07.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghìn tính vạn tính không nghĩ tới Mạc Hàn sẽ phản đối mình, Đới Manh vẫn cho là hắn cùng với nàng là đứng chung một chỗ.

"Bất kể như thế nào, bang hội một nửa địa bàn đều ở trong tay của tôi, cổ phần của công ty tôi cũng lấy đi hơn phân nửa, lão đại ngoại trừ ta, ai cũng không có tư cách, bất cứ kẻ nào cũng không có quyền cự tuyệt! "

Cứ việc phản đối, Đới Manh dù gì cũng nắm giữ hơn phân nửa quyền lợi, Mạc Hàn căn bản không thay đổi được cái gì.

"Còn ai phản đối không? "

Mặc dù mọi người không nguyện ý, nhưng cũng không ai dám đứng ra phản đối, Đới Manh nhìn bóng lưng Mạc Hàn đang trực tiếp rời đi, không khỏi có chút đau lòng

"Nếu đã không còn phản đối , tôi hi vọng mọi người hợp tác vui vẻ."

---------------

"Đới Manh thông qua những người khác thu mua cổ phần, đã ngồi lên lão đại vị trí, anh sợ hắn sẽ đối phó với chúng ta. "Ngô Triết hàm lo lắng nhìn Hứa Giai kỳ nói.

"Nếu hắn muốn chúng ta liền cho hắn , lạc lạc ở vị trí này chèo chống quá cực khổ,vị trí đó em cũng coi nhẹ, ai thích làm thì cứ cho người đó làm!! "Hứa Giai kỳ trả lời.

"Hảo, hắn muốn liền cho hắn, về sau anh và em rời đi,  rời khỏi cái chốn thương tâm này, có được hay không?"

"Ân! "

Ngô Triết hàm đem biệt thự bán, không cho Viên Vũ Trinh biết nơi ở hiện tại của hai người , liền mang theo Hứa Giai kỳ cùng đoàn đoàn, viên viên rời đi.

Đới Manh tiệc vui chóng tàn, vì  lòng tham không đáy,  hắn mua bán ma túy, trong một vụ giao dịch liền bị phía cảnh sát phát hiện, hắn bỏ của chạy lấy người,  cùng với một số đàn em chạy trốn.

Nhưng rồi, cũng lần lượt từng người bị bắt,  giờ chỉ còn lại Mạc Hàn, cũng không người này nguyện ý trợ giúp Đới Manh.

"Tôi cả đời này tính đi tính lại, kết quả là chết cùng cô,ha ha, thôi,  cô đi trước đi ,  tôi không muốn liên lụy cô! " Đới Manh bất lực nói.

"Tôi sẽ không bỏ mặc anh đâu! "Mạc Hàn kiên định nhìn Đới Manh.

"Ân! "

"Cảnh sát sắp đuổi tới rồi,  chúng ta nên chạy thôi! "Mạc Hàn nắm lấy tay Đới Manh kéo đi.

"Không,  tôi mệt rồi,  không muốn chạy nữa! "

"Vô luận,  anh quyết đinh thế nào,  em cũng sẽ ở cạnh anh! "

"Coi như thế giới vứt bỏ anh, anh còn có em, vậy là đủ quá rồi,  Mạc Hàn ạ! "

Cảnh sát lúc chạy đến, Đới Manh cùng Mạc Hàn đã tự sát, bàn tay đan chặt vào tay đối phương.

Kiếp sau, tôi và em sẽ lại cùng nhau đi tiếp đoạn đường dang dở này....

------------

Chớp mắt đã qua ba năm, Viên Vũ Trinh cũng tự lực cánh sinh, vì kế sinh nhai mà bị nhà trường phân đến một công ty có tiếng mà làm việc.

"Viên Vũ Trinh, tổng giám đốc tìm cô  nhanh lên một chút! "

"Tôi lập tức đến! "

Đến đây đã hơn một tháng, đều chưa thấy qua tổng giám đốc, tại sao lại tìm mình cơ chứ? Viên Vũ Trinh mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng vì công việc, nên nhanh chóng đi đến phòng Tổng Giám đốc.

Cốc ~ cốc ~ cốc ~

"Vào đi! "Thanh âm này, tại sao lại quen thuộc đến vậy.

Vừa mới mở cửa đi vào, Viên Vũ Trinh liền bị người kia đè lên tường, hai tay đã bị giữ chặt từ phút nào, Viên Vũ Trinh liều mạng giãy dụa, thật vất vả mới đẩy ra người kia ra được.

Viên Vũ Trinh thấy roc người đối diện,  nước mắt kiềm chế không nổi chảy xuống, đem người kia đẩy lên ghế sô pha, đè lên, ăn xong lau sạch sau, nắm lấy cà vạt người kìa nói:

"Về sau, chị còn muốn bỏ em lại một mình, nếu chị dám, lão nương tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện bỏ qua cho chị đâu,  LÃO CÔNG a!! "

"Vâng vâng vâng, tôi cam đoan sẽ không rời em nửa bước,  tôi thề hờ hờ!! "

_END_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro