Chương 35+36 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: Từ chương này mình sẽ gọi "người yêu" của Kazuha là Wanderer, còn người ở trong bí cảnh xâm nhập và nhìn từ góc nhìn thứ ba là Scaramouche cho dễ phân biệt nha.

Sau đây là màn NTR cực mạnh 🐧

_____

"Ừ." Kazuha thực sự gật đầu và tiếp tục mỉm cười với Wanderer. Scaramouche tràn đầy ghen tị không thể diễn tả, hắn cho rằng nhất định là bí cảnh kia sai, kẻ giả mạo kia không phải hắn!

"Tôi cũng rất muốn sớm gặp lại anh."

"Kazuha, em hôm nay..." Trong mắt Wanderer hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó biến thành một nụ cười vui vẻ, "Em thành thật đến kinh ngạc."

'"Tôi không quen nói dối, chứ đừng nói đến... bạn bè." Giọng Kazuha rõ ràng là bị ngắt quãng, và khi cậu nói từ bạn bè, cậu không dám nhìn vào mắt con rối.

Wanderer đang nghĩ, bạn có thể ôm bạn bè của mình, nên nắm tay cũng không thành vấn đề, phải không? Trước khi những ngón tay chạm vào nhau, ai đó đã đến gần và ngắt lời họ.

"Này! Có một vị khách quý." Thuyền trưởng Beidou trong bộ trang phục mạnh mẽ đi tới, tiếng cười sảng khoái của cô ấy khiến người ta không thể bỏ qua, "Kazuha, đây là người mà nhóc luôn nhắc đến sao? Nhóc không định giới thiệu sao?"

"Chào đại tỷ." Wanderer đột nhiên bày ra vẻ mặt ngoan ngoãn, rất lễ phép chào hỏi, anh ta rất thích lời thuyền trưởng nói, cho nên xem ra tâm tình rất tốt.

Anh ta liếc nhìn chàng trai trẻ và nói: "Kazuha không nói xấu tôi khi anh ấy nói về tôi, phải không?"

"Nhóc đó thường khen ngợi anh. Thật sự, sau đó ..."

"Xin lỗi vì đã cắt ngang," Kazuha bất lực cắt ngang cuộc trò chuyện ngày càng lạc đề của họ, "Chị đại, tối nay chúng ta sẽ ra khơi, vì vậy tôi hơi bận rộn."

"Này, Kazuha, đây là bạn của nhóc, tại sao nhóc không đối xử tốt với anh ấy?"

"Anh muốn làm gì thì làm." Kazuha nói với con rối và rời đi trước.

Wanderer sợ Kazuha không vui, định đuổi theo nhưng Beidou đột nhiên ngăn anh lại, cười trêu chọc: "Chắc là Kazuha ngại rồi." Sau đó cô ấy hỏi một cách thần bí: "Anh có muốn ở lại không? Gần đây tôi thấy Kazuha luôn cảm thấy có tâm tư gì đó, hôm nay nhìn thấy anh, tôi rốt cuộc biết nó đang đợi ai rồi."

Wanderer nhìn bóng lưng Kazuha, khoé miệng vô thức nhếch lên một vòng cung: "Vậy đa tạ tỷ tỷ."

Kazuha sau khi hoàn thành công việc đã đi tìm kiếm xung quanh boong tàu, nhưng cậu ấy không thấy bóng dáng quen thuộc. Mới rút neo đã lái ra xa bờ, cậu giật mình, chẳng lẽ con rối cảm thấy mình bị bỏ rơi nên xuống thuyền sớm. Vừa lúc nhìn thấy Beidou cầm lái đổi ca, Kazuha vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi:

"Chị , chị có thấy... chị có thấy Wanderer không?

"Thằng nhóc đó, tôi sắp xếp nó đến nhà kho."

"A."

Nghe nói Wanderer còn ở trên thuyền, Kazuha thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hiện có điều gì đó không ổn, nghi ngờ hỏi:

"Sắp xếp sao?"

"Đúng vậy, Nam Thập Tự không ủng hộ kẻ lười biếng, ngươi biết mà." Beidou cười vui vẻ.

"Nhưng anh ta là khách..." Kazuha tiến thoái lưỡng nan, có chút áy náy, "Chị đại, những công việc này em nên làm, em đến kho hàng xem thử."

Kaedehara Kazuha đi đến nhà kho nhỏ ở đuôi tàu và thấy Wanderer trong trang phục Shugenja đang bận rộn mang đồ đạc, và chiếc mũ tre rộng được đặt sang một bên.

Kazuha đi vào nhà kho, khẽ gọi: "Scara."

"Kazuha?" Con rối nghe thấy giọng nói của cậu liền vui vẻ quay người lại, cẩn thận đặt đồ trong tay xuống đất, bước ba bước tới trước mặt cậu, thanh âm nhẹ nhàng như động tác của anh: "Em còn bận không?"

"Tôi tới giúp anh." Kazuha cười với hắn, nhưng trong mắt lại có chút hối hận cùng đau khổ, "Chị đại yêu cầu anh làm việc vì chị ấy coi anh như người thân của mình và không có ý ra lệnh cho anh, tôi ..."

"Tôi biết, Kazuha." Wanderer muốn đưa tay ra để vỗ về cậu, nhưng anh ta giơ lên giữa không trung rồi lại đặt xuống vì tay dính đầy bụi, "Em không cần lo lắng, chính ta yêu cầu. Chẳng lẽ Kazuha coi ta là người ngoài?"

"Không." Kazuha biết tính cách của con rối, anh sẽ không bao giờ để người khác ra lệnh cho mình. Phần lớn sự thỏa hiệp lần này là vì chính anh, "Anh không cần phải làm điều này."

Kazuha giơ cánh tay trái lên và lấy tay áo lau mồ hôi trên trán Wanderer. Cậu rất nghiêm túc cẩn thận xem xét, kể cả những chỗ thái dương bị ướt, cậu dùng tay áo lá phong lau từng chỗ một.

Wanderer đứng nguyên tại chỗ và để Kazuha di chuyển, từ từ giơ hai tay lên cho đến khi chúng vòng quanh eo cậu. Kazuha nhìn anh với ánh mắt xót xa đến mức không thể không khiến anh cảm động. Anh ta không thể không muốn đến gần chàng trai trẻ hơn, và chàng trai trẻ trong vòng tay của anh đã sẵn sàng chấp nhận điều đó.

Hai người rất gần, mũi chạm mũi. Kazuha cũng lau mồ hôi trên cổ cho đến khi vài giọt nước trượt xuống xương quai xanh và lăn xuống ngực con rối. Hơi thở nặng nề của đối phương phả vào mặt Kazuha, gò má của cậu hơi nóng, cậu nói: "Anh đi tắm đi, trong phòng tôi có rất nhiều quần áo, nếu không phiền có thể tạm thời thay."

Kazuha muốn rút tay lại, lại không nỡ đẩy búp bê ra, chỉ có thể đặt tay lên vai. Kazuha ngước mắt nhìn người trước mặt, thấy trong đó tràn đầy cảm xúc lưu luyến và nồng nàn.

Thân thể cùng ý thức không còn mê muội như lúc ban đầu, Kazuha trong nháy mắt liền hiểu được đối phương muốn cái gì, cho dù là con rối không nói rõ ràng. Nhưng nhà kho thật sự không tiện. Kazuha khẽ đẩy vai anh giục: "Anh đi tắm trước đi, còn lại tôi lo."

Wanderer không buông ra, ngược lại kéo anh vào lòng. Con rối vùi đầu vào cổ Kazuha, cuối giọng có chút nũng nịu: "Ta mệt rồi."

Kazuha chửi thầm, người gần năm trăm tuổi giỏi làm nũng như vậy sao? Nhưng thân thể cậu vẫn thành thật vuốt ve tóc của anh: "Vừa rồi anh nói anh tình nguyện..."

"Hai người các ngươi còn ở đây." Giọng Beidou từ ngoài cửa truyền đến, Kazuha vội vàng đẩy người dính trên người cậu ra nhưng đã quá muộn. Beidou đã nhìn thấy rõ ràng ở cửa, cười nói: "Hai người, đến giờ ăn tối rồi."

"Yên tâm đi, lát nữa ta gọi mấy anh em tới giúp thu dọn nhà kho." Beidou nhìn Wanderer, hỏi: "Tiểu đệ, anh ở đây tối nay không bất tiện chứ?

"Không sao, tôi có thể..."

"Chị đại!" Kazuha lập tức bác bỏ đề nghị này, trên thuyền xác thực không có phòng khách phụ, nhưng nhà kho không có ván trải giường, gió lạnh rất dễ lọt vào người, "Scara... cứ ở trong phòng của tôi."

"Phòng của nhóc có thể ở hai người sao?" Kazuha liên tục gật đầu, Beidou nhìn thấy bộ dáng của tiểu tử này thật không nhịn được cười, "Hơn nữa, nhóc không hỏi ý kiến của anh ta sao? "

"Không sao đại tỷ, tôi giúp bưng đồ ăn."

Sau khi Beidou rời khỏi nhà kho, Kazuha lùi lại vài bước và dặn con rối nhớ đi tắm, kẻo bị cảm.

____

Scaramouche nhìn tất cả những điều này với đôi mắt lạnh lùng.

Hắn quan sát từng cái nhíu mày và nụ cười của Kazuha đối với người đó với sự dịu dàng tột độ, và nhìn thấy hai người ôm nhau trong nhà kho, ngồi cùng nhau khi ăn, thỉnh thoảng làm những động tác nhỏ dưới gầm bàn.

Mặc dù người đó trông giống hắn, nhưng anh ta đang làm một việc mà hắn chưa từng làm trước đây. Nói cách khác, những điều trước đây hắn đã không dám làm.

Toàn bộ lồng ngực của Scaramouche đã tràn ngập sự tức giận đang bùng cháy, hắn tức giận với Kaedehara Kazuha, nói và cười với một con rối vô hồn, nhưng hắn bằng mọi cách có thể từ chối lá bài thật của mình. Scaramouche càng hận bản thân mình vì đã làm những chuyện tàn nhẫn như vậy với Kazuha trước khi cậu chìm vào giấc ngủ.

Điều duy nhất có thể khiến hắn tỉnh táo là đây là giấc mơ của Kazuha, và mọi thứ trong đó tự nhiên không phải là thật.

Nhưng khi nhìn thấy hai người bọn họ trở về phòng và ôm nhau, trong lòng hắn vẫn đau đớn cùng ghen tị.

____

"Hả? Kazuha, đây là..." Wanderer vừa đóng cửa lại, Kazuha đang đi phía trước đột nhiên quay lại ôm chầm lấy anh. Trước khi kịp định hình tình hình, anh đã lập tức dùng hai tay ôm lấy lưng cậu.

Kazuha buông Wanderer ra, nói: "Thực xin lỗi, lúc ở trong kho hàng em không có cố ý đẩy anh ra, nhưng nếu như đại tỷ nhìn thấy, một tháng sau nhất định còn giễu cợt em."

Kazuha hoá ra là sợ anh hiểu lầm. Con rối vui vẻ trong lòng, điều hạnh phúc nhất trên đời chính là người anh thích cũng có tâm trạng giống mình. Vì vậy anh cố ý hung hăng yêu cầu: "Vậy em ôm ta một cái coi như đền bù có đủ hay không?"

Anh nâng ngón tay út của Kazuha lên, vuốt ve đầu ngón tay của cậu. Kazuha vội vàng hôn lên má anh, không chút ngại ngùng "uy hiếp": "Không có nhiều tiện nghi đâu, em đi dọn giường. Cần nhiều chăn không?"

"Có bao nhiêu chăn?" Wanderer không nghĩ tới việc bây giờ có thể cùng cậu ngủ chung giường, liền chuẩn bị trải nệm dưới đất. Kazuha sợ anh bị lạnh nên lấy trong tủ ra một bộ chăn ga gối đệm để thay.

"Này, Scara! Anh làm gì vậy?" Kazuha thấy Wanderer cầm chăn trải xuống đất chứ không đặt lên giường, vội vàng ngăn lại.

"Ta sẽ ngủ trên sàn."

"Không!" Mặc dù Kazuha chỉ là một thiếu niên, thân hình không cao, nhưng ngữ khí rất có khí thế, nhìn chiếc giường đơn của mình hỏi: "Hay là... Anh cảm thấy giường của em quá nhỏ?"

"Không phải nguyên nhân đó Kazuha, em đang suy nghĩ cái gì vậy?" Con rối tiến lên vuốt chóp tóc của cậu, "Em mời ta ngủ cùng em, ta nhất thời nhịn không được, lỡ như xảy ra chuyện không nên thì làm sao bây giờ?"

"Kazuha, em..." Wanderer ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Em không sợ sao?"

"...Không sao đâu." Kazuha nhỏ giọng. Nếu không phải Wanderer có lỗ tai nhạy bén, có lẽ sẽ bỏ qua câu nói này, nhưng lượng thông tin nghe được đủ làm Wanderer chấn động.

Bao gồm cả Scaramouche khuất bóng.

"Kazuha, em biết em đang nói cái gì không?"

"Em nên hỏi anh cái này." Thanh niên ủ rũ nhìn anh, nghĩ lại muốn nói thêm, "Đêm đó trong sơn động, anh nói cái gì? Nó vẫn được tính chứ?"

Những nỗ lực kiềm chế cảm xúc của Scaramouche đã sớm bị phá hủy bởi từ mà hắn không biết. Hang động gì? Hắn căn bản không nhớ rõ chuyện này, chẳng lẽ là xảy ra trong mộng của Kazuha sao?

"Đương nhiên." Wanderer không biết bây giờ có phải là thời cơ tốt nhất hay không, nếu Kazuha không ngại, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng anh thổ lộ tình cảm.

Anh nắm lấy tay Kazuha, đặt lên ngực trái của mình, lại thổ lộ: "Kazuha, mặc dù ta không có "trái tim", nhưng em hẳn có thể cảm nhận được, cảm giác thích em đều có ở đây."

"Ở bên ta, được không?"

Lần này, Kazuha không để anh đợi lâu, gần như ngay lập tức đáp lại chắc nịch: "Được. "

Cặp đôi vừa thú nhận tình cảm với nhau và xác nhận mối quan hệ của họ. Con rối ôm lấy thiếu niên trước mặt với vẻ mặt vui sướng bật khóc, và thiếu niên cũng ôm lấy anh ấy, hai người cùng nhau ngã xuống giường phía sau.

Nhưng con rối kia lại cảm thấy lạnh toát toàn thân, hắn không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tại sao mình lại bị từ chối với cùng một lời tỏ tình, thậm chí là cùng một người.

Hay là Kaedehara Kazuha trong giấc mơ bị mê hoặc? Hắn không muốn nhìn thêm nữa, và nhìn xung quanh để tìm lối thoát. Nhưng đáng tiếc Kazuha là chủ thể của giấc mơ, và ý thức của cậu kiểm soát toàn bộ giấc mơ. Scaramouche là kẻ đột nhập, hắn không thể tự mình rời khỏi đây và tầm nhìn của hắn chỉ có thể dõi theo chuyển động của đối tượng.

Scaramouche yếu ớt đập những cánh cửa và cửa sổ xung quanh mình, và buộc phải lắng nghe tiếng quần áo cọ xát vào tai mình, và tiếng cọt kẹt khi hai người hôn nhau, vì vậy hắn chỉ còn cách nhắm mắt lại.

Nhưng đôi đồng tử màu lá phong kia lại hiện ra trước mắt hắn, khi cậu nhìn hắn, có ôn nhu có oán hận, nhưng cuối cùng chỉ còn lại một khoảng trống hờ hững. Hắn đã thử mọi cách nhưng không có được tình yêu. Nhưng thực tế nói với hắn rằng hắn đã từng ở rất gần với tình yêu mà hắn hằng mơ ước.

__C.36(H)__

"Đừng... đừng chạm..." Thiếu niên mắt đỏ nằm ngửa trên mép giường đơn nhỏ hẹp, đầu chạm vào vách gỗ. Trên người cậu là người yêu, đang ôm cổ cậu, hôn lên xương quai xanh của cậu. Nhưng hai người vừa mới thiết lập quan hệ, Wanderer còn chưa chịu dừng lại ở đây, tay kia đã luồn xuống dưới thân, xuyên qua quần áo nhào nặn đũng quần của thiếu niên.

Kazuha thở hổn hển, và vòng tay quanh con rối càng siết chặt hơn. Nhiệt độ trong cơ thể bốc lên, nửa người dưới giống như đang bốc cháy, sau khi bị sờ soạng, cuống ngọc cứng ngắc đã chống đỡ lớp vải quần thành một đường vòng cung, cậu sốt ruột thở gấp: "Scara ... đừng, đừng mà..."

Wanderer trấn an hôn lên khoé môi cậu, áp sát vào má cậu, chậm rãi hướng dẫn: "Kazuha hiện tại không thoải mái sao? Để ta giúp em cởi quần áo trên người ra."

Đôi chân bị tất đỏ quấn chặt cọ xát vào nhau, Kazuha bị trêu chọc đến ngây người, theo động tác của người yêu, chẳng mấy chốc dưới thân đã mất sạch.

Kazuha muốn mau chóng phóng thích, trong thuyền không có gì bôi trơn. Nhưng Wanderer động tác không vội vàng, rất nhàn nhã, chỉ là lúc mới châm lửa động tác không kiềm chế, sau khi thân cây phồng lên đứng thẳng, anh chỉ nhẹ nhàng vuốt ve, khiến Kazuha vừa lo vừa xấu hổ không dám lên tiếng cầu xin.

Wanderer chạm vào đùi trong của cậu, và Kazuha mở rộng hai chân, để đối phương gác hai chân cậu lên vai. Dù đã hơn một tháng trôi qua nhưng cuộc gặp gỡ khó chịu trong giấc mơ vẫn khiến Kazuha lưu luyến, cậu yếu ớt gọi tên con rối và nói: "Scara, nhẹ..."

"Hả? Kazuha vừa nói gì vậy?" Con rối gấp lại hai chân hướng vào trong, nghiêng người đè lên bắp chân, cười hỏi.

"Em nói. . . Nhẹ chút...," yết hầu của Kazuha lăn xuống, động tác nuốt xuống lộ ra vẻ khẩn trương.

"Không sao chứ?" Wanderer xoa đầu cậu, cười nói: "Yên tâm Kazuha, sẽ không làm em đau."

Kazuha liền yên tâm nhắm mắt lại, cậu có thể cảm giác được hậu huyệt phía sau bởi vì khẩn trương mà co rút. Cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý, không ngờ, thân cây ở đầu trước được bọc trong thứ gì đó ẩm ướt.

Kazuha bị trải qua sự kinh sợ chưa từng có tới mức vội vàng mở mắt ra, liền thấy vật của mình bị ngậm trong miệng đối phương, hai gò má đỏ bừng gần như cùng màu với lọn tóc trên trán.

Kazuha vội vàng cự tuyệt: "Scara, đừng! Ah..." Con rối không rút lui để đáp lại lời nói của cậu, mà là dùng sức dùng đầu lưỡi bịt miệng cậu.

Đây cũng là lần đầu tiên anh làm như vậy, cũng không biết nên làm thế nào để Kazuha thoải mái, chỉ có thể cố gắng không cắn cậu. Thân cây nhỏ nhắn trước đây giờ đã có chiều dài đáng kể, phần đầu sủi bọt chất lỏng trong suốt, được lưỡi của con rối cuộn hoàn toàn vào cổ họng, đầu lưỡi mềm mại dọc theo thân cây liếm lên liếm xuống.

Kazuha nửa híp mắt, bên môi phát ra một tiếng rên rỉ không chịu nổi. Cậu chưa bao giờ biết làm tình bằng miệng lại thoải mái như vậy, tuy không dễ chịu bằng bị chọc vào những điểm nhạy cảm trên cơ thể nhưng ít nhất cậu không phải chịu bất cứ cảm giác đau đớn nào. Đôi chân của cậu bé vô thức quấn quanh cổ con rối, và đôi gót chân trắng muốt của cậu cọ vào lưng anh.

"Woo... Scara... um... ah!" Kazuha bị kích thích đột ngột làm cho giật mình hét lên, con rối đã bao trọn dương vật của cậu, chỉ vừa đủ để chứa trọn vẹn nó. Khoái cảm khi được đưa phần đầu vào trong cổ họng chật hẹp đủ để khiến cậu rên rỉ không kiểm soát.

Wanderer dùng cả hai tay véo vào đùi cậu và bắt đầu nhanh chóng nuốt chửng cái cuống trong miệng. Từng đợt khoái cảm ập đến như sóng, Kazuha siết chặt tấm khăn trải giường dưới người, ngâm nga trong tiềm thức và cuối cùng cho tất cả vào cổ họng sâu thẳm của người tình.

Wanderer lùi lại chậm hơn một chút, chất dịch trong suốt trắng đục rơi xuống khóe môi, cằm rồi chảy xuống ngực. Kazuha miễn cưỡng mở mắt ra, biết mình gây chuyện, liền đá chân muốn ngồi dậy. Wanderer giữ đôi chân loạng choạng của cậu và đè lên người cậu, với nụ cười không thể ngăn được trên khuôn mặt.

"Sao anh không nhả nó ra." Kazuha dừng một chút, nhưng vẫn đưa tay lau mặt anh. Người yêu hiện tại cũng chìm trong dục vọng, trông quyến rũ hơn bình thường.

"Không có gì giấu diếm, ta sẽ không chán ghét bất cứ thứ gì của em." Con rối nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Kazuha, liếm liếm khóe môi, "Vừa rồi kêu to như vậy, em thoải mái sao?"

Kazuha trong lòng thầm nghĩ không biết mình có làm phiền các thuyền viên khác hay không, có lẽ lát nữa sẽ có người gõ cửa.

Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, môi đã bị chặn lại. Đầu lưỡi vừa mới liếm chỗ riêng tư của anh liền cắn vào kẽ răng, móc lưỡi liếm liếm, Kazuha không hề cảm thấy chán ghét, ngược lại càng bị nụ hôn thân mật như vậy mê hoặc.

Họ trao nhau hơi thở trong một nụ hôn sâu, và trong trạng thái bối rối và mê hoặc, Kazuha kéo eo người yêu, đưa tay vào vuốt ve tấm lưng gầy của anh.

Kazuha híp mắt thở dốc, khi môi hé mở kéo ra một sợi chỉ bạc, cậu vội vàng nuốt nước miếng trong miệng, đuổi theo cắn lấy môi con rối.

Đôi môi nhớp nháp mềm mại như một vũng nước, cho thấy sự khao khát mãnh liệt của cậu. Con rối không ngờ Kazuha bình thường ấm áp như ngọc lại nhiệt tình trên giường như vậy, môi lưỡi va chạm khiến anh sửng sốt một hồi. Nhưng ngay sau đó anh ấn đầu cậu và hôn cậu sâu hơn.

Cảm giác được hô hấp của người bên dưới rối loạn, Wanderer vén chăn lên, ôm Kazuha vào trong chăn, cuối cùng có thể đàng hoàng nằm trên gối.

"Sao anh không nhắc em, lỡ có người quấy rầy..."

"Tiểu tổ tông của ta, vừa rồi ta hầu hạ em! Ta không có hai cái miệng." Wanderer bất đắc dĩ nói.

Kazuha nghe anh nhắc lại chuyện này, mặt càng nóng hơn, lẩm bẩm hỏi: "Anh học ở đâu... những thứ này."

"Loại chuyện này ta không cần học."Con rối hôn lên trán cậu, ôm cậu vào trong lòng, "cứ làm theo tự nhiên là được."

Kazuha vùi đầu vào ngực anh, mặc bộ đồ ngủ cho anh, vạt áo phía trước hơi mở ra, ngực của anh thì ấm áp, cậu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh thì phát hiện anh đã nhắm mắt lại, như sắp ngủ thiếp đi.

"Scara, anh..." Đầu gối đang cong của Kazuha mơ hồ đụng phải vật cứng rắn ở hạ bộ người yêu, mặc kệ nó thật sự có được không? Cậu vẫn không thể không hỏi.

"Kazuha?" Nghe thấy Kazuha gọi mình, Wanderer lập tức mở mắt ra hỏi. Thấy Kazuha do dự không nói nên lời lại khiến cho phản ứng anh cố gắng kiềm chế trong cơ thể lần nữa kích động.

"Chúng ta... không cần tiếp tục sao?"

Con rối nhướng mày, kinh ngạc trước sự thẳng thắn của Kazuha, nhưng vẫn cố nén nụ cười, cố ý hỏi: "Tiếp tục cái gì?" "

"Em..." Kazuha cắn môi nói: "Anh không phải... anh không khó chịu sao?"

"Yên tâm đi, nếu quấy rầy em nghỉ ngơi, có thể không để tâm tới ta." Nói xong, anh thật muốn Kazuha để mặc anh. Kazuha ôm chặt lấy anh, giải thích: "Không phải vì chuyện này, là em..."

"Em nói cái gì?" Wanderer thật sự nghe không rõ, chỉ thấy môi thiếu niên mấp máy.

Kazuha lắc đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, nhưng lửa nóng trong lòng lại thiêu đốt từ trong ra ngoài, khiến da thịt cậu nóng ran. Cậu ghé sát vào tai con rối thì thầm: "...Em vẫn muốn..."

Wanderer gần như nghĩ rằng mình bị ảo giác, và sự thẳng thắn của Kazuha thực sự áp đảo, đặc biệt là trong tình huống này. Nhưng hơn thế nữa là niềm vui và sự hài lòng vô song, thật vô lý khi giả vờ không nghe thấy người yêu của mình hết lần này đến lần khác mời gọi. Anh mỉm cười hiểu ý, hôn lên mắt cậu và nói, "Được rồi."

"Chờ một chút! Không, không phải cái này!" Kazuha thấy anh đột nhiên lại bắt đầu vén chăn lên, biết nhất định là hiểu lầm, vội vàng nắm lấy cánh tay của anh, "Ừ, ở chỗ này." Kazuha chỉ vào đôi môi đỏ mọng gật gật đầu .

Sau một vài lần ra hiệu, Kazuha nhìn con rối một cách mong đợi.

"Thật sự chỉ muốn cái này thôi sao?"

"Vâng." Kazuha đối diện với anh, nằm nghiêng ôm cổ anh, mi khẽ khép lại, chờ đợi nụ hôn yêu thương kia.

Hơi thở của Wanderer đến gần hơn và dừng lại ở chóp mũi. Sau đó, một nụ hôn rơi xuống đó, và tiếng cười khúc khích của người yêu vang lên bên tai. Kazuha mở mắt ra, khó hiểu nhìn anh.

"Kazuha, nói thật đi." Con rối nhéo má cậu, cười hỏi: "Em có sở thích kỳ quái gì không? Ví dụ như... không hôn, ngủ không được."

Sau đó Kazuha mới nhận ra rằng anh ấy đang giễu cợt mình, và đột nhiên cảm thấy bầu không khí lãng mạn xung quanh mình biến mất hoàn toàn. Kazuha quay người lại, có chút oán hận nói: "Anh nghĩ thế nào cũng được."

Không hôn thì không hôn. Con rối chết tiệt, Kazuha thề sau ngày hôm nay, cậu sẽ không bao giờ để anh động một ngón tay vào mình nữa.

"Kazuha, em thật sự tức giận sao?" Wanderer từ phía sau ôm lấy Kazuha, nịnh nọt xoa xoa lưng.

Trên thực tế, đó là sự thật. Kể từ khi Kazuha gặp phải những cơn ác mộng đó, cậu luôn có cảm giác bất an sâu sắc về cuộc sống hiện tại của mình. Ít nhất một tháng nay, tuy rằng giấc mộng đó không xuất hiện nữa, nhưng mỗi lần nhắm mắt lại đều bị bóng tối sợ hãi bao phủ, cho dù là ngủ dưới ánh đèn sáng nhất cũng không thể giảm bớt triệu chứng này. Kazuha nghĩ rằng mình có thể bị bệnh nan y và vô vọng.

"Kazuha? Kazuha..." Con rối chỉ có thể nhìn bóng lưng của cậu. Kazuha đại khái là tức giận, không nói gì nữa.

Wanderer kéo vai cậu, nhìn vẻ mặt buồn bã của chàng trai trẻ, lồng ngực anh đập thình thịch, muốn tát mình một cái.

"Là lỗi của ta, em đừng buồn, được không?" Wanderer siết chặt vòng tay ôm chặt lấy cậu, may mà anh không bị đẩy ra.

Kazuha vùi vào trong ngực anh, nhỏ giọng nói: "Anh nói đúng, em là một đứa lập dị." Ngay cả chính cậu cũng không biết tại sao mình lại trở nên kỳ lạ như vậy. Thỉnh thoảng cáu kỉnh và đa cảm, cậu chìm sâu trong nỗi sợ hãi được mất, và giờ cậu không dám gọi mình là người cởi mở.

"Em sợ ngủ, sợ cái...giấc mơ đó. Rõ ràng là giả, nhưng em sợ kinh khủng." Wanderer nghĩ về những gì Kazuha đã nói về con rối trong cơn ác mộng. Anh chỉ hận chính mình lại nói sai, thật sự đã hành động vội vàng, anh liền tự vả vào mặt mình một cái.

Nếu như lúc này không phải Kazuha ôm anh, tiếng chát hẳn là rất lớn.

"Anh làm cái gì? !" Thiếu niên kinh ngạc không nói nên lời. Cậu biết tại sao con rối trong mộng lại đối với cậu tàn nhẫn như vậy, nhưng bây giờ ngay cả chính mình cũng không đánh không thương tiếc.

Con rối bóp lấy cằm Kazuha, và đặt lên đó một nụ hôn nóng bỏng ướt át. Môi và răng nghiến chặt, nước bọt trao đổi trong nụ hôn chảy xuống khóe miệng. Nhưng không ai có thời gian để chăm sóc nó. Vòng tay ôm càng ngày càng chặt, thân thể bốc lửa dán chặt vào nhau, cả hai đều muốn tan vào trong cơ thể đối phương.

Hai chân Kazuha cũng quấn quanh eo anh, một cỗ kích tình đè lên đùi trong của cậu, cậu đương nhiên có thể cảm giác được. Vì vậy, trong khi hôn Wanderer một cách ướt át, cậu đã giải phóng một tay để anh giải tỏa. Mặc dù cậu ít làm bằng tay, nhưng cậu đoán rằng nó tương tự như quan hệ tình dục bằng miệng và phải làm người ta có thể đạt được khoái cảm từ những động tác thích hợp. Cậu di chuyển thứ đó lên xuống, thỉnh thoảng ấn nhẹ và chà xát nó.

Hơi thở của Wanderer rõ ràng trở nên nặng nề khi anh ta hít một hơi, xé quần áo trên người Kazuha và hấp thụ chất dinh dưỡng từ làn da trần của cậu. Anh tập trung hôn người yêu, muốn cho người ấy cảm giác an toàn, như thể chỉ có lúc hai người thể xác và tinh thần hòa quyện vào nhau, cậu mới có thể biết được có người yêu mình vô bờ bến.

Sau khi an ủi đối phương bằng một nụ hôn dài và sâu, con rối không quên kiểm điểm lỗi lầm của mình.

"Kazuha, ta không nên nói như vậy." Anh bất đắc dĩ thở dài, "Thảo nào tâm trạng của em không tốt.

"Sao em không ngủ? Ta dỗ em ngủ nhé? Em muốn nghe ta kể chuyện hay hát một bài hát?"

Kazuha lắc đầu, khẽ sờ lên khuôn mặt đỏ bừng của mình, nói: "Lần sau đừng như vậy nữa... Em sẽ cảm thấy khó chịu."

"Được." Wanderer sờ sờ chóp mũi, giống như một con thú cưng đang đòi chủ nhân ban thưởng, "Nếu em không muốn ngủ, vậy ta có thể cùng em làm chuyện khác được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro