Chương 38+39 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___C.38__

Tinh thần của Kazuha đã ở trong trạng thái thôi miên, và cậu ấy thậm chí không biết mình đang làm gì. Chỉ cần nhìn thấy vết máu vương vãi khắp sàn nhà, cậu liền nhớ tới cái đêm dưới trăng thoát khỏi vòng vây của quân Shogunate.

Kazuha đã trốn thoát, nhưng bản thân cậu cũng bị thương. Cậu chưa từng nhìn thấy nhiều máu như vậy kể từ đó. Tanh tưởi, nhơ nhớp và buồn nôn.

Cầm con dao găm nhuộm đỏ, cậu tận lực lùi lại hai bước, khó khăn xoay cổ, xung quanh vẫn là đồ đạc quen thuộc, vẫn là căn phòng cũ.

Tại sao? Tại sao? Chẳng phải cậu đã giết hung thủ rồi sao? Kazuha nhìn con rối nửa quỳ bằng một ánh mắt khác, tự hỏi tại sao giấc mơ vẫn chưa kết thúc.

Kazuha đột nhiên đau đầu. Con dao găm trong tay rơi xuống, cậu đau đớn ngồi xổm xuống, không rõ vì sao lại thút thít.

Khi Scaramouche nhìn thấy cậu như vậy, trái tim anh ta còn đau hơn vết thương trên cơ thể. Cơ thể anh ta không mỏng manh như con người, và anh ta không chết sau khi bị đâm vào giữa.

Trong tư thế nửa quỳ, anh cố gắng hết sức tiến về phía Kazuha, đồng thời liên tục gọi tên người yêu.

Cuối cùng anh ấy cũng có thể ôm Kazuha trong vòng tay, mặc dù anh ấy đang kéo lê cơ thể tàn tật của mình. Nhưng anh sợ máu trên người làm vấy bẩn y phục, nên chỉ dám đỡ lấy bờ vai đang run rẩy của thiếu niên, nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ... ngươi không làm gì sai cả... đáng lẽ con dao này phải được trả lại cho ta từ lâu rồi......"

Ý thức của con rối ngày càng mơ hồ, anh muốn nhắm mắt lại để nhìn lại khuôn mặt hiền lành và đôi đồng tử sáng ngời của chàng trai trẻ. Anh nắm cánh tay Kazuha và cố nhìn mặt cậu.

Những lời không thể tin được mà anh ta nghe được đủ để khiến anh ta chết trong yên bình.

"Scara, Scara..." Kazuha gọi tên của anh.

Anh không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, anh ôm cậu vào lòng, và những giọt nước mắt vui mừng không thể kiểm soát được lăn dài trên gò má tái nhợt. Mặc dù anh ta không muốn nhìn thấy Kazuha tự trách mình, nhưng điều này chẳng phải chỉ có nghĩa là trong lòng Kazuha có anh ta sao?

"Scara..." Chàng trai vẫn lẩm bẩm cái tên đó, khung cảnh đẫm máu và cơn ác mộng không hồi kết này đã khiến cậu gục ngã, giờ đây cậu chỉ mong mỏi được trở về bên người yêu ngay lập tức.

"Kazuha, rốt cuộc..." Con rối ý thức buông lỏng, trước mặt hiện ra từng cụm khối màu sắc khác nhau, Kazuha cũng không thèm liếc anh một cái, "Để ta nhìn ngươi một lần, được không. ...chỉ một cái nhìn thôi."

"Scara ...nhanh lên..." Kazuha vẫn ôm đầu, tự bảo vệ mình như một con nhím phủ đầy gai, cậu làm ngơ trước những lời cầu xin của Scaramouche, và chỉ coi anh như một cơn ác mộng chưa hoàn toàn tiêu tán, "Đánh thức em, nhanh lên..."

"Em không muốn mơ thấy giấc mộng này nữa, đánh thức em dậy... anh đã hứa với em..."

Từng lời từng chữ truyền đến tai của Scaramouche, và anh cảm thấy như một nhát dao cứa vào tim mình. Nếu nói rằng tận mắt chứng kiến giấc mơ phi lý đó là một loại phán quyết đối với anh ta ... Rõ ràng là con dao găm đã bị ném sang một bên, nhưng Kazuha đã hoàn thành câu nói về bản án cuối cùng của anh ta chỉ bằng vài từ .

Trong trái tim Kazuha, cho dù có chỗ dành cho anh, thì cũng chỉ dành cho một hình nộm, một con rối giả dối mà anh đã cố hết sức ngụy trang.

Bất kể lớp ngụy trang này sớm muộn gì cũng bị xé nát, Kazuha sẽ không chút do dự rời bỏ anh. Đơn giản vì... một võ sĩ đạo không bao giờ có thể yêu mặt thật của một con rối.

Cuộc đời của anh ta đã kết thúc, và anh ta đã mất cơ hội bắt được Kazuha mãi mãi.

Vào giây phút cuối cùng trước khi ý thức của anh ta bị đóng lại, Scaramouche đã cạn kiệt sức lực và rút thiết bị đầu cuối Akasha mà anh ta mang theo và đặt nó vào lòng bàn tay của Kazuha.

Thiết bị đầu cuối do anh ta biến đổi không kết nối với khoảng không, mà lưu trữ một phần ý thức và ký ức của anh ta. Anh không chắc liệu con rối trong giấc mơ của cậu có còn tồn tại nếu anh chết hay không. Nếu Kazuha yêu "người ấy" nhưng không bao giờ gặp lại, hẳn cậu sẽ buồn lắm.

Con rối để lại một nụ hôn trên tóc cậu như bằng chứng rằng cậu đã từng đến thế giới này.

____

"Kazuha... Kazuha!"

Người trên giường đột nhiên tỉnh lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Kazuha mở to hai mắt nhìn, còn chưa hoàn toàn tỉnh hẳn khỏi ác mộng, sau khi ý thức được mình quả thật còn ở Nam Thập Tự, tâm tình mới dần dần ổn định lại.

Nhưng Kazuha vẫn có sự day dứt về người yêu của mình. Trong một khoảnh khắc, cậu nghĩ rằng cậu thực sự đã giết anh ấy bằng chính đôi tay của mình.

Bây giờ con rối còn ở bên cạnh, cảm giác lạc mất rồi mới tìm thấy này quý giá vô cùng, chỉ cần đưa tay ra ôm lấy anh là xác nhận anh vẫn còn ở đó.

Wanderer vỗ lưng anh, tựa cằm lên vai anh, dịu dàng dỗ dành: "Không sao đâu, hết rồi. Sẽ không có giấc mơ đó nữa đâu."

Kazuha vùi đầu vào cổ anh, ngửi thấy mùi hoa violet thoang thoảng trên con búp bê, cậu cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu. "Scara."

"Ừm, ta đây." Con rối nhìn thấy người yêu trong vòng tay của nó nhìn mình như một con mèo con. Anh cười dụi đầu vào ngực cậu, nâng cằm cậu lên, hôn lên môi cậu. Kazuha cũng nhìn anh chằm chằm với nụ cười trên môi nhưng những gì cậu nói khiến anh mất cảnh giác: "Đừng kiềm nữa, được chứ?" Kazuha bị buộc phải học rất nhiều kỹ năng trong giấc mơ của mình, và cậu rất tự tin rằng lần đầu tiên của họ sẽ không xấu hổ.

Nụ cười trên khóe miệng Wanderer đông cứng lại, đôi môi mỏng đỏ thắm mấp máy, không đồng ý cũng không từ chối. Anh chỉ nói: "Kazuha... Ta không muốn đả thương em."

"Không sao, cho dù dùng một chút lực cũng không thành vấn đề." Nam nhân ngồi trên eo anh cúi người. hơi âu yếm vuốt ve gò má của anh, "Để em xác nhận anh tồn tại."

Con rối biểu lộ vẻ đồng ý, Kazuha thở phào nhẹ nhõm, ý thức được đối phương muốn từ trên giường ngồi dậy, liền lui về phía sau ngồi lên. Người yêu giơ hai cổ tay vào nhau và đưa ra trước mặt Kazuha. Cậu nghe thấy anh ta nói, "Trói ta lại."

"Tại sao?"

"Nếu em không trói tay ta," con rối cười lắc đầu, "Ta nhất định sẽ làm em bị thương." Anh đã từng trải qua, anh hiểu mình sẽ khó khăn như thế nào khi đối mặt với Kazuha, còn thiếu niên của anh thì chính là quá dịu dàng, và có lẽ cậu sẽ không chống lại bất kỳ hành động nào của anh.

Vì vậy, đó là cách an toàn nhất.

Suy nghĩ của Kazuha trôi đi đâu mất. Cậu lại ngẩn ra, mơ hồ nhớ tới hình như mình đã nói câu này với anh.

"Nếu có lần sau nhất định phải trói tay."

Khi nào, ở đâu...

Cậu tựa hồ đã quên mất.

Tuy nhiên, là đàn ông, hẳn ai cũng có tư tưởng muốn chiếm ưu thế trong chuyện yêu đương. Kazuha làm theo, tháo dây buộc tóc trên đầu, trói hai tay con rối ra sau lưng.

Một lượt dường như quá lỏng lẻo, vì vậy anh ấy thực hiện một lượt khác, và nghe thấy tiếng con rối rít bên tai.

"Đau không?" Bàn tay đang muốn rút về của Kazuha có chút do dự, "Có phải quá chặt không?"

Con rối lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ gian xảo, trịnh trọng trả lời: "Ta còn chưa có đi vào, cho nên ta không biết.

Ngay lập tức anh nhận một cú đấm. Tất nhiên, Kazuha có thể phản ứng ngay lập tức, và tán tỉnh trở lại không thua kém: "Xem ra em cũng nên chặn miệng anh." Nói xong, Kazuha không biết mình đã học được ở đâu, vì vậy cậu thở dài: "Chỉ là đáng tiếc, sau đó em sẽ không thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh. "

Wanderer hiện đang mặc bộ đồ ngủ, và Kazuha dễ dàng cởi chúng ra. Kazuha cắn vào vai anh ta, không buông cho đến khi để lại một vết răng sâu.

"Nếu nó biến mất, em sẽ tạo cái mới." Kazuha giả vờ hung dữ "uy hiếp" anh, đáng tiếc trong mắt con rối, anh không cảm thấy gì ngoài sự đáng yêu.

"Em có thể in thêm vài cái nữa, ta không ngại việc ta có dấu hickey trên khắp cơ thể mình."

Kazuha thật sự chịu không nổi tài ngôn ngữ khiêu khích của anh ta, trong lòng chỉ dám nghĩ đến những lời như vậy, bởi vì bản tính ngại ngùng cố hữu, cuối cùng cậu đành ngậm chặt môi.

__C.39 (H)__

Kazuha nhắm mắt lại đắm chìm trong nụ hôn tuyệt mỹ này, đó là mùi vị và xúc giác mà cậu quen thuộc nhất, hơi thở của đối phương phả vào mặt cậu. Cậu không khỏi nhớ anh nhiều hơn, giọng nói, nhiệt độ cơ thể, cái ôm giữ nhịp tim của chính anh.

Kazuha cảm thấy toàn thân nóng bừng, suýt nữa sinh ra phản ứng sinh lý chỉ vì vừa hôn vừa mơ mộng. Mà người tình của cậu hiển nhiên so với cậu còn bồn chồn hơn, cự vật đã cương cứng đã áp vào đùi trong của cậu một cách đê mê.

Con rối nhanh chóng bị lột trần, Kazuha bắt chước cách anh làm trong giấc mơ, dùng đầu ngón tay vuốt ve từng tấc da thịt của đối phương, những đường cơ săn chắc ở bụng dưới thật mê người. Đi sâu hơn xuống dưới, cậu nắm chặt cự vật anh bằng một tay.

Tay còn lại phải làm việc khác. Thiếu niên rút môi lưỡi ra, vội vàng liếm liếm hai ngón tay, đưa tới hậu huyệt phía sau.

Thẳng thắn mà nói, Kazuha không học được bất kỳ mánh khóe nào.

"Kazuha, đừng liều lĩnh, bôi trơn không đủ sẽ đau." Con rối nghe như một người từng trải trong tình yêu, khuyên bảo cậu: "Mở rộng ngón tay ra." Kazuha tất nhiên tin anh.

Cậu ngoan ngoãn để người yêu ngậm các đốt ngón tay, dùng lưỡi liếm láp trêu chọc, nước miếng còn đọng lại tạo ra sợi chỉ bạc được rút ra giữa hai kẽ ngón tay. Kazuha cảm thấy lưng tê dại, khoái cảm từ ngón tay truyền đến bụng dưới.

Nhưng vào lúc này, con rối lại thả ngón tay ra, yêu cầu cậu thử một lần nữa. Đồng thời, anh đưa ra yêu cầu với Kazuha: "Kazuha, lại gần ta hơn."

Rõ ràng là trái sữa chưa được hái, nhưng lúc này lại lộ ra màu đỏ chín mọng, rung rinh trước mặt con rối. Anh khẽ liếm cái gần mình hơn, đưa đầu lưỡi vào trong miệng để ngậm lấy.

Nơi này đầy cám dỗ, nhiều hơn những gì ngón tay có thể nói với anh. Nó sẽ đứng lên khi chiếc lưỡi mềm mại liếm nó, và nó sẽ gục xuống khi bị cắn nhẹ. Quan trọng nhất, mỗi khoảnh khắc, hành động của anh ấy đều nhận được phản hồi chân thực từ người yêu. Chẳng hạn như lúc này, Kazuha vừa nắm tóc anh vừa rên rỉ không kiểm soát.

"Ư... ư..." Lỗ hậu dần dần ẩm ướt. Kazuha hơi thở hổn hển, và cẩn thận duỗi người. Mãi cho đến khi những ngón tay uyển chuyển co giật, cậu mới nắm vai người yêu và ngồi lên vật thể nằm dưới hạ bộ của anh.

"Kazuha..." Wanderer không thể cử động tay, vì vậy không thể giúp cậu, anh ta lo lắng rằng sự chuẩn bị của Kazuha không đủ, "Em có chắc không?"

Kazuha vùng vẫy, cậu để vật quá khổ chọc vào cơ thể mình, nhưng hầu như không thể chui đầu vào được. Cậu chống nửa người trên, định thử một góc độ khác.

Lần thứ hai chỉ còn thiếu chút nữa, Kazuha định cắn răng tiếp tục, dù sao cũng là cậu đề xuất.

Quả nhiên vẫn còn có chút đau đớn, thiếu niên cắn môi mỏng, nửa nhắm hai mắt xuân tình đung đưa eo lên xuống, nhưng khoái cảm trong tình huống này căn bản là tâm lý. Cậu cảm thấy hơi khó chịu, điều cậu muốn nhất lúc này chính là sự thoải mái của người yêu.

Kazuha chọc anh ấy bằng những ngón tay của cậu, vuốt ve anh bằng những đường cọ thô bạo, hôn anh ấy bằng môi và răng ấm áp, để lại dấu hickey ở bất cứ đâu ... Nhưng người yêu bây giờ thờ ơ, chỉ có cậu đang mò mẫm giật giật.

Kazuha mở mắt nhìn anh, trong lòng thầm cầu khẩn chỉ có con rối mới hiểu được.

Người yêu của cậu cũng chịu không nổi nữa, quay đầu hôn lên vành tai cậu, nhẹ giọng nói: "Để ta tới, Kazuha, giao cho ta." Thiếu niên gật đầu, Wanderer thoát khỏi sợi dây tóc trên tay, nắm eo Kazuha và đè cậu xuống nệm.

Đôi chân vốn quỳ trước đó của Kazuha càng lúc càng tách ra, tự nhiên quấn quanh eo con rối.

Gân xanh trên trán con rối nổi lên vì anh đã chịu đựng quá lâu, mặc dù anh sắp không thể kiềm chế được dục vọng này và tay đã ấn vào eo cậu bé những vết đỏ nhưng anh vẫn yêu cầu Kazuha cho mình ý kiến trước.

"Kazuha, nếu đau thì nói cho ta biết." Anh nâng hông tiến một bước vào sâu trong huyệt đạo, ép thiếu niên phát ra tiếng rên rỉ du dương trong trẻo.

"Ưm..." Tuy rằng còn có chút đau, nhưng trong lòng Kazuha thỏa mãn, hai người giao hợp càng sâu, cậu càng có thể nhận ra được khao khát chiếm hữu cùng tình yêu của đối phương đối với mình. Cơn ác mộng sẽ không bao giờ trở thành hiện thực nữa, và cậu vô cùng muốn biến cuộc tình của họ thành hết giấc mơ hạnh phúc này đến giấc mơ hạnh phúc khác.

Kazuha muốn trao toàn bộ cơ thể và trái tim cho anh ta, vì vậy cậu gọi: "Scara..."

Người đàn ông lịch lãm của Kazuha ngày thường mê hoặc cậu với mỗi cái nhíu mày và nụ cười, nhưng Kazuha trên giường là một loại quyến rũ khác, chẳng hạn như âm thanh phát ra, tiếng gọi biệt danh của anh ấy mềm mại và ấm áp.

"Anh vào đi... Không cần nhịn, em không sao..."

"Sẽ làm em đau," bởi vì chuẩn bị không đầy đủ Wanderer vẫn không thể hoàn toàn tiến vào.

"Nhưng, nhưng em..." Kazuha ôm chặt lấy cổ anh, không che giấu dục vọng nóng bỏng, "Em muốn anh...  đi vào, vừa đi vào, em liền cảm thấy... thật thoải mái. .. ưm——a..."

Wanderer hung hăng ôm lấy eo cậu, dùng sức đẩy hông để cho bộ phận sinh dục đâm thẳng xuống phía dưới, dùng dịch thể tiết ra nhanh chóng ra vào, đâm vào trong cơ thể thiếu niên.

Cậu nhóc phía dưới chỉ có đau đớn và sung sướng, cứ như thể người tình của cậu đã chơi cậu trước đó vậy, vừa vào sâu đã tìm thấy điểm nhạy cảm của cậu, đâm vào một cách điện cuồng, nhanh chóng và chính xác.

Anh lắng nghe những âm tiết tục tĩu không ngớt của cậu, khoái cảm dâng trào khiến anh không kịp suy nghĩ, chỉ biết chiều theo dục vọng để người yêu tan vào trong cơ thể mình.

"Ah... Scara ... a a...Em..." Kazuha đã cố chấp đến cực hạn, cậu muốn đợi người mình yêu cùng nhau phát tiết. Nhưng ai có thể ngờ rằng con rối sẽ nhìn thấy cơ thể cậu muốn gì, anh ta cúi đầu và thì thầm vào tai cậu những lời tục tĩu: "Kazuha rõ ràng là rất hạnh phúc, nhưng em vẫn không muốn xuất tinh, là em muốn...chờ ta liếm giúp em?" Đôi môi con rối nặng nề đặt lên ngực cậu, sau đó nhéo hàm cậu, liếm dọc đôi môi đỏ mọng nhiều lần, cuối cùng là hôn lưỡi vào khoang miệng.

Kazuha run rẩy đạt đến cực khoái, và chất dịch trắng đục dày đặc chảy xuống bụng dưới của con rối. Được hôn, Wanderer cũng trở nên kích động, tăng tốc, đè và đâm vào người cậu một cách dữ dội. Lỗ hậu mỏng manh và nhạy cảm bị đâm cho đến khi nó ướt đẫm, và khớp nối giữa hai người trở nên nhớp nháp. Cái hố sâu quấn chặt lấy anh, khi rút ra không ngừng co rút lại để giữ anh lại. Anh chưa bao giờ thấy một Kazuha có trái tim ấm áp như vậy, chứ đừng nói là ở trên giường, cầu xin anh một cách rất thành thật.

Trước khi cao trào, anh muốn rút lui, nhưng Kazuha vẫn quấn chặt hai chân quanh eo anh và nói với anh: "Đừng đi ra ngoài. Em muốn tất cả."

Wanderer thở hổn hển, bịt kín tất cả thứ chất lỏng đục ngầu của ham muốn trong sâu thẳm của Kazuha.

Họ ôm nhau trên giường, rối rít hôn người tình một cách mãn nguyện.

Kazuha mỉm cười hỏi anh ta: "Cơ thể của em có hấp dẫn anh không? Có vẻ như anh thích nó."

"Tất nhiên. Ta thích mọi thứ về em." Đến mức này, Kazuha không phải nên đổi ý sao? Ví dụ như, gọi ta bằng một cái tên khác."

"Điều đó phụ thuộc vào biểu hiện của anh." Kazuha chớp mắt với anh ta, "Nếu anh phục vụ em thì thoải mái, em có thể nói với anh bất cứ điều gì."

Con rối đang cười rạng rỡ, nhưng đột nhiên cơ thể nó phản ứng bất thường. Đó là cảm giác tách rời quen thuộc của ý thức thân thể... Tuy rằng anh không có chút nào luyến tiếc, nhưng giờ phút này anh lại không nỡ buông tay.

"Kazuha, giữ gìn sức khỏe." Họ trần truồng ôm nhau, và trái tim họ được kết nối thông qua làn da nóng bỏng."Khi em nhớ ta, hãy đi đến giấc mơ của em."

Một giọng nói kỳ lạ vang lên trong tâm trí Kazuha: "Bây giờ, bạn nên thức dậy. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro