bertie bott

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tags: au-harry potter setting, au-hogwarts, fluff, christmas fluff.

a/n: dặ sốp đọc HP chắc cũng cỡ 4-5 năm trước gòi nên có vấn đề gì mọi người góp ý sốp sửa ạ.😭

                                        ——

"Đừng lo lắng quá, chắc chắn là bồ sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ," Đức Duy nói, khoác tay quanh vai Thành An. "Mình mà có thể, mình đã đưa bồ theo rồi, nhưng—"

"Không sao đâu," em ngắt lời, vòng tay quanh cổ tay Đức Duy và siết nhẹ để an ủi. "Chỉ vài ngày thôi, mình sẽ ổn mà." Em mỉm cười với bạn mình, hy vọng khả năng ngoại cảm của Đức Duy—khả năng cảm nhận khi Thành An đang nói dối—sẽ không hoạt động lần này.

Đức Duy nhìn em một cách kỹ lưỡng nhưng không nói gì. Khi cậu quay đi, Thành An thở phào nhẹ nhõm. Em không muốn Duy lo lắng, vì chẳng phải lỗi của cậu khi chuyến đi mà gia đình Thành An giành được trong một cuộc thi phát thanh là chuyến đi dành cho cặp đôi. Em không thể trách bố mẹ khi họ quyết định sẽ đi, họ đã làm việc vất vả để em có thể học hành, và điều cuối cùng em muốn là không làm hỏng kế hoạch của hai người. Họ đã hỏi liệu em có ổn với việc trải qua Giáng Sinh tại Hogwarts không, và Thành An biết rằng chỉ cần em hơi do dự, bố mẹ sẽ lập tức hủy chuyến đi và đưa em về nhà, vì vậy em đã mỉm cười và nói với họ rằng thực ra em đang định hỏi họ rằng liệu em có thể ở lại trường không, vì thế mà mọi thứ hoàn hảo.

Nhưng sự thật thì hoàn toàn khác. Giáng Sinh luôn là kỳ nghỉ yêu thích nhất của em và trong tâm trí Thành An, nó không thể tách rời khỏi nhà và gia đình, xem những bộ phim Giáng Sinh ngớ ngẩn với một cốc sô-cô-la nóng trong tay và mèo Ny nằm trên đùi. Em hy vọng ít nhất một trong những người bạn của mình sẽ ở lại trường, nhưng hy vọng đó nhanh chóng tan biến khi em kiểm tra danh sách trong phòng sinh hoạt chung và không nhìn thấy cái tên quen thuộc nào. À, có một cái nhưng đó là người mà Thành An chưa bao giờ trò chuyện cùng, vì vậy cũng không có ý nghĩa gì lắm.

Như thể có thể đọc được suy nghĩ của em, Đức Duy lại lên tiếng:

"Mình thấy anh Minh Hiếu cũng ở lại Hogwarts."

"Suỵt!" Thành An thì thầm, liếc quanh để chắc chắn không ai nghe thấy. "Anh ấy ở đây, nhưng... Chúng mình chưa từng trò chuyện. Anh ấy thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của mình," em thêm vào với vẻ mặt ủ rũ.

Trần Minh Hiếu thì, tóm lại, thực sự rất tuyệt vời. Anh ấy hơn Thành An hai tuổi và vô cùng ngầu. Anh là đội trưởng đội Quidditch của Slytherin trong hai năm trước khi quyết định tập trung vào việc học và từ bỏ nó. Quyết định từ chức của anh gây sốc cho các thành viên Slytherin, những người đã quen nhìn thấy cúp vàng trong tay đội của họ. Anh cũng là một trong những học sinh xuất sắc nhất, liên tục giành được điểm và khi nói đến thuốc giải độc và thảo dược, anh chính là là một thần đồng. Ai cũng biết tên anh, các giáo viên đôi khi lấy anh làm ví dụ cho những học sinh khác, nhưng dù nổi tiếng thế nào, anh vẫn giữ cho mình một vòng tròn bạn bè rất nhỏ. Điều đó dẫn đến một vài lời đồn và Thành An từng nghe được rằng Minh Hiếu đã được đề nghị vị trí Huynh Trưởng, nhưng anh từ chối vì lý do mà chỉ mình anh biết. Thành An không chắc lời đồn đúng đến mức nào, nhưng em có thể chọn tin vào điều đó chỉ bằng cách nhìn Minh Hiếu. Anh đi qua các hành lang với sự tự tin lặng lẽ đến mức việc dám từ chối cụ Dumbledore chắc chắn là điều anh có thể làm. Vì vậy, khi xem xét tất cả những điều đó, không có gì ngạc nhiên khi Thành An đang nuôi dưỡng một sự yêu mến khổng lồ dành cho anh. Em cũng khá chắc chắn rằng một nửa học sinh cùng lớp của mình cũng đang ở trong tình trạng giống vậy. Sẽ có điều gì đó vô lý nếu họ không như thế.

"Chính xác!" Đức Duy nói, kéo Thành An ra khỏi những suy nghĩ của mình. "Đây là cơ hội hoàn hảo để bồ làm quen với anh ấy! Khiến anh ấy phải lòng bồ, bồ giỏi việc đó lắm!"

"Ai da, nhưng bé Duy à," Thành An thở dài, dừng bạn lại và dùng tay ôm lấy mặt bạn. "Bồ là người duy nhất mình yêu, không ai có thể thay thế." Em véo má Đức Duy, khiến cậu thụi một cái vào vai em.

"Bồ thật là tồi tệ, biết không?"

"Eh." Thành An nhún vai. "Bồ sẽ nhớ mình chứ."

Khuôn mặt Đức Duy hơi xịu xuống nhưng cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, đảo mắt và nhăn mặt.

"Bồ mơ đi."

Họ vừa đi được vài bước thì Đức Duy dừng lại, nắm lấy cổ tay Thành An.

"Mình thật sự sẽ nhớ bồ," cậu nói với ánh mắt gần như hối lỗi. "Mình thật tiếc vì không thể đưa bồ theo, mình có thể hỏi bố mẹ xem có thể ở lại không—"

"Duy, không." Thành An lắc đầu. "Bồ đã không gặp em trai trong suốt một năm, mình không muốn cướp mất điều đó. Nhé? Mình sẽ ổn, nghiêm túc đấy. Có thể mình sẽ gói quà chiếc giường của bồ và tất cả những thứ bồ không mang theo, ai biết được?"

Đức Duy trông hoảng hốt đến mức Thành An không thể không phá lên cười, và em phải kéo cậu vào đại sảnh, xách theo hành lý bằng tay còn lại. Tất cả các học sinh đã tập hợp ở đó, xếp hàng và hào hứng trò chuyện với nhau, và tiếng cười của Thành An tắt ngấm khi em tưởng tượng đại sảnh sẽ trông trống trải thế nào khi bọn họ rời đi. Đức Duy bám sát cạnh em và từ chối đứng vào hàng cho đến khi Thành An thề với cậu một lần nữa rằng em sẽ ổn, nhưng ngay cả khi đã bước về phía cửa, Đức Duy vẫn liên tục liếc nhìn Thành An với vẻ lo lắng và vẫy tay điên cuồng, la hét (khiến các giáo viên không vui) rằng cậu sẽ gửi một con cú ngay khi cậu đến chỗ em trai mình.

Tòa đại sảnh nhanh chóng trống trơn, tiếng đóng cửa vang dội trong màng nhĩ  Thành An khi cậu học sinh cuối cùng khuất bóng. Em luôn biết ngôi trường này vô cùng to lớn, nhưng chỉ đến lúc này em mới thực sự cảm nhận được điều đó, khi kéo lê đôi chân nặng nề qua các hành lang tối tăm hướng về hầm. Đôi mắt em ngấn lệ và một cảm giác nghẹt thở gặm nhấm cổ họng khi em cố gắng thử (và thất bại) không tự thương xót chính mình.

Thành An bước vào phòng sinh hoạt chung, ngừng lại để hít một hơi thật sâu và lau nước mũi vào tay áo. Hôm nay thật tồi tệ, em cảm thấy buồn và cô đơn, và em nghĩ có thể nếu em ép mình đi ngủ sớm, ngày mai ông trời sẽ thưởng cho em điều gì đó bớt tồi tệ hơn ít nhất một nửa.

Đôi mắt em mờ đi vì nước mắt nên khi nghe thấy một tiếng ho nhẹ từ chiếc ghế bành cạnh lò sưởi, em mới nhận ra sự hiện diện của một người khác trong phòng. Thành An kêu lên, chớp mắt một cách luống cuống và nhanh chóng lau nước mắt, nhìn về phía lò sưởi. Và rồi em lại kêu lên lần nữa vì người vừa chứng kiến cơn khủng hoảng nhỏ của em không ai khác ngoài Trần Minh Hiếu, ngày tồi tệ nhất đời em, thực ra, em nên dự đoán được điều đó, vận rủi luôn bám chặt lấy Thành An không buông. Minh Hiếu chỉ lật qua lật lại cuốn sách trong lòng, mắt nhìn xuống, và Thành An nhận ra anh đang cố lịch sự, cho em thời gian để bình tĩnh lại, vì vậy em nhanh chóng chà xát mắt một lần nữa và âm thầm nguyền rủa bản thân vì không mang theo khăn tay.

"Oh," em nói, cố gắng làm giọng nói của mình nghe như bình thường. "Em không biết có ai ở đây, xin lỗi."

"Không sao đâu," Minh Hiếu trả lời, hơi liếc nhìn em rồi lại nhìn xuống cuốn sách của mình. "Em ổn chứ?"

"Em?" Thành An giả vờ ngạc nhiên và bật cười ngắn. "À vâng, không sao đâu, chỉ là bên ngoài trời rất lạnh. Dù sao thì, em nên—"

"Muốn ngồi đây với anh không?" Minh Hiếu hỏi, chỉ tay vào lò sưởi. "Anh nghĩ ký túc xá của chúng ta vẫn chưa được sưởi ấm, nên nếu không muốn bị đông cứng thì đây là nơi duy nhất."

"Ồ." Thành An gật đầu và lê bước đến gần. "Nếu không phiền thì em ngồi đây được không?"

"Ổn mà," Minh Hiếu nói, đóng cuốn sách lại. "Không sao đâu, anh đã đọc xong rồi. Tên anh là Minh Hiếu, còn em?"

Em biết chứ, Thành An nghĩ, và em yêu anh vãi. Nhưng em không thể nói vậy, ít nhất là chưa thể, vì vậy thay vào đó em chỉ nói:

"Em là An."

Em đưa tay ra; một phản xạ đơn giản mà em thực hiện khi giới thiệu bản thân. Thành An hối hận ngay lập tức, khi Minh Hiếu nhìn tay em như thể không chắc phải làm gì với nó, nhưng trước khi Thành An có thể bối rối rụt tay lại và giả vờ như mình chỉ đang duỗi người, Minh Hiếu đã bắt lấy tay em. Làn da của anh mềm mại, cái bắt tay chắc chắn, và Thành An cảm thấy mình dần lún sâu hơn.

"Rất vui được gặp em." Minh Hiếu lịch sự, buông tay Thành An ra (bé An suýt đã rên rỉ).

"Hân hạnh ạ," Thành An đáp, mỉm cười e thẹn. Có lẽ ở lại trường cũng không quá tệ, ngay cả khi sau cuộc trò chuyện ngắn vừa rồi, Minh Hiếu lại cầm cuốn sách lên, rõ ràng đã nói dối về việc đã đọc xong để tôn trọng cảm xúc của em.

"Anh đang đọc gì vậy?" Thành An buột miệng hỏi trước khi em kịp nhận ra.

Minh Hiếu nâng cuốn sách lên để em có thể nhìn thấy bìa, không cần trả lời thực sự.

Thành An nghiêng người về phía trước, nheo mắt đọc các chữ cái lấp lánh trong ánh lửa. "Những Cây Ăn Thịt Trên Thế Giới?" em đọc to và nhìn lên khuôn mặt Minh Hiếu. "Anh là sinh viên năm bảy mà? Em tưởng Những Cây Ăn Thịt là sách bắt buộc cho sinh viên năm sáu."

Khóe miệng Minh Hiếu nhếch lên như thể đang cố nén một nụ cười. Anh đặt cuốn sách xuống, lắc đầu.

"Anh là sinh viên năm bảy, đúng vậy, nhưng các kỳ thi N.E.W.T sắp đến và anh đang đọc lại tất cả."

"Chờ đã," Thành An thốt lên, nhìn Minh Hiếu với vẻ mặt kinh hoàng. "Ý anh là tất cả sao?"

Lúc này em mới nhận ra sự hiện diện của đống sách bên cạnh ghế của Minh Hiếu. Trong bóng tối của phòng, khó mà phân biệt được các tiêu đề nhưng cuốn sách nằm trên cùng trông giống như Một Ngàn Loại Thảo Dược và Nấm Ma Thuật. Em nhận ra tấm bìa quen thuộc đó bởi vì em nhìn thấy nó mỗi sáng, khi mở mắt quyển sách còn đang giữ chân bàn cạnh đầu giường của em.

"Thật... đáng kinh ngạc," Thành An nói, ngồi xuống thảm và dò theo các tiêu đề sách của Minh Hiếu bằng ngón tay. "Ý em là, giờ em khá chắc chắn anh không có thật, nhưng vẫn rất ấn tượng."

Ở đâu đó trên đầu em, Minh Hiếu cười khúc khích.

"Việc học rất quan trọng, An à."

"Ồ, em biết. Tự nhiên nghĩ đến bài kiểm tra của chính mình thấy cũng hơi đáng sợ," Thành An thở dài không vui, chống cằm lên lòng bàn tay và nhìn chăm chú vào cuốn sách. "Vì anh, kiểu như, người giỏi nhất về môn Độc Dược và Thảo Dược nhưng vẫn còn ôn tập rất nhiều."

Em không nhận ra rằng lời mình nói đã khiến Minh Hiếu trở nên lặng lẽ thế nào cho đến khi anh lần nữa lên tiếng, giọng nói của anh nhẹ nhàng và có phần e dè.

"Làm thế nào mà em biết anh giỏi những môn đó?"

"Ai cũng biết điều đó!" Thành An vẫy tay. "Nó giống như sự thật hiển nhiên rằng đội Quidditch của Slytherin là xuất sắc nhất và mọi người đều lén lút ra ngoài hầm dưới Cây Liễu Roi để hôn hít."

"À, um," Minh Hiếu gãi gãi sau gáy, nhìn xuống đầu gối của Thành An khi tiếp lời: "Em sắp có kỳ O.W.L. vậy nên chúng ta có thể học chung. Hoặc anh có thể làm gia sư cho em nếu em muốn."

Thành An ngạc nhiên, quyết định không nhắc đến việc Minh Hiếu sẽ không còn ở Hogwarts vào năm tới. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ làm tâm trạng em trở nên tồi tệ hơn.

"Dạ chắc chắn rồyyyy," em nói bằng tất cả sự vui vẻ em có thể tập hợp được. "Thật tuyệt vời, cảm ơn anhhh!"

Minh Hiếu lẩm bẩm điều gì đó nghe như "không có gì" và quay lại với quyển sách của mình, giữ nó cao đến mức Thành An chỉ còn thấy được phần trán của anh. Sự yên tĩnh trong phòng sinh hoạt làm Thành An cảm thấy không thoải mái, đến mức em đợi một lúc trước khi đứng dậy và giả vờ ngáp dài.

"À, em nghĩ là em sẽ đi ngủ," em thông báo về phía trán của Minh Hiếu. "Chúc Hiếu ngủ ngon!"

"Ngủ ngon," Minh Hiếu lẩm bẩm lại, vẫn giấu mình sau quyển sách.

Ngay khi Thành An bước vào ký túc xá, lòng em lại nặng trĩu. Nhìn thấy những chiếc rương trống và những chiếc giường được sắp xếp cẩn thận làm em nhớ bạn bè và gia đình của mình vô cùng. Em rũ bỏ áo choàng và thay đồ ngủ trước khi trèo lên giường. Thành An biết giấc ngủ sẽ không đến sớm, nhưng em không có tâm trạng làm gì khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào trần nhà và cố gắng không nghĩ về việc mọi người đang vui vẻ như thế nào khi không có mình. Em tự hỏi liệu Minh Hiếu có thấy vui khi ở phòng sinh hoạt không, và có vẻ như em là một đứa trẻ ồn ào, dù sao thì sự yên bình và tĩnh lặng chưa bao giờ nằm trong từ điển của em.

Em không biết bản thân đã nằm ủ rũ bao lâu nhưng cánh cửa đột ngột mở ra khiến em suýt chút nữa nhảy dựng lên. Nhanh chóng nâng người lên bằng khuỷu tay, nheo mắt nhìn về phía cửa. Ánh sáng chói đến nỗi Thành An chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng mờ mờ, tay theo phản xạ ngay lập tức với tới cây đũa phép.

"Nếu em cố gắng không làm phép lên anh," cái bóng lên tiếng bằng giọng nói cọc cằn quen thuộc. "Anh sẽ rất cảm kích."

Thành An đứng sững người, không nói nên lời khi nhìn Minh Hiếu tiến lại gần, cái chăn quấn quanh vai kéo lê sau lưng, khiến anh trông như một đứa trẻ đang giả làm hoàng tử. Minh Hiếu dừng lại trước chiếc giường bên cạnh Thành An và chỉ vào nó, tay còn lại đang giữ chặt cái gối dưới cánh tay.

"Người thường ngủ ở đây là ai?" anh hỏi.

"Duy," Thành An đáp và Minh Hiếu gật đầu hài lòng.

"Anh biết Duy," anh nói như thể điều đó giải thích mọi thứ, rồi ném cái gối lên giường. Thành An nhíu mày, miệng há hốc. Em không hề biết Đức Duy và Minh Hiếu quen biết nhau và em khá chắc chắn rằng mình tường tận tất cả bạn bè của Duy. Và em chắc chắn sẽ nhớ nếu Duy nói rằng cậu ấy là bạn với Trần mẹ nó Minh Hiếu.

"Anh... anh đang làm gì ở đây?" em hỏi khi cuối cùng tìm lại được giọng nói của mình, nhìn Minh Hiếu khi anh tựa mình vào giường của Đức Duy, thở phào kéo chăn lên đến ngực.

"Chỉ còn chúng ta trong ký túc xá," anh nói, vươn tay điều chỉnh cái gối. "Không có lý do gì để tăng thêm công việc cho lũ gia tinh. Em có phiền không?"

"Không!" Thành An lắc đầu nhanh chóng. "Em không phiền chút nào!"

"Được rồi."

Minh Hiếu rúc xuống giường với một tiếng thở dài nữa và rồi nằm yên. Một lúc lâu, Thành An chỉ nằm nghiêng nhìn đống chăn với hình dạng mơ hồ, tự hỏi liệu Minh Hiếu đã ngủ chưa thì anh lại lên tiếng:

"Anh định đến Công Tước Mật vào ngày mai. Em có muốn đi cùng không?"

"C-có ạ!" Thành An kêu lên, vấp váp lời nói. Em biết rằng cơ hội để Minh Hiếu dành thời gian cho em trong hoàn cảnh khác là rất ít, vì vậy nếu đây là cơ hội duy nhất để em ở bên người mình thích và hiểu thêm về anh, em chắc chắn sẽ không từ chối. Thành thật mà nói, em sẵn sàng làm bất kỳ việc gì chỉ cần là Minh Hiếu muốn. (thêm đứa này dại trai)

"Okey," Minh Hiếu chỉ nói vậy. "Chúc em ngủ ngon, bé An."

"Chúc Hiếu ngủ ngonnn!" Thành An đáp lại và nếu em dành cả giờ tiếp theo để nằm trên giường và cười như một kẻ điên vì Minh Hiếu gọi em là bé An, thì em sẽ biến thành thằng dở hơi mất.

Sáng hôm sau, Thành An thức dậy với tâm trạng tuyệt vời. Minh Hiếu vẫn ngủ, cuộn tròn và thở nhẹ, và mặc dù đôi tay Thành An ngứa ngáy muốn chụp ảnh, em cũng không dám mạo hiểm khiến mình trông giống như một kẻ rình rập. Vì vậy, chọn cách hoàn toàn không đáng sợ, em đợi vài phút chỉ để ngắm Minh Hiếu trước khi đánh thức anh. Nếu em nghĩ rằng Minh Hiếu khi ngủ thật đẹp trai, thì Minh Hiếu khi vừa tỉnh dậy lại ở một cấp độ đẹp trai khác hoàn toàn. Anh nhăn mặt khi Thành An lén lút rời giường và đi nhẹ nhàng đến bên cạnh, đặt tay lên vai Minh Hiếu và nhẹ nhàng lay anh dậy. Minh Hiếu nhăn nhó và kêu ca khi Thành An nói rằng đã sáng rồi, anh nắm chặt chăn với một tiếng rên rỉ mặc cho Thành An cố gắng kéo chúng ra. Vào một khoảnh khắc, anh vươn tay ra đụng vào khi em đang cố gắng gỡ những ngón tay cứng đầu ra khỏi chăn, và điều đó thật sự làm trái tim Thành An tan chảy. Em lùi lại, nhanh chóng mặc áo choàng và ra khỏi phòng để lấy chút gì đó cho cả hai.

Thật vui khi thấy Đại Sảnh đã được trang trí cây thông Giáng sinh, cây lớn nhất đứng trên Bàn Cao, những cây nhỏ hơn được đặt ở các góc phòng. Những bông tuyết khổng lồ, nặng nề đang từ từ rơi xuống từ trần nhà nhưng chúng biến mất trước khi kịp chạm vào bất cứ thứ gì. Những ngọn nến chưa thắp sáng lơ lửng giữa các bàn, hầu hết đều trống ngoại trừ nhà Gryffindor. Điều hợp lý là khi hầu hết mọi người đi nghỉ lễ, họ sẽ không cần phải dọn tất cả các bàn nhưng việc nhìn thấy bàn của Slytherin không có những gương mặt quen thuộc, thân thiện xung quanh khiến em cảm thấy kỳ lạ.. Thành An lắc đầu, quyết tâm không nghĩ về điều đó lúc này. Em bước đến bàn của Gryffindor và lịch sự gửi lời chào đến vài giáo viên và học sinh đang dùng bữa sáng. Em lấy một nắm khăn ăn và quấn quanh vài lát bánh mì nướng cùng với một số loại rau củ, quyết định thêm một khối phô mai sau một lúc suy nghĩ. Em nhét tất cả vào túi và trở về phòng ký túc xá.

Minh Hiếu đã tỉnh dậy, nhưng anh vẫn ngồi trên giường với vẻ mặt không vui, đôi mắt sưng húp và những vết hằn từ gối nhuộm má anh thành màu đỏ. Thành An phải cắn môi để ngăn bản thân không với tay xoa má anh và phân tâm bằng cách đặt thức ăn lên tủ đầu giường rồi ngồi xuống cạnh Minh Hiếu.

"Không có cà phê à?" Minh Hiếu cất giọng khàn khàn, nhìn vào những món ăn Thành An mang về. "À không, anh xin lỗi," anh thêm vào khi Thành An mở miệng định trả lời. "Sáng sớm anh thường mơ màng, điều đó không được tốt lắm. Cảm ơn em đã mang bữa sáng cho chúng ta."

"Không có gì ạ!" Thành An mỉm cười tươi rói. "Em không mang theo dao, vì vậy—"

"Không sao đâu," Minh Hiếu nói, lấy đũa phép từ tủ đầu giường. Anh vung đũa, lầm bầm gì đó dưới hơi thở, và các loại rau cùng khối phô  bắt đầu bay lơ lửng trong không khí, tự cắt thành từng lát mỏng gọn gàng.

"Đù," Thành An thốt lên đầy ngạc nhiên khi tất cả các nguyên liệu rơi xuống trên những lát bánh mì nướng.

"Chuyện nhỏ thôi mà," Minh Hiếu nói, nở một nụ cười nhẹ nhàng. Anh cất đũa phép đi và ra hiệu cho Thành An dùng bữa.

Họ ăn trong im lặng; Thành An vẫn còn cảm giác như đang mơ khi Minh Hiếu dành thời gian cho em và em sợ rằng mình sẽ nói sai điều gì đó, còn Minh Hiếu rõ ràng là một người gắt ngủ và sẽ không thể hoạt động nếu không có cà phê. Thành An chờ Minh Hiếu ở phòng sinh hoạt chung khi anh trở về phòng ký túc xá để thay đồ, và gần như lại thốt lên khi Minh Hiếu xuất hiện với chiếc khăn quàng cổ dày nhất, mềm mại nhất mà Thành An từng thấy, trông anh đẹp trai vô cùng.

Thời tiết trở nên tồi tệ hơn theo mỗi bước chân của họ. Lúc đầu, tuyết rơi vẫn còn dễ chịu, lượn lờ xung quanh và lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhưng không lâu sau, bầu trời trở nên u ám và gió thổi mạnh đến mức suýt làm Thành An ngã. Cả hai kiên trì tiến bước, gần như uốn mình làm đôi với cơn bão tuyết. Gió quật vào mặt mạnh đến nỗi họ phải nheo mắt để nhìn rõ, cả hai gần như không nhận ra khi mình đã đến được ngôi làng.

"Em có muốn vào trong, làm ấm người một chút không?" Minh Hiếu hỏi, hét lên qua cơn gió và hất cằm về phía một cửa hàng bên phải họ.

Thành An nhìn vào biển hiệu treo trên cửa và cảm thấy hai má nóng bừng. Minh Hiếu đang chỉ vào Quán Trà của Bà Puddifoot, nổi tiếng nhất ở Hogwarts vì là nơi trú ẩn của các cặp đôi hạnh phúc và điểm đến số một của các buổi hẹn hò lãng mạn. Đừng có ngu ngốc, em tự nhắc nhở trong đầu, anh ấy không mời mày đi hẹn hò đâu, chỉ là anh ấy lạnh và đây là nơi gần nhất để ngồi xuống.

"Bé An?" Minh Hiếu thúc giục, nhảy từ chân này sang chân khác để làm ấm người. "Em nghĩ sao?"

"À, em xin lỗi," Thành An nói, hai má nóng bừng thêm. "Chắc rồi, vào trong thôi."

Chuông cửa kêu vang, thông báo sự xuất hiện của họ khi Minh Hiếu đẩy cửa vào. Quán trà vắng vẻ, chỉ có Bà Puddifoot nhảy về phía họ, vừa lải nhải về thời tiết vừa lo lắng giúp họ phủi sạch tuyết khỏi áo choàng. Thành An cảm thấy răng mình đánh lập cập đến mức em cảm thấy tự ti và cố gắng nói lời xin lỗi, nhưng Bà Puddifoot chỉ lắc đầu và kéo hai đứa đến một bàn khuất xa cửa cửa ra vào và gần lò sưởi đang rực lửa.

"Ta sẽ mang cà phê cho hai bạn trẻ," bà nói, giúp Thành An ngồi vào ghế. "Miễn phí. Và cả chăn nữa! À," bà tặc lưỡi khi Minh Hiếu cố phản đối. "Ta không thể để hai đứa bị cảm lạnh trong quán của ta."

Bà quay lại quầy bar, lầm bầm điều gì đó dưới hơi thở và ném ánh mắt lo lắng về phía Thành An và Minh Hiếu, người đang cuộn tròn trong ghế của mình, nhét những ngón tay cứng đờ, lạnh giá vào người.

"Whoa," Thành An cười khi cảm giác ấm áp dần trở lại cơ thể mình. "Tuyệt dời."

Minh Hiếu nhăn mặt. "Xin lỗi, anh không ngờ thời tiết lại tồi tệ như vậy."

"Không, đâu phải lỗi của anh! Và không có gì đâu, thậm chí nó còn vui nữa, em chắc chắn rằng việc sống sót qua cơn bão tuyết sẽ khiến chúng ta gần gũi hơn," Thành An lập tức ngậm miệng khi nhận ra mình vừa nói gì.

Minh Hiếu nhìn em với vẻ mặt kì lạ, nhưng trước khi Thành An kịp bình luận gì thêm, Bà Puddifoot đã quay trở lại bàn, mang theo hai tách cà phê nóng hổi. Bà đặt chúng trước mặt Thành An và Minh Hiếu và một lần nữa từ chối nhận tiền, rồi trở về quầy bar để bận rộn với công việc của mình.

Minh Hiếu ôm tách cà phê, thở phào nhẹ nhõm. Các khớp xương của anh đỏ ửng và Thành An có thể thấy những đốm da gà trên cổ tay anh. Em muốn đưa tay ra và sưởi ấm tay Minh Hiếu bằng những ngón tay của mình, nhưng em khá chắc chắn rằng tất cả những gì em đạt được sẽ là một Minh Hiếu hoảng hốt.

"Ôi, điều này thật tuyệt vời," Minh Hiếu rên rỉ khi nhấp một ngụm cà phê. "Em nên thử của mình đi, nó sẽ làm ấm người ngay."

Thành An gật đầu và uống một vài ngụm cà phê (em ghét cà phê và ghét phải uống nó mà không có ít nhất năm thìa đường và cực nhiều sữa, nhưng em không muốn Minh Hiếu cười nhạo mình), nhắm mắt lại khi cảm giác ấm áp lan tỏa từ cổ họng và tràn ra khắp cơ thể.

"Vậy, An," Minh Hiếu đột ngột nói. "Kể anh nghe. em làm gì ở Hogwarts trong kỳ nghỉ Giáng Sinh?"

Thành An khẽ dựa vào ghế, nhìn vào làn khói vẫn bốc lên từ tách cà phê của mình. Trong một khoảnh khắc, em đã quên đi việc ba mẹ và bạn bè đã bỏ lại em ở trường, giờ đây cảm giác chua xót lại ùa về, làm cổ họng em nghẹn lại. Em không chắc rằng Minh Hiếu có đọc được tâm trạng của mình từ gương mặt hay không, nhưng dường như đã nhận ra điều gì đó, bởi vì anh ấy hắng giọng và nói:

"Chúng ta không cần phải nói về chuyện đó. Thay vào đó, em có thể kể cho anh về, um... Ny? Anh nghĩ vậy?"

Đầu Thành An lập tức ngẩng lên.

"Anh biết tên mèo của em?"

Có thể là do cái lạnh, nhưng đầu của Minh Hiếu đỏ hồng hơn so với những gì Thành An đã nhớ.

"Ừ, Duy đã cho anh xem bức ảnh một lần."

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Thành An hỏi, quan sát gương mặt Minh Hiếu một cách cẩn thận. "Ý em là, anh và Duy? Em không biết hai người quen nhau."

"Anh, uh," Minh Hiếu ho vào tách cà phê của mình và nhấp thêm một ngụm nữa. "Anh đã làm quen với cậu ấy khoảng hai tuần trước. Anh có một câu hỏi cho cậu ấy nhưng không quan trọng lắm, cậu ấy là một người tuyệt vời nhưng. Không phải gu của anh, nên em không cần cảm thấy, anh không biết nữa, bị đe dọa."

"Tại sao em phải???"

"Hai đứa không... phải người yêu à? Anh xin lỗi, đây không phải việc của anh."

"Không, Duy là bạn thân nhất của em nhưng," Thành An hít một hơi thật sâu. "Cũng không phải gu của em."

"Ồ," là tất cả những gì Minh Hiếu nói, nhưng Thành An có thể thề rằng nhìn anh có vẻ hài lòng.

"Vậy thì, về Ny," Thành An bắt đầu và tiếp tục kể cho Minh Hiếu về việc em tìm thấy mèo Ny ở một cửa hàng bán đồ cho thú cưng và cách em năn nỉ ba mẹ cho phép em đưa chú mèo con về nhà. Bằng cách nào đó, không biết thế nào, câu chuyện đó dẫn đến việc em kể về chuyến đi của ba mẹ và cách em ước mình có thể trải qua kỳ nghỉ cùng họ nhưng lại vui vì họ có cơ hội nghỉ ngơi sau những ngày làm việc vất vả. Có điều gì đó từ Minh Hiếu khiến những câu chuyện cứ tuôn chảy ra khỏi miệng Thành An. Anh không ngắt lời và không có vẻ gì là nhàm chán với những gì em kể, ngược lại, anh có vẻ quan tâm đến cuộc sống của Thành An ở nhà và hỏi rất nhiều câu hỏi, thậm chí cười đùa với những câu chuyện cười ngớ ngẩn của em.

"Dù sao đi nữa," Thành An thở dài lần cuối cùng khi em uống thêm một ngụm cà phê và nhận ra tách cà phê của mình đã trống rỗng từ vài phút trước. "Em thực sự vui cho ba mẹ, thật đấy. Em chỉ đang tự làm mình buồn thôi."

Bàn tay của Minh Hiếu đặt trên bàn run nhẹ như thể anh đang cố gắng để không di chuyển nó. "Không có gì là ngớ ngẩn khi An nhớ họ cả," anh nói, nghe có vẻ chân thành và tốt đẹp đến mức làm cho khóe mắt Thành An bắt đầu cay cay. Em sẽ phải tự làm phép cho chính mình nếu khóc trước mặt Minh Hiếu (một lần nữa, não em phản bội nhắc nhở), vì vậy em nói điều đầu tiên nảy ra trong đầu mình:

"Điều em thực sự nhớ là tạo video."

Chết tiệt. Tuyệt vời, não của tao.

"Video gì?" Minh Hiếu hỏi, vẫy tay gọi Bà Puddifoot và yêu cầu một tách trà thảo dược khi bà xuất hiện bên cạnh họ.

"À, Hiếu không phải là Muggle, đúng không?" Thành An mỉm cười với anh. "Có một thứ gọi là YouTube—"

"Anh biết về cái đó," Minh Hiếu cắt lời, giọng điệu có vẻ vô cùng tự hào. "Bọn anh đã học về nó trong nghiên cứu Muggle."

"Đúng rồi." Thành An gật đầu và cảm ơn bà Puddifoot khi bà đưa em một tách trà. "Em có một kênh của riêng mình, không lớn lắm nhưng em thích chơi yoyo, thi thoảng em đăng video với các kỹ năng yoyo và những thứ đại loại vậy."

Minh Hiếu đang nhìn em qua tách trà như thể anh đang cố gắng hiểu rõ những gì Thành An vừa nói.

"An có dùng phép để chơi yoyo không? Ý anh là, em có đăng video với, kiểu như, các loại thuốc độc và những thứ tương tự?" anh hỏi, khiến Thành An lắc đầu.

"Không ạ, không hẳn. Về lý thuyết, em có thể, vì các kênh của phù thủy sẽ được chặn với Muggles, nhưng..." em ngừng lại, xoa xoa gáy. "Em không giỏi điều chế thuốc lắm. Đừng cười mà!" em kêu ca khi Minh Hiếu ngửa đầu lên và cười phá lên.

"Nhưng thật đáng yêu!" Minh Hiếu nói và Thành An cảm thấy má mình nóng lên. "Vậy An chỉ... chơi yoyo rồi quay video thôi sao?"

"Vâng ạ. Nghe có vẻ không quá đặc biệt, nhỉ?"

"Thú vị mà!" Minh Hiếu nói với một nụ cười. "Kênh của An là gì, có lẽ anh nên tự mình kiểm chứng xem sao."

"Em tuyệt đối không nói cho Hiếu đâu!" Thành An nói và họ dành vài phút tiếp theo tranh cãi qua lại về vấn đề đó.

"Hiếu có thể giúp em làm một video vào ngày nào đó," bé An thốt ra, ngay lập tức hối hận khi thấy Minh Hiếu nhìn mình với vẻ ngạc nhiên. "Hiếu rất giỏi về làm phép và... em không biết nữa, có thể sẽ rất vui đấy?" em yếu ớt đề nghị.

"Anh sẽ suy nghĩ về điều đó," Minh Hiếu hứa. "Ồ, nhìn kìa." anh hất cằm về phía cửa sổ bên cạnh họ. "Anh nghĩ thời tiết đang tốt lên."

Họ dùng nốt trà và khoác lên mình áo choàng, cảm ơn Bà Puddifoot trước khi bước ra khỏi quán. Thời tiết đẹp đến nỗi Thành An gần như không thể nhớ nổi trận bão tuyết trước đó nếu không phải cái lạnh buốt vẫn đang tạt vào mặt nhắc nhở em. Mọi thứ xung quanh họ được bao phủ bởi một lớp tuyết dày, lấp lánh dưới ánh mặt trời như những hạt kim tuyến. Các ngôi nhà được trang trí bằng đèn Giáng Sinh và vòng nguyệt quế, trông giống như bước ra từ thiệp Giáng Sinh, và khi họ đi sâu hơn vào làng, Thành An không thể ngăn bản thân kéo tay áo của Minh Hiếu, chỉ anh xem những món đồ trang trí đẹp đẽ thu hút sự chú ý của em.

Cuối cùng cũng đến được Công Tước Mật, cửa hàng đông đến mức họ phải xếp hàng chờ trước khi cố gắng chen vào bên trong. Dù lý do duy nhất của Thành An cho chuyến đi này là để làm bạn đồng hành với Minh Hiếu, nhưng khoảnh khắc em bước vào cửa hàng, sự cám dỗ từ đồ ngọt trở nên quá lớn và em bắt đầu chất đầy giỏ của mình với những loại kẹo và sô cô la yêu thích, nhiều đến mức vài cục kẹo bắt đầu trượt xuống sàn.

"Hiếu có biết em vừa nhớ ra gì không?" Thành An hỏi khi họ ra khỏi cửa hàng. Em lôi cây kẹo đường ra khỏi túi và nhìn nó với ánh mắt hoài niệm. "Trang trí cây thông Noel."

"Nhưng chúng ta có cây thông ở trường mà," Minh Hiếu nhắc nhở.

"Vâng, nhưng không giống vậy, các giáo viên trang trí chúng bằng phép thuật, không phải sao? Em nghĩ nó không có ý nghĩa gì lắm vì tất cả đều là giả. Nó không giống như việc tự tay ta làm."

"Hmm, nếu An đã nói vậy," Minh Hiếu ậm ừ nhưng vì nhìn anh không có vẻ thuyết phục lắm, nên Thành An tiếp tục.

"Hiếu chưa từng làm thế ư? Không gì tuyệt vời hơn việc trang trí cây thông cùng với bạn bè trong khi nghe nhạc Giáng Sinh. Đó là một truyền thống yêu thích của em," Thành An nói, một nỗi buồn bất chợt làm nghẹn cổ họng em.

Minh Hiếu không trả lời, vì vậy họ tiếp tục tiến về trường, trò chuyện về những môn học và giáo viên yêu thích. Trong những ngày tiếp theo, hai người chỉ đơn giản là đi chơi, đôi khi cùng những sinh viên khác cũng ở lại trường đón Giáng sinh, nhưng Thành An nghĩ em là người hạnh phúc nhất thế gian khi mà Minh Hiếu hỏi liệu em có muốn đi chơi cùng nhau không, chỉ hai đứa thôi. Em bất ngờ nhận ra rằng Hiếu không hề đáng sợ như em đã nghĩ, có thể nói, Hiếu là một trong những người tốt bụng, vui tính nhất mà Thành An đã may mắn gặp được trong những năm học của mình. Họ sẽ cùng nhau dùng bữa và đôi khi, giữa các bữa ăn, họ chơi Quidditch (Minh Hiếu thậm chí đã dạy em một vài trò hay ho và đảm bảo cứu Thành An khỏi bị ngã khi em cố thử những pha nguy hiểm hơn, vì rõ ràng anh rất tuyệt vời trong việc sử dụng bùa bay), và vào buổi tối, họ chỉ ngồi lại trong phòng sinh hoạt chung, Thành An nằm dài trên sàn, tìm kiếm những trick chơi yoyo mà em có thể đưa vào các video của mình, trong khi Minh Hiếu cuộn tròn trên ghế bành, ôn tập cho các kỳ thi. Có thể hơi ngớ ngẩn, nhưng buổi tối là khoảng thời gian yêu thích nhất của Thành An trong ngày. Em có thể tưởng tượng rằng chỉ có hai người họ trong trường, chỉ có hai người trên cả nước, chỉ có hai người trên thế giới. Em có thể tưởng tượng rằng Minh Hiếu thực sự đã chọn đón Giáng Sinh cùng em và tất cả là của họ. Em có thể tưởng tượng rằng hai người đã quen biết từ lâu và điều đó đến với em thật dễ dàng, vì việc ở cạnh Minh Hiếu mượt mà đến mức em thực sự cảm giác như thể họ đã làm điều này trong nhiều năm.

Thành An thích dành trọn thời gian cho Minh Hiếu đến nỗi em gần như quên sạch nỗi buồn của mình, ít nhất là cho đến bữa tiệc đêm Giáng Sinh. Có điều gì đó khi nhìn vào những chiếc ghế trống khiến ngực em nhói đau, ngay cả khi Minh Hiếu hét ầm lên khi bánh quy phù thủy của anh nổ tung cũng không thể khiến em mỉm cười. Em im lặng một cách bất thường, suy nghĩ về gia đình và bạn bè của mình và tự hỏi liệu họ có nhớ em không. Minh Hiếu cố gắng khiến em vui lên khi họ quay lại phòng sinh hoạt chung nhưng Thành An không muốn cảm xúc của mình ảnh hưởng đến anh vì vậy đã viện cớ đau đầu và lên giường sớm, hy vọng rằng ngủ một giấc đầy đủ có thể giúp em bớt khổ sở hơn.

Khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau, điều đầu tiên em nhận thấy là giường của Minh Hiếu trống trơn. Theo những gì Thành An biết, không ai có thể khiến Minh Hiếu tỉnh giấc vào sáng sớm, nên trong một giây ngắn ngủi, em chắc chắn rằng Minh Hiếu có lẽ đã bực bội với em, rằng anh quá mệt mỏi với sự buồn rầu của Thành An đến mức anh quyết định về lại ký túc xá của mình, nhưng rồi có tiếng nhạc phát ra từ phòng sinh hoạt chung và em nhanh chóng bật dậy khỏi giường, nghiêng đầu để nghe rõ hơn. Đó là phiên bản remix Giáng Sinh bài "It's Beginning to Look a Lot Like Christmas" của Michale Bublé và sau khi quen biết anh vài ngày, Thành An chắc chắn đến chín mươi chín phần trăm rằng Minh Hiếu chỉ phát bài này khi anh bị dính Lời Nguyền Độc Đoán. Thành An xỏ chân vào dép bông và nhẹ nhàng đi đến phòng sinh hoạt chung.

Trong một khoảnh khắc, em quên khuấy Minh Hiếu, vì khi đẩy cửa vào, ánh mắt em dồn cả vào cây thông Noel chiếm phần lớn căn phòng. Nó rất to, ít nhất cũng phải bằng cây trong Đại Sảnh, và mát mắt đến nỗi Thành An - còn đang ngái ngủ, phải chớp mắt vài lần để làm quen với màu sắc rực rỡ đó.

"H-Hiếu?" em hỏi nhỏ, dáo dác nhìn quanh phòng để tìm bạn của mình.

Đột nhiên, cây thông bắt đầu chuyển động, trước khi Thành An kịp hét lên, đầu của Minh Hiếu đã lấp ló giữa những cành cây.

"Chào buổi sáng, bé An!" anh nói, gỡ mình khỏi cây thông với một tiếng thở dài lớn.

"Gì đây Hiếu?"

"À, không phải An đã nói muốn trang trí cây thông Noel sao, vì vậy," Minh Hiếu nhún vai, hướng cằm xuống cây thông. "An thấy đó. Tự do làm điều bé thích."

"Nhưng..." Thành An tiến lại gần anh, nhìn vào đống đồ trang trí dưới gốc cây. Em vừa nhìn đã biết, rõ ràng rằng chúng không phải được mua từ cửa hàng. Hiếu đã dùng băng dính để gắn các quả cầu len (có thể là trộm từ Quang Anh - học sinh Slytherin khác ở chung phòng ký túc với Thành An và sắp sửa thành bồ bịch của Đức Duy - bạn thân em) làm thành những món đồ trang trí, và khi Thành An cầm thử một cái, em nhận ra Minh Hiếu cũng đã thu thập một số vật dụng ngẫu nhiên khác như Cầu Gợi Nhớ (có thể là của những học sinh khác quên mang theo) hoặc những viên kẹo đựng trong giấy gói đầy màu sắc. Tất cả chúng đều được lồng một sợi dây mảnh, tạo hình thành các vòng tròn nhỏ. Thành An cuối cùng cũng có thể rời mắt khỏi những món đồ trang trí để nhìn lên Minh Hiếu và khi thấy quầng thâm đậm màu dưới mắt anh, em nhận ra Hiếu đã dành phần lớn đêm qua để tìm kiếm và thu thập từng món đồ đó rồi đính chúng vào những sợi dây, biến tất cả thành đồ trang trí. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến trái tim em rung lên từng hồi.

"Hiếu làm tất cả...cho em ư?" em thì thầm, cố gắng hết sức để không rơi nước mắt.

"Anh biết đống này không giống những gì An đã tưởng tượng, nhưng An đã nói rằng việc dùng phép lên chúng sẽ không còn ý nghĩa, vì vậy anh phải sáng tạo," Minh Hiếu lẩm bẩm, gãi gãi sau gáy.

"Hic đây... là điều đáng yêu nhất mà ai đó từng làm cho em," Thành An thì thầm và rồi, em không nghĩ nhiều, nhảy lên ôm chầm lấy cổ Minh Hiếu, ôm anh với tất cả sức lực cụa một em pé. "Cảm ơn Hiếuuu."

"K-không có gì," Minh Hiếu nói khi Thành An cuối cùng cũng buông anh ra. "Thực ra cũng không có gì cả, chỉ... An biết đấy. Anh muốn bé An có một Giáng Sinh thật vui vẻ."

Thành An chỉ nhìn anh, cảm xúc lẫn lộn ôm lấy khiến em không nói nên lời, và sự im lặng của em rõ ràng đã khiến Minh Hiếu lo lắng, anh đung đưa chân và nói:

"À, anh... anh không có quà cho An vì, um. Anh không có đủ thời gian để chuẩn bị kịp, nhưng anh có thể là khách mời trong video của An, nếu lời mời vẫn còn hiệu lực? Anh biết đó là một món quà tệ nhưng—"

"Hoàn hảo," Thành An cuối cùng cũng lên tiếng. Minh Hiếu dần tiến về phía em và vì nước mắt khiến tầm nhìn của Thành An mờ đi, nên phải mất một lúc em mới nhận ra rằng trên tay Minh Hiếu là một vòng cây tầm gửi.

"Ồ, cái đó..." Thành An hít vào.

Minh Hiếu lẩm bẩm gì đó, mặt anh đỏ bừng khi đặt vòng tầm gửi lên đầu Thành An (anh cúi đầu và Thành An biết hình ảnh đó sẽ mãi mãi lưu lại trong tâm trí em) rồi thì thầm: "Giáng Sinh an lành."

Anh áp môi lên má bé An và nhanh chóng lùi lại, cẩn thận quan sát nét mặt của em. Gần đến mức Thành an cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể anh và ngửi thấy mùi nước hoa kỳ quặc mà anh đã đặt trên bàn của Duy vào đêm qua, và anh đẹp đến nỗi Thành An hành động mà không kịp suy nghĩ. Em nắm chặt cổ áo của Minh Hiếu và rướn người về phía anh, hôn nhau. Đó là một nụ hôn trong sáng, chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng Thành An vẫn chuẩn bị tinh thần để bị mắng hay cú đấm nào đó, nhưng Minh Hiếu không làm bất kỳ điều nào kể trên. Anh đáp lại nụ hôn, mỉm cười khi bé An tách ra.

"hieu oi?" em thì thầm, nhìn chằm chằm vào nụ cười của Minh Hiếu với sự bối rối.

"Không có gì, chỉ là. Duy đã đúng. Việc ở lại trường mùa Giáng Sinh là một ý tưởng tuyệt vời," anh nói, kéo kéo áo ngủ của Thành An rồi hôn nhẹ lên đầu mũi em. "Giáng Sinh an lành, bé An."

"Giáng Sinh an lành, anh Hiếu," Thành An đáp lại, nhón chân kéo anh vào một nụ hôn khác, trọn vẹn hơn.

end

———
chạp này iem viết hơn 2 tuần mới xong, 7.7k từ, dài hơn tiramisu nữa =))) mọi người đọc rùi cho sốp xin ý kiến nhíe, iu mọi ngừi ặ.

hum nay sốp đi gặp bé khang và bé kiều, chỉ mún nói là khang ơi em yêu anh😭🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro