Chương 33 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong hang động trống trải, bên đống lửa trại với những tia lửa bập bùng, chàng trai tóc trắng thuật lại những ký ức về nơi bí mật đó. Cậu biết chuyện thật sự đã xảy ra, cũng không muốn nhớ lại chi tiết, cho nên chỉ chọn ra một vài bước ngoặt quan trọng, nghe không giống như đang kể một câu chuyện mà anh là nhân vật chính.

Sau khi nghe được giấc mơ quái dị này, Scaramouche cũng không kinh ngạc như Kazuha dự đoán. Hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, từng chứng kiến đủ loại giấc mơ kỳ quái.

Nhưng anh ta đã hỏi một câu hỏi khiến chàng trai trẻ ngạc nhiên.

"Kazuha." Scaramouche bình tĩnh nhìn khuôn mặt cậu được chiếu sáng bởi ngọn lửa, "Ngươi cho rằng người trong mộng của ngươi... giống ta sao?"

"Tôi không biết." Kazuha cũng muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này, bây giờ là "anh ấy" trong giấc mơ, phải chăng tất cả những cảm xúc đang thể hiện chỉ là ngụy trang - chỉ để được như người đó, nhân lúc cậu không phòng bị sẽ lao đến và nắm lấy cổ họng mong manh của cậu, mặc dù động tác là nhất định nhẹ nhàng, nhưng không thể thay đổi kết quả đẫm máu.

Nhưng với tư cách là con mồi, chú thỏ trắng nhỏ sẽ thực sự yêu con sói to lớn xấu xa giăng đầy cạm bẫy xung quanh mình.

Đáng buồn nhất là cuối cùng lại không thể có được tình yêu.

Kaedehara Kazuha thở ra một hơi dài và nói: "Đã muộn rồi, chúng ta hãy nghỉ ngơi đi."

Kazuha biết rằng khi tỉnh dậy, tất cả những giấc mơ của cậu đều là hư không. Cậu chưa bao giờ là người sẵn sàng chìm đắm trong hư vô, ngay cả trong giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời, khi bị Shogunate truy lùng và sống cuộc sống lang bạt, cậu cũng chưa từng có một giấc mơ dài như vậy.

Bởi vì cậu tin tưởng, cho dù ở đáy vực sâu, cũng sẽ có bước ngoặt.

"Đợi đã! Kazuha, đừng ngủ." Scaramouche đột nhiên nắm lấy áo giáp vai của cậu, và dùng tay kia nhéo má cậu, "Ta còn có chuyện muốn nói với ngươi."

Kazuha vỗ vai trấn an anh ta, cười nhẹ và nói: "Nói đi, tôi sẽ nghe."

"Ta biết, có một số giấc mộng rất chân thực, chân thực đến mức người ta không phân biệt được đâu là hiện thực, cho nên khi đó. . . , nhất định ngươi sẽ rất đau." Con rối trong mắt tràn đầy thương hại từ bi của một người ngoài cuộc. Scaramouche an ủi cậu, nhưng như thể chính anh ta đã trải qua nỗi đau, đôi mi rũ xuống của anh ta khẽ run lên, "Nhưng ta không phải là anh ta. Kazuha, tính cách đáng khinh của ta không khác gì người mà ngươi đã nói. Ngươi không cần phải buông bỏ giấc mộng đau khổ này, ngươi có thể đối xử với ta bằng bất cứ tâm trạng nào, hận ta, sợ ta, hoặc tránh xa ta, nhưng ta sẽ không bao giờ đối xử với ngươi như vậy."

Nước mắt trào ra trong mắt Kazuha, phản chiếu ngọn lửa trại và lấp lánh như những vì sao trên bầu trời. Tình cảm mà cậu nhìn thấy trong mắt con rối là thứ mà giờ đây cậu không bao giờ tìm lại được nữa. Ngày xưa, lúc nào anh cũng nhìn cậu với ánh mắt như vậy.

Giọng Kazuha run run: "Anh... hôn em được không?" Trước khi chia tay lần cuối, cậu có thể cảm nhận được tình yêu của anh từ lời nói, hành động, và mọi mối liên hệ anh có, nhưng giờ cậu buồn ngủ quá, thời gian dành cho anh không còn nhiều nữa. Nếu như con rối còn nguyện ý chủ động hôn cậu, như vậy cậu có thể khẳng định "Vương gia trong mộng" của con rối, hay Scaramouche, là thật lòng yêu cậu.

Scaramouche ôm lấy mặt Kazuha và hôn đi những giọt nước mắt. Kazuha nhắm mắt lại, yên lặng chờ đợi nụ hôn quen thuộc kia lại đáp xuống mi mắt, lướt qua gò má anh như cánh bướm, rồi dừng lại ở khóe môi.

Con rối nhỏ giọng lầm bầm điều gì đó, rồi cắn môi.

"Umnh..." Kazuha khẽ hừ một tiếng, môi chạm môi liền ôm lại anh, nhiệt tình đáp lại.

Chàng trai trẻ quá tập trung vào đôi môi và hàm răng còn sót lại trước mặt, nhưng anh vẫn mơ hồ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó. Môi bị đối phương bắt lấy liếm liếm, đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, thiếu niên đương nhiên không chịu thua kém, cũng cắn môi dưới con rối, lộ ra một mảng nhỏ hàm răng trắng nõn, nhẹ nhàng mà cắn qua lại.

Scaramouche buông cậu ra thở hổn hển, nhưng chỉ sau tối đa hai giây, anh ta lại ôm cậu chặt hơn, đè cậu xuống dưới, tiếp tục hôn cậu.

Tại thời điểm này, Kazuha cuối cùng đã nhận ra những gì còn thiếu.

Trước đây hôn nhau, bất kể là dịu dàng hay nồng nàn, Scaramouche nhất định phải có động tác tay nhỏ, hoặc là lợi dụng lúc bị hôn mà vén y phục của cậu, hoặc là dùng đầu ngón tay xoa xoa thân thể. Nhưng hiện tại, y phục rộng thùng thình bị nới lỏng áp vào ngực anh,  nhưng tay anh lại rất nghiêm túc, chỉ là ôm chặt lấy cậu, lực siết vừa phải, khiến cậu trong nháy mắt liền thở không nổi, rơi vào trong ngực anh.

Kazuha cảm thấy mình không phải đang nằm trên phiến đá lạnh lẽo của hang động, mà là đang nằm trong vòng tay của con rối, trong nụ hôn kéo dài bất tận, giấc mộng này cũng sẽ kết thúc.

Khi Kaedehara Kazuha mở mắt ra một lần nữa trong phòng ngủ, cậu cuối cùng cũng nhớ ra câu mà cậu không nghe rõ.

Trước nụ hôn cuối cùng, con rối thì thầm với cậu, "...Ta yêu em."

Kazuha chớp mắt thật mạnh, cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Scaramouche bên giường ép cậu trở lại, và khi nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt chàng trai trẻ, anh ta sững sờ trong giây lát. "Hừ, sao bộ dạng như sắp khóc vậy?" Scaramouche nhéo cằm giễu cợt, "Không phải là mộng đẹp sao? Hả? Ngươi nhắm mắt lại, khóe miệng luôn có nụ cười." Mặc dù đầu của Kazuha bị buộc phải ngẩng lên, nhưng lông mày và mắt của cậu luôn cụp xuống. Rõ ràng đều có khuôn mặt giống nhau, thậm chí có thể là cùng một người, tại sao... lại có sự khác biệt kinh thiên động địa như vậy.

Giấc mơ là giả, Kazuha tự nhủ trong lòng. Anh ấy đã đánh mất lá bài cuối cùng có tên là "tình yêu" và mọi chuyện không thể tồi tệ hơn được nữa.

Ánh mắt không mấy thiện cảm của Scaramouche cứ dán vào mặt cậu, và sau một lúc, chúng quét khắp người cậu từ đường viền cổ áo để hở.

Scaramouche tăng thêm lực khiến Kazuha gần như bị nhấc bổng khỏi giường, đứng thẳng lên và nhìn hắn.

"Nói cho ta biết, ngươi nằm mơ thấy ai?"

Kazuha không lắc đầu, cũng không trực tiếp trả lời hắn, nhíu chặt mày, không muốn nhìn hắn.

"Ha ha ha, cứ tự nhiên để cho "Hắn" trong mộng sáng lên, " Scaramouche đột nhiên dùng sức đẩy Kazuha xuống giường, mặc kệ cậu giãy giụa, hắn sờ soạng phía dưới, quả nhiên đụng phải một cơ thể nhớp nháp. Scaramouche ánh mắt càng thêm hung ác, hắn túm lấy cổ của thiếu niên, gắt gao đem cậu đè ở dưới thân, hung hăng hỏi: "Ngươi nằm mơ thấy người yêu cũ sao? Hay *Bạch Nguyệt Quang*? Kaedehara Kazuha, ngươi có cần phải trả lời nó cho ta không?"

//*Bạch Nguyệt Quang nghĩa là "ánh  trăng sáng, ám chỉ người mình yêu sâu đậm, khao khát có được nhưng không thể đến được với nhau.//

Đôi tai của Kazuha đỏ lên, và khuôn mặt cậu khó chịu vặn vẹo: "Giấc mơ không phải thứ tôi có thể kiểm soát ..."

Không có câu trả lời trực tiếp, nhưng nó dường như xác nhận sự nghi ngờ của con rối. Hắn cắn mạnh vào môi Kazuha, đôi môi khô khốc kia gần như lập tức phun ra hột máu, cậu nhắm chặt mắt cãi lại: "Có ích lợi gì? Bây giờ tôi ở đây, tôi không thể đi đâu cả."

"Cơ hội cuối cùng. Tên đó là ai?"

"Dù câu trả lời của tôi là gì, anh cũng sẽ không tin đâu. " Kazuha mỗi lần đều nằm ở dưới hắn, nhưng khí thế cũng không yếu hơn hắn bao nhiêu, "Bởi vì trong lòng anh đã có đáp án. Vì anh đã đưa ra phán quyết như vậy mà không hỏi tại sao, nên anh ngoan cố tin rằng nhất định phải có một người như vậy."

"Tôi không thể thay đổi câu trả lời trong lòng anh. " Kazuha nhìn hắn mà không sợ hãi. Kazuha đã chọn chấp nhận kết quả của sự xoay chuyển số phận, mặc dù trong lòng vẫn còn chút không cam lòng nhưng cậu đã nói lời từ biệt cuối cùng với "người yêu" của mình.

Không có gì phải sợ cả.

"Tôi chỉ có thể ở chỗ này bị anh tàn sát," Kazuha chậm rãi hỏi, "Scara, anh vì sao còn chưa hài lòng?"

"Là ai!!!" Nếu có người thứ ba ở đây, có thể thấy Scaramouche gần như phát điên.

Bởi vì, trong khoảng thời gian này, Kaedehara Kazuha đã hôn mê suốt ba ngày.

Scaramouche che giấu hoàn hảo sự hoang mang và hoảng sợ trong lòng mình thông qua những hành động bạo lực được dẫn dắt bởi cơn thịnh nộ. Vậy nên càng không thể chịu đựng nổi, khi hắn lo lắng và tức giận về đối phương, người đó lại mơ ngủ và vui vẻ với người khác.

Bữa cơm bên giường đổi đi đổi lại, nóng lại lạnh, Kazuha mãi không tỉnh lại. Giờ khắc này, hắn vẫn luôn chờ mong người tỉnh lại, khóe miệng cười nói với hắn.

Kazuha theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, muốn nhanh chóng chạy trốn khỏi đây, nhưng vừa chạm vào mép cửa đã bị kéo lại.

Cơ thể cậu đập mạnh xuống giường, và Scaramouche đã tìm thấy những dụng cụ không biết từ đâu, hắn đeo những chiếc vòng sắt vào tứ chi, mắt cá chân và cổ tay của cậu.

"Sao lại điên rồi?" Kazuha không muốn giả bộ đáng yêu nữa, nếu không phải cho rằng là lỗi của mình, cậu đã không làm nhiều chuyện lấy lòng hắn như vậy.

Scaramouche không có tâm tình để ý tới cậu, sau khi mày mò lắp ráp tất cả dụng cụ, hắn đột nhiên liếc cậu một cái, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ảm đạm: "Ngươi nói luôn có biện pháp. Ngươi biết đây là cái gì không?

Hắn gõ vòng sắt dưới chân Kazuha, "Hiện tại, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng."

"Không cần hỏi lại." Kazuha cười nói, "rốt cuộc, anh chỉ đang kiếm cớ để hành hạ tôi mà thôi. Cuối  cùng thì anh có đang tận hưởng điều đó không?"

Scaramouche buông lời cay nghiệt xuống, nhấn điều khiển từ xa trong tay, cậu bé trên giường lập tức hét lên một tiếng.

"Ách, a, a!" Dòng điện lập tức lan tràn toàn thân, thân thể tựa hồ bị lửa giận thiêu đốt sau đó đau đớn, thậm chí ngay cả đầu ngón tay đều đau đến kinh khủng. Kazuha chưa từng trải qua cảm giác đau đớn khi bị điện giật, nếu trước đây cậu bị bắt và tra tấn, chắc cũng chưa bao giờ tệ hơn thế này.

Scaramouche từng nắm giữ sức mạnh của sấm sét, và hắn cũng rất vui khi đánh giá cao cách những người bị bắt run rẩy trước sự đe dọa của nó. Khi mục tiêu của giới luật này trở thành Kaedehara Kazuha, hắn ta vẫn chưa sử dụng hình phạt tàn khốc nhất.

Nhưng sự tức giận đã ăn mòn sự tỉnh táo của hắn, và sau nhiều lần bị điện giật liên tiếp, Kazuha đã gục xuống đó, không thể cử động, chỉ có ngón chân hơi giật giật, chứng tỏ cậu vẫn còn tỉnh táo.

Scaramouche thờ ơ cởi bỏ quần áo trên hạ bộ của cậu, dễ dàng tách hai chân cậu ra, trực tiếp xâm nhập nơi bí mật của cậu.

Như chính hắn đã nói, hoàn cảnh hiện tại của Kazuha chỉ có thể bị hắn chém giết, thân thể còn chưa thể động đậy, chỉ khi huyệt đạo bị phá vỡ, xâm nhập vào cơ thể, cơn đau mới có thể che lấp đi những cơn đau khác.

Scaramouche nắm lấy đùi cậu, và chiếc điều khiển từ xa trước đó đã bị ném xuống gầm giường. Không có màn dạo đầu nào, giống như lần đầu tiên bị phá vỡ của họ, hắn chỉ gửi phần cứng của hạ bộ mình vào cái lỗ nhỏ hẹp.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn làm cậu chảy máu. Scaramouche nhìn thấy màu đỏ chói khi đâm vào, nhưng hắn không quan tâm đến nó.

Cái lỗ hậu chặt chẽ của Kazuha bao bọc lấy hắn như mọi khi, và hắn đạt được khoái cảm tột độ trong những lần thúc mạnh. Hắn vẫn không quên ghé sát vào tai cậu, vừa bơm kịch liệt vừa nghe thấy tiếng thút thít của cậu liền nói, "Kaedehara Kazuha, ngươi thật sự rất thích hợp với thể loại này, ngươi đã bị ta chơi rồi. Nhiều lần như vậy, vẫn chặt như vậy."

"Quả nhiên, tôi sinh ra là để..."

Kazuha không còn bao nhiêu tỉnh táo, xuất thần nhìn khuôn mặt của người trên người, như thể trở về đêm đó.

Trong những đêm ở hang động, trong những đêm lễ hội, trong vô vàn những đêm đồng hành.

Kazuha phải cố gắng rất nhiều mới có thể nói thành một câu hoàn chỉnh: "Người mà tôi mơ thấy... chính là anh."

Nghe rõ câu này, Scaramouche càng thêm tức giận. Anh ta lại túm lấy cổ Kazuha, giễu cợt nói: "Khả năng nói dối của ngươi thật sự không tốt lắm."

Kazuha nghiến chặt răng hàm, và hỏi qua kẽ răng nghiến chặt: "Ý anh là gì? Trong lễ hội, bao gồm cả... trước đó, những gì anh nói với tôi... đều là giả —đúng không?"

"Tôi đã mơ thấy anh, và anh nói... sẽ bảo vệ tôi, như... một vị thánh bảo trợ... để tôi... tự chăm sóc bản thân... khi anh không ở bên. "

Đôi tay đang nhéo Kazuha bắt đầu run lên dữ dội, Scaramouche biết đây không thể là một giấc mơ, bởi vì tất cả những điều này đều xảy ra trong đời thực, và chỉ thuộc về ký ức của riêng hai người họ.

"Lễ hội... Tôi đã mở lá bùa đó, và anh nói..."

"Đủ rồi!" Scaramouche che miệng Kazuha, giận dữ và hét lên, "Nói về nó bây giờ thì có ích gì chứ?! Kaedehara Kazuha! Ngươi biết đấy, ngươi luôn yên tâm đón nhận tất cả những gì ta làm cho ngươi, rồi bình tĩnh từ chối ta, chỉ để thể hiện sự ưu việt của mình thôi phải không?!"

Trong bất kỳ mối quan hệ mới chớm nở nào, bên chủ động là người dễ bị tổn thương nhất. Nhưng trong mối ràng buộc giữa họ, không ai đau khổ hơn người kia.

"Scara... giết tôi đi." Thà chết ở đây như vậy còn hơn sống một cuộc đời hoang tàn có thể nhìn thấy tận cùng trong nháy mắt.

Kazuha nhắm mắt lại.

Lần này, không ai biết khi nào cậu sẽ tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro