Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luồng gió màu lục sáng mang theo một vùng áp lực gió. Kazuha ra tay nhanh nhẹn, công kích dữ dội, thân hình nhanh nhẹn như gió lao thẳng về phía Scaramouche.

Chiếc mũ rộng bay lên trời, cùng với máu bắn tung tóe.

Scaramouche không ngờ rằng Kazuha sẽ xuất hiện vào lúc này, hắn nghiêng đầu và tránh đòn chém của Kazuha, một vài sợi tóc màu xanh đậm bị cắt đứt và bay lên không trung, một vệt máu đỏ tươi từ khuôn mặt trắng bệch chảy ra, màu đỏ rực của bóng người phía trước phản chiếu trong đôi đồng tử xanh như băng.

Đòn tấn công bị né tránh, và khi Kazuha lướt ngang qua Scaramouche, đôi mắt cậu căm phẫn, cậu quay lại giậm chân, xoay người và vung đao gọn ghẽ, không có chút động tác thừa. Scaramouche ngửa người ra sau né tránh chiêu thức, đồng thời giơ tay tạo một đường tia chớp đánh vào chân Kazuha. Thân hình Kazuha nhẹ như gió, xông về phía trước, áp sát thân thể, lưỡi đao lóe lên tia ánh sáng lạnh chói mắt.

Trong hư ảnh đao kiếm, gió tán loạn và sấm sét thiêu đốt, bóng dáng của hai người rượt đuổi và chiến đấu trong sảnh trống, bốc lên một đám mây khói bụi lớn. Sàn nhà sụp đổ từng mảnh, các thanh gỗ đổ sập, và toàn bộ tiền sảnh đều ở trong trạng thái nguy hiểm.

Cuối cùng, dưới sự công kích của Kazuha quét thẳng đến chỗ yếu ở cổ, trận chiến đen tối này mới kết thúc.

Công kích của Kazuha rốt cục dừng lại, đao ngang phía trước vung đầy máu, máu chảy xuống đao, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, bắn tung tóe những đóa hoa đỏ tươi dưới chân cậu và Scaramouche.

Scaramouche khuôn mặt nhuốm đầy máu, làn da trắng bệch cùng vết máu đỏ tươi trông vô cùng ốm yếu, nhưng lại vô cùng ăn ý, nhuộm đỏ nửa cánh tay mảnh khảnh và thanh kiếm trắng ở cổ.

"Kazuha, ngươi nghe hết rồi sao?"

Giọng điệu cao lãnh, nhưng giọng nói trầm xuống, Scaramouche ngước mắt lên và nhìn qua lưỡi kiếm đẫm máu, chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng và nghiêm nghị của Kazuha.

"Lệnh truy lùng vision là do một mình ngươi khởi xướng, ngươi biết rõ ta nhất định sẽ phản đối. Từ lúc ngươi đột nhiên xuất hiện ở Đảo Ritou, từ lúc cứu ta... ngươi ngay từ đầu đã có mưu đồ với ta!"

Đối mặt với màn chất vấn tức giận của Kazuha, Scaramouche kinh ngạc đến mức ngây người. Đúng là hắn có xuất hiện trong âm mưu ở Inazuma, nhưng hắn vì ích kỷ mới cứu cậu. Mặc dù vậy hắn cũng lười biếng phản biện, càng không muốn giải thích. Thay vào đó hắn thực sự phấn khích.

Scaramouche chỉ nhìn thấy Kazuha hung hãn và muốn giết người như vậy khi cậu đối mặt với kẻ thù, nhưng lần này là chống lại hắn.

Hắn làm sao có thể không hưng phấn?

Scaramouche không giấu được nụ cười phấn khích, hắn không quan tâm đến lưỡi kiếm của Kazuha vẫn còn trên cổ họng mình, và tiếp tục như thể cố ý khiêu khích cậu, "A, ta thực sự không ngờ rằng ngươi và tên bằng hữu đó sẽ đối mặt với sự uy nghiêm của các vị thần với một cơ thể phàm trần, ta có nên nói rằng ngươi buồn cười hay ngu ngốc không."

"Ta không cho phép ngươi vu khống hắn!!!" Kazuha gầm lên, trong mắt tràn ngập sát khí, bàn tay cầm đao gắt gao đến cơ hồ run lên.

Scaramouche không quan tâm đến lòng bàn tay đẫm máu của mình bị lưỡi kiếm chém trúng, "Kazuha, ngươi còn nhớ thương tên kia sao? Hắn đã từng đối mặt với lưỡi đao vô tưởng, cho nên hắn có lẽ không hối hận..."

"Đủ rồi! Đừng nói nữa! Dù có như thế nào ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!!!" Kazuha gần như mất khống chế, tay cầm đao lại dùng sức, lưỡi dao hướng về phía trước vài điểm, suýt chút nữa đâm sâu hơn vào chiếc cổ trắng ngần. Trên làn da nhợt nhạt đã có một vết rạch đẫm máu.

"Kazuha, ngươi thật sự hận ta như vậy sao? Hận ta đến muốn giết ta sao?" Scaramouche vẻ mặt chờ mong, không sợ hãi cũng không xin lỗi, ánh mắt rực lửa nhìn vào gương  mặt cực kỳ lạnh lùng của Kazuha.

"Nếu đây là nguyện vọng của ngươi, ta có thể đáp ứng cho ngươi." Scaramouche tiếp tục tự mình nói, nhưng hắn chủ động nghiêng người về phía trước một chút, cũng không thèm để ý việc hắn di chuyển vô tình làm vết thương trên cổ sâu hơn.

"Ta sẽ khiến ngươi phải trả lại những gì ngươi đã làm!"

Bàn tay cầm dao của Kazuha lại phát huy sức mạnh, Scaramouche lần này không hề chống cự, ngược lại hắn buông lỏng tay cầm đao như thể đang hợp tác, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt và hành động tức giận của Kazuha, vẻ mặt không bao giờ cười lịm đi, chỉ mong bị lưỡi dao cứa vào cổ.

Trong thâm tâm Scaramouche biết rất rõ rằng với tư cách là tạo vật của thần, vết thương thể  xác không đủ để giết chết hắn. Ngược lại, Kazuha đang tức giận sẽ sớm bị ăn mòn bởi lòng căm thù của hoạ thần trong nhà máy, và cậu sẽ sớm muộn gì cũng chết, cứ để cậu phát tiết.

Lưỡi kiếm màu trắng do Kazuha rút ra lật ngược trong không khí, rung chuyển lưỡi kiếm để rũ bỏ vết máu dính vào, tia sáng lóe lên và lưỡi kiếm lạnh lẽo quét thẳng về phía chiếc cổ mảnh khảnh của Scaramouche.

Vết cắt cổ không như mong đợi, lưỡi kiếm cắt ngang một bên mặt, khiến Scaramouche mất đi nụ cười và sự kiên nhẫn, thanh gỗ phía sau bị chặt đứt, và hắn chợt hiểu ý định của Kazuha. Trụ đỡ bị gãy, trần nhà vỡ thành nhiều mảnh rơi xuống, bốc lên một đám khói bụi lớn.

Scaramouche giữa đống đổ nát của gạch vỡ và tấm ván vỡ, cười nhạo: "Kazuha, thì ra là ngươi đang diễn."

Bây giờ nghĩ lại, Kazuha đã vật lộn với Scaramouche lâu như vậy, nhưng cậu dường như không bị ảnh hưởng bởi sự oán giận của hoạ thần. Có lẽ Kazuha không hề tức giận, mà là bình tĩnh và đáng sợ. Kazuha muốn chiến đấu chỉ để dụ hắn vào bẫy.

Kazuha tra thanh đao của mình trở lại vỏ, và thờ ơ nhìn Scaramouche bị nhấn chìm bởi những tấm ván và gạch rơi xuống, đôi mắt tĩnh lặng của cậu giống như một vũng nước đọng không có sóng.

Nơi này yêu khí quá nồng đậm, Kazuha biết mình không thể chống đỡ quá lâu, việc cấp bách nhất chính là rời đi trước. Cậu chạy đến bên cạnh Aether, cảm nhận mạch đập trên cổ, nghe thấy nhịp điệu đều đặn dưới làn da, cậu cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Kazuha nâng cánh tay của Aether đặt lên vai mình, đang định mang Aether rời đi, đột nhiên cảm giác được sau lưng truyền đến một tia lạnh lùng, nhưng cậu cũng nhanh chóng dùng tốc độ đỡ Aether di chuyển về phía cửa.

"Kazuha, ngươi thật sự nghĩ có thể bẫy được ta như vậy sao?"

Một giọng nói ngoài ý muốn từ phía sau vang lên, Kazuha không hề động đậy mà vững vàng đi về phía cánh cửa cách đó không xa, tất cả tâm tư của cậu đều là làm sao để Aether mau chóng rời khỏi nơi này. Kazuha chỉ cảm thấy mắt của mình bắt đầu có điểm mờ, tầm nhìn không còn rõ ràng, cậu biết thời gian tỉnh táo của mình sắp hết.

Khi khói bụi tan đi, Scaramouche ngồi trên đống đổ nát, trông giống như cấp trên cực kỳ kiêu ngạo, có vẻ như đang nói và cười, nhưng không có thiện chí. Hắn giơ lòng bàn tay và nhắm vào vị trí của Kazuha và Aether.

Kazuha đỡ Aether, chỉ còn cách cổng một bước là họ có thể rời khỏi nơi ma quái này. Tay Kazuha đã chạm vào tấm ván cửa, nhưng sau lưng cậu đột nhiên vang lên tiếng sấm sét .

Kazuha không còn cách nào khác đành buông tay và bỏ Aether xuống đất, cậu rút thanh gươm và xoay người tạo ra một trường gió, hai tay đặt trên lưỡi kiếm, cậu đỡ được cơn giông đang rơi xuống.

Kazuha đã bị ăn mòn bởi sự oán giận của hoạ thần, và không còn nhiều sức lực.

"Phản ứng rất tốt." Scaramouche đối với hành động của Kazuha có vẻ rất hài lòng, đứng lên từ phế tích trên đỉnh, từng bước một bước xuống gạch đá, chậm rãi hướng về phía Kazuha mà đi.

Kazuha vung thanh kiếm làm tán xạ nguyên tố sấm sét gắn bên trên, màu sắc bẩn thỉu rất giống với luồng khí thần thánh khiến cậu vô cùng khó chịu trong nhà máy này.

Trong tầm nhìn ngày càng mơ hồ, bóng dáng của Scaramouche rải rác và chồng lên nhau rồi phân tán.

Kazuha biết rằng mình sắp hết thời gian. Khi Scaramouche bước vào phạm vi mà Kazuha có thể tấn công, cậu đã xông lên một cách liều lĩnh.

Tuy nhiên, dưới ảnh hưởng của luồng khí của ác thần, đòn tấn công dữ dội ban đầu của Kazuha trở nên chậm hơn rất nhiều, và Scaramouche dễ dàng tóm lấy cổ tay của cậu.

Kazuha không thể thoát khỏi sự khống chế của Scaramouche, vì vậy cậu đơn giản bỏ qua bàn tay cầm thanh đao, và trực tiếp nắm chặt tay kia thành nắm đấm hướng vào một bên mặt Scaramouche.

Đòn tấn công này nằm ngoài dự đoán của Scaramouche. Hắn bị đánh đến ngoẹo mặt, trên mặt đất có vài giọt máu, vết da thịt chạm vào rõ ràng đến mức hắn vô thức giơ cánh tay còn lại lên đỡ, dùng ngón tay cái và mu bàn tay lau đi vết máu đang chảy.

Nhìn lượng máu lớn trên tay, Scaramouche càng cười điên cuồng hơn, bàn tay nắm chặt cổ tay Kazuha càng trở nên mạnh hơn, buộc Kazuha đau đớn thả lỏng ngón tay, buông thanh kiếm rơi xuống đất.

"Ha ha... ha ha ha ha ha —— đúng, Kazuha, chính là như vậy. Đây chính là ngươi, với niềm tin kiên định, và ta nghiện nó." Scaramouche nhìn thẳng vào Kazuha, đôi đồng tử lạnh như băng tươi cười của hắn lóe lên, sau đó giọng nói bất chợt trầm xuống, và chủ đề thay đổi nhanh chóng, "Nhưng ... nó khiến ta càng muốn tiêu diệt ngươi hơn."

Scaramouche đá thanh kiếm rơi trên mặt đất ra xa, nắm lấy cổ tay của Kazuha và kéo cánh tay của cậu lên cao hơn, nghiêng người về phía trước để bạo hành cơ thể của cậu, và nhìn cậu đau đớn với vẻ mặt hài lòng, "Ta muốn nhìn thấy ngươi ngã xuống cùng với ta, ta muốn nhìn thấy tất cả sự dịu dàng và sức mạnh của ngươi bị hủy hoại, ta muốn nhìn thấy đức tin mà ngươi từng nắm giữ vững chắc bị chà đạp và làm nhục, ta muốn nhìn thấy cơ thể mang dòng máu cao quý của ngươi bị thao túng và ô uế một cách bừa bãi, ta muốn nhìn thấy ngươi từ bỏ chính mình- khóc lóc cầu xin tha thứ, bất lực cho đến suy sụp tuyệt vọng, lúc đó nhất định ngươi phải có biểu cảm tuyệt vời đúng không?"

Tay Kazuha lại nắm chặt, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, nhưng lại vô cùng bình tĩnh nói: "Ngươi vì ta mà làm nhiều chuyện quá đáng, đáng tiếc ta không có sa ngã như ngươi mong đợi."

Scaramouche nghiêng đầu và cười khúc khích, "A, vậy sao?" Hắn thất vọng thở dài, nhưng hắn bóp cổ Kazuha bằng bàn tay dính máu của mình, và hài lòng nhìn Kazuha ngạt thở. Hắn cắn đôi môi đang hé mở của Kazuha, "Ta hy vọng ngươi có thể tiếp tục kiên trì."

Scaramouche quay đầu nhìn Aether đang hôn mê trên mặt đất, buông cổ tay Kazuha ra, giơ tay nhắm ngay vị trí của Aether, "Ngươi nên biết tia chớp có thể nhanh như thế nào."

Khoảnh khắc nhìn thấy Scaramouche sắp tấn công Aether, trái tim của Kazuha thắt lại vì sợ hãi. Dưới sự chứng kiến ​​​​hơi kinh ngạc của Scaramouche, cậu liều lĩnh chạy về phía Aether.

Trong nháy mắt lôi quang sáng lên, Kazuha đỡ lấy, mềm nhũn ngã vào trong biển lửa thiêu đốt, mái tóc bạc trắng rơi vào trong màu tím sẫm của bầu trời khi cơ thể cậu rơi xuống. Những tia sét nâng lên trong tia chớp, lơ lửng trong không trung với một đường cong mềm mại.

Scaramouche dừng lại hành động của mình, đi ngang qua Kazuha với vẻ mặt u ám và nheo mắt nhìn cậu bằng đôi mắt lạnh lùng.

"Rõ ràng với kỹ năng của ngươi, tránh đòn tấn công đó là chuyện nhỏ, nhưng ngươi không ngần ngại làm tổn thương chính mình, chỉ vì tên đó."

Kazuha ngã xuống đất, thở yếu ớt với đôi môi mỏng mấp máy.

Scaramouche lần này thực sự tức giận, giơ tay định kết liễu Aether. Kazuha lật người bị thương của mình, vươn tay nắm lấy mắt cá chân của Scaramouche.

"Ngươi... không được... hại cậu ấy..."

Vào lúc đó, Scaramouche đầy ghen tị và tức giận, anh ta đá vào sườn của Kazuha, nhìn Kazuha cuộn tròn trong đau đớn, ngồi xổm xuống và nắm lấy quai hàm của cậu. Nhìn vẻ mặt đau đớn của Kazuha, Scaramouche thay đổi cử chỉ nhẹ nhàng, vuốt ve khuôn mặt đẫm mồ hôi vì đau đớn và bị sét đánh của Kazuha, nhưng lại trực tiếp cắm ngón tay cái vào mặt cậu, môi lưỡi thô bạo khuấy động miệng cậu, lấy ra một sợi chỉ bạc và máu, chảy dọc xuống khoé môi cậu.

Tất cả xương và máu trong cơ thể Kazuha đều đang gào thét trong cơn đau dữ dội. Cơ thể cậu vô cùng yếu ớt, chỉ có thể mặc cho Scaramouche chơi đùa với môi và lưỡi của mình một cách bừa bãi.

"Kazuha, muốn ta thả hắn đi, ngươi nhất định phải trả giá đấy?" Scaramouche cười cười, thu hồi ngón tay dính nước bọt và máu, nhấc Kazuha lên. Hắn kéo áo và ống quần Kazuha xuống, để lộ chiếc bụng phẳng lì và chiếc eo thon trắng nõn nhưng không quá gầy độc nhất của cậu.

Bàn tay của Scaramouche đang từng chút một vuốt ve và ấn vào vị trí mơ hồ bên dưới bụng dưới của Kazuha, giống như đang xác nhận điều gì đó, và thỉnh thoảng một nửa lòng bàn tay của anh ta lại thò vào trong chiếc quần khuất tầm nhìn.

Kazuha nhắm mắt lại như cam chịu số phận, dùng giọng nói vô cùng yếu ớt nói: "Thả cậu ấy ra... Ngươi muốn làm gì thì làm."

"Vậy ta miễn cưỡng tiếp nhận giao dịch này." Scaramouche lời nói cuối cùng tràn đầy vui vẻ, bàn tay bao phủ phía dưới bụng dưới của Kazuha, giữa lòng bàn tay và tia chớp đột nhiên sáng lên.

"Ngươi định làm gì...! Uh... ah!!!"

Thân thể Kazuha bị dòng điện giật kịch liệt, nảy lên như một con cá sắp chết, nơi tiếp nhận dòng điện truyền đến một cảm giác đau rát không thể chịu nổi, cơn đau như ăn mòn cơ thể lan đến từng khúc xương, từng thớ thịt và từng dây thần kinh.

"Không...đừng!...Ugh! Dừng lại...ah!!!"

Sự phản kháng tầm thường của Kazuha đã không ngăn được Scaramouche mà ngược lại còn làm hắn kích động hơn.

"Chính là ngươi nói, ta muốn làm gì thì làm. Chẳng lẽ ngươi không thích vị trí phía trước sao? Chẳng lẽ ngươi thích phía sau?"

"Không... dừng lại..."

Không để ý đến sự giãy giụa tầm thường của Kazuha, Scaramouche lật người đè cậu xuống đất. Kazuha bị buộc phải bám vào sàn nhà lạnh lẽo, hai tay bị ấn sau lưng, vạt áo lại bị vén lên, ngón tay phía sau vuốt ve đường nét mảnh khảnh của cậu. Đầu ngón tay Scaramouche trượt dọc sống lưng Kazuha, thỉnh thoảng vòng qua ấn lại, cuối cùng dừng lại ở thắt lưng, dùng toàn bộ lòng bàn tay dùng một chút lực ấn xuống.

"Ở đây cũng rất thích hợp."

"Chính xác thì ngươi làm gì ..."

"Tất nhiên là chuyện tốt, về sau ngươi sẽ biết."

Nơi bàn tay Scaramouche chạm eo của Kazuha đột nhiên lại lóe lên một tia chớp, và tiếng điện giật không ngừng vang lên trong sảnh trống rỗng cùng với tiếng hét kéo dài của Kazuha.

"Thì ra là ngươi biết đau, ta thấy ngươi liều mạng cứu người như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi không sợ."

Trán Kazuha vì đau mà lấm tấm mồ hôi, tóc mái và tóc mai ướt sũng dính vào khuôn mặt hỗn độn, lồng ngực kịch liệt phập phồng gấp gáp, giống như sắp ngạt thở, hô hấp trở nên không đều, toàn thân cảm thấy khó chịu. Đau nhưng nó cực kỳ khô và nóng, và đây hoàn toàn không phải là cơn đau mà những cú sốc điện thông thường sẽ gây ra.

  "Ngươi đã làm gì ta......"

"Ngươi có thể đoán, đoán đúng, ta liền thả ngươi đi."

Scaramouche cúi người áp vào lưng Kazuha, dùng tư thế cực kỳ mơ hồ, hắn đưa tay từ dưới lớp quần áo đang nâng lên của Kazuha, nhẹ nhàng vuốt ve vùng da thịt vừa bị điện giật, rồi ghé vào tai Kazuha mà thở ra hơi nóng, âm điệu vui vẻ đột nhiên trầm xuống, thanh âm trở nên trầm thấp khàn khàn, "Nếu như ngươi đoán không ra... thì vĩnh viễn ở bên ta."

Mặc dù trên người Kazuha có vết thương và yếu ớt, nhưng ý thức của cậu rất rõ ràng. Dựa vào những năm tháng quen biết và dây dưa với Scaramouche, cậu biết hắn lần này thực sự nổi giận, không phải đang đùa giỡn. Kazuha nhận ra sẽ không thể rời khỏi căn phòng này một lần nữa.

Kazuha cụp mắt xuống và im lặng. Scaramouche lần này cũng không có kiên nhẫn chờ đợi, vì vậy hắn dựng thẳng thân thể của Kazuha đối mặt với hắn, cười vô tội nhưng lại nói một câu cực kỳ ác độc, "Có lẽ... ngươi muốn thử lại lần nữa? Muốn trải nghiệm cảm giác bị điện giật?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro