7.2 Gặp Tỷ Tỷ Ruột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

......

Ngày thứ hai

Giản Tinh Xán dậy thật sớm.

Hôm nay là ngày tham gia cuộc tuyển chọn, cậu rất nghiêm túc.

Từ khi quyết định phải thật nỗ lực, chăm chỉ và phấn đấu để đứng ở một vị trí nổi bật hơn và cao hơn, cậu đã tìm thấy động lực để đạt được trong cuộc sống.

Hôm nay là một ngày rất quan trọng, cậu sẽ không bỏ lỡ nó.

Lúc xuống lầu sắc trời mới vừa sáng.
Lưu Tuyết Tĩnh đang chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy cậu xuống lầu thì mỉm cười nói: "Xán Xán rời giường rồi à!"

Giản Tinh Xán gật gật đầu, ánh mắt lại quét chung quanh một vòng.

" Tìm A Triết sao?" Lưu Tuyết Tĩnh đem cháo Giản Tinh Xán thích, kéo cậu ngồi xuống, lại lột trứng gà cho cậu: "Hôm nay thằng bé cùng đồng đội tham gia buổi thử giọng, nó nói sẽ tập luyện lại vào sáng sớm, cho nên trước tiên đi rồi, bất quá trong nhà còn tài xế, một hồi sau sẽ đưa con qua."

Giản Tinh Xán nói: "Vâng."

Cậu ăn cháo một muỗng một muỗng ăn rất chậm.

Lưu Tuyết Tĩnh đem lột trứng gà đưa cho cậu, lại gắp rau xào trên bàn đến chén Giản Tinh Xán , hiền từ nói: "Ăn nhiều một chút, biết các con hôm nay muốn đi tham gia, mẹ sớm đã dậy làm bữa sáng, cháo này đã hầm hai giờ rồi, uống ngon không?"

Giản Tinh Xán chậm rãi gật đầu.

Lưu Tuyết Tĩnh lộ ra tươi cười: "Vậy là tốt rồi, Xán Xán thích lần sau mẹ lại cho người làm."

Giản Tinh Xán rũ mắt: "Cảm ơn."

Tuy rằng hắn không phải nguyên chủ, Lưu Tuyết Tĩnh cũng không phải mẫu thân cậu, nhưng nữ nhân này đối với cậu thực tốt, trong sinh hoạt cũng thực chiếu cố cậu, cậu bị đại trận tra tấn trăm năm và Lưu Tuyết Tĩnh là người đầu tiên chăm sóc cậu, cậu rất biết ơn.

Người khác đối với cậu tốt, cậu đương nhiên cũng muốn đối tốt với người khác.

Giản Tinh Xán từ trên bàn cũng cầm một cái trứng gà đẹp nhất đưa cho bà: "Mẹ ăn đi."

Lưu Tuyết Tĩnh ngây cả người, nhận lấy, cười cười: "Là cho mẹ sao, cảm ơn Xán Xán, nhớ cố lên a."

Giản Tinh Xán gật gật đầu: "Vâng"

Ăn xong cơm sáng cậu liền lên đường, đi xe đến cuộc tuyển chọn, tài xế ý vị thâm trường thông qua kính chiếu hậu liếc cậu một cái, Giản Tinh Xán ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sau.

Bọn họ xuất phát rất sớm, theo đạo lý hẳn là rất nhanh sẽ đến nơi.

Cũng không biết vì sao, tài xế thật lâu mới đến thành phố, hơn nữa là nơi phồn hoa nhất, phía trước trực tiếp kẹt xe.

Giản Tinh Xán nhìn dòng xe cộ đang di chuyển chậm nói: "Sao anh không đi?"   

Người tài xế ho nhẹ. nói: "Xin lỗi cậu chủ, lúc này giao thông hơi tắc nghẽn. có thể sẽ trì hoãn một thời gian."

Giản Tinh Xán tối hôm qua nương theo ký ức nguyên chủ lưu lại, miễn cưỡng đọc xong thông báo mà tổ chương trình đưa ra, trong đó nhiều lần nhấn mạnh rằng các thí sinh phải đến đúng giờ và không được đến muộn.   

Nhưng nếu cứ bị kẹt xe thế này, chắc chắn sẽ bị trễ

Giản Tinh Xán lại đợi một hồi, xe lại giống như không có dấu hiệu muốn di chuyển.

Tài xế nhìn qua cũng thực sốt ruột, lẩm bẩm: "Hôm nay sao vậy? Sao lại tắc đường như vậy......"

Giản Tinh Xán nhìn thoáng thời gian, không chút do dự trực tiếp mở cửa xe tự đi đến, tài xế kinh ngạc dò hỏi nói: "Thiếu gia, ngài muốn đi đâu a?"

Ở ven đường, Giản Tinh Xán nói: "Tôi muốn tự đi tới."

Tài xế ngây ngẩn cả người.

Phải biết rằng ở Giản gia mấy năm nay hắn đã biết rõ tính Giản Tinh Xán vừa lười lại nóng tính, ngày thường căn bản là không muốn nhúc nhích, hiện tại còn lại vài km, thật sự muốn tự đi qua ?!

Giản Tinh Xán cũng không để ý tài xế nghĩ như thế nào, thẳng hướng phía trước mặt mà đi.

May mắn thay, thông báo chương trình ngày hôm qua có bản đồ của nơi này dùng như bản đồ của thế giới tu tiên nên cậu có thể hiểu được, có thể tìm ra đường đi.

......

Xách theo kiếm đi ở trên đường, ven đường hấp dẫn không ít ánh mắt.

Lúc đi ngang qua lối vào của một khu dân cư cao cấp. Hình như có người đang tụ tập cãi vã.   

Một người phụ nữ mặc váy đỏ lo lắng nói: "Thẩm Dã, xin hãy nghe em giải thích..."

Một người đàn ông mặc áo khoác đen hợp thời trang với mái tóc nhọn có vẻ khó chịu: "Cô đang muốn giải thích cái quái gì thế? Tôi đã nhìn thấy hết, người đàn ông kia đi ra khỏi nhà cô, cô còn muốn giải thích gì về việc cắm sừng tôi?"   

Người phụ nữ mặc váy đỏ ngăn anh ta lại, nói: "Tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Em và anh ấy không phải là loại quan hệ như anh nghĩ."  

Anh ta có chút bối rối, tức giận siết chặt cánh tay người phụ nữ: "Em đang nói nhảm cái gì vậy? Em cho rằng tôi ngu ngốc lắm hay sao mà còn muốn lừa dối tôi!"   

Người phụ nữ áo đỏ dường như bị bức nóng nảy: "Em như thế thì thế nào a, anh cùng chỗ với em nhưng mười ngày nửa tháng cùng không tới tìm em, vừa thấy mặt không phải mang em chơi game chính là coi cái gì thiếu hiệp điện ảnh, em đã sớm chịu đủ anh!"

Thẩm Dã đỏ mặt tía tai: "Em!"

Vừa lúc này, có người đàn ông quần áo hỗn độn vội chạy loạn.

Thẩm Dã ánh mắt sắc bén, lập tức chỉ tay nói: "Đó là người yêu của em?"

Nữ nhân váy đỏ ngẩng cổ nói: "Đúng vậy, đúng thì thế nào a, anh mỗi ngày xem thiếu hiệp điện ảnh có ích lợi gì, có năng lực anh còn có thể chém chết hắn à?"

Thẩm Dã cả người khí huyết dâng lên.
Khi nhìn xung quanh, anh tình cờ nhìn thấy Giản Tinh Xán , người đang bị một đám đông cách đó không xa chặn lại và đang gặp khó khăn để đi qua.

Thẩm đại thiếu gia trực tiếp vọt tới đây, một tay đoạt đạo cụ kiếm trong tay Giản Tinh Xán : "Huynh đệ, mượn dùng một chút, lúc sau trả lại cậu!"

Giản Tinh Xán bị cướp trên đường mà không kịp bắt bẻ.

Thẩm Dã như một mũi tên rời cung liền hướng về phía nam nhân mặc đồ trắng xông ra ngoài, tốc độ mau chóng không lâu sau liền biến mất ở chỗ ngoặt.

Nữ nhân bị dọa vội vàng đuổi theo lại đây, mặt mũi trắng bệch: "A a a a! Anh ta cầm cái gì, kiếm đó thật sự có thể đả thương người sao?"

Giản Tinh Xán dừng một chút, nói: "Chỉ là đạo cụ."

Nữ nhân váy đỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi, một bên chạy một bên nói: "Tiểu huynh đệ xin lỗi, lúc sau tôi nhất định sẽ lấy về thanh kiếm cho cậu, cậu ở đây chờ chúng tôi một chút!"

Giản Tinh Xán đứng tại chỗ trầm mặc nhìn một màn này.

Quần chúng vây xem lẩm nhẩm lầm nhầm:

"Không phải là muốn nháo ra cái gì đây."

"Tiểu khu này toàn là người giàu có đấy."

"Tình huống như thế nào a?"

Một đám người vội vàng ăn dưa, còn nhân tiện phân ra tinh lực nhìn Giản Tinh Xán một cái, có người bỏ xuống một câu: "Tiểu huynh đệ, vận khí thật kém, cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, bất quá cậu cũng không cần thương tâm, tại đây chờ xem, mấy người kia đều có tiền, sẽ không thiệt cậu!"

"......"

Cậu không có thời gian chờ.

Giản Tinh Xán tại chỗ đứng một hồi, nghĩ đến buổi tuyển có khả năng muốn bắt đầu rồi, rốt cuộc vẫn là tiếp tục đi đến.

Cậu sẽ không thương tâm.

Bởi vì đã quen.

Từ tiểu khu cuối cùng đã mất hơn nửa giờ để đến địa điểm. Thời gian vẫn còn hơn mười phút. Nhân viên bảo vệ ở cửa đang đăng ký và theo dõi các thí sinh. Quét thẻ từ của để vào, đăng ký cùng nhìn theo thứ tự xoát thân phận tiến vào.

Giản Tinh Xán đi qua, đem thẻ thân phận đưa cho hắn.

Bảo an quét một chút, không phản ứng, lại quét một chút, vẫn là không phản ứng: "Tiểu huynh đệ, thẻ thân phận này của cậu không đúng."

Giản Tinh Xán nhận lấy, lại nhìn về phía hắn: "Chính là cái này."

"Cái này quét không nhận được, khẳng định không phải thẻ của chúng tôi." Bảo an thực nghiêm túc nói: "Cậu tìm lại xem ?"

Giản Tinh Xán xách theo bao, nghiêm túc giải thích: "Đây là thẻ duy nhất tôi có."   

Nhân viên bảo vệ đã thử lại nhưng vẫn không được.   

Những người phía sau có chút sốt ruột, không nhịn được tiến lên một bước nói: "Anh ơi, nếu anh không làm được thì có thể để em đi trước được không? Em nóng lòng muốn vào, anh có thể nhường không?"

Giản Tinh Xán bị bắt đứng ở một bên.
Các tuyển thủ lên xoát thẻ liền thành công.

Bảo an nhìn về phía cậu nói: "Tiểu huynh đệ thấy sao, cái này mới đúng"

Giản Tinh Xán vẫn chưa biết nhiều về thế giới này. Cậu không hiểu tại sao tấm thẻ này lại không thể xoát được, hai tay bất giác cong lên, cậu trầm giọng hỏi: "Vậy tôi phải làm sao?"   

Nhân viên bảo vệ vừa định nói thì một người khác đi tới: "Cái này tôi cũng không biết, cậu đi tới bộ phận hậu cần xác minh xem thế nào?"

Từ nơi này đến hậu cần bên kia rồi lại qua đây, thế nào cũng muộn mười mấy phút.

Dù vấn đề về thẻ có được giải quyết thì vẫn sẽ đến muộn.

Giản Tinh Xán nắm chặt tấm thẻ, mím môi, cậu có chút ngơ ngác đứng tại chỗ, chỉ có thể nhìn người khác tiến vào.

Nhưng vào lúc này --

Một giọng nói có phần quen thuộc vang lên: "Này... là cậu à?"  

Giản Tinh Xán ghé mắt nhìn lại, liền thấy được người đầu nhím đoạt kiếm của cậu - Thẩm Dã từ siêu xe bước tới, cà lơ phất phơ sát lại đây: "Ồ, thật trùng hợp, cậu cũng đến dự tuyển phải không?""

Thẩm Dã vừa nói vừa đưa thẻ thân phận cho nhân viên bảo vệ và hỏi: "Mọi người gần đến chưa? Anh trai tôi có đến không?"

Bảo an kính cẩn tiếp nhận, mỉm cười nói: "Thẩm ảnh đế đã sớm tới, lúc này chắc sẽ ở cùng đạo diễn ôn chuyện."
Thẩm Dã gật gật đầu, tưởng tượng đến biểu ca nghiêm khắc kia có điểm e ngại.

"Ai, cậu như thế nào không đi vào a?" Thẩm Dã có chút khó hiểu nhìn Giản Tinh Xán đang đứng bên cạnh: "Cậu sắp muộn rồi, cậu không biết sao?"

Giản Tinh Xán không có thời gian để nói.   

Thẫm Dã vỗ nhẹ vai cậu: "Cậu thật thú vị, tôi đây sẽ chăm sóc người anh em này. Đi thôi!"   

Giản Tinh Xán bị kéo vào trong.   

Nhân viên bảo an do dự một chút: "Thẩm thiếu gia, thẻ của cậu ấy có vấn đề nhỏ, cậu ấy còn chưa quẹt thẻ..."   

Thẩm Dã nhíu nhíu mày: "Có vấn đề thì anh xử lý một chút không phải là xong việc? Đây là huynh đệ tôi, tôi còn không thể mang cậu ấy đi cùng được sao?"

Có lẽ trong làng giải trí trong nước cũng có người chưa từng nghe đến tên Thẩm Dã, nhưng nhất định là đã nghe nói đến đại danh của ca ca hắn Thẩm Lâm Kiệt , bảo an cũng không muốn vì tấm thẻ nhỏ nhoi mà đắc tội đệ đệ Thẩm ảnh đế, lập tức liền cho đi.

Giản Tinh Xán cứ như vậy thuận lợi được mang theo tiến vào.

Đi vào mới có thể nhìn thấy cả tòa cao ốc mênh mông người dự thi tuyển, lần này tham gia tuyển chọn nhân số gần ngàn người, dọc theo đường đi, ven đường rất nhiều người có chút danh tiếng đến dự thi đều sẽ thò qua chào hỏi:

"Dã ca."

"Ca rốt cuộc cũng tới."

"Dã ca hảo."

Thẩm Dã tuy chưa ra mắt nhưng trong giới vẫn có chút danh tiếng, cùng chào hỏi các tiểu đệ xong, liền có tiếng thông báo vang lên toàn bộ đại sảnh: "Mời các vị tham dự buổi tuyển hôm nay chuẩn bị sẵn sàng, lần này cuộc thi đấu sẽ phát sóng trực tiếp khắp cả nước, thí sinh được đọc số tiếp theo sẽ vào phòng thu trên tầng hai và bắt đầu biểu diễn."

Sau khi lời thông báo kết thúc, mọi người đều có chút khẩn trương.

Thẩm Dã tặc lưỡi một tiếng, hừ nhẹ: "Vẫn là lão Ngô biết chơi a, đông như vậy."

Giản Tinh Xán cũng ở đó an tĩnh nghe.

Thẩm Dã nhìn về phía bảng số trên quần áo Giản Tinh Xán , có chút giật mình: "Cậu là người thứ năm à?"

Giản Tinh Xán gật gật đầu: "Đúng."

"Gần một ngàn tuyển thủ, lên sân khấu nhanh như vậy, cũng không biết nên nói cậu xui xẻo hay là may mắn."

Thẩm Dã cười cà lơ phất phơ, lại dò hỏi: "Đúng rồi, cậu chuẩn bị tiết mục gì a?"

Giản Tinh Xán nghĩ nghĩ, thành thật trả lời nói: "Múa kiếm."

Mấy ngày nay cậu nghiêm túc nghĩ nghĩ, cậu quả thật không có tài nghệ gì, duy nhất còn nhớ chính là bản kiếm pháp sư huynh đã dạy cậu khi ở trên núi.

Thẩm Dã trừng lớn đôi mắt, có chút ngoài ý muốn: "Thật sự?"

Giản Tinh Xán lên tiếng: "Ừm."

"Nhìn không ra, thâm tàng bất lộ a!"

Thẩm Dã không thể không bội phục, lại có chút tò mò: "Vậy thì, kiếm đâu?"

Không khí bỗng nhiên lâm vào một mảnh yên tĩnh khả nghi.

Thẩm Dã sau khi nói xong chính mình cũng lâm vào trầm mặc, từ trước đến nay đại thiếu gia kiêu căng ngang ngược cũng có lúc phá lệ chột dạ: "Tôi đi đánh tiểu tử kia, lúc quay lại tìm cậu thì không thấy cậu đâu, nên tôi cất thanh kiếm vào nhà đằng kia, không biết bây giờ phái người đến lấy có muộn không."

Đang nói, loa ở đại sảnh truyền đến thanh âm: "Mời tuyển thủ số 3 , tuyển thủ số 4 số 5 chuẩn bị ổn thỏa."

Thẩm thiếu gia yếu ớt mở miệng: "Hình như không còn kịp rồi."

"......"

Lần này 《 Tinh Quang 》là lần đầu tiên ra mắt công chúng, chế độ phát sóng trực tiếp vô cùng mới lạ dành cho giải trí trong nước này cũng đã thu hút sự chú ý của nhiều khán giả, đặc biệt là sau khi nghe tin người cố vấn chính lần này có sự tham gia của diễn viên Thẩm, người đã lâu không xuất hiện, sự nhiệt tình đã lên đến đỉnh điểm.

Sáng sớm tinh mơ, khi phòng phát sóng trực tiếp còn đang trong giai đoạn điều chỉnh, đã có một nhóm khán giả chờ đợi.

"Ô ô ô, Thẩm ca tới."

"Nơi nào có Thẩm ảnh đế nơi đó liền có ta!"

"Cách xa hai năm rốt cuộc cũng gặp được a a......"

Sau khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, máy quay bắt đầu quay. Sau đó sẽ quay cho các thí sinh đến thử giọng và tham gia tuyển chọn.

Bởi vì là sơ tuyển, tuyển thủ tiến vào cũng tương đối nhiều, từ lúc tuyển thủ đầu tiên bắt đầu, biểu diễn cạnh tranh tiết mục văn nghệ, ca hát khiêu vũ, còn có nhạc cụ, thay phiên trình diễn.

Khán giả lại có chút cảm khái:

"Có cố gắng, nhưng là không nhiều lắm."

"Cảm giác trình độ biểu hiện cũng quá giống nhau đi, không tới trình độ idol."

"Không có cảm giác rạo rực."

Một số cố vấn ngồi ở bàn hướng dẫn rõ ràng đồng ý với ý kiến ​​​​của khán giả. Những khách mời được mời tham gia chương trình này đều là những người có trình độ rất cao, trước mặt thiên vương Thẩm Lâm Kiệt tất nhiên là không cần phải nói, còn có một vị được xưng là chim sơn ca của đại lục - Giản Trân.

Ba năm sau khi ra mắt, đã giành được giải vàng trong giới âm nhạc lớn.

Thần tiên tỷ tỷ với giọng ca ngọt ngào nên cô thu được rất nhiều fans.

Đạo diễn nói: "Xin các cố vấn đánh giá thí sinh số 4".

Lần này tuyển, chia làm ba tổ. Cố vấn bình chọn tuyển thủ A là thực lực cũng không tệ lắm, cảm thấy có thể khai thác thêm, tuyển thủ B còn lại thực lực giống nhau, không có gì ấn tượng. Mặc dù buổi thử cho phép khán giả bình chọn thí sinh nổi bật nhưng quyết định mà cố vấn đưa ra vẫn sẽ tác động lớn đến sự lựa chọn.

Giản Trân cầm bút, đối diện với màn ảnh cười cười, điền B.

Nàng điền xong sau lại nhìn về phía Thẩm Lâm Kiệt, từ lúc mới bắt đầu, Thẩm ảnh đế rất ít nói, anh ngồi ở trên ghế, tư thái ưu nhã mà đoan chính, khuôn mặt tuấn mỹ cùng con ngươi thâm thúy thường thường sẽ cho người khác một loại cảm giác hết sức chăm chú.

Nhưng với thân phận đồng môn từ trước ở Tề Võ Sơn, Giản Trân biết người này kỳ thật không chút để ý, căn bản không nghiêm túc.

Đại sư huynh rất hay ra vẻ đạo mạo.(=))

Giản Trân đối với màn ảnh cười cười, ngọt ngào mở miệng nói: "Hiện chưa có thí sinh nào gây ấn tượng với chúng tôi. Thực sự rất mong chờ người tiếp theo a!."

Khán giả phòng phát sóng trực tiếp có chút kích động:

"Ô ô, tỷ tỷ thật đẹp."

"Ái ái, xem thịnh thế mỹ nhan của tỷ thật thỏa mãn a."

"Thẩm ca cũng thật soái !"

"Tại sao tôi lại cảm thấy tất cả các thí sinh đều nhợt nhạt trước mặt Thẩm ảnh đế !"

Mọi người mồm năm miệng mười nghị luận ở phòng phát sóng trực tiếp.

Rốt cuộc, ánh đèn phía trước sân khấu lại lần nữa sáng lên, có tiếng bước chân vang lên, là vị tuyển thủ tiếp theo lên sân khấu, mọi người đang đắm chìm ở khu bình luận, không quá chú ý.

Thẳng đến khi người nọ đứng yên ở trung tâm sân khấu, khom lưng: "Xin chào các vị cố vấn, tôi là Giản Tinh Xán."

Thanh âm thanh thúy, rồi lại mang theo điểm ngây thơ .

Khán giả trên màn ảnh xem qua, đều không khỏi ngây ngẩn cả người, hầu như các tuyển thủ trước tới tham gia ít nhất đều là tỉ mỉ trang điểm, giống tiểu soái ca hoặc ít nhất là nhìn thấy được sự tươi tắn đẹp trai.

Mà Giản Tinh Xán thì sao.

Cậu ăn mặc thậm chí có thể nói có điểm tùy ý, sơ mi trắng còn có quần dài tối màu. Cậu có một mái tóc màu vàng hơi bướng bỉnh, trông giống như một thành viên của gia đình hoàng gia nhưng không chính thống.

Số lượng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp tăng vọt:

"Ha ha ha, đứa nhỏ này nghiêm túc sao?"

"Không thể không nói, khiến cho tôi chú ý rồi."

"Nam nhân, cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!"

Đứng ở trên đài Giản Tinh Xán ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa, lúc nhìn đến Thẩm Lâm Kiệt ánh mắt dừng một chút, lại lần nữa chỉnh một chút ở góc áo, thật giống như tiểu bằng hữu nhìn thấy người lớn nhà mình, có chút khẩn trương.

Điểm đáng yêu này bị Giản Trân chú ý tới.

Kỳ lạ, nàng cư nhiên cảm thấy lần đầu gặp cậu trai này có điểm đáng yêu, liền mở miệng mang theo tươi cười: "Giản Tinh Xán à, cậu mang theo tài nghệ gì tới?"

Giản Tinh Xán nghiêm túc gật gật đầu: "Mang theo."

Giản Trân kiên nhẫn dò hỏi: "Mang theo cái gì nha?"

Giản Tinh Xán tròn xoe đôi mắt chớp chớp, ôn thanh nói: "Múa kiếm."

Lời này vừa thốt ra đã làm Giản Trân cùng nhóm cố vấn có chút sốc ,dù sao thì đứa trẻ này đã có khí chất rất tốt. Vẻ ngoài của cậu khiến người ta không thể nhận ra cậu là một người sử dụng kiếm.

Mọi người đều kinh ngạc hơn khi mãi cho đến hiện tại Thẩm Lâm Kiệt lại mở miệng, nam nhân dừng mắt ở trên người Giản Tinh Xán, thanh âm trầm thấp: "Vậy kiếm đâu?"

Vừa nói, mọi người mới chú ý tới trọng điểm.

Các cố vấn khác và Giản Trân mới phát hiện, nói múa kiếm, nhưng lại tay không tới a!

Giản Trân cười khẽ ra tiếng, nàng dò hỏi: "Đúng vậy, kiếm đâu, sẽ không quên mang đi chứ?"

Giản Tinh Xán đứng ở trên sân khấu, mím môi: "Mang theo."

Lúc này ngay cả người xem đều tò mò lên.

Giản Trân nghiêng đầu, một lần nữa tìm một vòng: "Ở đâu nha, vậy cậu để chỗ nào, chẳng lẽ giấu rồi?"

"Không phải." Giản Tinh Xán trung thực đứng ở tại chỗ, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mở miệng: "Trên đường bị giật mất rồi."

"......"

Edit: Má oi nó dài kinh khủng 😢😢, lười mãi giờ mới sửa xong để đăng nè...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro