Chương 9+10 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Do gộp 2 chương làm một chứ không phải H liên tục đâu mọi người 🙉
____

Đây là ScaraKazu, ScaraKazu và ScaraKazu!

Trong chương này, Scaramouche không còn là người hết mực ôn nhu nữa! Cốt truyện cường bạo giữa Scara và Kazuha đã mở ra, cùng một phần bản ngã đen tối không thể che giấu.

__C.9__

Trái tim đang đập trong lồng ngực dường như bị thứ gì đó kéo đi, và Kazuha đã bị chọc thủng một lỗ hổng trong hàng phòng thủ vững chắc mà cậu đã dựng lên cho mình. Khi thân thể bị nhiệt độ cao ăn mòn, cậu rõ ràng biết mình được đối xử dịu dàng như thế nào.

Khi nghe những lời chân thành đáng kinh ngạc từ Scaramouche, Kazuha không thể tin được. Kể cả sau khi biết về quá khứ của con rối, cậu vẫn không thể vung dao với một... ít nhất là một người tốt bụng vào lúc này, chứ đừng nói đến người đó đối với cậu thật lòng.

Có lẽ bởi vì họ của tổ tiên Kazuha là Niwa. Thỉnh thoảng, cậu cũng cảm thấy có chút áy náy, tình cảm của Scaramouche quá mạnh mẽ. Mỗi lần xa nhà hay trên đường về, cậu đều nghe thấy hơi thở của anh trong gió. Kazuha không biết phải trả lời như thế nào.

Im lặng một lúc, Kazuha vụng về an ủi: "Không sao, tôi không sao."

Con rối vẫn không chịu buông tha, khăng khăng hứa với cậu sẽ không có lần sau.

"Tiếp tục nữa, sẽ ngạt thở." Kazuha sau khi được thả ra liền xoay người, ngồi xuống bên cạnh Scaramouche trên giường, không để ý vạt áo ngủ của cậu bị kéo nhẹ, "Lần này là lỗi của tôi, nhưng với anh thì cũng như vậy."

Kazuha khoanh tay, khoanh ngực nhìn anh: "Chuyện tối qua coi như anh không cố ý, lần sau nếu như anh giấu diếm, tôi sẽ ... tức giận..."

Scaramouche khoanh chân lẳng lặng ngồi, trong lòng không khỏi vui mừng, cảm xúc dao động do chính mình gây ra chính là bằng chứng của sự quan tâm. Vì vậy, anh thẳng thắn hứa hẹn: "Không có lần sau nữa."

Nhưng anh lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng Kazuha vẫn luôn dịu dàng như vậy, tôi rất tò mò không biết khi cậu ấy tức giận sẽ như thế nào."

Kazuha tự mình kéo vạt áo từ trong tay Scaramouche ra, không hài lòng nhìn chằm chằm khuôn mặt giả bộ ngây thơ của anh: "Tôi đi tắm, thân thể nhớp nháp." Không biết Kazuha đang ám chỉ quần áo hay là người.

Đêm ngày thứ ba quá dài, trằn trọc bao nhiêu vòng mà trời vẫn chưa hửng sáng. Trong phòng chỉ còn lại hai người nằm cạnh nhau trên giường, tấm chăn mỏng manh dù chỉ cách nhau vài centimet cũng chỉ đủ che kín cơ thể.

Con rối nhìn màn cửa tối đen, đột nhiên nói: "Kazuha, ta biết ngươi còn chưa ngủ, ngươi có thể hứa với ta một chuyện nữa không?"

Một phần bên kia chăn kêu sột soạt một lúc, Kazuha rụt cổ lại dưới chăn rồi đáp: "Nói đi."

"Sau hôm nay, nếu có một bùa hộ mệnh mới, chúng ta hãy giữ an toàn cho nhau, được chứ?"

Kazuha biết rằng anh ấy đang cố gắng tránh để tai nạn hôm nay xảy ra lần nữa, nhưng không ai biết lá bùa tiếp theo sẽ là gì, vì vậy cậu đã do dự một lúc rồi nói:

"Được."

Kazuha vẫn theo nội tâm suy nghĩ, đề ra một kế hoạch khác, "Nhưng trước đó, tôi muốn tìm một biện pháp khác phá giải. Mục đích của chúng ta là rời đi nơi này, nếu như còn có thể tìm cách phá vỡ tình huống, chúng ta không cần phải bị mắc kẹt trong những hướng dẫn này."

Scaramouche không dám thổ lộ những suy nghĩ trong lòng, cũng như không dám đối mặt với sự thật rằng mình không còn muốn rời khỏi đây nữa.

Nhưng anh vẫn nói: "Bất kể ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ đi cùng ngươi."

Sau khi Kazuha ngủ say, con rối lại đứng dậy, nhét chăn ra sau lưng cậu, dùng chăn bông ấm áp quấn lên người cậu.

Với anh, đó là một đêm không ngủ.

Ngày thứ tư là một ngày nắng đẹp, chiếu từ đằng sau cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ trong phòng khách, chiếm toàn bộ bức tường, những chiếc lá phong rực lửa thậm chí còn rực rỡ hơn bởi ánh sáng mặt trời.

Sáng sớm, hai người lục tung tất cả các phòng nơi mình xuất hiện, tìm gần như mọi ngóc ngách, nhưng không phát hiện ra sơ hở nào.

Các bức tường trông bình thường, nhưng dù có tấn công mạnh thế nào cũng không thể phá vỡ được. Trong phòng tắm và nhà bếp mặc dù có những cửa sổ nhỏ nhưng chúng đều bị bịt kín, chỉ có rèm cửa trong phòng ngủ có thể mở được, bên ngoài cửa sổ vẫn là rừng phong.

Về phần phong cảnh bên ngoài phòng, chung quanh càng giống như có một tấm rèm chiếu sáng, trên tấm rèm đang chiếu một bộ phim động, mỹ lệ mà hư ảo.

Vì vậy, họ bắt đầu chú ý đến thông tin ở mọi ngóc ngách, có thể giống như bùa hộ mệnh. Nơi khác cũng có thể có những tin nhắn tương tự, nhưng bùa hộ mệnh dễ thấy nhất lại khó hoàn thành nhất?

Cho đến ngày thứ sáu, không có giải pháp nào được tìm thấy và những lá bùa không xuất hiện nữa. Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Kazuha, Scaramouche không thể chịu đựng được và an ủi cậu: "Dựa trên tình hình trước đó, mỗi khi hoàn thành một mệnh lệnh, sẽ tạo thêm một phòng. Chúng ta hãy thử lại, có thể sẽ có giải pháp."

"Chỉ còn cách này thôi," Kazuha thở dài, "Mỗi lần những lá bùa đều xuất hiện ở phòng khách, chúng ta đi xem một chút."

Không ngờ, cảnh tượng sau cánh cửa lần này đã không còn là những gì bọn họ quen thuộc.

Căn phòng khách vốn trống không lúc này được thắp sáng rực rỡ, đèn nhiều màu sắc cùng dây câu treo trên mái nhà đan xen vào nhau, cách đó không xa còn có một hàng dây câu cá chép, quầy hàng bố trí như mê cung tăng thêm không ít sức sống cho nơi này, trông giống như một địa điểm tổ chức lễ hội nhỏ.

"Đây là...?" Kazuha hoài nghi bước vào nơi "sôi động" này, và gần anh nhất là một chiếc xe dồ ăn kiểu Inazuma, trên đó đặt một số món ngon đặc biệt thường được bán trong các lễ hội, takoyaki, kẹo táo, bánh anh đào và những thứ tương tự.

"Là ảo giác sao?" Scaramouche đi tới sau lưng, không kịp đề phòng bị Kazuha nhét vào miệng xiên dango, vị ngọt lập tức tràn đầy trong miệng, theo bản năng anh nhíu mày.

"Anh không thích sao?" Kazuha gắp một miếng sushi cá ngừ, đưa lên miệng anh hỏi: "Vậy ăn thử cái này đi?"

"Ta thích ứng rất nhanh." Mặc dù nói như vậy, Scaramouche vẫn cố gắng hết sức để nuốt dango xuống và há miệng ăn sushi.

"Còn nhớ mấy ngày trước, tôi nói muốn đi lễ hội, không nghĩ tới lại thành sự thật, nơi này thật là thần kỳ." Kazuha lấy trong gian hàng ra xiên que, sushi và ăn từng miếng một, vẫn không quên kéo Scaramouche bước tiếp tục đi về phía trước, "Mặc dù chỉ có hai chúng ta, không sôi nổi lắm, nhưng có những thứ mà một lễ hội nên có. Scara, anh có thể trải nghiệm nó trước."

Trước mỗi gian hàng, Kazuha sẽ dừng lại và tham quan, không ngừng giới thiệu những vật phẩm lễ hội, và dường như hy vọng rằng con rối có thể tìm thấy thứ mà anh ấy thích.

"Cái mặt nạ này không tồi." Scaramouche đột nhiên nói.

Đương nhiên, Kazuha tò mò không biết cái gì sẽ khiến Scaramouche đánh giá cao. Vừa nhìn qua, mặt nạ hồ ly trắng đã được đeo lên mặt cậu, và tai cáo điểm một chiếc lá phong được gắn vào ngay chỗ mái tóc đỏ của anh ấy.

Con rối ôm mặt nhìn một lượt, rất hài lòng: "Thật đáng tiếc khi ta không mang theo máy ảnh."

Kazuha bị vẻ mặt nghiêm túc của anh làm cho buồn cười, lấy một chiếc từ gian hàng mặt nạ, rút dây đàn hồi và đeo lên mặt anh: "Đừng nhúc nhích, Ha ha ha ha ha ha ha..." Không biết bị chọc vào trò đùa gì, hai người nhất thời nhìn nhau cười ha ha.

"À, tôi vừa mới nói là tôi quên mất một thứ quan trọng." Kazuha liếc nhìn yukata treo trên bức tường phía sau, và mang về hai chiếc để anh thay.

"Chỉ đổi ở đây thôi à?" Scaramouche nhìn bộ đồng phục màu tím trên tay, ngập ngừng hỏi.

"Mặc vào đi, đi thôi."

Hai người nắm tay nhau đi dọc theo gian hàng lát đá con đường. Nhịp bước oàn toàn dừng lại trước một gian hàng đặc biệt.

Ban đầu, gian hàng nhỏ không nổi bật trong địa điểm được trang trí lộng lẫy, nhưng điều đặc biệt... đó là một quầy bùa hộ mệnh. Ở trên bàn và trên những chiếc giá gỗ sơn nhỏ là đủ loại bùa hộ mệnh với nhiều màu sắc khác nhau.

Hai người bị bùa hộ mệnh tra tấn mấy ngày liền cảm thấy tim thắt lại khi nhìn thấy nơi này. Kazuha cố nén nụ cười của mình và đi về phía quầy hàng.

Thực sự rất hợp lý khi bán bùa hộ mệnh tại các lễ hội. Nhưng trên đài ngựa sơn nhất định phải có nhiệm vụ, điều này luôn khiến người ta cảm thấy có thâm ý.

"Kazuha, nơi này hình như không có." Scaramouche sau đó tháo dỡ một ít, phát hiện những lá bùa này không giống với những lá có ghi chú. Những tấm bùa trên gian hàng này đều không có niêm phong, chỉ cần lấy một chút nhìn qua là biết bên trong rỗng tuếch.. Các hoa văn thêu bên ngoài không phải là các hoa văn màu đỏ và xanh lam đã được chỉ định trước đó.

"Hình như không phải." Kazuha thu lại đồ dùng trong tay, tâm tình không tốt. Cậu thực sự rất lo về việc liệu mình có thể thực hiện được chỉ dẫn tiếp theo hay không, nhưng không có tin tức gì trong nhiều ngày, và cậu không tránh khỏi bất an.

Chôn cất ở một nơi bí mật nguy hiểm cũng không sao, nhưng chủ nhân nơi này tựa hồ không muốn bọn họ chết, càng không muốn bọn họ dễ dàng rời đi.

Thực ra hai người đã đi đến đoạn đường ngắn cuối cùng, đi về phía trước là cuối phòng khách. Scaramouche thấy mấy con búp bê treo trên bức tường đằng kia, như thể quầy trò chơi bắn cung tên.

Anh ta kéo tay áo Kazuha, chỉ về phía đó và nói: "Kazuha, ngươi có thích cái đó không? Ta đi lấy hai mũi tên?"

"Thử đi." Scaramouche tự tin giương cung nhắm vào búp bê mèo do Kazuha chỉ, đáng tiếc mục tiêu hơi lệch, tâm không đúng, chỉ có một chân của búp bê rơi ra. Anh ta nhanh chóng giương cung và nhắm vào phía bên kia.

"Cái này có bị coi là gian lận không?" Kazuha nhặt con búp bê trên mặt đất lên, nhìn trái nhìn phải, đang định so sánh thì lại thấy bông gòn dưới lớp vải có một lỗ hổng.

Cảm thấy có gì đó không đúng, Kazuha đưa ngón tay vào trong lỗ nhỏ mò mẫm một hồi, lấy ra một thứ.

Bầu không khí thoải mái lại trở nên căng thẳng ngay lập tức. Và Scaramouche cũng thấy rõ thứ trong tay anh ta, đó là một bùa hộ mệnh đỏ.

Theo thỏa thuận trước đó, Kazuha đưa cho Scaramouche trước khi mở nó và hỏi: "Chúng ta tháo nó ngay bây giờ chứ? Anh nhìn trước, tôi sẽ chuẩn bị tinh thần." Kazuha ôm con búp bê mèo trong tay, cố gắng làm cho mình bớt lo lắng.

Ngay khi Scaramouche mở tờ giấy ra, anh ta ngay lập tức vò nó thành một quả bóng và tiếp tục véo nó trong lòng bàn tay. Anh ta không hiểu tại sao kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường luôn gây khó dễ cho Kazuha.

"Làm sao vậy? Tôi cũng xem một chút."Nhìn phản ứng của Scaramouche, Kazuha đoán được nhiệm vụ không dễ dàng. Nhắc mới nhớ, từ trước đến nay, ba nhiệm vụ được giao cho cậu xem ra không hề đơn giản. Đặc biệt là so với nhiệm vụ của người còn lại.

Kazuha mở tờ giấy ra và tai cậu đỏ bừng ngay lập tức.

["Thổi kèn, nuốt hết"]

["Nhắc nhở: Xin đừng rời khỏi phòng"]

__C.10 (H)__

"Cái này... ừm, câu thứ hai có ý gì?" Kazuha ngẩng đầu lên hỏi Scaramouche , với một chút nước trong mắt. Scaramouche vừa trở về từ cánh cửa gần nhất trả lời: "Cửa không mở được, chắc chỉ có ở đây thôi..."

Chàng trai trẻ dù có xấu hổ đến đâu thì cũng đã xem nhiệm vụ từ lá bùa của anh ta. Kinh nghiệm nói cho cậu biết, không cần trì hoãn, chỉ có thể nhanh chóng giải quyết: "Vậy bắt đầu đi, anh muốn đi đâu?"

Đột nhiên bị hỏi ý kiến khiến Scaramouche sửng sốt. Anh ấy rút ra một vài kinh nghiệm của mình về vấn đề này. Cho rằng bất kể anh đang ngồi, đứng hay nằm, người thực hiện hành động đều phải ngồi xổm hoặc quỳ xuống. Ngồi xổm quá lâu không tốt cho chân, sàn phòng khách cũng cứng, nếu có đệm mềm thì tốt biết mấy... Nhìn quanh, chỉ có hai cái đệm đặt phía trước cao từ trần đến sàn các cửa sổ. Anh đi tới, cầm lấy cả hai, nói với Kazuha: "Nhìn này."

Kazuha loay hoay một lúc, cậu không muốn thực hiện ở nơi thoáng đãng, mặc dù không có ai, nhưng cách bài trí ở đây khiến cậu ảo giác về đời thật. Cậu luôn nghĩ đến sự ồn ào của đám đông sôi động mà lễ hội nào cũng phải có.

Cuối cùng Kazuha quyết định tìm một nơi có mái che. Chẳng qua những gian hàng này được sắp xếp ngay ngắn thành hàng, chừa một khoảng trống ở giữa cho người bán hàng, phía sau gian hàng có một chiếc ghế đặt những bức tượng sứ quái vật.

"Được đó." Kazuha ấn con rối lên ghế, túm lấy cổ áo hai bên rồi cởi yukata của Scaramouche ra.

Mặc dù Scaramouche không khó chịu, nhưng thật khó để không cảm thấy khó hiểu, tự hỏi liệu sau khi tờ giấy được gửi lại cho Kazuha có thêm điều gì mới không, anh ta ngập ngừng hỏi: "Kazuha, ta cần cởi quần áo sao?"

Kazuha tiếp tục tự mình di chuyển, khiến bộ ngực của con rối gần như lộ ra ngoài, sau đó trả lời: "Bùa hộ mệnh của tôi không yêu cầu cởi nó ra." Nhưng Kazuha vẫn tiếp tục cởi bỏ yukata của Scaramouche.

Scaramouche tinh ý cảm nhận được một chút tức giận từ những lời nói tưởng chừng rất bình thường của Kazuha, và dường như có chút... làm nũng? Nói tóm lại, nó khiến Kazuha cảm thấy tốt hơn, vì vậy Scaramouche tình nguyện để Kazuha làm nũng trong thời gian này.

Sự ích kỷ của Kazuha cũng không đáng trách. Cậu luôn phải khỏa thân trong xấu hổ ở các nhiệm vụ, thế nên lần này cậu thật sự muốn ghi nhớ cảnh con rối ở trong tình cảnh tương tự, mặc dù ... cậu dường như không nhận ra con rối không hề xấu hổ và tức giận khi quần áo của nó bị lột sạch.

Hai lớp đệm bông được đặt trước ghế. Khi Kazuha quỳ trên đó, cậu không cảm thấy đau chút nào mà rất thoải mái, cậu cử động đầu gối, ép gần hết cơ thể vào giữa chân của Scaramouche, và đặt tay lên môi cắn.

Bộ phận sinh dục của Scaramouche chỉ ở trạng thái bán cứng, sau khi kéo khóa xuống có thể cảm nhận được thứ đó xuyên qua lớp vải của chiếc quần tục tĩu.

Scaramouche nắm chặt lấy hai bên thành ghế, khi nhìn thấy đầu lưỡi đỏ tươi chạm vào hạ bộ của mình, tâm lý chấn động đến sớm hơn khoái cảm do hành động liếm dương vật qua lớp vải mang lại. Scaramouche khịt mũi, và vô thức ấn tay phải lên sau đầu Kazuha.

Kazuha cũng không phản kháng, liền cởi dây thắt lưng, lộ ra vùng tam giác. Kazuha chỉ liếm vài cái, còn chưa kịp động thủ, hình dáng cự đại khổng lồ đã dựng thẳng lên.

Kazuha đang quỳ đẩy lớp vải cuối cùng sang một bên, hình dạng và kích thước hoàn chỉnh của vật thể lộ ra hoàn toàn, khiến cậu có chút sợ hãi. Vòng cung thẳng của dương vật làm cho phần đầu phía trước vừa chạm vào má Kazuha, cậu mở lòng bàn tay ra để giữ nó và phát hiện ra rằng cậu không thể giữ nó hoàn toàn bằng một tay.

Bây giờ lui cũng đã muộn, Kazuha kỳ thực cũng không biết chính xác phải làm gì. Nhưng lúc này cậu không dám ngẩng đầu cầu cứu, sợ nhìn thấy đôi mắt kia đang quan sát cậu.

Kazuha lại thử thè đầu lưỡi ra liếm dọc theo cái trục từ trong ra ngoài, chủ nhân dương vật thở hổn hển mấy cái. Lưỡi đi tới phía trước, quét vài lần vào vị trí đang nhỏ giọt chất lỏng trong suốt, rồi dẫn đôi môi ướt át kia quấn lấy.

Thứ khổng lồ xâm nhập vào trong miệng, trực tiếp kéo căng hai bên má sưng lên. Trong lúc nhất thời, Kazuha chỉ có thể dùng sức nuốt vào, mãi cho đến khi phần trước chạm đến cổ họng. Nhưng không sao, để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, Kazuha bắt đầu làm việc chăm chỉ.

"... Ha... Hừ..." Scaramouche hô hấp càng lúc càng dồn dập, anh cố gắng không dùng cánh tay đang ôm ở sau đầu Kazuha, nhưng vẫn bị kích thích quấy rầy. Anh đã nếm thử môi, lưỡi và khoang miệng của Kazuha, nó mềm mại và ngọt ngào khiến anh không thể dừng lại. Chỉ là anh không nghĩ tới, khi thứ chiếm giữ nơi đó từ môi răng chuyển thành thứ gì đó dưới hạ bộ, khoái cảm mang lại lại mãnh liệt như vậy.

Quan trọng hơn, người bên dưới đang hết mình phục vụ anh ta là Kazuha. Anh nhìn hạ thân của mình ra vào trong cái miệng nhỏ nhắn ấy, đôi môi Kazuha như bị bào mòn, càng ngày càng đỏ ngầu. Mái tóc màu tuyết và phần tóc đỏ giữa trán không ngừng rung lên theo từng chuyển động, má sau tai và cổ của Kazuha đều đỏ bừng. Mặc dù Kazuha ăn mặc chỉnh tề, nhưng tình huống này khiến anh vô thức nhớ đến cơ thể mảnh khảnh nhạy cảm dưới lớp áo choàng tắm.

"Ummnnng...!" Kazuha đang phun ra bộ phận sinh dục, sau đầu đột nhiên bị một lực đẩy về phía trước, vừa mới thoát ra khỏi miệng lại đâm vào cổ họng của cậu, làm cho cậu có chút choáng váng.

Con rối dùng cả hai tay, ấn đầu Kazuha hết lần này đến lần khác đâm sâu hơn, cho đến khi chạm đến lối đi hẹp hơn sau cổ họng, dục vọng được chặt chẽ hấp thụ xông thẳng lên não. Đối phương cúi xuống phục vụ cho Scaramouche, lại cau mày như thể bị ép làm một động tác tục tĩu, điều này khơi dậy dục vọng khống chế bấy lâu nay của anh ta, đồng thời cũng khiến anh ta không chỗ nào che giấu được khát khao độc chiếm và những nhân tố xấu xa đã giấu từ lâu.

Kazuha suýt chút nữa bị sự thay đổi đột ngột này làm cho ngạt thở, bây giờ anh mới biết cảm giác bị cưỡng ép nuốt chửng khó chịu như thế nào.

Dùng tay chống cự cũng vô ích, miệng bị chặn lại, không biết tiếng khóc trào ra từ cổ họng có nghe được hay không, Kazuha chỉ có thể véo cái chân bên cạnh để biểu thị sự phản kháng của mình.

May mắn thay, con rối thông minh biết rằng phải có giới hạn và để cậu ta đi đúng lúc. Trong khi Kazuha vẫn đang ho và thở hổn hển, cậu đã sớm bị con rối đột ngột đứng dậy đè bẹp xuống sàn. Chiếc đệm mà hai đầu gối đã quỳ được đặt dưới đầu, và con rối quỳ trên ngực Kazuha mà không nói một lời.

Đối mặt với ánh sáng chói mắt, Kazuha vừa vặn lấy lại tầm mắt, liền phát hiện con rối đang từ trên cao nhìn xuống mình, ánh mắt nhìn chằm chằm khiến cậu bối rối, cậu ngắt quãng nói: "Scara... Tôi ...chờ một chút...'

Bộ phận sinh dục chưa hề có dấu hiệu yếu ớt áp vào cổ cậu, cậu chỉ cần hơi thay đổi góc độ là có thể lại tiến môi trường ấm áp đó.

Không chỉ môi, Kazuha thậm chí còn cảm thấy da trong miệng mình sắp bị bào mòn.

Thái độ ngoan ngoãn của Kazuha chắc chắn đã thúc đẩy sự phát triển điên cuồng, sau cú thúc mạnh bạo như vũ bão, Scaramouche rút một nửa dương vật của mình ra, nhả nước nhờn vào miệng Kazuha . Sau quá trình xuất tinh dài và dịu dàng, anh rút thứ đó ra thêm một chút, chỉ để lại phần đầu bên trong.

Điều này sẽ giúp Kazuha có thời gian để thở, anh ấy sẽ không làm cậu nghẹt thở nếu anh ấy xuất tinh vào miệng thay vì vào cổ họng, và cậu sẽ có đủ thời gian để nuốt chất lỏng đặc quánh.

Kazuha không muốn lại chịu khổ, đối phương cho bao nhiêu cậu cũng sẽ nhận. Dịch thể mát lạnh đều được Kazuha nuốt xuống cổ họng.

Bùa hộ mệnh lá phong biến mất. Ở một góc khác của căn phòng mà không ai quan tâm, tấm bùa hoa sen tiếp theo lại xuất hiện.

______

Tạo một chút bổ sung:

- Kazuha luôn biết rằng Scaramouche độc miệng (thực sự là độc với người khác), đồng thời cậu cũng hiểu rõ rằng anh ấy sẽ không độc với mình, nhưng thỉnh thoảng sẽ làm một số trò đùa ác ý.

- Nếu bạn cảm thấy những chương trước quá nhẹ nhàng và nuông chiều thì cũng đừng lo, bộ truyện Scaramouche bệnh hoạn và hoang tưởng sẽ quay trở lại ngay sau tập 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro