Chương 12+13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__C.12__

Người bị từ chối tỏ tình còn dám hỏi "tại sao" chính là tự sỉ nhục mình. Trước đây, Scaramouche tuyệt đối không thể làm chuyện nực cười như vậy, nhưng anh vẫn hỏi.

Kazuha nói xong những lời này mới yên lòng, con rối vẫn nắm chặt tay cậu, thề sẽ không buông cậu ra, trừ khi hỏi rõ ràng.

Kazuha vốn định giải thích tại sao không phải không muốn, mà là không thể. Giọng nói của Kazuha rất lãnh đạm và mềm mại, giống như một người anh lớn có học thức đang dạy dỗ trẻ em, mặc dù thâm niên thực sự của con rối lớn hơn cậu rất nhiều.

"Scara, anh có bao giờ nghĩ rằng tình cảm của anh đối với tôi... có lẽ chỉ là một loại đồng cảm thôi." Kazuha cúi đầu cười bất đắc dĩ, "Người mà anh nguyện ý kết giao thân mật quá ít, còn không thực sự quen một ai đó 'khác'. Có thể, anh không biết sau này mình sẽ gặp ai, có thể yêu ai."

Chàng trai vừa tròn 18 tuổi nói rõ ràng, nhưng lời nói dường như đang đi trong một lĩnh vực tình yêu nào đó sau một chục vòng.

Scaramouche chỉ muốn có một lý do, Kazuha chưa từng nói rõ ràng không thích anh, nhưng chỉ là mỗi chữ mỗi câu đều tràn đầy yêu thương, đáng tiếc không có ý tứ.

Con rối thở ra một hơi thật dài, vẻ thất vọng trên mặt hoàn toàn bị màn đêm dày đặc che giấu: "Ta nghĩ... vì ngươi ta có thể làm mọi thứ."

Anh tự giễu cười nói: "Nếu như ngươi nguyện ý cho ta biết "người ấy" mà ngươi đang mong chờ trông như thế nào, biết đâu lần sau gặp mặt, chúng ta sẽ là một nửa hoàn hảo thì sao?"

Kazuha lẳng lặng nhìn bầu trời hoa lệ pháo hoa, như là tự nói với chính mình, vài câu khó có thể che giấu sự cô đơn: "Anh không cần vì tôi mà thay đổi chính mình. Người mong chờ chưa chắc đã là người có thể ở bên nhau cả đời."

"Scara, sau khi anh ra ngoài, tôi hy vọng anh có thể kết bạn nhiều hơn và không còn cô đơn nữa. Và tôi sẽ là một trong số đó."

Scaramouche cười càng sảng khoái, nhưng chỉ có anh mới biết trong nụ cười kia ẩn chứa bao nhiêu đau đớn bất lực: "Chúng ta ai cũng không biết cách rời khỏi bí cảnh, ngươi đã vội vàng đẩy ta đi?"

"Không!" Kazuha nhìn vào mắt anh, đôi đồng tử màu tím xinh đẹp đó đã bị bao phủ bởi một quầng đỏ ngầu không cam lòng. Kazuha đưa tay sờ khóe mắt đỏ hoe, nói: "Nếu muốn, chúng ta có thể làm bằng hữu hoặc là người nhà, đối với tôi cũng giống như là Beidou tỷ tỷ cùng hạm đội thuyền Nam Thập Tự. Hơn nữa, anh được ưu tiên hơn bọn họ, tôi sẽ xuất hiện khi anh cần tôi."

Hừ... Scaramouche trong lòng cười lạnh một tiếng, anh cũng đã nói ra lời chân tình như vậy. Nhưng còn kết quả thì sao? Bây giờ nghĩ lại bản thân mình khi đó, theo đuổi và chờ đợi không chỉ ngốc nghếch, mà còn si mê vô vọng.

Chỉ là điều anh ta phàn nàn không phải là Kazuha, mà là bản thân anh ta từng ghét. Tại sao không dũng cảm? Tại sao chỉ dám bí mật đi theo Kazuha vài trăm mét, tại sao... không thể tận dụng mọi cơ hội để đến gần Kazuha.

Scaramouche sợ Kazuha hận anh hắt hủi anh, xa cách anh, tương đối ấm áp quan hệ cho tới hôm nay, đều là đổi lấy từ mấy năm khổ tu nỗ lực.

Nếu anh không đặt câu hỏi "tại sao" mà yên tâm đón nhận kết quả được mong đợi này, liệu "trái tim" trống rỗng của anh có ngừng đau?

"Ta hiểu." Scaramouche chậm rãi thả bàn tay đang nắm tay Kazuha ra, "Ta sẽ nỗ lực vì mối quan hệ mà ngươi mong đợi. Nếu ta không làm được, xin hãy tránh xa ta ra. Còn một câu hỏi nữa, Kazuha, ta muốn nghe câu trả lời của ngươi."

"Anh hỏi đi." Sắc mặt Kazuha không được đẹp lắm, tiếng pháo hoa không biết từ lúc nào đã dừng lại, cậu nghe thấy giọng nói run rẩy bị con rối đè nén, "Ngươi chỉ coi trọng ta với tư cách là bạn bè, nhưng sau khi tiến vào cõi bí mật này, chúng ta đã làm rất nhiều chuyện không nên làm giữa bằng hữu với nhau, nếu có lần sau, ngươi sẽ làm gì?"

Mệnh lệnh tỏ tình xuất hiện vào thời điểm này, Kazuha còn có một nỗi lo lắng mờ nhạt, cậu luôn cảm thấy rằng vấn đề còn lâu mới kết thúc. Nhưng hiện tại cậu chỉ có thể trả lời như vậy, không thể hứa hão.

"Nhưng tất cả những điều này xảy ra là do nơi xa lạ này, và bùa hộ mệnh." Kazuha thu cổ áo còn nguyên vẹn, ngồi dậy và ôm đầu gối, nói: "Để rời đi, chúng ta không có cách nào chống lại."

"Điều đó có nghĩa là, bất kể ngươi bị mắc kẹt với ai, ngươi cũng sẽ làm bất kể cái quái gì mà bí cảnh yêu cầu ngươi làm, phải không?"

"...Tôi không biết. Đối với chuyện chưa xảy ra, kết quả không ai có thể biết được."

Scaramouche không hài lòng với câu trả lời của Kazuha, mỗi một câu đều lộ ra chiếu lệ. Ít nhất con rối đáp án rất chắc chắn, lần đầu tiên anh thực sự hiểu được cảm giác đặc biệt của con người mang tên "tình yêu", nhất định phải là cậu.

"Buổi tối lạnh lắm, chúng ta về phòng sớm một chút đi." Scaramouche cởi áo choàng bên ngoài, khoác lên người Kazuha, một mình trở về phòng.

Kazuha ngồi bên cửa sổ một lúc, thổi thật nhiều gió lạnh để bản thân bình tĩnh lại. Khi cậu trở lại phòng, con rối đang ngồi ở bên chiếc giường chờ cậu . Cậu định hỏi anh tại sao vẫn còn thức, nhưng con rối đột nhiên đứng dậy và đi về phía cậu.

Nói chính xác là đi về phía cửa.

Khi Scaramouche đi ngang qua, phản ứng bản năng của Kazuha đã ngăn anh lại: "Anh định đi đâu vậy?"

Scaramouche đặt tay lên mép cửa trượt, "Ta không cần ngủ... Chúc ngủ ngon, Kazuha."

Cùng với tiếng đóng cửa gỗ nặng nề, Kazuha vén chiếc chăn bông đang được trải lên nhau. Khi cậu nhắm mắt lại, cậu nghĩ đến mỗi buổi sáng ở đây, khi cậu mở mắt ra, cậu sẽ thấy mình được bao phủ bởi hai chiếc chăn như vậy. Rõ ràng là cùng độ dày, nhưng không biết vì sao, cậu cảm thấy đêm nay rất lạnh.

__C.13__

Những người nhiều tâm tư sẽ không thể ngủ ngon. Kazuha tỉnh dậy khi trời đã hửng sáng. Trong khoảng thời gian này, cậu xen kẽ có rất nhiều giấc mơ. Có một đoạn thời gian, Kazuha trở về thế giới bên ngoài. Ở một đoạn thời gian khác, tại bí cảnh này cậu gặp được một ác ma vô hình, ôm một con rối đang ngủ, yêu cầu cậu lựa chọn.

Kazuha tỉnh dậy với một cú giật.

Kazuha đẩy cửa vào, trong phòng khách đã được khôi phục lại như cũ, trên chiếc bàn dài trống trải là con rối quen thuộc.

Thấy con rối không sao, Kazuha cuối cùng cũng thoát khỏi nỗi sợ hãi của cơn ác mộng. Nhưng cậu hầu như không nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của con rối, cậu cũng không muốn đánh thức anh, vì vậy cậu nhón chân ngồi xổm xuống trước bàn.

Scaramouche trông không khác gì người bình thường khi anh đang ngủ. Có hơi thở trong mũi, lồng ngực phập phồng cùng tần số, làn da trắng sứ lộ ra ở cổ áo cùng màu với khuôn mặt. Anh ấy không di chuyển khi ngủ mà ngoan ngoãn khoanh tay trên bụng dưới.

Trên thực tế, nhìn theo cách này Scaramouche trông khá dễ thương.

Kazuha bị mê hoặc bởi nghiên cứu, nhưng không ngờ, con rối vốn được xem như tác phẩm nghệ thuật lại dần mất bình tĩnh. Lúc Kazuha vừa mở cửa, anh đã chú ý tới, muốn trực tiếp nghe thấy có người gọi mình đứng dậy, sẽ không gượng gạo, nhưng người đó đi tới, không làm gì cả, bản thân anh lại không nhìn thấy gì, thật sự không thể không sốt ruột.

Đôi mắt của Scaramouche đột nhiên mở ra, bắt gặp một ánh mắt tập trung. Kazuha không sợ hãi, dù sao cậu cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý anh ta sẽ tỉnh lại bất cứ lúc nào. Kazuha chỉ bối rối trước cuộc tấn công bất ngờ trong vài giây, bên cạnh đó, cậu vẫn cảm thấy tội lỗi khi bị bắt gặp.

Chỉ cần nhìn nhau vài giây thôi đã khiến Scaramouche nhận ra Kazuha đang nhìn chằm chằm vào mặt mình. Nhạy cảm với cảm xúc của con người có thể vừa là điều tốt vừa là điều xấu. Chẳng hạn như bây giờ, có lẽ chính ánh mắt trìu mến như đang nhìn mèo đã cho anh can đảm, anh nắm lấy cổ tay đối phương kéo vào lòng, để má người đó áp vào ngực trái của mình. Anh hỏi như thường lệ:

"Bữa sáng ngươi muốn ăn gì? Ta làm ngay."

"Muốn ngủ thêm thì tôi không quấy rầy nữa."

Nói xong, Kazuha chạy về phòng như chạy trốn.

Scaramouche nằm tại chỗ, nhắm mắt yên lặng. Anh không muốn ngủ, nhưng cũng không muốn thức. Quả thật, con người luôn thích chạy trốn, nhưng là một tạo vật thần thánh, lúc này anh dựa vào chạy trốn nhiều hơn con người.

Kazuha suốt ngày ở trong phòng ngủ và chỉ ra ngoài để lấy một ít trái cây đỡ đói. Tình trạng này tiếp tục cho đến tối, cho đến khi ...

Kazuha, người luôn ở trong phòng ngủ, kinh ngạc không nói nên lời, cậu chỉ biết lắc đầu, và một cánh cửa mới không biết từ đâu xuất hiện trên bức tường trống đối diện với cửa. Đó là một vài ký tự lớn màu đỏ như máu trên đó, thật khó để mọi người không chú ý.

"Nhà tình yêu"

Không phải ngôn ngữ lục địa Teyvat phổ biến, mà là ngôn ngữ Inazuma? Kazuha thì thầm những từ đó, có nghĩa là "phòng của người yêu".

Để thực hiện thỏa thuận trước đó, Kazuha vẫn gọi Scaramouche, định cùng nhau đối mặt.

Nhưng điều mà Kazuha không ngờ tới là, phía sau căn phòng lần này vượt xa phạm vi nhận thức mà cậu có thể chịu đựng.

Căn phòng không lớn, nhưng chất đầy những món đồ kỳ lạ. Đối diện với cửa là một dãy bàn tròn gắn vào tường, gần cửa có một chiếc tủ quần áo lớn, chính giữa phòng là một chiếc giường đơn nhỏ, chắc chỉ đủ lớn cho một người trưởng thành nằm.

Nói rằng đó là một chiếc giường trong phòng thí nghiệm thì đúng hơn. Bởi vì các bức tường của toàn bộ căn phòng được bao phủ bởi tất cả các loại vật dụng như dây xích, dây thừng và roi da, với độ dài và độ dày khác nhau, nhưng số lượng khiến nơi này trông giống như một phòng tra tấn chứ không phải phòng người yêu.

Scaramouche không có bất kỳ cảm xúc khác thường nào, anh ta đi vòng quanh chiếc giường đơn và bước đến chiếc bàn để kiểm tra những thứ trên đó. Kazuha chậm rãi đi theo phía sau, lúc đi ngang qua liền thấy con rối đã cầm trong tay một vật gì đó đánh giá.

Những đồ vật này có hình dạng kỳ lạ và kích thước khác nhau. Scaramouche cầm một quả bóng, có kích thước bằng quả óc chó. Tại sao lại dùng quả óc chó để miêu tả, vì quả bóng không nhẵn, có những vết sần sùi và dày đặc, không biết dùng để làm gì.

Nhìn quả bóng nhỏ đang xoay tròn trong tay, Kazuha thực sự không hiểu mục đích của nó nên bối rối hỏi, "Đây là cái gì?"

"Đồ chơi." Điều đó khiến Kazuha không thể nghĩ sang hướng khác: "Thật sao? .. Hình như tôi chưa từng thấy trẻ con thích chơi những thứ này."

Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khúc khích, Scaramouche nhướng mày nói: "Đương nhiên là như vậy. Thật đấy. Nó tuyệt đối không phải đồ chơi cho trẻ con ."

Anh ghé sát vào tai Kazuha thì thầm: "Đó là... đồ chơi người lớn dùng trên giường."

Kazuha sợ hãi lùi lại một bước, ủ rũ nhìn Scaramouche chăm chú, con rối nhẹ giọng than thở: "Ta biết rồi. Bây giờ ngươi cứ hỏi đi, không cần sợ hãi như vậy đâu."

Scaramouche trở về vị trí ban đầu không nói lời nào, tiếp tục lục lọi đồ chơi. Kazuha hỏi anb: "Những thứ này ngươi quen thuộc như vậy, đã từng dùng qua chưa?"

"Ha ha ha... Kazuha," con rối cũng không nhìn cậu nữa, động tác trên tay vẫn như cũ, nhếch miệng cười đáp: "Nếu như không phải hôm qua ta bị ngươi cự tuyệt, ta thực sự nghĩ rằng ngươi đang ghen."

"Tôi chỉ hỏi một cách tình cờ." Sau khi nói xong, Kazuha nhìn chằm chằm vào bức tường trong sự bàng hoàng. Anh biết Scaramouche đang tìm kiếm điều gì, nhưng cậu quan tâm đến nội dung tờ ghi chú có thể sắp xuất hiện, đặc biệt khi căn phòng mới trông như thế này.

Kazuha không thích mọi thứ trong phòng, bầu không khí bức bối kinh khủng. Trước khi bước vào, cậu còn nghĩ rằng "phòng tình nhân" có lẽ sẽ có một bầu không khí rất hư ảo, nhưng những thứ trước mắt cậu thực sự khác xa so với những gì cậu tưởng tượng.

Sau khi Scaramouche tìm kiếm nhiều lần, đúng như dự đoán, hai tấm bùa xuất hiện giữa đống đạo cụ tình dục linh tinh.

Anh quay sang nhìn Kazuha, lắc lắc hai lá bùa xanh đỏ trong tay, hỏi ý kiến: "Bây giờ muốn xem không?"

"Để tôi làm."

Khi Kazuha cầm lá bùa trong tay, cậu hỏi ngập ngừng, "Nếu như lần này... Scara, anh nhìn thấy gì cũng sẽ nghe tôi nói chứ?"

Con rối vừa lấy ra lời nhắn trong thư vừa hứa hẹn: "Đương nhiên."

Trong suốt quá trình dài mở tờ giấy, Kazuha đã cầu nguyện tất cả các vị Thần Phật mà cậu biết trước khi cậu có thể nhìn rõ những dòng chữ ngắn ngủi đó.

["Tình dục, phải xuất tinh"]

Kazuha đọc nó hai lần, và sau khi xác nhận rằng không có gì ẩn giấu trong bản in đẹp, cậu thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, không có yêu cầu nào về việc sử dụng những thứ treo trên bức tường.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy trên tay Scaramouche vẫn còn tờ giấy bạc, trái tim vừa được thả ra của cậu lại thắt lại. Những lá bùa này thường đưa ra chỉ thị cho cậu khó khăn hơn nhiều, nhưng nhìn biểu hiện của con rối... cậu cũng không biết.

Trước khi cầm lấy tờ giấy, Kazuha quyết định hỏi một lần để chuẩn bị tinh thần: "Scara, tờ giấy trên tay anh không có... thứ đó?

"Một chút thân mật... đáng tiếc là có."

Kazuha có chút lo lắng, tùy ý chỉ vào trên tường hỏi: "Ta không phải có ý này, chính là lời nhắn của ta không có nói nhất định phải dùng những thứ đó..."

Scaramouche suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: "Không, nhưng, có thể có."

Câu trả lời mơ hồ này khiến Kazuha cảm thấy bối rối, và cậu nhanh chóng lấy tờ giấy trên tay đối phương.

["Để quan hệ tình dục, bạn phải sử dụng ít nhất ba loại đạo cụ trong phòng này."]

_____

Bổ sung chút thông tin: Kazuha có lẽ đã luôn có tình cảm với Scara, nhưng trong lòng mâu thuẫn và suy nghĩ rất nhiều, lại chưa có một xúc tác thật sự để khiến cậu có thể quyết tâm gạt bỏ mọi thứ và chấp nhận đối phương. Có thể chính Kazuha cũng không nhận ra cảm xúc của mình, không rõ là lúc này đã thực sự yêu chưa, nhưng chắc chắn Scara đã có một vị trí đặc biệt trong lòng Kazuha rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro