Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện gì đã xảy ra sau đó?

Kazuha chỉ nhớ mình đã thức dậy trong trạng thái mê man, sau đó ngất đi trong tình dục quá mức, lại tỉnh dậy, lại ngất đi, v.v.

Không biết lúc nào ý thức Kazuha đã hoàn toàn trở lại. Sau một giấc ngủ say, cậu thấy gian phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, xiềng xích trên cổ tay cũng đã được tháo ra, vết thương trên người đã được bôi bằng thuốc mỡ mát lạnh. Những dấu vết bẩn thỉu và mơ hồ không còn nữa, và ngay cả bộ yukata Kazuha đang mặc cũng đã thay đổi sang một bộ mới.

Kazuha theo bản năng lật người lại, nhìn thấy Scaramouche đang nằm nghiêng, một tay chống cằm ngắm cậu.

"Tỉnh rồi?"

Kazuha từ trên giường nhảy dựng lên, theo bản năng ngồi dậy cầm đao, nhưng ngón tay cậu chỉ có thể chạm tới một mảnh chăn đệm mềm mại, trái tim kinh hoàng của cậu một lúc sau mới bình tĩnh lại. Lúc này Kazuha mới muộn màng cảm thấy sau một loạt động tác, những vết thương khắp người cứ kêu gào, làm cậu nhức nhối.

Scaramouche vẫn kiên định nhìn anh, một tay cũng không nhúc nhích.

Khi họ im lặng nhìn nhau, đôi đồng tử phong có vẻ bình tĩnh của Kazuha tràn đầy sự hỗn loạn.

Cậu thậm chí còn nghĩ đến việc lập tức lật người ngồi lên Scaramouche, dùng hai tay bóp cổ hắn, mạnh mẽ chấm dứt mối tình đau lòng này ngay tại chỗ.

Nhưng cuối cùng cậu cũng không làm gì cả, cậu chỉ bình tĩnh đứng dậy xuống giường, dùng động tác quen thuộc nhất buộc lại mái tóc tuyết xõa của mình, giống như mọi lần trước đây.

Khi giơ tay lên, tay áo trượt xuống vai, toàn bộ cánh tay trắng nõn thon thả lộ ra từ ống tay áo, ngay cả đường cong của nách và bầu ngực màu sáng nhô ra cũng có thể lờ mờ nhìn thấy từ cổ tay áo rộng.

Kazuha không tìm thấy dây buộc tóc của mình, vì vậy anh ấy hạ tay xuống và quay lại nhìn Scaramouche với một chút không hài lòng.

Scaramouche đang cầm dây buộc tóc của Kazuha trong tay, và đứng dậy ra hiệu cho cậu ngồi xuống cạnh giường.

Kazuha tỏ vẻ ngoan ngoãn an toạ ở cạnh giường, còn Scaramouche nửa ngồi phía sau, hai tay ôm lấy mái tóc trắng như tuyết của cậu, dùng đầu ngón tay sáng bóng vuốt ve da thịt mềm mại sau gáy, luồn vào trong những lọn tóc, chải cẩn thận rồi bó lại.

Mọi thứ diễn ra lặng lẽ, không ai phá sự tĩnh lặng như một vũng nước đọng.

"Được rồi."

Không biết qua bao lâu, Scaramouche cuối cùng cũng khẽ kêu một tiếng, dùng ngón tay vuốt ve đuôi tóc bện của Kazuha lần cuối, nhìn những sợi tóc màu tuyết trong kẽ ngón tay trượt qua trượt lại, giống như tuyết rơi giữa cành vội vàng vụt qua, không thể ở lại.

Có lẽ Kazuha chỉ như vậy với anh ta.

Kazuha đứng dậy, sửa sang lại quần áo, nhét lại bộ ngực và cánh tay hở hang vào trong, đi đến bên cửa sổ vén rèm nhìn bầu trời trong xanh vô tận, thầm đếm từng đàn chim bay ngang qua.

"Ngươi nghỉ ngơi mấy ngày đi." Scaramouche cụp mắt xuống, ánh mắt đảo qua trên người Kazuha. Mặc dù hiện tại Kazuha đã mặc quần áo, nhưng hắn có thể xác định chính xác từng vết sẹo trên người cậu, bao gồm cả những vết sẹo ở vị trí không dễ nhìn thấy.

Dù sao những vết thương này đều là do hắn gây ra, làm sao hắn không biết.

Kazuha vẫn không nói chuyện, chỉ là hờ hững nhìn ngoài cửa sổ, Scaramouche cũng không quấy rầy cậu nữa, chỉ ra hiệu trên bàn có chút đồ ăn rồi rời đi.

Sau khi màn đêm buông xuống, Kazuha nghe thấy tiếng bước chân của Scaramouche từ từ đến gần, cậu ngồi dậy khỏi giường và bật đèn.

Scaramouche bước vào cửa, nhìn thấy Kazuha ngồi ở trên giường, mái tóc tuyết xõa xõa trên vai, không khỏi hỏi: "Làm ngươi tỉnh à?"

Kazuha chỉ nhàn nhạt đáp: "Không có."

"Đây là câu đầu tiên ngươi nói với ta hôm nay." Scaramouche một tay cầm bình rượu, tay kia cầm hai chén rượu, vô tình ra hiệu với Kazuha, "Ngươi muốn uống cùng ta không?"

Đôi mắt phong rũ xuống của Kazuha bất lực nhắm rồi mở. Cậu còn chưa đủ tuổi uống rượu, vết thương khắp người cũng không thích hợp để uống, nhưng lời cậu thốt ra lại đi ngược lại lý trí của cậu.

"Được."

Đêm mát như nước, hai người ngồi bên nhau trên lối đi dạo ngoài nhà. Scaramouche đặt hai chén rượu và rót rượu theo thứ tự, hương thơm trong trẻo xộc thẳng vào mặt.

Hai người mỗi người một chén, nhìn đêm đầy sao, tưởng như cùng nhau thưởng ngoạn nhưng lại là uống riêng.

Đây là lần đầu tiên Kazuha uống rượu, cậu ngập ngừng đưa môi sát cốc nhấp một ngụm. Chất lỏng cay cay hơi mát lạnh tràn vào miệng, một mùi vị lạ lùng tiến đến, thiêu đốt môi lưỡi và cổ họng với sức nóng không thể bỏ qua. Sau khi nhấp một ngụm cẩn thận, cậu có thể trải nghiệm dư vị êm dịu bất tận.

Rượu thực sự là một thứ gây nghiện.

Scaramouche uống gần hết chén, nhưng cũng không quá vội vàng, thân ảnh mảnh khảnh vươn cổ gầy tắm mình trong ánh trăng lạnh lẽo, càng tôn lên làn da trắng bệch và dáng người lạnh lùng, như tuyết tức thì trên đỉnh núi sắp tan thành mây khói.

"Bầu trời đầy sao... nhưng nó là giả. Hừ, thật nực cười."

Scaramouche lẩm bẩm, đôi gò má ửng đỏ như say rượu, đôi mắt xanh lạnh lùng hiếm khi phủ một tầng sương mù.

Kazuha quay đầu nhìn hắn, hai gò má đã ửng hồng, "Ngươi nói cái gì... Ngươi giấu ta những chuyện gì?"

Scaramouche chỉ lắc đầu cười nhẹ, đôi môi mỏng nói mấy câu không rõ ràng.

Kazuha cuối cùng cũng say, lắng nghe trong trạng thái không tỉnh táo, dường như mọi thứ không rõ ràng, dần dần chìm vào giấc ngủ trong đêm, vô thức dựa vào vòng tay của Scaramouche .

Scaramouche giơ tay đỡ lấy cơ thể của Kazuha, và từ từ đặt nó nằm trên đùi mình. Hắn nhìn khuôn mặt say ngủ đáng yêu mềm mại đến mức không phòng bị của cậu, không khỏi đưa tay cuốn lấy một sợi tóc tuyết, nhẹ nhàng áp lòng bàn tay vào một bên mặt Kazuha, cẩn thận vuốt ve, cảm giác man mác buồn. Cảm xúc phảng phất giữa khuôn mặt say và đôi lông mày lạnh lùng.

Còn bao nhiêu thời gian nữa?

Trong vài ngày tới, mọi thứ đều yên bình, cho tới khi nơi ở của Scaramouche trở nên thất thường, như thể họ đang bận rộn với điều gì đó. Ngay cả khi cả hai gặp nhau, họ cũng chỉ liếc nhìn nhau và không nói nhiều.

Scaramouche đã không ở đó trong một thời gian dài cho đến ngày vết thương của Kazuha lành lại. Thay vì đến gặp Kazuha, hắn cử người mang đến một chiếc chìa khóa sáng lấp lánh.

Kazuha lấy chìa khóa, đuổi người gác cửa đi và cố gắng mở một cánh cửa bị khóa khác trong nhà. Quần áo thường ngày của cậu và hai chiếc Vision cùng với thanh đao cậu yêu thích vẫn còn nguyên vẹn.

Kazuha thờ ơ thở dài: Cuộc chia tay im lặng thực sự phù hợp với phong cách của Scaramouche .

Sau khi thay quần áo và đeo vision, Kazuha chạm vào tư trang của mình trong giây lát, nhưng cậu nhanh chóng vượt qua nỗi sợ hãi trong lòng, nắm chắc lưỡi kiếm và mở cánh cửa đã bị đóng lại từ lâu, bước từng bước vững chắc về phía ánh sáng mặt trời.

Scaramouche đang đứng trên một nơi cao nhìn theo bóng lưng của Kazuha rời đi, khi hắn cúi đầu xuống, hắn lộ ra khuôn mặt xinh đẹp và trắng trẻo dưới vành mũ, đôi mắt xanh lấp lánh như thể hắn đã nhìn thấy ánh sáng, trong lòng đầy nỗi đau chia tay và mong muốn dừng lại.

Một chiếc lá không thể trụ lại cho đến khi nó chạm đất và hóa thành bùn, nó sẽ bay đi bất cứ nơi nào có gió.

Hỏi mà không nhận, nhận mà không yêu, gặp nhau không ở, tin tưởng rồi chia tay.

Kazuha trở lại quân khởi nghĩa, mỗi khi có người hỏi mấy ngày nay cậu đi đâu, cậu đều cười cười tránh né. Thời gian trôi qua, không ai hỏi nữa.

Mối quan hệ giữa quân nổi dậy và quân đội Shogunate ngày càng trở nên căng thẳng, và sự xuất hiện của Aether đã làm tăng cơ hội chiến thắng cho phe kháng chiến.

Những ngày yên bình kéo dài không được bao lâu. Một số thành viên trong quân kháng chiến bắt đầu xuất hiện các triệu chứng suy nhược, ngất xỉu, già đi nhanh chóng, người mắc bệnh ngày càng nhiều, tuy nhiên vẫn chưa xác định được nguyên nhân gây bệnh và chưa thể điều trị dứt điểm.

Chiến tranh sẽ không bị trì hoãn nữa, trận chiến sắp xảy ra và Kazuha biết rằng những câu hỏi và ám ảnh đã đeo bám cậu trong một thời gian dài sẽ sớm có thể tìm ra câu trả lời thực sự. Lẽ ra cậu phải thoải mái, nhưng lại thường cảm thấy lo lắng và bất an, trong bóng tối, cậu luôn nhớ lại những lời thì thầm dưới dải ngân hà đêm đó khi Scaramouche nhìn lên bầu trời đầy sao.

Để thực hiện đạo đức và niềm tin của chính mình, và chứng minh rằng mệnh lệnh săn lùng vision là một quyết định sai lầm, người bạn của Kazuha đã quyết đấu trước Thiên Thủ Các, đối mặt với lưỡi đao vô tưởng mà không sợ sức mạnh của sấm sét cho dù có phải chết, chỉ vì anh ấy cảm thấy rằng anh ấy muốn đứng lên.

Kazuha chưa bao giờ căm ghét Lôi Thần và Kujou Sara một cách mù quáng. Cậu có công lý trong tim và chưa bao giờ hối hận về sự giải cứu không kết quả của cậu, chưa bao giờ phàn nàn về người bạn đã bỏ cậu một mình, nhưng tâm nguyện không thành của người bạn và cậu đã trở thành mối ràng buộc trói cậu trong chiếc kén.

Cái chết của người bạn khiến Kazuha nhìn thấu số phận của mình, niềm khao khát quê hương và người bạn cuối cùng đã bén rễ trong trái tim cậu, cậu biết rằng một ngày nào đó mình cũng sẽ dấn thân vào con đường không thể quay lại này, và cậu đã làm được điều đó. Chuẩn bị cho cái chết.

Những con bướm đêm lao đến ngọn lửa dữ dội chỉ vì theo đuổi ánh sáng vô tận, cho dù bị chôn vùi trong biển lửa, chúng sẽ không lùi bước. Có lẽ khát vọng cả đời của chúng là được đốt cháy trong ngọn lửa.

Kazuha không sợ chết, nhưng chỉ cảm thấy hơi bối rối, chiến đấu với những người khác có thể thực hiện đạo đức và niềm tin? Nếu ngay cả thế giới này là giả, làm sao cậu có thể xác định tính xác thực của câu trả lời mà cậu muốn nhận được.

Mỗi khi nghĩ đến điều này, Kazuha không khỏi thở dài, tại sao đêm đó cậu và Scaramouche không nói rõ ràng.

"Bản thân thế giới này là một sự dối trá to lớn, nhưng ngươi và ta phải tồn tại ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro