Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ặc... khụ..." Khi Kazuha được giúp ngồi dậy, cậu ấy vẫn đang ôm ngực và ho. Cảm giác đau rát ở cổ họng vẫn chưa tan, còn khó chịu hơn cả khi bị cảm, như thể có dị vật chọc vào cổ họng.

Scaramouche quỳ trên mặt đất nhìn cậu, vỗ lưng cậu một cái, hỏi: "Kazuha, ngươi không sao chứ?" Thiếu niên tóc bạc trắng rối bù, trên trán lấm tấm mồ hôi, trong lòng thở dài. "Những gì Nhà lữ hành nói quả thực là sự thật", con rối này thực sự bên trong và bên ngoài có thể không giống nhau.

" ... Ngươi nói cái gì?" Scaramouche nghe được tên Nhà lữ hành, cảm xúc dâng trào rõ ràng càng lớn, "Tên kia lại nói với ngươi cái gì?" Bản thân từng là Quan chấp hành Fatui, anh biết Aether thời gian phải sớm hơn Kazuha biết anh ta, hơn nữa anh ta và Kazuha không có nhiều thời gian để vun đắp mối quan hệ. Dù không tận tai nghe thấy nhưng nếu Nhà lữ hành và Kazuha gặp nhau nhất định sẽ nói xấu về anh.

Anh khá chắc chắn.

Vì vậy, khi nghe Kazuha lẩm bẩm rằng những gì Nhà lữ hành nói là đúng, Scaramouche liền có linh cảm xấu.

Kazuha không giỏi nói dối, nhất thời cũng không tìm ra được lý do chính đáng, đành phải nói thật: "Nhà lữ hành đã sớm nói với ta, ngươi có thể sẽ bất ổn, ta nên cẩn thận một chút.

Con rối: "... cái gì? Cẩn thận cái gì nữa, hắn bảo ngươi cẩn thận với ta?"

"Không," Kazuha xua tay, sốt sắng nói, "Aether có thể nghĩ rằng anh đã từng là Quan chấp hành, và liên quan đến Fatui. Anh đã ở trong đó một thời gian dài, vì vậy anh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Dù sao, tôi chưa bao giờ liên lạc với anh vào thời điểm đó."

"Theo Aether nói, hình như là... thích làm theo ý mình." Kazuha liếc nhìn anh ta với ánh mắt rất kỳ lạ, ngập ngừng không nói tiếp.

"Cứ nói cho ta biết, ta hứa ta sẽ không đánh anh ta trong vòng một tuần sau khi ta ra ngoài."

Anh ta dường như không hề cân nhắc rằng Aether có thể lo lắng cho sự an toàn của Kazuha chứ không chỉ là buộc tội. Sau cùng thì Aether lập tức bổ sung thêm một câu, dặn Kazuha không được nhắc đến chuyện này trước mặt Scaramouche , đề phòng đụng phải công tắc nào đó.

" là... uh... một người thích ngược đãi người khác, sau đó thấy thoả mãn..."

Scaramouche cảm thấy khó tin, và giọng nói của anh ta cao hơn một bậc so với câu hỏi nhẹ nhàng trước đó: "Ngươi cho rằng ta ngược đãi người khác sao?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Scaramouche liền cảm thấy có điểm không đúng, Kazuha không có làm sai, cũng không có nói cái gì, tại sao anh lại dùng ngữ khí chất vấn như vậy. Vì vậy anh nhẹ nhàng hít một hơi, bổ sung nói: "Ta không phải cố ý."

Scaramouche dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe môi Kazuha, làn da vỡ ra, chảy ra vài giọt máu đỏ tươi đã khô lại đông đặc.

Nghĩ đến chính mình làm người thành như vậy, con rối cũng có chút áy náy, chân thành giải thích nói: "Ta chỉ là không nhịn được mà thôi."

Kazuha đẩy tay anh ra khỏi mặt, đang định đứng dậy, bị câu nói tiếp theo của anh ta làm giật mình, lại ngồi xuống.

"Là do ngươi dụ dỗ ta." Câu này vốn là thật lòng, lại thêm con rối tùy ý biểu lộ, Kazuha tức giận đỏ bừng mặt.

"Tôi khi nào thì...!" Khi hai người tiếp xúc, Kazuha một mực không dám ngẩng đầu, cho nên là lỗi của anh ta, "Tôi chính là đi theo hướng dẫn nhiệm vụ. Có lẽ anh nói đúng. Lực hấp dẫn của anh quá lớn, cho nên tôi không thể kìm lòng được."

Scaramouche vội vàng nắm lấy cánh tay Kazuha và nói: "Lần sau sẽ không xảy ra."

Để ngăn điều này tái phạm, Kazuha cảm thấy nên lập giao ước: "Rõ ràng tôi có thể tự mình hoàn thành mọi việc, anh cứ khăng khăng... lần sau chúng ta phải thỏa thuận trước."

Bây giờ, xung đột nội bộ không có lợi ích gì, nhưng điều thực sự quan trọng là phải đặt trước một giải pháp. Kazuha vừa nói vừa nghĩ, "Ví dụ, nếu lần sau có mệnh lệnh tương tự, tôi nghĩ cần phải trói tay anh. Nếu không, đối với tôi, trải nghiệm sẽ rất tệ." Mặc dù Kazuha không mong đợi nhiều. Hai người vẫn là bạn bè bình thường buộc phải làm những gì những người yêu thích nhau có thể làm, và cậu không muốn mối quan hệ hiện tại thay đổi theo bất kỳ cách nào.

"Được. Nếu ngươi muốn trói ta lại, ta sẽ không vùng vẫy. Nhưng vừa rồi... bởi vì," Scaramouche hồi tưởng lại một màn vừa rồi, anh ta nghe câu cuối cùng mà Kazuha nói, và ngập ngừng. Một lúc sau, anh ta mới tìm ra nguyên nhân có thể khiến Kazuha "có trải nghiệm tồi tệ", và hỏi: "... Mùi rất nồng phải không?"

Kazuha lắc đầu và liếc nhìn anh ta. Quá trình đó đối với cậu quá nhanh, trong lúc cậu còn đang choáng váng, một ít chất lỏng trượt vào trong cổ họng, cậu theo bản năng sinh lý mà nuốt hết xuống. Trên thực tế Kazuha căn bản không nếm được mùi vị gì, nhưng hiện tại, cậu có rất nhiều ý kiến về thủ phạm đã lật mặt quá nhanh trước mặt cậu.

Về phần nhắc nhở lần nữa, Kazuha quyết định đánh trả: "Là của anh, chính anh thử sẽ biết." Đôi mắt màu tím híp lại, yên lặng siết chặt cánh tay đang ôm Kazuha, nói: "Ngươi mời ta."

Trước khi Kazuha có thể phản ứng với ý nghĩa của câu nói, hơi thở của cậu đã bị nụ hôn kiêu ngạo chiếm giữ. Giống như rất muốn nếm thử thứ gì đó từ trong miệng cậu, Scaramouche ôm lấy cậu, nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử màu đỏ đột nhiên mở to, trong mắt mang theo ý cười ranh mãnh.

"Bang bang bang—" bên tai hai người tiếng pháo hoa nổ vang, trong nháy mắt đốt cháy cả bầu trời đêm. Góc độ hai người hôn nhau trong buổi lễ vừa phải, giúp con rối có thể chứng kiến quá trình pháo hoa từ bay lên đến biến mất.

Nhân lúc con rối mất tập trung, Kazuha nắm lấy cổ áo đang mở của người trước mặt, cậu căn bản không có khả năng chống cự lại người này, vì vậy bàn tay đặt trên ngực con rối không chút khách khí vặn vẹo phần da thịt lộ ra.

Kazuha được thả ra nhưng con rối có vẻ không sao, hôn xong anh chu môi nhận xét: "Ta chỉ nếm được mùi vị của Kazuha thôi."

Kazuha thầm nghĩ, người này thật sự không biết xấu hổ sao? Tất cả đều vô nghĩa.

Cậu nhặt sợi dây tóc rơi dưới đất, dùng tay làm lược để buộc tóc lại.

"Chúng ta ra cửa sổ xem pháo hoa đi."

Tiếng pháo hoa nổ hồi lâu không dứt. Hai người cùng nhau ngồi trên bậc thềm trước cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh đẹp qua khung cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn.

Scaramouche lấy tấm thảm, tiến lại gần Kazuha và nhét thứ gì đó vào tay cậu.

Kazuha nhìn xuống, hóa ra là bùa hộ mệnh không biết đã xuất hiện từ lúc nào.

"Vừa rồi nó ở ngay đó, giữa một đống đồ chơi quái vật." Lúc ấy Kazuha còn đang chỉnh lý quần áo, tâm điểm chú ý nhất chính là pháo hoa.

Nhưng chuyện đó không phải là vấn đề. Nhìn thấy vẻ do dự của Kazuha, anh ta nói: "Ta đồng ý, ngươi có thể xé nó xuống."

Điều đáng ngạc nhiên là tờ giấy lần này không có bất kỳ nội dung nào về tiếp xúc cơ thể. Nhưng chưa bao giờ Scaramouche muốn trốn thoát hơn lúc này.

["Đã đến lúc tỏ tình, đừng nói dối"]
["Nhắc nhở: Nếu người được tỏ tình đang ở hiện trường, anh ta nhất định phải trả lời."]

Sau khi Scaramouche cầm tờ giấy, so với vẻ mặt nghiêm nghị của Kazuha, anh ta có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thản nhiên cười nói: "Ha ha ha, mệnh lệnh này thật sự là vô nghĩa."

Scaramouche cùng với Kazuha nhìn lên bầu trời đêm lộng lẫy, nhẹ giọng nói: "Ai ở trong lòng ta Kazuha nên biết rõ hơn ta. Tuy nhiên, ta nợ người đó một lời thú nhận chính thức."

Scaramouche quay sang nhìn chàng trai trẻ bên cạnh và nắm lấy tay cậu. Giờ khắc này, trong con ngươi sâu thẳm chỉ có chỗ của cậu. Nhưng người đang được nắm tay trong mắt chỉ ngàn vạn pháo hoa.

Dù vậy, Scaramouche vẫn gọi tên người ấy một cách kiên quyết, tha thiết thổ lộ lòng mình: "Cả cuộc đời ta đều đổ nát, nhưng từ khi gặp em, ta đã tìm được người duy nhất muốn cùng nhau đi hết quãng đời còn lại... Kaedehara Kazuha, ta... ta thích em."

Người được tỏ tình im lặng hồi lâu, rất lâu. Rất nhiều hình ảnh lướt qua tâm trí cậu, từ lần đầu tiên gặp gỡ con rối, đến những lần tiếp xúc sau đó, cho đến những cảm xúc quá đỗi mơ hồ lúc này. Kazuha trong thời gian cực ngắn buộc phải đưa ra rất nhiều dự đoán, cậu không muốn để cho con rối kỳ vọng không thành, huống chi lại để cho anh ta buồn bực.

Scaramouche nhìn chằm chằm vào mặt Kazuha, và sợ rằng cậu sẽ im lặng như thế này mãi. Nếu cậu không bao giờ đưa ra câu trả lời, con rối có thể tự lừa dối mình đến hết đời.

Nhưng trong lòng anh lại có một giọng nói khác đang kêu gào rằng anh không muốn nghe câu trả lời. Kazuha cũng nuông chiều mọi hành vi vi phạm của mình như vậy, cậu sẽ chủ động nắm tay, sẽ ôm anh trở lại khi hôn. Làm sao Kazuha không có cảm giác gì với anh ấy?

Nhưng mà... anh chịu không nổi kiểu im lặng tra tấn nữa: "Nếu như khó khăn, em không cần vội vàng trả lời ta, dù sao thời gian cũng không có giới hạn..."

"Scara, tôi không thể đáp lại anh. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro