Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hừ..." Kazuha hai mắt trong veo nheo lại, dựa vào cánh tay của Wanderer hỏi: "Anh muốn làm gì?"

"Ta đi theo em, em đương nhiên cứ quyết định."

"Vậy thì," Kazuha như có điều suy nghĩ nói, "Scara, em muốn hỏi anh một câu."

Wanderer cúi xuống hôn lên môi cậu, như một câu trả lời, anh cảm thấy người trong vòng tay ôm mình chặt hơn, và anh nghe thấy thiếu niên hỏi: "Tại sao anh thích em?"

Wanderer suy nghĩ rất nghiêm túc về vấn đề này, nhưng anh ta không có manh mối nào. Ngay từ đầu anh ta cũng không biết rằng đó là tâm trạng của tình yêu, nếu Nhà lữ hành không chỉ ra, có lẽ anh ta sẽ không hiểu được tâm trí của chính mình. Cho nên anh chỉ có thể lắc đầu nói: "Ta không biết."

"Nhưng gặp được em, ta rất vui." Wanderer xoa đầu cậu, "Phải nói là em rất đáng yêu, Aether nói với ta, có rất nhiều người thích em."

"Đừng có giễu cợt em nữa." Kazuha vươn tay véo má anh, kéo sang hai bên. Là hậu duệ của một gia tộc rèn kiếm, cho dù không cố ý dùng vũ lực, cậu vẫn ấn ra những vết đỏ trên khuôn mặt trắng trẻo của con rối.

Wanderer rên rỉ cái gì đó, Kazuha rút tay lại, hỏi: "Anh nói cái gì?"

"Ta nói," con rối cười bất đắc dĩ, "Khuôn mặt này chỉ là một lớp da, em có thể tùy ý chơi đùa, nhưng nếu ta biến dạng, em sẽ ở bên một người chồng xấu xí cả đời."

Kazuha khẽ hừ một tiếng, xoa xoa mặt, nửa đùa nửa thật nói: "Cũng đúng, dù sao em thích khuôn mặt của anh, nếu như nó trở nên xấu xí, em sẽ..."

"Kazuha! Sao em có thể... Em đến với ta chỉ vì thể diện thôi sao?" Con rối cảm thấy có chút không cam tâm, mặc dù anh cũng thích gương mặt của Kazuha, nhưng anh cũng thích tất cả những thứ khác nữa.

"Cho nên, " Kaedehara Kazuha đột nhiên động đậy, lật người nằm trên người con rối, "Anh phải sống thật tốt, vì em không thể vĩnh viễn ở bên anh."

"Sao em lại nói như vậy?" Wanderer vuốt ve eo thiếu niên trên người, trong lòng chậm rãi thổ lộ, "Nhưng ta muốn ở bên cạnh em cả đời."

Kazuha tựa đầu vào ngực trái của anh, ủ rũ lắc đầu: "Cả đời chúng ta không giống nhau."

"Scara, nếu một ngày em rời đi, anh có buồn không? Sẽ... hối hận quyết định của ngày hôm nay chứ?"

Hai tay ôm lấy eo thon siết chặt thành quyền, Wanderer không muốn tiếp tục đề tài này, đây là chuyện anh đã tưởng tượng vô số lần, mỗi lần nghĩ tới tương lai, anh đều sẽ sợ hãi đối mặt.

Wanderer cố gắng hết sức để nở một nụ cười và nói: "Sao đột nhiên em lại hỏi điều này? Bây giờ chúng ta đã ở bên nhau, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì khác."

"Nếu như hôm nay em không đáp ứng anh." Kazuha chống đỡ nửa người trên, kiên định nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: "Anh sẽ làm em bị thương sao?"

"Cái gì..." Con rối khó hiểu nhìn Kazuha, không hiểu lời nói của thiếu niên là có ý gì.

Tuy nhiên, anh vẫn nghiêm túc trả lời: "Ta sẽ không làm tổn thương em, Kazuha."

Kazuha vẫn nằm trên con rối, cúi xuống cổ anh và trả lời: "Anh là người yêu của em, đừng làm em sợ được không?"

Rõ ràng Kazuha vẫn chưa hồi phục sau ảnh hưởng của cơn ác mộng đó. Wanderer đau khổ vỗ về người yêu, tự hỏi liệu làm như vậy có xoa dịu được phần nào tổn thương tâm lý của cậu hay không. "Ngày em đi tới thánh điện, Tiểu vương Kusanali nói với em cái gì? Về chuyện đó... Có biện pháp sao?"

"Phải." Kazuha phải nhớ lại chi tiết của giấc mơ đó một lần nữa, điều này càng khiến cậu cảm thấy đau đớn hơn, "Cô ấy nói với em rằng có thể có cùng một giấc mơ liên tục là cố ý. Nhưng em không thể nghĩ ra ai làm điều đó."

"Nếu em còn mơ giấc mơ đó nữa, Kazuha," Wanderer nhìn lên trần gỗ của căn phòng nói một cách quả quyết, "em nên giết hắn."

____

Từ quan điểm của Scaramouche, kẻ mạo danh dường như đang nhìn chằm chằm về phía hắn. Hắn cười thầm trong lòng, hóa ra đây là mục đích của "nó". Scaramouche không quan tâm đến cuộc sống của chính mình, hắn không quan tâm đến kết cục của mình, chỉ có những thứ liên quan đến Kazuha, hắn không thể không quan tâm.

Hắn không thể trơ mắt nhìn Kazuha bị bí cảnh mê hoặc, càng ngày càng cách xa hắn. Ngay cả khi tất cả điều này là do chính hắn gây ra.

Hắn khao khát nụ cười của Kazuha. Rõ ràng lúc đầu hắn chỉ hy vọng có thể nhìn cậu từ xa, nhìn thấy cuộc sống giàu sang hạnh phúc của cậu, từ xa nhìn cậu... Rõ ràng như vậy là đủ rồi.

Tất cả là do cái cảnh giới bí mật chết tiệt này! Để hắn từng bước chìm vào, có thể ở bước đầu tiên hắn chỉ cần một cái ôm là thỏa mãn, nhưng khi có được một nụ hôn, hắn không thể từ chối loại cám dỗ đó.

Không, không... tất cả là tại hắn. Họ đã có cơ hội duy nhất đó. Nếu hắn không kiên quyết giữ cậu lại và trở về thế giới ban đầu, mọi thứ sẽ trở lại quỹ đạo. Và những câu chuyện đã xảy ra ở đó sẽ biến thành một giấc mơ kéo dài và mờ ảo, sẽ lưu lại mãi mãi trong ký ức của hai người họ.

Hắn rõ ràng đã có lần đầu tiên quý giá như vậy với Kazuha, sao lại không biết hài lòng?

Hốc mắt ươn ướt, con rối lại có cảm giác muốn khóc hiếm thấy. Nhưng hắn chỉ là thần thức xâm nhập, không ai nhìn thấy nước mắt của hắn.

Cho đến khi hắn cảm thấy sự kiểm soát của giấc mơ giảm bớt, hắn biết rằng Kazuha sắp tỉnh.

Ý thức thoát khỏi mộng cảnh, Scaramouche từ trên giường đứng dậy, tùy ý lau khóe mắt, trên tay còn dính nước.

Hắn nhìn đôi mi đang run rẩy của Kazuha trên giường, thậm chỉ có lúc còn nghĩ nếu cứ để nước mắt rơi như thế này. Kazuha nhìn thấy hắn khóc liệu có thương hại hắn không?

Chắc là không. Rốt cuộc, hắn cứ nói rằng hắn yêu cậu, và làm cậu khóc, hắn chưa bao giờ yêu cậu cả. Bây giờ hắn quyết định đóng vai phản diện, hắn đã mất tư cách được yêu thích từ lâu.

Tất cả là bởi vì... Hắn sợ không có được tình yêu, càng không có được lại càng muốn. Đến mức điên cuồng.

Bây giờ, hắn chỉ có thể cầu nguyện rằng Kaedehara Kazuha không thực sự yêu hắn.

Scaramouche nhanh chóng khôi phục vẻ mặt thường ngày, sẵn sàng nghênh đón sự tỉnh lại của Kazuha. Hắn tháo chiếc vòng sắt nửa tháng trước đeo cho cậu, chỉ bị kẹt chiếc vòng trên cổ tay trái, dù thế nào cũng không tháo ra được.

Hắn chỉ có thể bỏ cuộc trước. Hắn lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của Kazuha một lúc, hết lần này đến lần khác theo đường viền lông mày và đôi mắt của cậu, không thể không tiến lại gần hơn, và cuối cùng đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Đó là điều hắn luôn mong muốn, một nụ hôn của tình yêu, nhưng cũng là nụ hôn của sự chia tay.

Khi đôi mắt mù sương mở ra, đó là một bức tường xám trắng, không phải trên Ngôi sao chết chóc. Kazuha lập tức tỉnh lại, cảnh giác ngồi dậy, bắt gặp đôi con ngươi màu lam tím, không khỏi có chút kinh ngạc.

Scaramouche trông có vẻ mệt mỏi, khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta nhẵn nhụi với những góc cạnh sắc nhọn, khiến anh ta trông bớt hung dữ hơn.

Hai người trầm mặc nhìn nhau một hồi, Scaramouche lên tiếng trước, thanh âm khàn khàn khó hiểu: "Muốn ăn cái gì?"

Kazuha lắc đầu, bây giờ đối mặt với anh, cậu đã không còn khiêm tốn như trước, nhưng trong lòng sợ hãi vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan. Cậu nhìn "con rối" này, cố gắng tìm ra điểm khác biệt so với người yêu của mình.

Scaramouche gượng cười nhìn cậu, tận lực không dọa cậu nữa, anh hỏi: "Ngươi ngủ hơn mười ngày rồi, không đói bụng sao?"

Kazuha vẫn cảnh giác nhìn anh, chỉ cần tay chân cậu hơi động một chút, toàn thân sẽ đau nhức. Cảm giác này quá chân thực, bây giờ nghĩ lại, xác thực được phỏng đoán của Nahida.

Kazuha cúi đầu, nhìn thấy những vết bầm tím không thể xóa nhòa trên cổ áo để hở của cậu ta, trầm giọng nói: "...Vậy thì sushi. Một hộp nhỏ là được."

"Được, ta làm ngay." Scaramouche cũng không ở lại nữa, trước khi ra khỏi phòng còn không quên lấy đồ ăn nguội lạnh ra.

Khi anh quay lại với đủ loại sushi mới nướng, thứ chào đón anh không phải là Kazuha, mà là một lưỡi dao lạnh lùng.

Con dao găm sắc bén nằm ngang cổ anh ta, và lưỡi dao lạnh lẽo có thể cắm sâu vào da thịt chỉ với vài milimet. Con rối có thể chết nếu động mạch cảnh của anh bị cắt đứt. Nhưng anh không còn cần phải sống nữa.

Đúng như anh mong đợi. Scaramouche dừng lại, mang sushi đến cho Kazuha và nói: "Đó là sushi cá, ngươi sẽ thích nó."

Khi lưỡi kiếm đến gần, anh nghe thấy Kaedehara Kazuha nghiến răng và hỏi: "Ngươi là ai?"

Vào lúc đó, con rối đột nhiên cảm thấy rằng mình đã sống một cuộc đời khốn khổ. Tình hình hiện tại cũng không khá hơn là bao so với khi anh bất lực đứng trước lò luyện Tatarasuna. Anh ta cười nhạo cuộc sống phi lý của con người, và trong vô thức, anh ta từ lâu đã bị mắc kẹt trong một tấm lưới lớn mang tên cảm xúc, đóng vai một tên hề lố bịch.

Đây là quả báo của anh. Trong số những người anh ấy yêu, anh ấy thậm chí không xứng đáng có một danh tính của riêng mình.

Anh chấp nhận số phận của mình.

"Ngươi nghĩ ta là ai, thì ta là người đó." Anh tỏ vẻ bình tĩnh, vẫn giơ tay chờ cậu gắp thức ăn.

Kaedehara Kazuha hất nó xuống đất, và anh ta không sợ hãi: "Nếu ngươi không nói cho ta biết sự thật, ngươi không sợ..." Thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, hung hăng hỏi: "Ta giết ngươi?"

"... Được rồi." Tất cả đồ vật trong tay anh đều bị lật tung, hai tay vô lực buông thõng xuống hai bên, anh không có ý định làm ra bất kỳ biện pháp khống chế nào.

"Vì ngươi rất muốn biết sự thật, ta có thể nói cho ngươi biết."

"Ta đã tạo ra thế giới bí mật này cho ngươi bằng chính đôi tay của mình. Ta thèm muốn vẻ đẹp trong ngươi và muốn chiếm lấy ngươi làm của riêng. Vì vậy, ta sử dụng khả năng của mình..."

"Bẫy ngươi trong một giấc mơ."

"Trong giấc mơ này, ta biến thành "anh ấy" để khiến ngươi chấp nhận ta nhanh hơn. Sau tất cả..... ngươi thích 'con rối' đó, phải không?"

Đôi môi của Kazuha run lên, cậu không ngờ rằng mình lại có được sự thật mà mình hằng mong ước sớm như vậy. Sự thật phi lý khiến cậu choáng váng, bước chân khựng lại trong chốc lát, rất nhanh cậu cố gắng ổn định lại thân hình, tư thế không có chút nào rút lui: "Ta yêu anh ấy."

"Trên đời này anh ấy là độc nhất vô nhị, ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào chiếm thân phận của anh ấy."

"Bây giờ, hãy để ta đi."

Kazuha không muốn bị giấc mơ này hành hạ nữa, cũng không muốn lúc nào cũng phải sống trong sợ hãi.

Scaramouche chậm rãi giơ tay, nắm lấy mu bàn tay của thiếu niên, không đợi người kia giãy giụa, nhìn lưỡi kiếm trong tay không tự chủ đâm về phía trước.

Một mảng lớn màu đỏ gây sốc chảy xuống cổ và xương quai xanh. Kazuha bị thay đổi đột ngột làm cho kinh hãi, ngây người tại chỗ, đây không phải cậu cố ý, đối mặt với con rối, cậu cái gì cũng không làm được...

Nụ cười của Scaramouche thật nhẹ nhõm. Vết máu đỏ tươi kia làm anh nhớ tới ngày đó, cũng chính là... màu đỏ chói mắt từ dưới thân Kazuha chảy ra. Nỗi đau của cổ bị cắt bởi lưỡi dao sắc bén không thể so sánh với nỗi đau của người bị anh ta cưỡng hiếp.

"Kaedehara Kazuha, lần này ta... bất cẩn đánh thức ngươi, ta sẽ... không để cho ngươi có cơ hội rời đi..." "Ta sẽ khống chế ngươi vĩnh viễn, ngươi không thể... quay lại với hắn..."

"Im đi! Im đi!——" Kazuha nhớ rằng trước khi cậu chìm vào giấc ngủ, người yêu của cậu đã ôm cậu vào lòng và dỗ cậu ngủ như một đứa trẻ. Kazuha tự hứa với bản thân rằng nếu quay lại đây lần nữa, cậu sẽ liều lĩnh đánh thức bản thân và cứu cậu khỏi cơn ác mộng.

Kazuha phải về, người yêu cậu vẫn đợi.

Con rối chảy máu nắm tay người yêu của mình. Kazuha thoát ra, hai tay nắm chặt chuôi dao, nhắm ngay ngực trái con rối, dùng sức đâm vào.

____

Mười ngày trước.

Scaramouche run rẩy mở tấm bùa hộ mệnh màu trắng đã nhiều ngày không được nhìn thấy.

["Chỉ một người có thể sống sót ra ngoài"]

["Nếu là người yêu, ở đây cả đời chẳng phải rất tốt sao? "]

Vì vậy, anh ta để con dao găm dưới gối, và khi Kaedehara Kazuha tỉnh dậy, cậu ấy có thể cầm lấy nó dễ dàng.

____

Không biết lò hỏa thiêu này có đốt được thỏa mãn mọi người hay không, rất muốn hành hạ Scaramouche, nhưng không hiểu sao bảo bối Kazuha nhìn cũng khổ sở, chao ôi :-( Nhưng đừng hoảng, phía sau có H, nhất định ngọt ngào.

____

Giờ không biết còn ai ngưỡng mộ cái bí cảnh "Thuyền trưởng" này nữa không ta 🐒

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro