Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Luwellin

"-Ai vậy!!"

Giọng của Luwellin cao lên đột ngột khi anh bị làm phiền khi đang vui vẻ. Sau khi giọng nói đầy khó chịu của anh vang lên, một câu trả lời vang lên từ ngoài cửa.

"Xin thứ lỗi, thưa Điện hạ. Ngài Buffelos đã đến thăm."

"----!! Mời vào!"

Cánh cửa mở ra với một tiếng cạch và một người đàn ông bước vào. Đó là một người đàn ông phong bộ với bộ râu màu xám, trông khoảng cuối năm mươi và đầu sáu mươi.

Như thể tuyên bố: "Thần là một pháp sư", người đàn ông mặc một chiếc áo choàng sang trọng và đội một chiếc mũ rộng vành, vừa cười vừa vuốt râu xuống.

"Thần xin kính chào vị hoàng đế tiếp theo của Đế quốc Wolfric."

"...bây giờ ngài đang giễu cợt ta phải không, ngài Buffelos? Ngài không thấy vết thương trên cánh tay ta sao?"

Luwellin đáp lại bằng giọng sắc bén, dường như bị xúc phạm bởi từ 'hoàng đế tiếp theo', nhưng Buffelos chỉ mỉm cười nhẹ và lắc đầu.

"Làm sao thần có thể nói dối với vị hoàng đế tiếp theo chứ?"

"Ngài xem...!! Vết thương này là do tên khốn Karmeut lai gây ra! Sao hắn dám cắn vào tay ta?! Hắn đã che giấu sự thật rằng hắn đã thức tỉnh!!"

Sự tức giận lên đến đỉnh điểm, nhưng Luwellin vẫn không quên xưng hô với Buffelos bằng kính ngữ . Buffelos, một trong những trưởng lão của Ma Tháp, là một người đàn ông đáng được hoàng tử kính trọng, cả về tuổi tác lẫn tầm ảnh hưởng.

...và trên hết, Luwellin rất cần sự giúp đỡ của ông.

"Điện hạ, đừng bi quan về điều đó. Vẫn chưa có gì được quyết định cả. Bozcourt vẫn chưa bắt đầu và chúng ta không còn chút thời gian nữa phải không?"

Đó là những lời lẽ tế nhị dường như muốn nói rằng "có cách". Luwellin nheo mắt lại.

"Ngài Buffelos. Bozcourt là một cuộc đấu mà không ai khác can thiệp. Đây là cuộc đấu tay đôi thiêng liêng một chọi một giữa các thành viên Hoàng gia có khả năng biến thành sói."

"Tất nhiên, thần biết rõ điều đó vì nó được giải thích trong lịch sử và bởi vì vị Hoàng đế hiện tại cũng đã thực hiện Bozcourt."

"Vậy thì ngươi cũng không biết rõ hơn đâu---!!"

Luwellin ngừng nói vì thấy Buffelos đang nhìn mình với nụ cười kỳ lạ, bí ẩn. Luwellin hít một hơi thật sâu một lúc để xoa dịu trái tim đang sôi sục của mình sau khi nhìn thấy nụ cười đó, rồi anh mở miệng với giọng bình tĩnh.

"...ngươi có nghĩ rằng ta có cơ hội chiến thắng không?"

"Tất nhiên rồi."

Khuôn mặt của hoàng tử cứng đờ trước câu trả lời của vị pháp sư già, được nói không chút do dự. Sau đó, một âm thanh không rõ là tiếng cười hay tiếng khóc phát ra.

"Ha ha ha ha!! Có cơ hội, có cơ hội!!"

"Điện hạ. Mặc dù các pháp sư thực chất là những người có quyền lực, nhưng họ không ngu ngốc đến mức không thể hiện sự tôn trọng đối với hoàng đế tiếp theo. Sự lừa dối lớn nhất có thể làm với hoàng đế Bệ hạ là nói dối. Trông thần có thật sự ngu ngốc để làm điều như vậy không?"

Đó là một câu hỏi ngạo mạn nhưng Luwellin không hề tỏ ra bất bình. Không, đúng hơn là anh cười khúc khích và lắc đầu một cách bình tĩnh.

"Không, ngươi không phải vậy. Haha! Vậy thì, ngươi có thể kể cho ta nghe về 'chiến thắng' đó không? Ta tò mò quá."

Buffelos mỉm cười trước những lời đó, rồi ông nhẹ nhàng lắc đầu trong khi lẩm bẩm đầy tiếc nuối,

"Nhưng thưa điện hạ, có rất nhiều rủi ro khi tổ chức một cuộc thảo luận quan trọng như vậy ở một nơi không như này"

"-Đúng vậy. Vấn đề an ninh thì ta sẽ giao cho ngươi."

Nghe những lời đó, Buffelos tạo ra phép thuật thay vì trả lời. Sức mạnh ma thuật di chuyển theo ý muốn của lão pháp sư, và ông bắt đầu hình thành một vòng tròn ma thuật từ suy nghĩ của mình.

Nhìn ông mỉm cười, Tam hoàng tử mỉm cười nhìn theo, khoanh tay và nghiêng người về phía trước.

'Có một cơ hội'. Chỉ một câu đó thôi cũng đáng để nghe. Nếu người nói như vậy là Trưởng lão của Ma Tháp thì không có gì đáng lo ngại.

Với đôi mắt lấp lánh chờ đợi, Luwellin bắt đầu lắng nghe lời nói của vị pháp sư già. Nghe được lời nói của Buffelos, người tiếp tục nói với giọng điệu thoải mái nhưng đầy sức thuyết phục, khóe môi hoàng tử dần dần nở ra một nụ cười tự tin.

***

*Góc nhìn của Galenos

"Điện hạ."

"Galenos. Chuyện gì thế?"

Galenos chào Karmeut một cách kính trọng khi anh quỳ một chân xuống và cúi đầu. Trong khi đó, hoàng tử đang ôm một con quạ trên tay và dùng ngón tay vuốt ve bộ lông. Con quạ kêu lên một tiếng nhỏ và nheo mắt tận hưởng sự đụng chạm.

...Đối với con quạ đó, Karmeut đã ra tay, tiết lộ sự thật rằng anh đã thức tỉnh, điều còn không cho Galenos biết.

Mặc dù trong đầu anh bị thuyết phục bởi sự thật đó, nhưng cảm giác nặng nề ở một góc ngực Galenos vẫn không hề biến mất. Giữ lại điều đó, Galenos lại mở miệng,

"Thần muốn hỏi ngài một câu về Bozcourt, nhưng..."

Nháy mắt. Đôi mắt tím của con quạ chớp chớp. Con quạ quay đầu lại và nhìn anh bằng đôi mắt trong veo nên Galenos vô tình tránh ánh mắt của cô.

Ánh mắt của hoàng tử vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng khi nhận ra trong đôi mắt đó có cảm giác tiếc nuối, đôi mắt của Galenos hơi mở to.

"Không phải là ta không biết lòng trung thành của ngươi đối với ta. ...nhưng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải cẩn thận vì trước đó ta suýt bị giết. Ta rất tiếc vì ngươi biết ta đã thức tỉnh theo cách này, "

Những cảm xúc thường không được bộc lộ đang tuôn trào. Nghe được giọng nói chân thành đó, Galenos cúi đầu, cảm thấy trái tim nặng trĩu của mình trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

"Không, thưa ngài, là do sơ suất của thần nên thần không thể bảo vệ ngài."

Nghe vậy, Karmeut mỉm cười bất lực. Hoàng tử sau đó ngậm miệng trong khi vuốt ve bộ lông đen mềm mại. Hiệp sĩ cũng im lặng.

Như để phá vỡ sự im lặng, con quạ kêu lên một tiếng nhỏ và cắn nhẹ vào ngón tay Karmeut. Karmeut mỉm cười nhẹ nhàng trước hành động đó. Anh lại mở miệng khi nhẹ nhàng vuốt ve đầu con quạ bằng ngón trỏ của cô.

"...nhưng Galenos, ta nghĩ ngươi sẽ đặt câu hỏi về lý do tại sao ta lại tiết lộ rằng mình đã thức tỉnh, một sự thật mà ta đã giấu kín ngay cả với ngươi, chỉ vì một con quạ, ngay cả khi em ấy là con vật mà ta quý trong."

"..."

Hiệp sĩ im lặng. Anh chọn sự im lặng vì không biết phải đáp lại lời nhận xét của hoàng tử như thế nào, trong đó xác định chính xác câu hỏi mà anh không thể thốt ra khỏi miệng. Karmeut khẽ gật đầu như thể hiểu được cảm xúc của Galenos, rồi anh tiếp tục,

"Bởi vì Rainelle đối với ta đặc biệt hơn ngươi nghĩ. Em ấy không chỉ cứu mạng ta mà còn giúp ta thức tỉnh..."

Hoàng tử, người đã lên tiếng đến mức đó, cắn môi. Nó khiến cho phần cuối lời nói của anh không rõ ràng. Sau đó anh nói thêm với nụ cười điềm tĩnh thường ngày của mình,

"Ban đầu, ta định tiết lộ điều này khi mọi chuyện đã kết thúc và ổn định... nhưng tốt hơn hết là nên tiết lộ cho ngươi trước. Rainelle, ta có thể nhờ em một việc được không?"

Karmeut nhấc chiếc đầu quạ đang nằm trong tay mình lên. Con chim đen dang rộng đôi cánh bay đi đáp lại hoàng tử, người nhẹ nhàng vuốt cằm cô, lẩm bẩm điều gì đó với cô và nở một nụ cười dịu dàng. Đôi mắt của Galenos ngày càng to hơn khi ánh mắt anh dõi theo con quạ.

Thân quạ to lên. Như thể quan sát quá trình lớn lên của một cái cây trong thời gian ngắn, con quạ dần dần tăng kích thước và biến thành một hình dạng khác.

Đôi cánh đen trở thành cánh tay trắng gầy, còn những chiếc lông vũ đen trở thành chiếc váy và quấn quanh cơ thể mảnh khảnh của cô. Cái mỏ dài nhọn dần dần nhỏ đi cho đến khi không còn dấu vết, lông trên đầu nàng càng ngày càng dài ra, biến thành mái tóc dài óng ả.

Con quạ, không, quý cô, với đôi mắt tím nhấp nháy chậm rãi và hai tay đan vào nhau, lần lượt nhìn Karmeut và Galenos,

"...thế này được không?"

Nghe câu hỏi của cô được nói với giọng hơi run, thể hiện sự lo lắng của cô, Karmeut gật đầu và đưa tay ra. Cô ngập ngừng đặt tay mình lên tay hoàng tử, và Karmeut giữ nó cẩn thận nhưng chắc chắn.

"Cái gì thế này... con quạ đó đến từ tộc điểu nhân à...?"

"Ngươi nghĩ cô ấy đến từ tộc điểu nhân sao?"

Nghe Karmeut hỏi anh với vẻ hài hước, Galenos nhìn con quạ, hay con người đã được biến đổi từ một con qua.

Có lẽ cô cảm thấy ánh mắt của anh có vẻ nặng nề nên cô hơi cụp mắt xuống và tiến về phía lưng hoàng tử. Người hiệp sĩ lắc đầu khi cô thở dài.

"...Thần nghe nói rằng khi họ biến thành người, họ sẽ có bàn chân giống như chân chim và có đôi cánh trên lưng. ...Đôi chân của cô ấy không thể nhìn thấy được do bộ váy, nhưng cô ấy thì không có cánh sau lưng..."

Karmeut ho nhẹ với Galenos, người không thể rời mắt khỏi Rainelle. Khi hiệp sĩ tỉnh lại và nhìn hoàng tử, Karmeut mở miệng,

"Chà, dù sao thì, ta nghĩ ngươi hiểu tại sao ta lại làm một việc liều lĩnh như vậy..."

Ánh mắt của hoàng tử chuyển sang Rainelle. Cô gái trẻ nhận được ánh nhìn đó thở phào nhẹ nhõm rồi biến lại thành hình dạng một con quạ.

Con quạ, người đã trở lại hình dạng một con chim ngay lập tức khiến nó như thể chưa bao giờ biến thành người, bay lượn trên đầu Karmeut nhiều lần trước khi đậu lên vai anh.

"Ta nghĩ ngươi sẽ hiểu việc tiết lộ danh tính của Rainelle có ý nghĩa gì."

Hiệp sĩ gật đầu. Nếu nó chỉ đơn giản là một con chim, Karmeut có lẽ không cần phải hành động cho đến khi tiết lộ sự thật rằng mình đã thức tỉnh.

Nhưng con quạ đó cũng có thể biến thành người. Chỉ điều đó thôi đã khiến Rainelle trở nên rất có giá trị. Cô cũng có thể bay tự do, truyền đạt những gì cô thấy và nghe bằng ngôn ngữ của con người, hơn nữa...

Galenos nhớ lại hình dáng của cô gái trẻ mà anh đã nhìn thấy cách đây không lâu. Cô ấy là một cô gái rất đẹp trong bộ đồ đen. Ngay cả khi anh ngạc nhiên trước việc con quạ đã biến thành người, từ 'đẹp' vẫn hiện lên trong đầu anh. Con người mà con quạ biến thành thật xinh đẹp. Anh có thể tự tin nói rằng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người xinh đẹp như vậy.

"Ồ," hiệp sĩ kêu lên ngắn gọn.

...Nếu con quạ đó có sức mạnh để tự vệ, cô đã không bị kéo đi một cách bất lực như vậy. Hơn nữa, hình dáng của cô khi biến thành con người là một thiếu nữ xinh đẹp. Tất nhiên, xinh đẹp không có gì đáng trách.

...nhưng không thể phủ nhận một cô gái xinh đẹp mà không có khả năng tự bảo vệ mình thì khả năng phải gặp nguy hiểm là rất cao. Câu sắc đẹp đối với phụ nữ bình dân giống như một lời nguyền không phải thứ trôi nổi vô cớ.

"Windster del Galenos. Ngươi có thể thề sẽ bảo vệ Rainelle không?"

Nghe thấy giọng nói của hoàng tử, Galenos nhìn vào đôi mắt vàng của anh. Đôi mắt nghiêm túc đang nói điều gì đó.

Khi Karmeut cẩn thận vuốt ve con quạ ngồi trên vai mình, hiệp sĩ nghĩ,

Có lẽ đây là trí tưởng tượng của riêng mình, nhưng...

"Nhân danh Chúa, thần, Windster del Galenos sẽ tuân theo ý muốn của Điện hạ."

Galenos không còn do dự nữa.

Mình là một hiệp sĩ. Chúa quân của mình, người mà mình đã thề trung thành đang đưa ra một yêu cầu chứ không phải là một mệnh lệnh, làm sao mình có thể làm trái mong muốn của ngài ấy được? Ý kiến ​​riêng của mình, trong hoàn cảnh hiện tại, không có ích gì.

"-Ta rất biết ơn vì ngươi đã đứng về phía ta. Vậy thì ta sẽ tin tưởng ngươi và giao cô ấy cho ngươi. Cho đến khi Bozcourt hoàn toàn kết thúc, Ngươi sẽ phải bảo vệ cô ấy."

"Thần sẽ ghi nhớ điều đó, thưa điện hạ."

Khi Karmeut nói, "Bây giờ ngươi có thể đi rồi," Galenos cúi đầu và rời khỏi phòng.

*Góc nhìn của Karmeut

Con quạ nhìn theo lưng Galenos cho đến khi anh biến mất, bay lên và biến lại thành hình dạng con người.

"...nói cho ngài ấy biết có sao không?"

"Không sao đâu, Rainelle. Người đó đáng tin cậy ma."

Nghe vậy, Rainelle im lặng. Hoàng tử có thể nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt tím của cô nên đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô. Khi anh tận hưởng sự ấm áp nhưng mềm mại của bàn tay cô, Karmeut đã thề trong lòng.

Để ngăn điều đó xảy ra lần nữa, mình phải đối phó với Luwellin. ...ngay cả khi đó là thành viên trong gia đình, nếu có dù chỉ một chút khả năng làm hại Rainelle...

Anh cụp mắt xuống để giấu đôi mắt vàng lấp lánh sắc bén của mình, rồi Karmeut thì thầm:

"Không sao đâu, Rainelle. Anh đảm bảo sau này em sẽ không phải trải qua chuyện như thế nữa."

Anh lẩm bẩm điều đó, không biết mình đang nói với chính mình hay với Rainelle. Hoàng tử nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay trắng nõn của cô.

Đừng lo lắng, anh sẽ bảo vệ em.

*Góc nhìn của Rainelle

Mình đồng ý cho Galenos xem hình dạng con người của mình vì mình biết trước tương lai.

Galenos là một nhân vật trung thành với Karmeut trong game gốc, và điều đó bây giờ có vẻ không khác mấy.

Con chó Luwellin đó... không, tôi thấy tội cho lũ chó khi nói như vậy. Tôi nên nói thế nào nhỉ...

Đúng, tôi rất sợ bị đánh đập bởi tên khốn chết tiệt đó, nhưng giờ tôi có thể đối mặt với nỗi sợ hãi của mình và biến thành hình dạng con người. Hơn nữa, có một nhân vật sẽ trung thành ngay cả trong tương lai .

...Bây giờ tôi lo lắng chết mất vì không biết 'Bozcourt' mà Karmeut sắp tham gia sẽ diễn ra như thế nào. Trước khi câu chuyện gốc bắt đầu của trò chơi, Karmeut đã trở thành hoàng đế.

Vì vậy, tôi không biết 'Bozcourt' là gì!

Không có gì nói suông rằng tôi có thể thoải mái vì anh ấy sẽ là hoàng đế trong tương lai, bởi vì tôi là người đã bóp méo cốt truyện gốc!! Một bước ngoặt lớn!

Ban đầu, Karmeut được cho là sẽ thức tỉnh bằng cách ăn Crobanlock mà Namuel đưa cho anh, nhưng tôi đã đưa nó cho anh trước! CHÚA ƠI!

Tôi vừa muốn xé tóc vừa hét lên, nhưng làm sao tôi có thể làm được điều đó trước mặt Karmeut, người vừa mỉm cười vừa nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay tôi như thể đang an ủi tôi?! Điều này khiến tôi điên mất!

"...có chuyện gì thế, Rainelle?"

"Ồ không có gì!!"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro