Lời thì thủ thỉ nồng nàng bên tai
Biết đâu gặp gỡ là tiễn biệt
Tay cầm dao tự đâm vào lòng ngực
Bình minh thiêu đốt màn đêm
Viết đến cuối cùng chỉ thấy nhạt nhòa
Hạ bút toàn thấy ưu phiền không thôi
Cười người yêu hận quá si mê
Đến tận cùng chỉ còn một nữa trái tim này
Ta nghe thấy hai bên bờ năm tháng
Cái ôm lạnh hơn cả gió tuyết
Tại sao lại phải sóng vai ?
Như đom đóm gặp nhau trong đêm tối
Chiếm giữ trái tim làm mồi lửa
Ngoài hiên chưa đêm mà lòng đã nặng trĩu
Như thiên thân lao vào ôm ánh lửa
Đôi mắt được tô điểm bởi trăng sao
Lại chất chứa đầy ly và biệt
Người không màng lưu luyến còn ta lại tình nguyện
Chỉ vì một ánh nhìn
Người quay đi ta tác thành
Từ biệt còn hơn bên nhau triền miên
Cớ sao, không cam lòng !
Người nói hương nguyệt quế vương trên mái tóc
Nào bằng bông tuyết giữa hai vầng trán
Ta nói bàn thạch giữa chốn rừng sâu
Phản chiếu bóng trăng giữa mặt hồ
Vì đom đóm mà nguyện làm bóng đêm vĩnh hằng
Trời càng về đêm, lòng càng rối bời
Ôm lấy ánh trăng tự sưởi ấm tấm thân mình
Chỉ trách hoa đã nở rộ đầy thành
Chỉ trách trời đã chưa vào đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro