8.Cậu Ấy Rất Giống Tiểu Sư Đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Trĩ Đường
Edit : Chú heo con ở Bản Đôn
**TRUYỆN CHỈ CÓ TRÊN WATTPAD**

Hiện trường nháy mắt lâm vào mảnh yên tĩnh.

Nhóm cố vấn đã nhìn quen sóng to gió lớn, nhưng vẫn bị những lời của Giản Tinh Xán làm chấn động.

Giản Trân chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, nàng ngẩn người, sửng sốt, thậm chí còn nói với một sự không chắc chắn mà nàng không nhận ra: "Thật, thật sao?"

Giản Tinh Xán gật gật đầu: "Đúng vậy."

Nhóm cố vấn và cả khán giả phòng phát sóng trực tiếp cũng ngạc nhiên không kém:

"Này cũng quá đáng đi?"

"Không phải là cậu ta quên mang rồi tìm cớ?"

'Thời bình này trên đường còn có người cướp bóc sao?"

"Quá xui rồi thì phải."

Giản Trân phản ứng lại, đầu tiên nàng cũng cảm thấy Giản Tinh Xán đang nói giỡn, nhưng khi ánh mắt rơi trên người thanh niên, cậu lại mang một vẻ mặt nghiêm túc, đứng thẳng ở trên sân khấu, thoạt nhìn một chút cũng không giống như  nói dối, nàng thử dò hỏi: "Vậy cậu đã gọi cảnh sát chưa?"

Giản Tinh Xán lắc đầu: "Vẫn chưa."

Giản Trân thật ngoài ý muốn: "Vì sao không báo cảnh sát?"

Giản Tinh Xán mím môi, mọi người ở đây cho rằng cậu muốn giải thích, cậu lại tiếp tục trung thực mở miệng: "Bởi vì sốt ruột chạy lại đây thi tuyển."

......

Không khí trầm mặc trong chớp mắt.

Tiếp theo, mấy nhóm cố vấn thậm chí đến cả đạo diễn đều không hẹn mà cùng cười lên thành tiếng.

Vì sao lại có người nói chuyện có vẻ mặt nghiêm túc nhưng mỗi lời nói ra lại buồn cười đến thế? Rõ ràng đó là câu chuyện buồn, nhưng có lẽ chỉ vì cách cậu ấy nói quá buồn cười nên họ không thấy buồn chút nào.

Khán giả lúc đầu có chút mệt mỏi, nhưng bây giờ lại sinh động hẳn lên:

"Ha ha ha ha, cười trước đãa."

"Thật xin lỗi, kiếm bị cướp thật sự rất đáng tiếc, nhưng... hahahaha!"

"Không xong, tôi bây giờ mà cười thì mười năm công đức coi như đi tong."

"Mắc gì cười, bộ các các người không có tâm sao ( buồn cười )"

Ngay trong một đám người đang cười thì trên mặt Thẩm Lâm Kiệt không có chút giễu cợt nào, người đàn ông bình tĩnh ngồi đó, ánh mắt rơi vào trên người cậu, thanh âm trầm thấp hữu lực: "Thanh kiếm mất rồi, vậy cậu định biểu diễn bằng cái gì?"

Lúc anh nói xong lời này, mọi người  nháy mắt đều thu liễm lại biểu tình vui đùa.

Anh giống như trụ cột, là một vị vua đằng sau toàn bộ sân khấu..

Giản Tinh Xán đứng tại chỗ, đôi mắt tròn xoe, cậu nói: "Tôi đã kịp thời tìm một cái vũ khí thay thế."

Thẩm Lâm Kiệt nhướng mày: "Ở đâu?"

Mọi người liền nhìn thấy Giản Tinh Xán chạy vội sang một bên, sau đó đi lên cầu thang. Cậu kéo được cây gậy từ đâu đó nhặt được. Bàn tay nhỏ trắng nõn nắm gậy gộc, ngoan ngoan ngoãn ngoãn giơ lên: "Đây nè."

"......"

Toàn trường lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.

Phòng phát sóng trực tiếp nổ tung:

"Ha ha ha ha ha tôi đau bụng ."

"Cái gì đây."

"Người khác đều ôm đàn ghi-ta tới, phong cách độc đáo thật đấy,"

"Dùng gậy gộc thay thế kiếm ha ha ha."

"Cậu ấy là tới diễn hài đi?"

Theo Giản Tinh Xán lên sân khấu, mức độ phổ biến của phòng phát sóng trực tiếp tăng lên, một lượng lớn người xem đổ vào phòng phát sóng trực tiếp và con số tăng lên với tốc độ đáng sợ. Cậu thật sự hấp dẫn càng nhiều người chú ý đến.

Giản Trân che che môi, mỉm cười: "Vậy cậu em phải dùng cái này......để biểu diễn sao?"

Giản Tinh Xán gật gật đầu: "Vâng."

Mọi người đều đang cười, cười đứa nhỏ này có chút vụng về trong cử động, chỉ có Thẩm Lâm Kiệt vẫn luôn an tĩnh nhìn, vào lúc ánh đèn chiếu xuống dưới, anh nói: "Bắt đầu đi."

Toàn bộ sân khấu lập tức an tĩnh.

Đèn tụ quang dừng ở trên người, cậu đem gậy gộc trong tay ném lên, gậy ở trên không trung xoay tròn vài cái, hấp dẫn ánh mắt làm mọi người lo lắng ngừng lại hô hấp.

Giản Tinh Xán tại chỗ bước chân xoay tròn, một tay lập tức vững vàng tiếp được.

Cây gậy trông bình thường và vụng về trong mắt người khác lại xoay tròn linh hoạt trong tay cậu. Động tác của cậu rất dứt khoát, gọn gàng và đẹp mắt.

Nụ cười trên mặt Giản Trân chậm rãi biến mất.

Thậm chí các cố vấn khác đều không tự giác ngồi thẳng người lại.

Người trên sân khấu dường như hòa với vũ khí trong tay, cơ thể vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, động tác làm góc áo như được đón gió.

Rõ ràng cậu ta chỉ mặc một chiếc áo phông bình thường, khuôn mặt giống như một thanh niên bình thường, nhưng với mỗi cử động của cậu cùng ánh sáng dịu nhẹ buông xuống dưới sân khấu, mọi người đều vô thức bị thu hút.

Cậu như một hiệp khách tự do tràn ngập ngạo khí múa kiếm giữa những cánh hoa bay lượn.

Nếu trong tay cậu thật là một cây kiếm,  kiểu gì cũng sẽ kinh tài, kiều diễm biết bao!

Cuối cùng khi cậu thu lại tư thế , hiện trường lại thập phần an tĩnh.

Giản Tinh Xán đứng tại chỗ nhẹ nhàng thở phì phò, mồ hôi chảy xuống thái dương, khuôn mặt nhỏ  trắng nõn lộ ra sắc hồng nhuận.

Yên tĩnh nửa ngày, rốt cuộc có tiếng vỗ tay vang lên.

Hiện trường nhóm cố vấn ban đầu còn có chút đùa giỡn, nhưng họ thật sự phải thừa nhận rằng họ rất sốc trước màn trình diễn của cậu.

Giản Trân mở miệng nói: " Cậu mệt à, thoạt nhìn rất mệt, không thì đem cây gậy bỏ xuống đi."

Giản Tinh Xán dừng một chút, mới nhớ tới có thể buông gậy ra, cậu khom lưng đem gậy đặt trên mặt đất.

Mặt khác các cố vấn cũng mồm năm miệng mười nói chuyện:

"Tiểu huynh đệ thực không tồi a."

"Không nghĩ tới thật sự có thể."

"Luyện thật lâu đi?"

Giản Tinh Xán nhẹ nhàng gật đầu, khom lưng với mọi người: "Cảm ơn."

Mọi người đều đang khen ngợi màn trình diễn của cậu không tồi, chỉ có Thẩm Lâm Kiệt như cũ vẫn duy trì dáng ngồi ưu nhã thoả đáng, khi Giản Tinh Xán nhìn sang thì bắt gặp được ánh mắt thâm thúy, trầm thấp đó.

Các tiết mục trước của tuyển thủ khác , Thẩm ảnh đế thậm chí không mở miệng.

Nhưng bây giờ, anh hơi nghiêng người về phía trước hỏi: "Bộ chiêu thức này cậu học ở đâu?"

Giản Tinh Xán chớp mắt, ngoan ngoãn nói: "Tôi xem người khác biểu diễn."  

Bởi vì cậu không thể dùng kiếm, thay vào đó dùng gậy, cậu chỉ có thể lâm thời biến hóa kiếm pháp để sử dụng.

Khi còn nhỏ, sư huynh bọn họ thường sẽ dẫn cậu xuống núi, đến trấn nhỏ phồn hoa ở nhân gian xem tạp kỹ biểu diễn, nên cậu có ấn tượng mơ hồ về múa gậy.

Thẩm Lâm Kiệt: "Ai biểu diễn?"

Giản Tinh Xán trung thực: "Trên đường xem người ta biểu diễn, múa côn."

"......"

Hiện trường trong nháy mắt lại yên lặng.

Trong nước từ xưa đến nay, sớm từ thời cổ đại đã có nghệ sĩ dân gian múa côn , thế không có sai, như vậy văn hóa ở cả hai thế giới là giống nhau.

Giản Trân phụt một tiếng cười ra tiếng: "Tôi có thể hỏi cậu cái gậy này từ nơi nào tới?"

Giản Tinh Xán nhìn cây gậy trên mặt đất, nhỏ giọng: "Lên sân khấu trước, người khác tìm tới đưa cho tôi."

Thẩm Dã làm mất kiếm của cậu , cho nên không biết từ nơi nào kiếm tới cho cậu cái gậy, nói gì mà gậy cùng kiếm cũng không khác nhau lắm, có thể dùng.

Đạo diễn vẫn luôn trầm mặc tiếp nhận micro, mở miệng nói: "Cái kia, bộ phận hậu cần muốn kiểm tra xem cây gậy trên tay anh chàng này có phải được lấy ra từ cây lau nhà của chúng tôi không!"

Thanh âm từ chỗ hậu cần một mạch truyền đến: "Còn mẹ nó thật là, tôi đã nói thiếu cây lau nhà mà."

"......"

Đạo diễn ánh mắt sâu kín nhìn về phía Giản Tinh Xán: "Nhớ tí một hồi đi ra ngoài, tìm hậu cần trả tiền cây lau nhà."

Giản Tinh Xán nhìn rất ngây thơ, ủy khuất nói: "Đã biết."

Một màn nhạc đệm này, đều bị camera truyền xuống dưới, được truyền tới phòng phát sóng trực tiếp, loại cảnh này thường không xuất hiện nhưng lần này lại được tiết lộ bất ngờ cho khán giả.

Một loạt bình luận ồn ào xen nhau:

"Ha ha ha ha ha ta cười."

"Đây là cái hài kịch gì vậy, coi sướng cả người."

"Sao đứa nhỏ này lại trông ngây thơ đến thế!"

"Tôi buổi sáng ở văn phòng đã phải  nghẹn cười rất vất vả, cứu mạng."

Giản Trân đáy mắt cũng ngậm cười, nàng đối với Giản Tinh Xán có hảo cảm kỳ lạ, liền phá lệ cho cậu cơ hội: "Cậu còn có tài nghệ khác không?"

Giản Tinh Xán liền ngẩn người: "Còn muốn tôi biểu diễn thêm sao?"

Cậu không có chuẩn bị nhiều như vậy.

Giản Trân gật gật đầu, nàng nói: "Cậu vừa mới biểu diễn múa gậy rất tốt, không nghĩ tới cậu thoạt nhìn không giống người học võ, lại có tài nghệ như vậy, cậu còn có sở trường đặc biệt khác không?"

Hiện trường lâm vào trầm tư một lát, lúc mọi người đang nhìn chăm chú vào, cậu suy nghĩ cũng đã lâu, rốt cuộc chậm rãi nghẹn ra một câu: "Tôi còn rất biết leo cây."

Giản Trân hoang mang.

Giản Tinh Xán lại rất nghiêm túc, cậu vốn có huyết mạch linh miêu, cho nên đặc biệt leo trèo rất giỏi, đừng nói là leo cây, có cao vạn trượng thì đối với cậu vẫn như đất bằng, nhảy nhót lung tung cũng không thành vấn đề.

Giản Trân cười ra tiếng: "Cậu còn có sở trường đặc biệt này?"

Giản Tinh Xán nghiêm túc gật gật đầu.

Giản Trân nghĩ nghĩ nói: "Nhưng mà nơi này không có cây cổ thụ đặc biệt cao cho cậu leo, cậu vẫn nên nghĩ ra sở trường khác mà cậu có thể biểu diễn trên sân khấu đi, giống như màn múa gậy vừa rồi, chúng tôi và mọi người đều rất thích, còn có loại nào khác không?"

Giản Tinh Xán bị hỏi đến nghẹn họng.

Cậu được trải nghiệm ở nhân gian rất ít, ký ức sâu nhất vài lần cũng chính là cùng đám sư huynh bọn họ đi xem phố hoa cùng tạp kỹ biểu diễn.

Mà tạp kỹ biểu diễn gì, cậu đều không nhớ rõ lắm.

Giản Trân thấy cậu chần chờ, liền nói: "Nếu như không có vậy thì quên đi."

Giản Tinh Xán lại ngẩng đầu nói, ánh mắt thanh thuần, thực nghiêm túc nói: "Có."

Giản Trân ngạc nhiên rồi lại chờ mong nói: "Cái gì?"

Nàng vốn dĩ cho rằng Giản Tinh Xán sẽ nói là ca hát hoặc là khiêu vũ gì đó, hay năng khiếu gì đó.

Ai biết Giản Tinh Xán lại sau nghiêm túc suy tư, ngoan ngoan ngoãn ngoãn mở miệng nói: "Ta còn có thể dùng ngực đập vỡ tảng đá lớn."

"......"

Đây là buổi ra mắt của《 Tinh Quang 》, chỉ với một buổi sáng, ở weibo các hotsearch lại thay phiên làm mới, có người tò mò click mở, vốn tưởng rằng sẽ có chủ đề hot về tuyển thủ tài ba nào đó, lại không nghĩ rằng hot search lại là:

# Tuyển thủ Tinh Quang bên đường bị đoạt kiếm #

# Huyết mạch chính thống của Tôn Ngộ Không còn tồn tại #

# Ngực đập vỡ tảng đá lớn #

Quần chúng ăn dưa đến sau đang không rõ chân tướng, lại nhìn thấy đề tài kỳ lạ vậy đều là một loạt ha ha ha ha

"Tuy trông ngốc nghếch nhưng lại dễ thương không thể giải thích được"

"Từ lúc cậu ấy lên sân khấu tôi đã cười không ngừng nghỉ."

"Tôi cần biết cậu ấy là aiii."

"Để xem ai dám thi leo cây chơi gậy với cậu ấy."

"Tôi vốn dĩ đang buồn, hiện tại tâm tình đã khá hơn nhiều."

"Tiểu bảo bối nhất định phải đậu a!"

.....

Bây giờ là thời gian nghỉ giải lao sau hậu trường.

Vài vị cố vấn đều đang chuẩn bị trở lại  phòng nghỉ của họ.

Giản Trân cùng Thẩm Lâm Kiệt song song đi ở trên hành lang, nàng để mái tóc dài xõa trên vai rơi xuống, mặt mày mang theo ôn nhu: "Buổi sáng hôm nay,  muốn thấy được một tuyển thủ đặc biệt không phải nhiều đâu."

Thẩm Lâm Kiệt nhàn nhạt lên tiếng.
"Cậu Giản Tinh Xán kia thật ra không tồi."

Giản Trân vén tóc mái, cười cười: "Anh cũng thấy thú vị phải không, xem ra tới anh cũng phải chú ý đến."

Thẩm Lâm Kiệt thong thả ung dung mở miệng: "Cô cũng đối với cậu ấy vừa lòng?"

Giản Trân lắc đầu nói: "Kỳ thật tài nghệ biểu diễn không tính là đặc biệt ưu tú , ta đương nhiên cũng không thật vừa ý, chỉ là......"

Thẩm Lâm Kiệt ghé mắt xem nàng.

Giản Trân mỉm cười nói: "Cậu ấy lúc múa gậy, tuy động tác tương đối vụng về, nhưng thật ra lại làm tôi rất hoài niệm, nhớ rõ năm đó tiểu sư đệ luyện võ cũng rất lười biếng, mỗi lần kiểm tra công khóa, cũng luôn là người luyện kém nhất."

Thẩm Lâm Kiệt bước chân dừng lại, bóng dáng cùng sườn mặt đều bị ánh sáng hành lang có chút tối tăm che đi, như ngọn núi cao bất động, thâm trầm mà trang nghiêm.

Giản Trân tươi cười chậm rãi biến mất, cặp mắt kia luôn mỉm cười cũng nhiễm vài phần ưu thương: "Nếu tiểu sư đệ còn ở đó, hẳn là cũng lớn giống thế."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro