06.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác gái,  bác nói đi,  cô ấy đâu rồi?? "Viên Vũ Trinh gấp gáp hỏi.

Hứa Giai Kỳ cũng không muốn giấu nàng,  thở dài nói:

" Lạc lạc, con bé bị thương rất nặng, còn đang trong phòng cấp cứu, vừa rồi bác sĩ có nói, nó không chắc có thể qua đqua đêm nay! "

"Không, không thể nào, chị ấy sẽ không chết, chị ấy không thể chết, con không cho phép! "Viên Vũ Trinh gỡ toàn bộ ống,  kim tiêm trên người , chạy đến phòng cấp cứu.

"Dư Chấn, sao con lại ở đây? Mau trở về phòng bệnh nghỉ ngơi đi?! " Ngô Triết Hàm nhìn Viên Vũ Trinh chân trần chạy tới không khỏi lo lắng nói.

"Bác trai, con xin bác, để con ở đây với chị ấy được không ?! " Viên Vũ Trinh thành khẩn nhìn Ngô Triết Hàm.

"Được rồi, anh, trở về phòng bệnh mang giày của Viên tiểu thư đến đây!! "

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở

"Rất xin lỗi, Từ tiểu thư thương tích quá nặng, chúng tôi đã tận lực, xin mọi người nén bi thương! "

Y tá đem thi thể Từ Tử Hiên đậy vải trắng bên trên đẩy ra.

"Không, tôi không tin."

Viên Vũ Trinh nước mắt lã chã rơi xuống, nàng dùng sức lay Từ Tử Hiên, muốn đưa nàng lay tỉnh, cũng không dám xốc vải trắng lên nhìn nàng một lần cuối cùng.

Hứa Giai Kỳ mới từ phòng bệnh chạy đến,  vừa vặn nghe được tin tức này, trực tiếp ngất xỉu ở hành lang, Ngô Triết Hàm không yếu lòng, vội vàng ôm Hứa Giai Kỳ đem đi cấp cứu, lại đem Viên Vũ Trinh khóc đến ngất kia đưa về phòng bệnh, chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, xử lý hậu sự, ông không thể yếu đuối mà gục ngã ngay lúc này.

"Lão đại, có tin tức từ bệnh viện,  Từ Tử Hiên bị thương nặng,  vô phương cứu chữa, vừa mới chết! " Bên trong một căn biệt thự, một tên thuộc hạ đem mọi chuyện thuật lại cho người kia.

"Cái gì, các ngươi đám phế vật này, không phải nói là chỉ giáo huấn cô ta thôi sao, ai bảo các ngươi giết chết ả, các ngươi có biết hay không, không có cô ta trao quyền cùng ký tên, tao muốn nuốt cái công ty cùng bang hội đó chúng mày biết tao phải tốn bao nhiêu thời gian cùng tiền tài không hả, phế vật, một đám phế vật." nam nhân đó nhất thời tức giận đem đồ đạc trong phòng mà đập phá.

"Đi, tra cho tao, tao không tin cô ta không có để lại thứ gì. "Nam !nhân kia sau khi phát tiết xong nói.

"Vâng! " Tên thuộc hạ kế bên nghe thấy liền vội vàng lui ra ngoài, rời xa cái khu vực nguy hiểm này.

---------

Hứa Giai Kỳ vì đau thương quá độ nên bệnh nặng một trận, ở bệnh viện ở gần một tháng mới khỏe,  sau khi xuất viện cũng là cả ngày ôm đoàn đoàn,  viên viên ngồi ở phòng con gái cưng của mình không nói một lời, Ngô Triết Hàm sợ hãi bà làm chuyện điên rồ nghĩ quẩn, liền cũng cả ngày một tấc cũng không rời ngồi đó mà trông chừng bà.

Viên Vũ Trinh cũng là từ ngày đó lên, liền rốt cuộc chưa từng vui vẻ , bởi vì nàng không thể quên được Từ Tử Hiên đem nàng bảo hộ trong lồng ngực, không thể quên được dáng vẻ đầy máu me của cô.

Viên ma ma không lâu cũng xuất viện, thân thể khôi phục xem ra không tệ,  nhưng mỗi ngày nhìn thấy con gái của mình rầu rĩ không vui, cũng nhức đầu không thôi.

Viên Vũ Trinh ngược lại là mỗi cuối tuần đều sẽ trở về cùng Hứa Giai Kỳ và Ngô Triết hàm ăn cơm, nhưng mỗi lần đều nhìn nhau không nói gì, sợ mới mở miệng lại chạm tới đáy lòng đau xót, Viên Vũ Trinh lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, nguyên lai người kia đã  vô tình ở trong lòng của mình tự khắc nào,  không còn chán ghét cô nữa, chỉ đáng tiếc nàng nhận ra đã quá muộn rồi, không thể quay lại nữa, dọn dẹp xong bát đũa, Viên Vũ Trinh liền rời đi, ở bên ngoài đi dạo đến đêm khuya, lại ghé vào cái nơi mà cô và nàng lầm đầu gặp nhau,  sau đó, mới bằng lòng trở về nhà mà ngủ.

Lúc này, vùng ngoại ô, bên trong  một tòa trang viên.

"Các vị, Từ Tử Hiên  cũng đã chết lâu như vậy, bang hội chúng ta một ngày không thể không có chủ! " Một nam nhân cầm ly rượu nói.

"Ha, aido, xem ra anh muốn làm lão đại?"Lập tức có người trả lời.

"Không được sao, các người không làm,  không bằng đem chức lão đại này giao cho ta! " Nam nhân kia đứng dậy trực tiếp ngồi ở trên nhất tòa.

"Đới Manh, nguyên lai anh đã sớm lòng mang ý đồ xấu."

"Lòng mang ý đồ xấu thì sao, chẳng lẽ những người ở đây đều không có, thật nếu để nha đầu kia đè đầu cưỡi cổ tôi, hừ, xin lỗi,  bố đây không làm được,  là một tên đàn ông tôi không chấp nhận mình phải dưới quyền một ả đàn bà yếu đuối vô dụng!! "

"Anh nói gì, anh muốn làm lão đại, vậy Mạc Hàn tôi là người đầu tiên không phục !! " Lúc này một nữ nhân ngồi ở dãy ghế cuối cùng  ,  đứng lên phản đối.

"Hừ........."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro