Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

⚠️Cảnh báo toàn truyện: Chứa ép buộc, bạo lực, nô lệ, tình dục bằng miệng, footjob, handjob, nhà tù giam cầm, tình dược, đạo cụ, điện giật, điên cuồng không tự chủ, lạm dụng tình dục, SM với tần suất cao. Nhạc nào chị Mạc cũng nhảy.

Tác giả cho phép mình toàn quyền repost tất cả các sản phẩm, vui lòng xin phép lại nếu đem đi nơi khác.

Đây là bản edit dựa trên google dịch, mình không phải là người dịch thuật.

Tác giả: han6892287.lofter.com

Hoạ sĩ vẽ art chủ đề- ảnh bìa cho Phác Hoả: mingyueyifeiqiu.lofter.com

Chú ý đường trộn lẫn với mảnh thủy tinh trong đó, hãy cẩn thận khi ăn.

Bối cảnh riêng, chính sử đã thay đổi, gia tộc Kaedehara không suy tàn, Scaramouche và Kazuha là người quen cũ.

Có đề cập một chút tới Tomo và mô tả các cảnh đẫm máu.

Bởi vì trong cốt truyện 2.1 có quá nhiều đoạn chưa thỏa đáng, nên cốt truyện sau này đều được viết theo sự ích kỷ của tôi (truyện đã được viết vào tháng 7-2021, lúc này chưa có câu chuyện về quá khứ của con rối và sự xuất hiện của Wanderer).

Điên cuồng chỉ trích cá nhân cùng lưu manh, kiêu ngạo cùng bạo lực, vặn vẹo cùng hoang tưởng, tinh thần không ổn định, tình tiết trong nguyên tác bị thay đổi rất nhiều, giai đoạn sau cuồng nhân sụp đổ.

Về ảo giác mà Scaramouche xuất hiện ở giai đoạn sau, chúng thực chất là sự phản ánh trạng thái tâm lý của anh ấy. Lôi thần vốn có một nhất tâm tịnh thổ, vì vậy tôi cho rằng Scaramouche cũng có một thế giới nội tâm tương tự, có thể hiện thực hóa và trở thành thế giới bên trong của mộng tưởng.

Nhà lữ hành ít đất diễn, và bên cạnh đó, không có Paimon.

Truyện lấy bối cảnh Lôi thần vừa mới thay đổi thân xác, Raiden Shogun chỉ là một danh hiệu khác, từ đầu đến cuối chỉ có một linh hồn. Cho dù đó là lệnh truy lùng vision, bế quan thành phố và quốc gia, hay thậm chí là giông bão và sự trừng phạt của thần, đó là quyết định và hành động của chính Ei. Gnosis vẫn nằm trong cơ thể Ei và chưa được giao cho Yae Miko cất giữ an toàn.

Văn bản sau đây.

——

Kaedehara Kazuha thuộc dòng dõi quý tộc của Inazuma—con trai trực hệ của gia tộc Kaedehara.

Ở thành phố Inazuma, nơi có nhiều gia đình giàu có, họ Kaedehara cũng rất quyền lực và nổi tiếng.

Là người đứng đầu trẻ nhất của gia tộc trong lịch sử, Kazuha không quá sâu sắc và cổ hủ hay kiêu ngạo đến mức khó hòa hợp, trái lại, cậu dễ gần và dịu dàng như nước. Thỉnh thoảng nhặt một chiếc lá mỏng áp vào môi, tấu lên khúc nhạc uyển chuyển, vang giữa trời trong rừng thẳm, thật tự tại, gió nhẹ mây yên.

Trong cuộc hành trình này, cậu đã gặp rất nhiều bạn bè, một trong số họ rất thân với anh, anh ta đã từng nói với anh về biểu tượng võ công mạnh nhất của Raiden Shogun——Lưỡi Đao Vô Tưởng.

"Kazuha, Kazuha?... Kaedehara Kazuha?"

Ai đó đang gọi tên cậu.

Kazuha mở mắt ra giữa ánh vàng lốm đốm do những khoảng trống trong bóng cây đúc ra, đôi đồng tử đỏ như thủy tinh có chút mệt mỏi và đờ đẫn, mái tóc trắng buông xõa như bị tuyết rơi bao phủ.

Nghe gió ngắm mây là bản năng của Kazuha, mặc dù lúc này trời quang mây tạnh nhưng Kazuha vẫn có thể cảm nhận được tiếng gió đang dần nổi lên, mây khói cuồn cuộn, đó là điềm báo sắp tới mưa nặng hạt.

Cậu từ trên cỏ xanh mềm mại ngồi dậy, nhìn thiếu niên đánh thức mình, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ thiếu niên này rất tốt bụng, trong lòng hiện lên một cái tên quen thuộc, cậu vô thức mở miệng, nhưng cuối cùng không nói được gì.

"Kazuha, trời nổi gió rồi, nên trở về."

Người thanh niên đang nói nhìn về phía chân trời xa xăm, bầu trời trong xanh được bao phủ bởi những làn mây như gấm thêu, cơn gió bất chợt thổi xào xạc những chiếc lá và mái tóc sẫm màu của chàng trai trẻ.

Chàng trai trẻ quay lại, mỉm cười và đưa tay về phía Kazuha.

"Đi thôi, chúng ta về nhà."

Về nhà......?

Nhà là khoảng sân rộng trong ký ức, là căn gác lộng lẫy, là hồ cá koi dưới chân cầu gỗ, là rừng anh đào và phong trồng bên nhà.

Mùa xuân ấm áp, gió thổi mưa bay, mưa hoa anh đào rơi trong sân, cánh hoa màu nhạt, nhân vàng rực rỡ khắp mặt đất, cuối thu, lá phong như lửa, rung rinh trong không gian. mưa gió xào xạc lá rơi như thiêu thân đuổi theo lửa mà chết.

Kazuha buông bỏ suy nghĩ, nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của thiếu niên kia, đứng dậy khỏi bụi cỏ, hai người chạy thật nhanh dưới bầu trời đột nhiên tối đen phía sau.

Đột nhiên sấm sét vang lên, mây đen dày đặc bao phủ, gió rít gào, màn mưa như hạt châu rơi xuống trong nháy mắt bao trùm cả ngọn núi.

Chiếc áo mỏng manh của Kazuha lập tức bị nước mưa làm ướt sũng, trở thành một tấm vải trong suốt ôm sát lấy cơ thể cậu, tôn lên thân hình mảnh khảnh và non nớt của cậu bé chưa lớn.

Thật khó chịu khi bị mưa làm ướt, nhưng Kazuha không có thời gian để chăm sóc nó.

Khi bầu trời đen kịt bị tia sét xé toạc đột nhiên sáng lên, thiếu niên tóc sẫm đột nhiên dừng lại, xoay người, thay đổi bộ dạng ngây thơ vô hại, hướng về phía Kazuha với khóe miệng và môi có vết máu mỉm cười, đôi đồng tử xanh của anh tỏa sáng một thứ ánh sáng kỳ lạ trên bầu trời tối đen.

Vào khoảnh khắc đó, con ngươi của Kazuha phản chiếu hình ảnh của thiếu niên tắm trong máu, và tất cả quần áo sẫm màu của anh đều bị máu nhuộm thành sợi đỏ tươi.

Thiếu niên nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy như vực sâu: "Đây là ta lựa chọn."

Trái tim của Kazuha nhói lên, cậu đau đớn nhắm mắt lại, mặc cho nước mưa chảy từ xương mày đến khóe môi, nhỏ xuống từ cằm, chảy xuống chiếc cổ xinh đẹp, đi qua xương quai xanh rõ ràng, và chôn sâu trong đường viền cổ áo của cậu.

Con người đỏ thẫm của Kazuha lại mở ra, trong mắt lộ ra vẻ kiên định rõ ràng, sau đó cúi người rút đao, ra đòn quyết đoán: "Ta không đồng tình với ngươi."

Thanh niên đối diện cười thay vì tức giận, cười một cách tự phụ và phù phiếm, giống như đang chế giễu sự ngây thơ và thiếu hiểu biết và quá trớn của bản thân.

Lại là một tia sấm sét xẹt qua, tựa hồ là báo hiệu, đao ra khỏi vỏ, sấm chớp sáng ngời, ngay cả gió cũng không nhanh nhẹn bằng hai người bọn họ.

________

Kazuha ngồi dưới tàng cây, khắp người đều là thương tích, hơi thở gấp gáp, mưa rơi thẳng vào mi mắt, trong miệng tràn đầy vị đắng.

Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, cậu cũng không nhớ rõ bọn họ đánh nhau bao lâu, tuy rằng kỹ năng của cậu có thể so với đối phương, nhưng vẫn là kém một bước.

Đối với người thanh niên kia, tâm tư của Kazuha rất trong sạch, nhưng lại không nhìn ra được hay đoán được tâm tư của đối phương.

Kazuha đã bị đánh bại hoàn toàn.

Mưa xối xả cũng không rửa sạch được vết máu trên người Kazuha, ngón tay hơi run cho thấy cậu đã cố gắng hết sức để cầm lấy thanh kiếm trượt khỏi lòng bàn tay, lại bị chân đối phương giẫm lên nứt toác.

Kazuha vì đau đến thở hổn hển, bên môi phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, không nhấc tay lên được nữa, kết cục đã định.

"Đừng lo lắng cho ta nữa." Giọng nói của Scaramouche lạnh lùng vô cảm, không có bất kỳ cảm xúc thăng trầm nào.

Nhiệt độ cơ thể giảm đột ngột và sự bất lực do mất máu dần dần quét qua toàn thân Kazuha, cảm giác khó chịu choáng váng khiến cậu không tự chủ được cụp mi xuống, máu trên mặt bị nước mưa cuốn trôi chảy xuống, tầm mắt mơ hồ thành một mảnh nhòe đẫm máu màu đỏ.

Tầm nhìn của cậu dần tối đi, nhưng cậu vẫn cố hết sức giơ cánh tay đầy sẹo còn lại lên, nắm chặt lấy vạt áo đối phương.

"Không đi... Ngươi không thể đi..." Vạn Dã thanh âm khàn khàn yếu ớt, có chút run rẩy.

Cậu không đợi đối phương trả lời đã rơi vào hôn mê sâu, hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là bóng người thanh niên kiên quyết xoay người rời đi, bước chân chậm rãi nhưng không hề ngoảnh lại.

——

Kazuha đêm đó ngủ không ngon, đột nhiên bị cơn ác mộng đánh thức, dùng mu bàn tay đè lên trán, giọng nói uể oải nhìn mái nhà trống không, thì thào tự nói.

"Lại là giấc mơ này..."

Giấc mơ bị phân mảnh và lộn ngược, một trò chơi ghép hình hỗn loạn gồm những mảnh vỡ của quá khứ, những điều anh không còn muốn nhớ.

Kể từ ngày chia tay đó, họ không bao giờ gặp lại nhau, và cậu không muốn nhắc đến tên của đối phương nữa.

Đối phương đã kiên quyết rời đi như vậy, cậu vì sao không thể quên, vạch rõ ràng ràng buộc lẫn nhau, không dính dáng gì đến hắn mới là lựa chọn tốt nhất.

Kazuha không buồn ngủ nữa, cậu đứng dậy, khoác lên mình một chiếc áo, ra sân ngồi dưới trăng.

Nếu như thường ngày, trăng sáng treo cao, đêm thanh tĩnh như nước, dưới cảnh đẹp như thế này, nhất định cậu sẽ tràn đầy tâm tình ngâm thơ, nhưng lúc này trong lòng chỉ thấy buồn bực, gió xung quanh anh dường như bồn chồn.

Thành phố Inazuma tràn ngập hoa và đẹp ở mọi nơi, nhưng dưới vẻ ngoài yên bình là một khủng hoảng tiềm ẩn và chính sách săn lùng Vision đang ập đến bất ngờ. Việc Kazuha không muốn khuất phục trái tim mình đã khiến gia tộc Kaedehara vốn là một gia tộc danh giá phải chịu đủ mọi khổ cực trong thành phố, dù vậy anh vẫn không hề có chút ý định chạy theo thiên hạ.

"Ngày mai ra ngoài đi." Nhìn phía xa trăng tròn trong trẻo, Kazuha tự nhủ.

Ta sẽ khởi hành lúc bình minh.

Kazuha đang đi dạo trong khu chợ nhộn nhịp, lẽ ra là một ngày nhàn nhã, nhưng đột nhiên thay đổi sau khi nghe được một tin đồn.

Người bạn thân của anh đã khởi xướng Ngự Tiền quyết đấu trước triều đình chống lại kẻ thi hành lệnh truy lùng Vision.

Cuộc quyết đấu trước triều đình long trọng và tàn khốc, người thắng có thể giành được cơ hội mới, kẻ thua sẽ đối mặt với sự trừng phạt của Thần.

Kazuha vì nóng lòng cứu bạn bè, cậu đã một mình mạo hiểm vào Thiên Thủ Các bất chấp sinh tử, nhưng đáng tiếc khi cậu đến thì đã quá muộn.

Cuộc đấu tay đôi đã kết thúc.

Trên bậc thềm cách người bạn thân vài bước chân, Kazuha đã chứng kiến ​​Mộng tưởng nhất đao dành cho kẻ thua cuộc.

Raiden Shogun lãnh đạm cầm đoạn thảo trường đao, xuyên qua khe hở không gian, mang theo sấm sét từ trên trời giáng xuống, chém ra một đòn mạnh nhất.

Dưới tiếng sét, khoảnh khắc ngắn ngủi nhìn lại giây phút cuối cùng và nụ cười mãn nguyện của người bạn, đã để lại dấu ấn khó phai trong lòng Kazuha.

Họ thậm chí không có thời gian để nói lời tạm biệt.

Vào thời điểm Thần trừng phạt, thanh gươm gãy rơi xuống đất, và hình bóng của người bạn biến thành tro bụi và khói xanh giữa sấm sét.

Vào lúc đó, trái tim của Kazuha đột nhiên chết lặng, anh quên thở và ngừng suy nghĩ, như thể thời gian đã ngừng trôi, và mọi thứ trên thế giới đều đóng băng vào giờ phút này.

Vision của người bạn rơi xuống đất với một âm thanh sắc nét, và bất ngờ đánh thức Kazuha, người sắp rơi vào cơn ác mộng của vực thẳm.

Kazuha chịu đựng đả kích, tiến lên để chụp lấy Vision đã mất đi ánh sáng và trốn thoát khỏi Thiên Thủ Các dưới sự truy đuổi gắt gao.

Vision ban đầu bị dập tắt đã phát ra một ngọn lửa sấm sét nóng bỏng, Kazuha không quan tâm đến bàn tay phải đang bị thiêu đốt, chỉ nắm chặt lấy Vision của bạn mình và ấn nó trước trái tim đang đập thình thịch đau đớn đến mức gần như nghẹt thở. Một minh chứng cho khát khao cháy bỏng rằng cậu sẽ không bao giờ buông tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro