Chương 31+32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

__C.31__

Tỉnh dậy sau giấc mộng lớn, Kaedehara Kazuha thấy dưới khuỷu tay vẫn còn một chồng sách dày. Một ngày trong giấc mơ chỉ là một thực tế thoáng qua.

Vừa xoa gáy, Kazuha vừa đứng thẳng dậy, từ khóe mắt nhìn thấy một người khác ở bàn.

"Tỉnh rồi à?" Scaramouche gấp cuốn sách lấy từ trong chồng sách Kazuha đặt ở sau lưng, tuy rằng không đọc một chữ, nhưng lại ngồi ở chỗ này lật lật trang sách trong một thời gian khá dài.

"Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Không biết tôi ngủ bao lâu rồi?"

"Không biết ngươi ngủ bao lâu rồi?" Scaramouche nắm cánh tay cậu kéo lên, vẻ mặt phiền muộn, "Trời đã sáng rồi, nếu ta bảo ngươi đi ra, ngươi thật sự sẽ không quay lại căn phòng ngủ phải không? Để ta xem,"

"Ngươi ngủ ngon với đống sách này hơn là ngủ với ta", Scaramouche đảo mắt một cách bừa bãi. Sau khi đuổi người ta đi đêm qua, hắn ở một mình trong phòng, lại cảm thấy hơi cô đơn. Vì vậy, hắn đã lẻn ra ngoài không lâu sau đó.

Theo tính toán của Scaramouche, sau chưa đầy mười phút Kazuha đã ngủ quên trong thư phòng. Thiếu niên nằm ở trên bàn, giữa hai khuỷu tay lộ ra hơn nửa khuôn mặt. Con rối ngồi xuống bên cạnh, nhào nặn mặt của cậu, nhưng cậu không có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn cảm thấy buồn chán nên mở cuốn sách mà Kazuha đã lấy xuống.

"Sáng rồi... Vậy tôi đi làm bữa sáng." Kazuha vẫn còn mê man buồn ngủ, dụi mắt đi ra ngoài.

Scaramouche nói thêm: "Làm thêm đi, trên mặt ngươi không có bao nhiêu thịt, véo không có cảm giác."

"... Được rồi."

Nhưng bên kia dường như đã hiểu lầm. Sau khi nghe thấy tiếng sấm nổ trong bếp, Kazuha quay lại với bữa sáng.

Và lần này, Kazuha nấu không phải cho mình mà là cho đối phương.

"Ngươi làm gì vậy?" Scaramouche nghi ngờ nhìn cái bánh bao "đen" đơn giản trong tay Kazuha, thật sự không giống đồ ăn được.

"Bữa sáng." Kazuha đưa đĩa bánh bao cho hắn, "Tôi ăn rồi."

Scaramouche nhướng mày và nhếch khóe môi, thầm nghĩ hôm nay mặt trời thực sự mọc từ phía tây, Kaedehara Kazuha chủ động lấy lòng hắn. Thật khó để không cảm thấy—cậu ta đang kìm nén một ý tưởng nào đó.

Đối mặt với Kaedehara Kazuha bây giờ, hắn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, hắn không muốn dùng bất kỳ vũ lực nào, càng không muốn để Kazuha dẫn đường, vì vậy hắn gạt phắt đi: "Ta ghét đồ ngọt, giữ lấy cho mình đi."

Không ngờ Kazuha tự nhiên ngồi xuống, làm bộ tư thế nhất định phải ăn, "Tôi biết. Không có đường, là mè đen."

"Ta không ăn. Ngươi nghĩ ta không biết sao, thứ này có độc sau đó ngươi sẽ bỏ trốn?"

Kazuha cầm lấy bánh trong tay, cắn một miếng, nhỏ giọng nói: "Không... không có độc."

"Tôi muốn nói... Tôi xin lỗi, trước đây tôi không biết," Kazuha đã nói chuyện với con rối trong giấc mơ của mình. Scaramouche không thích đồ ngọt, nhưng Kazuha không biết điều đó. Lần trước, cậu đã chọn rất nhiều đồ ngọt và Dango béo ngậy đút cho hắn, "Tôi đã bắt anh ăn rất nhiều đồ ngọt ở lễ hội."

"Kaedehara Kazuha. hôm nay ngươi có uống nhầm thuốc không?" Scaramouche giật lấy đĩa từ tay cậu, và Kazuha rất bối rối bởi hành vi mâu thuẫn của hắn.

"Đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, cũng đừng giả bộ đáng thương."

Kazuha không biết nên dùng ánh mắt gì nhìn hắn, chỉ cúi đầu yên lặng ngồi ở một bên chờ đợi anh ta ăn xong.

Scaramouche cắn bánh mì một cách giận dữ, ngoại trừ hạt vừng đen, thực sự không có vị ngọt nào cả. Nó rất đắng, hắn chưa bao giờ ăn thứ gì cay đắng như vậy, thậm chí nó có thể chạm đến trái tim.

Nhưng cuối cùng hắn cũng ăn sạch sẽ, theo thói quen thu dọn bát đĩa, Kazuha kéo hắn từ bên cạnh, không quay đầu lại nói: "Anh muốn làm gì? Hôm nay anh có kế hoạch gì?"

"Ồ?" Scaramouche rất có hứng thú ngồi xuống, còn cố ý dời ghế đến bên cạnh Kazuha, "Sao, ngươi muốn đi cùng ta sao?"

"Tôi muốn đọc sách một lát." Hôm qua vừa mở trang đầu một tập thơ Kazuha liền ngủ thiếp đi, nghĩ lại thật đáng tiếc.

"Ừ." Scaramouche mơ hồ xoa xoa sau gáy, nói: "Đợi khi thu dọn đồ đạc xong, ta cùng ngươi xem."

Kazuha nhớ mình đã nhìn thấy Scaramouche rời khỏi thư phòng chỉ một giây trước, nhưng trong chớp mắt, cậu lại đến một nơi xa lạ, giống như một cái hang. Mảnh vỡ ký ức tràn vào trong đầu. Lẽ ra cậu phải đi cùng... Scaramouche? Nhưng còn những người khác thì sao? Kazuha đi quanh hang trống vài lần, nhưng cậu không thấy bóng dáng nào khác ngoài cậu. Những ký ức trong tâm trí cậu trở nên rõ ràng hơn, và cậu quyết định nhìn ra bên ngoài hang động. Bãi cạn bên ngoài cũng trống không, ngoại trừ mấy tảng đá nhỏ, nhìn thoáng qua không thấy bóng người nào. Kazuha không khỏi lo lắng, men theo bãi biển tìm phương hướng. "Scara? Scara—" Sỏi ở khu vực nước nông hơi gồ ghề, và cậu đã cách hang một khoảng. Cậu dừng lại và cân nhắc xem có nên nhìn sang hướng khác không, nhưng khi cậu quay lại, cậu nhìn thấy một cái gì đó kỳ lạ đằng sau đá ngầm mà cậu vừa đi qua. Một cái gì đó quen thuộc. Chiếc mũ trúc màu xanh có hình hoa sen của Scaramouche được lặng lẽ đặt ở đó, nhưng ít nhất hai dặm xung quanh không có bóng dáng của anh ta. Một linh cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng Kazuha, cậu chộp lấy chiếc mũ và chạy xuống biển. Trước mặt cậu vùng biển đột nhiên dị thường, ở chỗ đó nổi lên mấy bọt nước, một cái đầu người ngoài ý muốn chui ra, bắn tung tóe một lượng lớn nước. "Scara!!" Kazuha hét với người nọ, vội vàng chạy tới kéo hắn.

"Kazuha, đừng tới đây!" Nhìn thấy bóng người màu lá phong, Scaramouche vội vàng bơi vào bờ, bị Kazuha đang đứng ở nơi có mực nước đến eo bắt lấy. "Ta không phải nói ngươi đừng tới đây sao? Ngươi không mang theo quần áo thay, cảm lạnh thì làm sao?".

"Tôi tỉnh lại không thấy anh, cho nên tôi còn tưởng rằng anh..." Kazuha nói giữa chừng liền bật cười, bởi vì con rối bộ dáng có chút buồn cười. Cả người anh ướt sũng, huống chi mái tóc vốn đã ngoan ngoãn của anh đều dính bết vào mặt, trên đó còn lấm tấm một ít bùn đất, giống như một con mèo hoang nhỏ vừa từ trong bùn lăn trở về.

Scaramouche chỉ cho anh ta thứ mà anh ta cầm trong tay, đó là hai con cá diếc đang nhảy tưng tưng, và giả vờ không hài lòng nói: "Ta làm việc này cho ai? Ngươi còn cười được."

Hai người trở lại bờ đá ngầm, cả người ướt sũng. Kazuha dùng hai tay cầm lấy chiếc mũ trúc vừa nhặt được, cẩn thận đội lại cho chủ nhân của nó, còn giúp anh vuốt lại mấy sợi tóc dính trên má.

Scaramouche sững người một lúc, những hành động này được thực hiện một cách trôi chảy và rất thân mật, như thể họ đã từng làm một cách rất quen thuộc.

Kazuha không cảm thấy có gì không ổn, nói: "Đi thôi."

Lần này, vẫn là Scaramouche dẫn đường. Hai người trở lại sơn động, tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống.

Scaramouche đã tìm được một chiếc thớt để thái cá, cách chỗ Kazuha vừa ngủ không xa.

Kazuha nhanh chóng đốt lửa, nhìn bóng lưng bận rộn của con rối, Kazuha muốn đi tới giúp đỡ nhưng bị từ chối thẳng thừng. Scaramouche khăng khăng rằng cậu không cần chạm vào bất cứ thứ gì, nói rằng chỉ cần anh ta làm một mình là đủ.

Trong cơn tuyệt vọng, Kazuha không còn cách nào khác là đứng sang một bên, nhìn con rối khéo léo sử dụng lưỡi kiếm gió được ngưng tụ bởi nguyên lực để mổ bụng con cá. Kazuha hiếm khi quan sát kỹ bộ dạng nghiêm túc của con rối, và bây giờ cậu phải thừa nhận rằng trông anh ấy rất quyến rũ.

Ít nhất khi đối mặt với cậu, anh luôn nghiêm túc. Đáng tiếc Kazuha đến bây giờ mới phát hiện, lúc này sai thời gian và cả không gian, hết thảy đều không thể cứu vãn.

Nhưng khung cảnh trước mặt Kazuha rất chân thực, và người trước mặt cậu rất sống động. Kazuha vô thức rướn người về phía trước và quan sát góc nhìn nghiêng của con rối từ khoảng cách gần.

Scaramouche khéo léo cạo sạch vảy cá, lấy cành cây đã được làm sạch để xiên cả con, anh nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên nói: "Kazuha, ngươi đã nhìn ta chằm chằm gần hai mươi phút rồi đấy."

"Làm sao vậy? Có vấn đề gì không?"

Scaramouche cười quay đầu lại, thuận lợi bắt gặp người "nhìn trộm" mình.

Người bị bắt ho vài lần vì xấu hổ, nhìn đi chỗ khác và ngừng nói.

Kazuha không muốn thừa nhận rằng trái tim mình lại rung động vì người này. Dù sao thừa nhận trong mộng cũng không có ý nghĩa gì, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.

Scaramouche ngừng trêu chọc cậu, nhặt những con cá xiên lên và chuẩn bị nướng chúng thành một món ngon vô song. Kazuha ngồi lại cùng anh, không xa cũng không gần.

"Nghe nói ngươi rất thích ăn cá, cho nên hôm nay nhân lúc ngươi đang ngủ liền chạy ra ngoài bắt." Scaramouche hỏi: "Đã lâu ngươi không ăn chúng phải không?"

"Không sao, nhưng...."Kazuha nhớ lại. "Khi tôi nhìn thấy chiếc mũ, tôi có chút sợ hãi. Tôi thực sự lo lắng. Tại sao anh lại rời đi mà không nói gì, tôi là người duy nhất ở đây khi tôi tỉnh dậy."

"Kazuha đã rất lo lắng cho tôi?" Con rối vui mừng nhướn mày và híp mắt, cười đảm bảo với cậu: "Lần sau sẽ không xảy ra đâu. Dù có chuyện gì đi nữa, tôi cũng sẽ sát cánh cùng Kazuha."

"... Vâng." Kazuha thấp giọng trả lời. Khi màn đêm buông xuống, ngọn lửa trước mặt cậu càng chói mắt, nóng bỏng như lời yêu thương mà Scaramouche ném ra. Nếu hai người ở đây là cặp đôi đang hẹn hò thì khung cảnh này sẽ lãng mạn biết bao.

Nhưng thời gian bây giờ càng tươi đẹp bao nhiêu thì lòng Kazuha lại càng trống trải bấy nhiêu. Cậu biết rằng đây chỉ là một giấc mơ, và không ai biết khi nào cậu sẽ tỉnh lại, khi đó, tất cả sự ấm áp và vẻ đẹp sẽ biến mất.

Nhưng cái chạm trước mắt lại chân thật như vậy, Kazuha do dự có nên nắm lấy không? Nếu cậu thực sự sẽ không quay lại sau khi tỉnh dậy, cậu không phải nên nghe theo trái tim mình sao?

Con cá trên tay Scaramouche chỉ được làm chín một lần trước khi bất ngờ bị người cạnh anh giật lấy. Kazuha tùy ý đặt nó lên tảng đá, trong nháy mắt đã lao tới, hất con rối đang hoàn toàn choáng váng xuống đất.

Kazuha nhắm chặt mi, đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất - nếu lại bị từ chối, cậu sẽ lập tức chạy đến nơi mà con rối không bao giờ tìm được nữa.

Không ngờ, nụ hôn trong mơ cũng có cảm giác rất thật - không khác gì cảm giác mà cậu nhớ.

Đôi môi của một sinh vật do Thần tạo ra thực sự mềm mại hơn con người.

Vì lý do nào đó, Kazuha có cảm giác muốn khóc.

"Kazuha, hình như ngươi rất thích cá. Ngươi không được..."

"Nếu ai cho một người ăn cá, họ sẽ hôn người đó..."

"Làm sao có thể!" Con rối một quyền đẩy cậu, "Ngươi đang suy nghĩ cái gì, không có người nào tùy tiện như vậy."

"Vậy thì tại sao... Không phải anh nói rằng anh đang tìm hiểu tôi sao? Chỉ coi nó như một cuộc thử nghiệm thôi."

Nhưng nhìn thấy niềm vui rõ ràng của con rối không dám thể hiện ra ngoài, lại lén lút tiến về phía Kazuha, muốn lại gần cậu, vụng về nhưng đáng yêu.

Kazuha không đành lòng vứt bỏ hết thảy, chỉ có thể cầu nguyện thời gian trong mộng kéo dài thêm.

__C.32__

"Cái đó, Kazuha, cá nướng..." Scaramouche chỉ vào con cá bị Kazuha ném sang một bên, vẫn muốn trổ tài nấu nướng của mình, "Còn muốn ăn không?"

"Không quan trọng." Kazuha lại đột nhiên cúi xuống, con rối sợ đến mức vội vàng nhắm mắt lại, trong lòng mơ hồ đề phòng khiến tứ chi có chút run rẩy khống chế không được, anh không biết từ nơi nào của thân thể phát ra tiếng giống như nhịp tim đập.

Nhưng Kazuha chỉ ghé sát cổ anh hít hà, sau đó nghịch tóc anh. Mái tóc sẫm màu cuộn tròn trên ngón tay, có lẽ tỏa ra hương hoa rất nhẹ, thấm đẫm trong nước biển, có vị mặn đặc trưng của muối.

"Kazuha, đừng sờ tóc. Nó bẩn lắm." Con rối tuy đã nói như vậy, nhưng nó vẫn bất động, không tránh né, "Ngươi..."

"Suỵt—đừng nói nữa," Kazuha nghiêng người qua ngực trái của anh. Anh có nhiệt độ cơ thể của con người, chỉ thiếu một trái tim tươi mới, "Tuy anh không nói, nhưng tôi biết," má Kazuha áp sát vào cơ thể búp bê chỉ đang mặc bộ quần áo bó sát mỏng manh, "Anh đối xử với tôi giống như vừa rồi là muốn hôn tôi phải không?" Kazuha chống người lên, nhìn xuống con rối từ trên xuống dưới. Loại trải nghiệm trao đổi vị trí này khiến Kazuha thấy rất mới lạ, "Nhưng không phải bây giờ. Bây giờ anh không thể làm gì và đừng cử động, được chứ?"

Scaramouche chưa kịp trả lời, Kazuha đã nói một tràng những lời khó hiểu, nhưng lúc này anh chỉ nghe theo nguyện vọng của cậu. Bởi vì Kazuha ... Vẻ mặt của em ấy trông thật buồn, bất kể là lý do gì, anh ấy không thể từ chối vào lúc này.

Kazuha ngồi trên eo thon của con rối, nhìn đôi mắt màu tím mê người kia. Cậu đột nhiên rất muốn biết, Scaramouche luôn là người đè cậu xuống để hôn hoặc làm những chuyện khác, hiện tại đảo ngược vị trí thật là một cảnh tượng đáng xem.

Chàng trai trẻ đặt tay lên ngực con rối và cậu bắt chước những gì nam nhân này đã làm với mình - vuốt ve vai, eo và thậm chí cả xương ở thắt lưng và hông của người kia.

Nhưng con rối hình như không có thêm bất kỳ phản ứng nào, ngược lại trên mặt vẻ hoang mang vẫn không thay đổi, tay chân không biết đặt ở đâu.

"Kazuha..." Anh không biết có nên nói lời này hay không, nhưng anh vẫn không hiểu Kazuha muốn làm gì, "Ngươi đang tìm cái gì? Quần áo của ta vẫn còn ở bên đống lửa, chắc không có gì khác ở đây đâu."

Kazuha cảm thấy thất vọng. Tại sao người đó chỉ cần gõ ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc, thân thể cậu sẽ sinh ra đủ loại phản ứng không nói nên lời.

Như tức giận, Kazuha lùi lại, ngồi lên đùi búp bê và duỗi thẳng tay phải xuống dưới.

"Kazuha! Dừng lại đi!" Scaramouche không thể nín thở được nữa, nắm lấy cổ tay đang mất kiểm soát của Kazuha, và ngồi dậy nhờ sự hỗ trợ của phần eo và bụng khỏe mạnh của anh ta.

Kazuha bĩu môi, không muốn tiếp tục thí nghiệm thất bại này, định rời xa anh. Ai ngờ, Scaramouche bất ngờ vòng tay qua eo cậu, tay còn lại đặt sau gáy cậu, hôn lên môi cậu.

"Hừ..." Kazuha khó chịu giãy giụa, đối phương hôn lực đột nhiên mềm đi, cắn nhẹ môi cậu liếm liếm, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập vào môi cậu, trong tầm tay lưu lại từng dấu ấn trên cơ thể.

Chắc chắn, đó là một nỗ lực hoàn toàn thất bại. Kazuha buồn bã nghĩ, chẳng lẽ trong mộng thuần hóa lạc thú cũng có tác dụng sao? Bằng không tại sao Scaramouche mới vừa hôn một lần, thân thể mềm mại của cậu liền không cách nào phản kháng.

Kazuha vùi mười ngón tay vào mái tóc xanh, theo nhịp điệu của đối phương mà đáp lại nụ hôn. Môi và răng hai người quấn chặt lấy nhau, hai tay nắm lấy nhau càng lúc càng siết chặt, đều muốn xâm nhập sâu hơn.

"Ừm..." Có lẽ là bị lửa nóng sưởi ấm, nhiệt độ nơi hai người tiếp xúc càng lúc càng cao. Kazuha chỉ cảm thấy đầu nóng ran, cảm giác trống rỗng trong cơ thể ngày càng mạnh.

Scaramouche chỉ có một mảnh quần lót, chiếc áo khoác mà Kazuha thường mặc cũng được đặt chung với quần áo của anh, và nó vẫn đang nướng trên đống đá bên cạnh. Lúc đầu anh ta không can đảm như vậy, nhưng khi phát hiện Kazuha mềm nhũn và khập khiễng trong vòng tay mình, anh ta đặt cậu xuống đất với một chiếc đệm sau gáy, và tự mình mở mép của áo trong.

Hắn chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng, Kazuha cũng không có ngăn cản, coi như ngầm đồng ý.

Nụ hôn di chuyển từ khóe miệng xuống hàm dưới, rồi đến yết hầu mỏng manh. Cơ thể Kazuha khẽ run lên trong vòng tay anh, nhưng cậu vẫn nghe lời một cách bất ngờ.

"Scara... khoan, bình tĩnh..." Chàng trai nằm giữa đống sỏi biết quần áo của mình đã bị kéo gần hết, những nụ hôn còn vương trên da thịt dần dần đi đến những nơi nguy hiểm hơn, trong lòng nghĩ con rối muốn đi đến cùng.

Kazuha không định từ chối, nhưng bản năng cơ thể không nghe lời cậu. Mặc dù cơ thể trong giấc mơ vẫn còn nguyên vẹn, ít nhất phải nói là thuần khiết. Nhưng ý thức của cậu lại nhớ tới, mỗi một bộ phận đều bị người kia cắn kịch liệt, trên người có nhiều dấu hickey không thể xóa nhòa. Một khi có bất kỳ dấu hiệu mờ nhạt nào, sẽ lập tức có vết mới lấp đầy.

Kazuha phải đề phòng con rối đột nhiên vùng dậy và lại lao vào cắn mình nên đã kịp thời yêu cầu anh ta nhẹ tay hơn.

Thực ra Scaramouche cũng không nghĩ nhiều, sau khi hôn vài cái trên xương quai xanh của Kazuha, liền quay lại hôn lên môi cậu. Quả nhiên, thân thể Kazuha thả lỏng.

Scaramouche không biết Kazuha đã trải qua chuyện gì, nhưng bọn họ gần như vậy, anh làm sao không cảm giác được thân thể cậu run rẩy lo lắng. Anh ấy không muốn Kazuha sợ hãi anh ấy trước khi mối quan hệ của họ thực sự tiến triển --- tất nhiên anh ấy biết rằng danh tiếng của anh ấy trong quá khứ không tốt.

Nhưng Kazuha có vẻ rất thích được hôn, và tiếng thở tràn ra từ môi cậu cũng cho thấy cậu rất thích thú. Sau một vòng hôn kéo dài và ướt át, Scaramouche mặc quần áo cho cậu và giúp cậu đứng dậy khỏi mặt đất. Cùng lúc đó, anh mang về con cá nướng đã phơi khô từ lâu, ngồi bên cạnh.

Nhưng không giống như trước đây, Scaramouche ngồi rất gần cậu, hai bàn tay đan vào nhau. Kazuha ở bên cạnh không nói lời nào, mùi dầu mỡ tràn ra từ bề mặt cá nướng nhỏ giọt xuống đất, rõ ràng là không có âm thanh, nhưng lại giống như vừa kéo ý thức vẩn vơ của cậu trở lại.

Cậu hỏi: "Scara, tôi có thể... hỏi anh một câu được không?"

"Cái gì?" Con cá nướng trong tay con rối đã chín hẳn, tỏa mùi thơm nức mũi.

"Anh có nghĩ..."

Hình như có chút khó khăn mở lời, giọng nói hiển nhiên dừng lại: "...Làm tình có phải là chuyện vui không?"

Hai người mặc dù có rất nhiều chuyện nhảm nhí, nhưng cũng chỉ dừng lại ở nụ hôn đơn thuần mà thôi, đột nhiên chuyển sang đề tài ở cấp độ hạn chế, không ngờ lại thẳng thắn như vậy, con rối sửng sốt, kinh ngạc không hiểu tại sao Kazuha lại đề cập đến chuyện này, anh không khỏi cảnh giác: "Kazuha tại sao lại hỏi như vậy?"

"Tôi chỉ là. . . Muốn biết anh suy nghĩ như thế nào." Kazuha nhìn chằm chằm chiếc Vision trên ngực đối phương, tựa hồ đang tự nói với mình.

"Ta chưa từng trải qua, đương nhiên không biết. Bất quá cũng là suy nghĩ hành vi của nhân loại mà thôi," Scaramouche cân nhắc lời nói, nghĩ tới việc Kazuha còn nhỏ, hành vi đột ngột vừa rồi có lẽ chỉ là vì tò mò nên mới đặt câu hỏi như vậy, "Nếu nó không vui, tại sao nhiều người lại thích nó?"

"Nhưng nó đau quá." Kazuha cong chân và tiến lại gần đống lửa trại, mặt vùi vào đầu gối, "Mỗi lần như vậy, đều rất đau."

Hồi chuông báo động lập tức vang lên trong đầu con rối, nhất thời anh không biết Kazuha có chuyển chủ đề hay không, có lẽ cậu nói đau không có ý tứ... cho đến khi những lời tiếp theo của cậu xác nhận suy đoán mà anh không muốn tin.

"Dù phản kháng hay phục tùng, tôi đều không thể cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc. Mỗi lần tôi đều cảm thấy khó quên, đó là một nỗi đau xuyên thấu tim tôi. Rõ ràng nó chỉ đại diện cho bạo lực và chinh phục, chứ không thể đại diện cho tình yêu."

Cái gì... tại sao ngươi lại nói như vậy với ta và nói "yêu"?

Scaramouche hé môi, cơn ghen tuông điên cuồng lan tràn khiến anh ta không nói nên lời. Nếu Kazuha đã miêu tả cụ thể như vậy, nhất định phải có người cùng cậu chia sẻ kinh nghiệm.

Kazuha cũng rất hiểu biết, thậm chí còn chủ động trêu chọc anh ấy ... Nhưng anh ấy chưa bao giờ nghe bất cứ ai xung quanh Kazuha nói rằng cậu có một người tình bí mật như vậy.

Con rối ánh mắt tối sầm, nói: "Ngươi chia tay hắn, hắn không biết quý trọng ngươi, cũng không xứng cùng ngươi ở chung."

Kazuha mấy lần tự giễu cười nhạo, có lẽ đã thuần hóa thành công rồi. Con rối có đôi mắt trong veo trước mắt chính là người giống như người kia... trong mộng và ngoài mộng, vậy mà cậu còn dám hỏi một câu hỏi như vậy.

"Nếu tôi tách khỏi anh ấy, còn anh thì sao? Kazuha lau đi nước mắt trên mặt, mới dám ngẩng đầu lên: "Anh không thích tôi? Anh có muốn làm điều đó với tôi không?

"Ta, ta..." Scaramouche lắp bắp, xiên cá trong tay rơi xuống. Anh muốn nhặt lên, nhưng đã bị lửa thiêu đốt, ăn không được. Anh bối rối không biết trả lời thế nào, anh chưa sẵn sàng thổ lộ nhưng cũng không thể trực tiếp phủ nhận ý định của mình.

Kazuha tiếp tục ném bom vào anh: "Nếu tôi nói, tôi thích anh."

"Anh sẽ tin chứ?" Kazuha luôn chiếm ưu thế trong mối quan hệ này, nhưng mỗi âm tiết cậu thốt ra đều run rẩy.

Scaramouche hoài nghi nhìn cậu, thấy khuôn mặt ủ rũ của cậu giàn giụa nước mắt.

"Ta tin! Ta đương nhiên tin Kazuha nói." Con rối vội vàng lau nước mắt cho cậu, "Ta sợ toàn bộ thế giới không biết tình cảm của ta đối với ngươi như thế nào, ngươi khóc làm gì?

Kazuha tránh đi bàn tay cùng ánh mắt rực lửa của anh, cậu thấp giọng nói: "Tôi gạt anh."

Nếu như người ở đây là hắn, nhất định sẽ tức giận tại chỗ, nhưng kết quả lại không giống như ở ngoài mộng, hơn nữa chính là không có gì đáng sợ.

"Không sao đâu, Kazuha." Con rối buông tay xuống, chưa từng trải qua tình yêu mà con người coi là thiêng liêng, nhưng với tư cách là người ngoài cuộc, hắn đã chứng kiến rất nhiều vui buồn, đại khái có thể đoán được vừa rồi Kazuha nói cái gì. Đó là lời giận dỗi, có thể là do cãi nhau với người yêu nên Kazuha đã trút giận trước mặt anh ấy.

Ta sẽ luôn bảo vệ em. Hắn âm thầm bổ sung trong lòng, không chỉ muốn bảo vệ hậu duệ của Niwa, anh còn muốn bảo vệ người đối với anh là độc nhất vô nhị.

Nhưng anh thật sự rất ghen tị, không thể đối cứng với Kazuha, tên khốn kia dám khi dễ Kazuha hiền lành như vậy, anh nhất định sẽ không tha cho hắn.

Nắm chặt tay im lặng trong bóng tối, Scaramouche ngập ngừng hỏi Kazuha: "Nhưng ta chưa từng nghe nói ngươi có người yêu... Là khi nào?"

"Không phải người yêu, tôi chỉ có quan hệ thể xác với anh ta thôi.

Kazuha trả lời không chút do dự, và thái độ này khiến con rối càng thêm ghen tị. Anh ta cáu kỉnh nắm lấy vài nắm tóc, ném nhánh cây vào đống lửa, tia lửa nổ lách tách.

Nhưng anh không thể để những cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng đến Kazuha. Sau khi anh bình tĩnh lại một lúc, xiên cá nướng duy nhất còn lại gần như bị đốt cháy lần nữa, anh nói: "Ngươi có muốn ăn thử không?"

"Ừ." Kazuha nhận lấy, cũng không vội ăn. Cậu nghĩ đến bữa sáng nay.

Nếu người yêu rửa tay và nấu canh cho mình, anh ấy sẽ có tâm trạng và biểu cảm như thế nào? Trong mọi trường hợp, nó chắc chắn không phải là biểu hiện thiếu kiên nhẫn như con rối kia.

"Kazuha, ngươi không ăn được sao?" Scaramouche giọng điệu có chút lo lắng, "Cắn một miếng là được, ta có thể nấu ăn. Ít nhất cái tên Aether lắm mồm như vậy còn khen tài nấu nướng của ta. Ngươi..."

Kazuha cười với anh, nói: "Tôi biết."

Nhưng con rối trong giấc mộng này trước nay chưa từng nấu cho cậu ăn, cho nên cậu cũng không có cơ hội thử. Cuộc khảo sát về sở thích của Kazuha mà anh ấy đã làm trước dường như không có ích gì, cậu đang có tâm trạng tồi tệ đến mức thậm chí không muốn ăn món cá yêu thích của mình.

Scaramouche chỉ có thể thay đổi hành vi của mình và nói: "Hơn nữa, khi ta sống với con người, ta đã từng làm việc nhà rất nhiều, vì vậy điều đó không làm phiền ta. Ta ..."

"Tại sao anh lại nói với tôi điều này?" Kazuha cuối cùng cũng cắn một miếng cá nướng trong tay, Scaramouche tạm thời cảm thấy nhẹ nhõm. Anh ta luồn cổ tay của Kazuha qua ống tay áo và nói: "Nếu ngươi không hài lòng và đau khổ với người khác, ngươi có thể đến với ta. Ở bên ta, ngươi có thể làm bất cứ điều gì ngươi muốn, ngươi không vui cũng có thể đánh ta để trút giận." Con rối dịu dàng nhìn Kazuha, "Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi."

"Không phải người khác." Nước mắt trên mặt Kazuha còn ướt, lúc này có một tia nước nhàn nhạt, cậu nhìn chằm chằm vào đống lửa với đôi mắt đau khổ, nói thêm, "Không phải là... người khác, nghe có vẻ vô lý đúng không? Dù sao thì anh cũng sẽ không tin đâu..."

"Ta tin. Chỉ cần ngươi nói với ta là được." Scaramouche nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một, "Tên khốn kiếp kia là ai?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro