Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Karmeut

--- Không hề liếc nhìn người chữa bệnh đang rời đi, hoàng tử ngồi trên ghế sofa trong khi ôm con quạ trong tay.

"...Có phải Hoàng tử Luwellin là người đã bắt cóc Rainelle không?"

"---Ừ. Rất ngu ngốc và táo bạo. Ta đã tự mình đến đây."

"Tại sao? Có vẻ như không có lý do gì để Hoàng tử Luwellin bắt cóc con quạ cả."

Karmeut không trả lời. Lờ đi ánh mắt của Namuel, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt ve má con quạ bằng ngón trỏ. Anh cảm nhận được cảm giác những chiếc lông mềm mại lướt qua đầu ngón tay anh và hơi ấm của cơ thể cô, nhưng cô không thức dậy như anh mong đợi.

Rainelle, người đang nhắm mắt thở nhẹ nhàng, đang ngủ mà không biết gì về suy nghĩ của Karmeut.

"Luwellin lấy Rainelle để làm gì không quan trọng, quan trọng là hắn đã bắt đi người ta yêu nhất. Như vậy, chẳng phải ta nên đòi lại nhiều hơn sao?"

Hoàng tử gần như không kiềm chế được bản thân. Nhìn thấy sát ý trong đôi mắt vàng lần nữa, Namuel trong lòng thở dài ngắn ngủi.

---Có thể nói đây là lần đầu tiên Karmeut thể hiện nhiều cảm xúc như vậy với người khác. Có lẽ nếu ai đó biết Karmeut dù chỉ một chút nhìn thấy anh ta bây giờ, họ sẽ ngây người nhìn chằm chằm trong khi mở miệng.

Tuy nhiên, Namuel thì không. Đúng hơn là khi nghe nói hoàng tử muốn nhận được nhiều sự quan tâm, Namuel đã nhíu mày. Và sau khi suy nghĩ một lúc, anh đặt câu hỏi.

"---ngài định làm gì?"

"Chỉ có một cách giải quyết tranh chấp khi có hai người thức tỉnh cùng một lúc."

Người pháp sư gật đầu nhẹ khi nghe những lời đó.

"Ngài đang nói về Bozcourt sao."

Khi có nhiều hơn một người thức tỉnh cùng lúc và không bên nào sẵn sàng từ bỏ quyền kế vị thì sẽ có Bozcourt. Trận đấu được tuyên bố bằng tiếng hú của họ trong hình dạng sói và dưới sự giám sát của hoàng đế, những cá nhân thức tỉnh sẽ chiến đấu trong một trận chiến đẫm máu trong hình dạng sói cho đến khi một trong số họ chết.

Vì lẽ đó, không có chỗ cho các quý tộc làm những việc xảo quyệt từ phía sau trong suốt trận đấu. Đó cũng là một phương pháp để biết ngay ai có dòng máu sói mạnh hơn trong Hoàng gia, vì vậy đây là phương pháp phải được thực hiện nếu có từ hai người thức tỉnh trở lên.

Mặc dù có một cách chắc chắn như vậy, nhưng lý do nó bị trì hoãn cho đến bây giờ là vì sự chưa thức tỉnh của Karmeut mà nó sẽ xảy ra nếu đột nhiên tiết lộ rằng Karmeut đã thức tỉnh. Tất nhiên, hầu hết các quý tộc sẽ nhanh chóng thay đổi thái độ.

Nhưng tất nhiên, những người trung thành với Luwellin có thể gây ra hỗn loạn trong Đế quốc. Họ thậm chí có thể gây ra một cuộc nổi dậy, điều mà Karmeut với tư cách là đại hoàng tử muốn tránh.

Ngoài ra, nếu bị lộ ra sớm, Karmeut có thể phải đối mặt với nguy cơ bị ám sát từng giờ một trong Hoàng cung.

...Nếu điều đó xảy ra, không chỉ Karmeut, mà cả Rainnelle cũng có thể gặp nguy hiểm, nên đó là tình huống mà anh muốn tránh.

Dù Luwellin có ích kỷ, kiêu ngạo và bạo lực đến đâu, hắn vẫn là một chàng trai không biết cách chăm sóc người dân của mình.

...đó là lý do tại sao họ tấn công anh trong bóng tối, và không thể nào những nhân vật như vậy lại không gây ra vấn đề.

Điều đó rất có thể xảy ra, vì vậy lý tưởng nhất là bóp cổ Luwellin trong khi từ từ loại bỏ những người đó, nhưng...

Ánh mắt anh rơi vào con quạ, mỏ con quạ khẽ co giật khi cô cuộn tròn và nhích ngày càng gần cơ thể anh. Cô dường như đang mơ.

Anh tự hỏi cô đang mơ thấy gì. Anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu con quạ khi cô cuộn tròn, cơ thể thư thái của cô dựa vào anh. Sự ấm áp trở lại với đôi mắt vàng của anh.

"—Con quạ đó có đặc biệt đến vậy không?"

*Gocd nhìn của Namuel

Theo quan điểm của Namuel, đó là một câu hỏi hợp lý.

Tất nhiên không thể phủ nhận rằng con quạ đủ thông minh để ta muốn nghiên cứu nó. --nhưng ta không thể hiểu tại sao ngài ấy lại tức giận đến thế.

Nếu thú cưng yêu quý của bạn bị thương nặng, bạn sẽ tức giận. Nhưng liệu có đủ lý do để tức giận đến mức đó?

Nếu hành động tức giận đủ nguy hiểm đến tính mạng thì Namuel có thể trả lời 'không'.

Có rất nhiều quạ. Nó có thể không giống nhau, nhưng nếu bạn muốn nuôi thú cưng, bạn có thể nuôi bao nhiêu tùy thích.

Vị pháp sư không thể hiểu tại sao Đại hoàng tử, người có thể kiếm được nhiều động vật quý hiếm nhất có thể, lại nổi giận vì một con quạ như vậy.

Chẳng phải nó giống như thái độ tức giận khi người mình yêu phải chịu một điều khủng khiếp sao?

Nghĩ đến điểm đó, Namuel lắc đầu.

...ý tưởng vớ vẩn gì vậy...? Nhưng có chuyện gì với hoàng tử vậy?

Không biết rằng mình đã gần đến gần sự thật, vị pháp sư chờ đợi câu trả lời.

"-Ừm. Ta rất yêu quý em ấy. Em ấy đã giúp tôi đến được đây nên ta muốn bảo vệ em ấy."

Đại hoàng tử nói ngắn gọn với giọng kiên quyết, bày tỏ ý chí không đưa ra giải thích gì thêm khi ôm Rainelle sâu hơn trong vòng tay.

Đôi mắt anh sáng lên khi anh cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của con quạ

Karmeut nhìn xuống Rainelle và hít một hơi thật sâu. Anh ta lần lượt nhìn con quạ và Namuel, rồi miệng anh ta mím thành một đường thẳng. Sau một lúc im lặng, anh ta mở miệng nói với pháp sư với đôi mắt sáng ngời như thể vừa đưa ra một quyết định lớn.

"Hầu tước, ta có thể để Rainelle ở lại với ngươi một lát được không?"

"...ngài ổn chứ?"

Câu hỏi của Namuel rất hợp lý. Xem xét thái độ của hoàng tử, việc giao con quạ trong tình trạng hiện tại cho người khác là điều không thể tưởng tượng được. Nhưng hoàng tử đột nhiên nói rằng sẽ giao lại con quạ cho anh. Đôi mắt vị pháp sư nửa ngạc nhiên nửa bối rối.

"----có việc khẩn cấp hơn việc chăm sóc Rainelle lúc này."

"Ý ngài là Bozcourt?"

"Sẽ tốt hơn nếu tuyên bố điều đó càng sớm càng tốt."

Pháp sư gật đầu. Về mặt chính trị mà nói, anh không biết đâu là quyết định đúng đắn nhất, nhưng đây là phán quyết đến từ một người có năng lực, kiên trì tranh giành ngai vàng dù không hề thức tỉnh. Là người thiếu kinh nghiệm, thà im lặng còn hơn đưa ra lời khuyên.

"—Thần sẽ thay ngài chăm sóc nó thật tốt, thưa Điện hạ."

"Hãy thề với ma thuật của ngươi. Hãy thề rằng dù có chuyện gì xảy ra, ngươi sẽ bảo vệ con quạ duy nhất của ta miễn là ngươi có thể và sẽ không làm hại nó."

Nghe những lời đó, Namuel cau mày. Một pháp sư tuyên thệ với ma thuật tương đương với lời thề của một linh mục với Chúa.

Hành vi của Karmeut, ngẫu nhiên ra lệnh cho anh tuyên thệ như vậy là thô lỗ, nhưng đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vào người pháp sư lại hoàn toàn nghiêm túc. Namuel thở dài một hơi khi hoàng tử trông như thể sẽ không bao giờ giao con quạ hay rời khỏi chỗ ngồi của mình nếu vị pháp sư không tuyên thệ lời thề đó.

"...Thần thề với ma thuật rằng thần sẽ bảo vệ con quạ duy nhất của Đại hoàng tử chừng nào có thể, và thần sẽ không làm hại nó."

Nhưng tốt nhất thì đó chỉ là một con quạ. Việc bảo vệ con quạ hay không làm hại nó không phải là điều quá khó khăn nên dù rất khó chịu và đó là một lời thề vô lý nhưng giọng nói của thầy phù thủy không hề tỏ ra do dự.

Khuôn mặt cứng nhắc của Karmeut dịu lại trước lời thề đó. Sau đó, anh cẩn thận đưa con quạ cho Namuel với đôi tay có vẻ lo lắng rằng con quạ có thể thức dậy vì cử động.

Namuel cũng cẩn thận đón con quạ vào lòng. Chớp mắt chậm rãi trước nhiệt độ cơ thể nóng hơn anh tưởng, người pháp sư nhìn bóng lưng hoàng tử khi anh rời khỏi phòng.

* Góc nhìn của người thứ 3

Karmeut đang sải bước đi một mình trên hành lang rộng của Cung điện Hoàng gia. Những người hầu và hiệp sĩ hộ tống phải theo sau anh cố gắng bước nhanh để bắt kịp anh ta, nhưng họ không thể.

Đó là bởi vì Karmeut toát ra một bầu không khí im lặng như thể anh ta đang nói với mọi người rằng không ai được phép đến gần anh ta, nên họ chỉ có thể đi theo ở một khoảng cách nhất định.

*cộp cộp*

Karmeut bước những bước nhẹ nhàng trên hành lang. Trong chớp mắt, người ở đó không còn là con người nữa mà là một con sói khổng lồ với bộ lông vàng óng phấp phới.

Tiếng thở hổn hển vang lên từ khắp nơi. Những người canh gác hành lang đóng quân ở mọi khoảng cách nhất định đều cứng đờ như tượng, trong khi những người hầu dọn dẹp hành lang cùng với những người đi theo cũng nhìn con sói vàng với vẻ mặt lạnh lùng.

Đó là Đại hoàng tử được biết là chưa thức tỉnh.

Anh ta là người đã chiến đấu với Luwellin để giành lấy ngai vàng bằng những phẩm chất vượt trội của mình dù không đánh thức được dòng máu sói.

Và rồi, bây giờ, Đại hoàng tử lạnh lùng, thông minh và rộng lượng với đồng bào của mình đã biến thành một con sói.

Nhận được những ánh mắt đầy ngạc nhiên và vui mừng, con sói vàng nhẹ nhàng lắc lắc cơ thể.

Bộ lông vàng dài vừa phải của nó đang đung đưa nhẹ nhàng mỗi khi cơ thể nó lắc lư. Nó đẹp như cánh đồng lúa mì tỏa sáng dưới ánh nắng mùa thu.

Con sói khịt mũi một chút. Đôi mắt sáng ngời của anh, trông như thể đã thu được ánh sáng mặt trời, đang nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, rồi anh bắt đầu giảm tốc độ.

Chậm rãi nhưng với những bước chân trang nghiêm, anh bước ra khỏi hành lang. Con sói vàng đi ra một trong những khu vườn của cung điện hít một hơi dài rồi chậm rãi thở ra.

Sau đó, khi mọi người đi theo con sói đang nhìn nó, nó ngẩng đầu lên và hú lớn.

Tiếng hú của con sói vàng lan rộng trong không khí và làm rung chuyển Cung điện Hoàng gia, đủ lớn để rung nhẹ cửa sổ gần đó, nhưng đó không phải là một tiếng kêu khó chịu.

Tiếng hú của một sinh vật được mệnh danh là thống trị đó có sức mạnh khiến những người xung quanh phải quỳ gối.

Tiếng hú tựa như đang tự hào hét lên: "Hãy ra đây nếu ngươi không phải là kẻ hèn nhát vì có ta ở đây" khiến những người đang quỳ gối nhìn con sói kinh hãi phải nuốt nước bọt.

Luwellin sẽ đến chứ?

Anh là thành viên của Hoàng gia và được coi là người có dòng máu sói mạnh nhất trước đây. Vì vậy tất nhiên anh ấy sẽ xuất hiện ở đây để đáp lại lời kêu gọi của Bozcourt.

Đã bao lâu rồi? Tiếng hú của con sói, vốn đang hú với vẻ tự tin, đột ngột dừng lại. Sau đó, hắn quay đầu lại nhìn vào một điểm.

"Grrrhh..."

Đó là một con sói nhỏ hơn con sói vàng một chút. Mái tóc vàng óng của nó, chắc hẳn đã từng tỏa sáng rực rỡ, nay đã bạc màu và mất đi nhiều độ bóng. Những sợi tóc trắng mọc đây đó như những sợi tóc bạc của con người.

Như muốn nói lên thời gian trôi qua, phần quanh mắt nó đã nhăn nheo và vùng da quanh mõm cũng mất đi độ đàn hồi hơi xệ xuống, nhưng con sói chỉ nhìn con sói màu vàng với đôi mắt sáng rực là đủ. làm lu mờ vẻ ngoài của nó.

Con sói già khụt khịt. Đó là một hành động mà con người không thể hiểu được là nó đang cố gắng tìm hiểu thứ gì đó hay thứ gì khác, nhưng đối với con sói vàng thì có vẻ khác.

Con sói vàng hơi cứng đờ, thè lưỡi ra như đang căng thẳng và lo lắng, liếm mõm một cái. Thấy vậy, con sói già khịt mũi.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, con sói già biến mất và một bóng người xuất hiện. Vị hoàng đế đội chiếc vương miện lộng lẫy trên đầu nhìn chằm chằm vào con sói vàng với vẻ mặt tò mò rồi mở miệng.

"Bozcourt sao?"

Sói gật đầu. Sau đó anh ngồi tại chỗ, ưỡn ngực nhìn hoàng đế. Đó là một thái độ có thể nói là trang nghiêm, nhưng hoàng đế dường như không nghĩ như vậy.

Đúng hơn là, hoàng đế mỉm cười một chút và mở miệng khi ông nheo mắt.

"Nhưng chúng ta nên làm sao bây giờ? Không biết có phải có người đánh hắn hay không, nhưng Tam hoàng tử hiện tại đang dưỡng thương, hiện tại không thể tham gia Bozcourt."

Ông nói 'ai đó', nhưng đôi mắt của hoàng đế lại bối rối. Người cai trị Đế quốc, người giả vờ như không biết mặc dù biết tất cả mọi thứ, nhìn chằm chằm vào con trai mình và nói tiếp.

"Nhưng ta có thể thấy được quyết tâm của con. Khi xét thấy Luwellin đã bình phục, trân Bozcourt sẽ diễn ra. Cho đến lúc đó, ta sẽ cấm mọi thủ đoạn. Mọi quý tộc sẽ bị giám sát, và nếu xét thấy họ vi phạm mệnh lệnh của ta, ta sẽ coi đó là hành động xúc phạm hoàng đế và sẽ trừng phạt họ theo đó."

Họ sẽ phải nhận hình phạt thích đáng. Không cần phải nói, hình phạt dành cho những kẻ xúc phạm hoàng đế còn tàn nhẫn hơn nhiều so với những gì có thể nói. Vì lẽ đó mà những người đang quan sát xung quanh đều cứng đờ không dám cử động, nhưng con sói vàng lại không giống vậy.

Con sói vẫy đuôi và nheo mắt thỏa mãn, sau đó con sói biến hình.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro