Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kunikuzushi đứng trong phòng Kazuha cứng đơ như tượng gỗ, chứng kiến ​​mọi chuyện xảy ra ở đây dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc.

Kazuha đang đứng cách đó không xa, đang đối mặt với một người nào đó. Lưng của người đàn ông quay về phía Kunikuzushi, nhưng hắn có dáng người rất giống anh, và giọng nói giận dữ hét lên tên của Kazuha cũng rất giống anh.

Kazuha tức giận đáp lại, hai người cùng nhau vật lộn, bàn tủ rơi xuống đất, tách trà và bình hoa vỡ thành từng mảnh, trong phòng hỗn độn.

Đây rõ ràng chỉ là một giấc mộng, nhưng lại chân thực đến mức đáng sợ.

Kunikuzushi không thể ngăn cản mọi thứ trước mặt mình, anh ấy giống như một người trong suốt không thể chạm vào bất cứ thứ gì, Kazuha và người đó cũng không thể nhìn thấy anh ấy.

Cuộc chiến và cuộc cãi vã này cuối cùng cũng dừng lại khi Kazuha bị đẩy xuống đất.

Đồng tử của Kunikuzushi đột nhiên giãn ra, và anh nhìn thấy người có bóng dáng rất giống mình đang ngồi trên người Kazuha, bóp cổ Kazuha một cách hung dữ.

Tình thế vượt quá tầm kiểm soát, người đàn ông xé quần áo của Kazuha, dùng đầu ngón tay mơ hồ vuốt ve cơ thể, xé toạc quần, và làm những hành động hung ác trong tiếng thở hổn hển và tiếng khóc thảm thiết của Kazuha.

Kazuha đã khóc, la hét và nói đừng ... Scaramouche... đừng ...

Kazuha nói làm ơn, anh Kunikuzushi... Làm ơn...

Trái tim Kunikuzushi đập mạnh, anh lảo đảo về phía trước vài bước, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của hung thủ.

Đó là khuôn mặt giống hệt anh.

Anh đột ngột tỉnh dậy sau cơn ác mộng, và chỉ có ánh sáng ấm áp lờ mờ của ngọn lửa trong căn phòng tối.

Kazuha dựa vào cánh tay của anh, đối diện với anh, cuộn tròn trong lòng anh, hô hấp đều đặn, bình yên chìm vào giấc ngủ.

Anh không muốn đánh thức Kazuha nên không cử động.

Trong tầm mắt của anh, khuôn mặt đang ngủ yên bình của Kazuha chồng lên khuôn mặt đang khóc với đôi mắt đỏ hoe trong giấc mơ. Anh rất đau khổ, anh không muốn nhìn thấy Kazuha khóc và đau lòng... nhưng anh lại càng kích động, muốn nhìn thấy Kazuha khóc và thở hổn hển dưới anh.

Trong vô thức, anh ta nhìn vào chiếc áo đang mở một nửa của Kazuha, và bàn tay còn lại của anh ta véo eo cậu một cách tự nhiên, như thể anh ta đã làm điều đó vô số lần một cách thành thạo.

Anh ấy cảm thấy rằng anh ấy đang bị phá vỡ.

Mãi đến rạng sáng, Kazuha mới chậm rãi tỉnh lại, đêm đó cậu ngủ rất say, nhưng Kunikuzushi gần như thức cả đêm mà Kazuha không hề hay biết.

"Chào buổi sáng..." Kazuha dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, nhỏ giọng lười biếng nói chào buổi sáng.

Kazuha đã buông bỏ hầu hết sự cảnh giác của mình đối với Kunikuzushi.

Kunikuzushi nhìn Kazuha, nở một nụ cười dịu dàng, "Ừm, chào buổi sáng."

Tuyết rơi không ngớt, Kazuha đứng dậy thay quần áo rồi đi chuẩn bị đồ ăn. Nguyên liệu ngày hôm qua không còn nhiều, chỉ đủ để làm mấy nắm cơm.

Hai người cùng nhau ăn sáng, Kazuha quỳ trên mặt đất và lau thanh đao yêu quý của mình, trong khi Kunikuzushi đang vụng về chỉnh lại mái tóc dài như thác nước của anh.

Đã bao nhiêu năm trôi qua, anh ấy vẫn chưa học được cách chải mái tóc dài của mình.

Nhìn mái tóc bị bạo lực xé toạc, Kazuha cảm thấy xót xa, cậu thầm thở dài, đứng dậy, đi đến sau lưng Kunikuzushi, cầm lấy chiếc lược, vuốt ve mái tóc xanh sẫm mềm mại trong tay.

"Để tôi làm."

"Cảm ơn......"

Hai người làm cùng một việc, như thể họ thực sự quay trở lại quá khứ.

"Kazuha..."

"Ừm?"

"Scaramouche mà em đã đề cập trước đó là ai?"

Bàn tay của Kazuha run lên thấy rõ, và Kunikuzushi đã chú ý đến chi tiết này.

"Tôi không muốn nhắc tới hắn, anh đừng hỏi nữa."

"Được......"

Tuyết vẫn tiếp tục rơi, không hề có ý định dừng lại, hai người bình yên ngồi dưới mái hiên nhìn tuyết.

Kazuha đưa sáo trúc lên môi thổi một khúc du dương, Kunikuzushi tiến đến ngồi bên cạnh cậu. Kazuha đột nhiên cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì thật tốt.

Tuyết này sẽ rơi trong bao lâu...

Trời đã tối, Kazuha quyết định ra phố mua thực phẩm, không cho Kunikuzushi ra đường nên anh ta ngoan ngoãn ở nhà, nhóm bếp, thu dọn phòng.

Trong lúc thu dọn bàn và tủ, Kunikuzushi phát hiện trong ngăn kéo có một bức thư gấp làm đôi, ban đầu không muốn mở ra, nhưng vừa định đặt tờ giấy viết thư về chỗ cũ thì chiếc lá phong và một bức ảnh bên trong bức thư rơi ra khỏi nó.

Đó là bức ảnh của anh ấy và Kazuha tại lễ hội mùa hè.

Biểu cảm của Kunikuzushi dịu lại, và những ngón tay của anh ấy vuốt ve nụ cười rạng rỡ trẻ thơ của Kazuha trong bức ảnh.

Bức thư này có thể được gửi cho tôi ... Nghĩ về điều này, cuối cùng anh ấy đã mở tờ giấy viết thư.

Trên đó chỉ có một dòng ngắn vết mực rõ ràng.

[Không nói, nhưng yêu. ]

Kunikuzushi ánh mắt tối sầm lại, thầm nghĩ Kazuha viết ra một câu như vậy có lẽ là bởi vì lúc đó anh kiên quyết rời Inazuma. Anh rất muốn biết trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh đã mất đi ký ức đó, cho dù nhớ lại như thế nào cũng chỉ có một khoảng trống.

Sau khi hoàn thành mọi việc, Kazuha vẫn chưa quay lại, vì vậy Kunikuzushi chỉ đơn giản là ra sân để đắp người tuyết, nghĩ rằng anh ấy sẽ tạo cho Kazuha một bất ngờ khi quay lại.

Trời đất tái nhợt, mái tóc dài như màn đêm tung bay trong gió lạnh, làn da như sương tuyết, y phục màu trắng tao nhã. Anh thân là con rối, mặc dù chỉ khoác trên người một chiếc y phục trắng mỏng manh, đứng trong sân phủ đầy tuyết trắng, anh cũng không cảm thấy lạnh.

Anh bận rộn một hồi, đầu tóc, chóp mũi, đầu ngón tay đỏ ửng đều dính đầy bọt tuyết, nhìn hai người tuyết cuối cùng cũng hoàn thành nắm tay nhau, anh cười thoải mái.

Nhưng khi trời đã tối mà Kazuha vẫn chưa về, Kunikuzushi vô cùng lo lắng, để lại mảnh giấy nhắn và ra đường tìm Kazuha.

Các con đường và ngõ hẻm của những ngôi nhà ở Inazuma đều bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày. Cửa nhà nào cũng đóng chặt, trên đường có rất ít người qua lại.

Ngoại trừ hai người nước ngoài đeo mặt nạ và trang phục kỳ lạ đứng dưới mái hiên của một nơi nào đó, nói chuyện với nhau.

"Không ngờ vị quan chấp hành thứ tám lại chết..."

"Đối với nữ hoàng, bất luận là quan lớn hay chúng ta đều là quân nhân, đều sẽ có hi sinh."

"Nói về điều đó, Ngài [Scaramouche] từ ghế thứ sáu cũng mất tích. Fatui gần đây thực sự gặp rắc rối."

Kunikuzushi không nghe rõ cuộc trò chuyện giữa hai người từ xa, lon ton chạy tới và hỏi: "Xin lỗi, bạn có thấy một cậu bé tóc trắng cao bằng tôi không?"

Hai tên Fatui và binh lính thấy bộ dạng của khách đến thì hơi kinh ngạc, liền quỳ một chân xuống, cúi đầu tỏ ý thần phục.

"Scaramouche đại nhân... Mấy ngày nay người đi nơi nào? Chúng ta tìm người đã lâu, người rốt cuộc đã trở lại."

Kunikuzushi đột nhiên sững sờ tại chỗ, "Ngươi nói cái gì?"

Hai tên Fatui cùng tất cả binh lính đều cho rằng mình nói bậy, không nên hỏi tung tích của đại nhân, sợ hãi run rẩy, quỳ một gối, càng cúi thấp thân thể, "Chỉ là lo lắng cho người..."

"Các ngươi nhận lầm người, ta không phải Scaramouche, ta là Kunikuzushi."

"Đại nhân Scaramouche, đừng đùa nữa, đó... không phải tên thật của ngài."

Một số mảnh ký ức không thể chịu nổi lướt qua tâm trí Kunikuzushi, khiến đầu anh đau nhức.

Khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi thành sự xuất hiện thế giới nội tâm của anh ta, một không gian tối tăm và ngột ngạt, một vũng máu và bùn dưới chân anh ta, và đống xương khô của con rối nổi lên từ dòng nước máu, cào xé cơ thể anh ta, kéo tóc, xé quần áo anh ta, những sợi tơ từ trong bóng tối nhảy ra và quấn chặt lấy tay chân và cổ anh ta.

"Đi đi! Đừng cản đường!" Anh tiếp tục nắm kéo vô số khúc xương leo lên nửa người trên, xé toạc sợi tơ quấn quanh người, hoàn toàn không để ý đến vết cắt rướm máu trên làn da trắng nõn.

Nhưng con rối cùng sợi tơ quá nhiều, con đường máu dưới chân anh từng tầng từng lớp chồng chất, vô số sợi tơ sắc bén như dao đan xen dệt cả không gian, chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể cắt ra một tầng da thịt.

Xác con rối gần như phủ kín thân thể, khi anh xé bỏ những sợi tơ trói tay chân, cổ, những sợi tơ mới sẽ lập tức quấn quanh người. Anh không còn cách nào khác là phải cố gắng gượng đi về phía trước, và cuối cùng nhìn thấy một cánh cửa bụi bặm bị khóa bằng xích sắt ở cuối con đường đẫm máu.

Những bộ xương treo trên người anh, nằm dưới chân anh, ngập trong máu đột nhiên quay đầu nhìn anh, hàm trên há ra, hàm dưới chỉ còn lại răng, cất giọng lạnh lùng xa lạ: "Chúng ta đã phong ấn nó. Ngươi lấy một phần ký ức sửa chữa thân thể, nếu như ngươi kiên trì mở ra cánh cửa này, vận mệnh của ngươi vĩnh viễn không thể phục hồi!"

Anh nghiến răng và không nói gì, cơ thể anh bị mắc kẹt bởi xương và sợi tơ của con búp bê nhưng anh di chuyển về phía cửa với nỗ lực tuyệt vời.

Những bộ xương kia điên cuồng gào thét cùng kinh hãi: "Ngươi thật muốn làm như vậy sao! Cho dù đối với chính mình sẽ mất đi thứ quan trọng hơn!"

"Cho ta..." anh dùng hết sức vươn tay về phía cánh cửa đóng chặt. Thời điểm đầu ngón tay vừa chạm vào cửa, ánh mắt anh cứng đờ, hai tay dùng sức đẩy, "Không có gì quan trọng bằng Kazuha!"

Những con búp bê điên cuồng hét lên: "Ngươi thực sự đã mở cửa! Ngươi sẽ hối hận!"

Ánh sáng hắt ra từ cánh cửa mở toang phá tan bóng tối của không gian, phá tan những bóng đen và xương xác ẩn hiện trong bóng tối, đầm máu và những sợi tơ cũng không còn tồn tại.

Những ký ức đã mất lại hiện về trong tâm trí anh như một chiếc đèn lồng xoay: anh bị coi như một con quái vật, bị đánh đập và sỉ nhục, và những người đó thậm chí còn muốn lấy mạng anh, anh chán nản rời bỏ quê hương và gia nhập Fatui, và Kazuha đến để ngăn cản anh ta nhưng bị anh ta đả thương nặng.

Khi anh ta đoàn tụ với Kazuha , anh ta tràn đầy kỳ vọng, nhưng Kazuha muốn vạch ra một ranh giới với anh ta. Bị thúc đẩy bởi sự tức giận và ghen tuông, anh ta đã dùng bạo lực với Kazuha... Bỏ tù, hành hạ, đánh đập, sỉ nhục và thậm chí để lại dấu vết của con rối mà bản thân anh ta vô cùng căm ghét trên cơ thể Kazuha.

Anh ôm đầu, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Hóa ra đó không phải là những giấc mơ, mà là những ký ức thực sự của anh, những tội ác do chính anh gây ra...

Anh quay người chạy về, mặc cho đám binh lính hét lên 'Ngài Scaramouche' ​​từ phía sau.

Anh muốn trở về phủ Kaedehara, đến bên cạnh Kazuha...

——

Lúc Kazuha trở về trời đã tối hẳn, bởi vì tuyết rơi, cậu chạy trên đường rất khó khắn, cho nên mới về muộn như vậy. Cậu có chút lo lắng Kunikuzushi sẽ chạy lung tung, nhưng vừa vào cửa đã thấy anh đứng ở trong viện chờ cậu.

(Từ đoạn này mình sẽ đổi tên Kunikuzushi thành Scaramouche vì đã lấy lại được kí ức).

Scaramouche cầm lấy thứ trong tay Kazuha và đặt nó sang một bên, anh ta không thể không nắm tay Kazuha, quay đầu nhìn hai người tuyết nhỏ đang nắm tay nhau trong sân, "Nhìn đi Kazuha, chúng có giống đang nắm tay nhau không? Giống như em và ta."

Kazuha kinh ngạc chớp chớp mắt, "Ừm... Rất đáng yêu."

Scaramouche mỉm cười, nắm tay Kazuha đặt lên môi anh, dùng một đôi mắt xanh quyến rũ ngước nhìn cậu tràn đầy ôn nhu, "Chúng ta cũng giống như bọn họ, mãi mãi ở bên nhau."

Cho dù muốn tách ra, cũng sẽ đến lúc tuyết tan, cùng nhau diệt vong.

Thấy Scaramouche trong mắt tràn đầy chờ mong, Kazuha đáp lại bằng nụ cười ôn nhu: "Được."

Chỉ cần ta duy trì dáng vẻ này, Kazuha sẽ dịu dàng cười với ta. Nghĩ đến đây, nụ cười trong mắt và môi Scaramouche càng sâu hơn.

Họ ăn uống và tắm rửa, ngủ cùng nhau hằng ngày.

Trong đêm khuya, khi Kazuha chìm vào giấc ngủ say, Scaramouche chậm rãi mở mắt ra.

Ác mộng làm cho anh không cách nào yên ổn chìm vào giấc ngủ, anh chỉ nghiêng người, một tay chống lên mặt, nhìn Kazuha đang ngủ yên bình bên cạnh, lông mi cụp xuống, vươn tay ra.

Anh ấy đã khôi phục trí nhớ của mình, nhưng bàn tay anh ấy đưa cho Kazuha chỉ nhét vào trong chăn sưởi ấm.

Tuyết đã mấy ngày không ngừng rơi, bên ngoài đã dày đến đầu gối.

Scaramouche dường như bị bệnh, và cơ thể anh ấy ngày càng yếu đi, trông không giống người bình thường bị nhiễm gió và cảm lạnh, mà là một trạng thái tương tự như lơ lửng. Ý thức của anh ấy sẽ bị rút khỏi cơ thể trong một thời gian ngắn, và anh ta sẽ không phản ứng với thế giới bên ngoài, giống như một cơ thể vô hồn của vật chết.

Có đôi khi, anh để xõa tóc dài, ngồi trong sân hoang vắng đầy tuyết rơi và cây chết, hờ hững nhìn sâu bọ ngã chết trên mặt đất.

Có đôi khi anh nửa nhắm nửa mở hai mắt, tựa vào tường nghiêng đầu, vẻ mặt âm trầm, mặc cho Kazuha kêu gào thế nào cũng không đáp lại.

Có đôi khi anh đột nhiên ngã xuống, hoàn toàn mất đi ý thức, mái tóc dài đến đầu gối cùng bộ thường phục dài gần bằng cơ thể vẽ nên những đường vòng cung xinh đẹp trong không trung, rơi xuống như những chiếc lông vũ gãy vụn, rơi vãi hỗn độn trên mặt đất.

Khi anh bất tỉnh, trông anh thật mỏng manh và dễ vỡ, giống như một con búp bê sống động và lộng lẫy không có linh hồn.

Loại bệnh rơi vào trạng thái lơ lửng này ngày càng nhiều, mỗi lần kéo dài càng lâu.

Kazuha rất lo lắng, sợ Scaramouche sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, nhiều lần cậu muốn ra ngoài khám bệnh và bốc thuốc, nhưng Scaramouche đã nắm lấy cổ tay cậu và ngăn cậu lại.

"Thuốc người đối với ta vô dụng, chỉ cần em ở bên ta, ta sẽ không sao..."

Kazuha không thể thoát ra, vì vậy cậu phải chấp thuận Scaramouche. Cậu có thể ra ngoài để tìm kiếm sự chăm sóc y tế trong khi Scaramouche bất tỉnh, nhưng cậu cũng lo lắng về việc Scaramouche yếu ớt phải ở trong nhà một mình.

Cuối cùng Kazuha đã hạ quyết tâm và chạy ra ngoài tìm cách chữa trị khi Scaramouche lại rơi vào trạng thái lơ lửng.

Khi Scaramouche tỉnh dậy thì không thấy Kazuha ở bên cạnh, có lẽ do ảnh hưởng của tính cách trước đây nên anh ta rất bất an, anh ta tìm khắp nhà và cả sân, nhưng không thấy bóng dáng của Kazuha.

Anh đứng ngồi không yên, ảo giác khủng khiếp nhân cơ hội tiến vào giờ khắc này, ăn mòn ý thức cùng lý trí.

Anh ấy thực sự sắp mất khả năng nắm giữ, và ngày càng cảm thấy rằng thời gian của mình đang đến gần.

Khi Kazuha quay lại, Scaramouche lao tới, ép Kazuha vào tường để hôn, và dùng lưỡi liếm đôi môi hơi hé mở của cậu, như thể muốn một viên kẹo ngọt gây nghiện, với ánh mắt điên cuồng đó, ngay cả khi nó là chất độc tẩm đường, anh ấy sẽ nuốt nó mà không do dự.

Anh ấy chỉ muốn Kazuha, chỉ cần đó là Kazuha...

Kazuha có chút kinh ngạc, cái túi trong tay rơi ra, thuốc bên trong lăn xuống đất, nhưng cậu không có phản kháng. Cậu không biết Scaramouche đã khôi phục trí nhớ. Trong trái tim cậu, người đàn ông mặc thường phục tóc dài trước mặt cậu vẫn là ca ca Kunikuzushi hiền lành của cậu.

Đầu lưỡi đối phương nhanh nhẹn cạy môi Kazuha như rắn, chui vào trong miệng, không kiên nhẫn xâm lấn cướp đoạt khắp nơi, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cậu rồi cùng nhau khiêu vũ.

Mặc dù Kazuha bị hôn đến ngạt thở, nhưng người trước mặt vẫn không có ý định buông tha cho cậu.

Kazuha cố gắng đẩy đối phương ra, nhưng đối phương không hề di chuyển, cậu cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế, nhưng đối phương càng ấn chặt cổ tay cậu hơn.

Tính chiếm hữu quá mức và cảm giác hiếu chiến mạnh mẽ này đã khiến Kazuha vô thức nghĩ đến Scaramouche... chứ không Kunikuzushi.

Kazuha có chút sợ hãi, khó chịu nhíu mày, con ngươi phong bị bao phủ bởi một tầng sương mù màu nước, chỉ có thể đè nén vài tiếng "Ưm ư" để biểu thị mình không thể nhịn được nữa.

Nếu là Kunikuzushi ca ca nhìn thấy bộ dạng khó chịu của cậu, nhất định sẽ thả cậu ra, nhưng đối phương lại không buông, hạ bộ hai người áp sát vào nhau, hôn sâu đến nghẹt thở.

"Không... ưm..."

Thân thể Kazuha vì nụ hôn mà trở nên mềm nhũn yếu ớt, hô hấp càng lúc càng hỗn loạn, nước bọt không kịp nuốt xuống từ môi chảy xuống thấm ướt vạt áo trước ngực, càng làm cho cậu thêm xấu hổ.

Scaramouche cuối cùng cũng bằng lòng buông Kazuha ra, và trong khi Kazuha đang thở hổn hển với đôi môi mỏng của mình, anh ta trìu mến cọ môi mình vào đôi môi sưng đỏ của cậu, hấp dẫn ngã vào đó, "Kazuha, nếu ta muốn làm tình với em... mở chân ra cho ta được không?"

Kazuha đỏ mặt, thở không nổi, theo bản năng sững sờ gật đầu, dù sao trong lòng cậu, người trước mắt vẫn là thiếu niên hoàn mỹ mà cậu gắn bó.

Nhưng cậu nghe thấy đối phương cười lạnh một tiếng, "Em nói láo, rõ ràng là sợ ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro