem xét ở cậu là tiểu đệ, tôi cho cậu nói một chút?"

Trong phòng có một sự im lặng đáng sợ.

Im lặng đến mức nhiệt độ giảm xuống.   

Thẩm Dã không hiểu sao cảm thấy có chút rợn người, hắn lo lắng đẩy ra Giản Tinh Xán một cái: "Sao cậu không nói gì?"   

Giản Tinh Xán: "Cậu muốn tôi nói gì cơ?"

Giản Tinh Xán lướt qua hắn nhìn về phía cửa, thân ảnh nam nhân thẳng tắp thon dài đang đứng ở cửa, khuôn mặt anh tuấn, nho nhã, giờ phút này giống như mang theo ý cười nhàn nhạt, nụ cười có chút nguy hiểm.

"Muốn cậu ấy nói cái gì?" Ánh mắt Thẩm Lâm Kiệt rơi vào tấm lưng cứng ngắc kia, đôi chân thon dài bước vào, ngồi trên ghế, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười, nhìn hắn: "Không bằng nói cho caca đây nghe một chút."

.........
Edit : Kkkkk Dám nói xấu anh với vợ :)))) bị túm 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro