Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy hai chữ 'bẩn thỉu', Kazu quỳ sụp xuống đất, cụp mi, chậm rãi ôm chặt hai cánh tay. Ngón tay cậu vạch ra những vết đỏ chói trên làn da trắng như ngọc.

Tóc mái Kazuha rũ xuống che đi đôi mắt cùng vẻ mặt, cậu cắn chặt môi dưới đau đến bật máu rồi mới hé miệng, nhỏ giọng nói với Tán Binh: "Ra ngoài."

Tán Binh đã lùi về cửa phòng tắm, nhưng khi nghe thấy Kazuha nói chuyện với mình, anh ta không khỏi có chút khó chịu, "Ngươi đang ra lệnh cho ta sao?" Với giọng điệu cáu kỉnh, anh bước vào phòng tắm và đột ngột khóa cửa sau lưng.

Kazuha thấy Tán Binh không những không rời đi mà còn đi hướng về phía cậu, cậu cấp tốc lui lại, kinh hô một tiếng: "Tránh ra! Mau cút ra ngoài!"

Dưới góc nhìn của Kazu, những kẻ bắt nạt cậu đã gọi kẻ này là 'Anh San', điều đó cho thấy họ cũng cùng một bản chất như nhau.

Tán Binh đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Kazuha như đang đối mặt với một kẻ thù lớn. Hắn giả vờ khiêu khích và nói một cách nhẹ nhàng: "Ta sẽ không ra ngoài, ngươi có thể làm gì hả Kaedehara Kazuha?"

Vì lý do gia đình, Tán Binh cả đời chưa từng có chút hứng thú nào với đàn ông, quan hệ chỉ giới hạn ở mức bạn bè, vượt quá giới hạn sẽ cảm thấy chán ghét. Nhưng giờ phút này, hắn không thể không muốn. Hắn muốn chọc giận Kazu, muốn xem khuôn mặt thanh tú đó khi tức giận sẽ biểu lộ ra vẻ gì, muốn nghe giọng nói dịu dàng đó khi tức giận âm thanh sẽ ra sao.

"Các ngươi. . . vô liêm sỉ." Kazuha hai chân cuối cùng cũng có cảm giác. Cậu dựa vào tường rồi chậm rãi đứng lên, ánh mắt đầy lửa giận không dời khỏi Tán Binh. "Các ngươi không đi, ta đi." Kazuha khó chịu, mặt cậu đỏ bừng rồi đi ngang qua Tán Binh một cách giận dữ.

Tán Binh dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Kazuha. Ngay lúc Kazu đi ngang qua, hắn ngay ngắn xoay người, giơ đầu gối giơ chân, hung hăng đá văng Kazu xuống đất, "Ta thả ngươi đi sao?"

Với bộ động tác nhanh nhẹn này, ai tinh ý một chút cũng có thể nhận ra Tán Binh là một kẻ biết võ.

Phần sau đầu của Kazuha đập thẳng vào nền gạch cứng. Cơn đau khiến cậu phải ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất, đau đớn dữ dội và cảm giác không trọng lượng trong đầu khiến cậu choáng váng, hơi thở của cậu có chút run rẩy, thậm chí không đủ sức để làm một hành động đơn giản như ngẩng đầu lên.

Tán Binh nhìn xuống khuôn mặt hơi vặn vẹo của Kazu, vẻ mặt tối sầm, giọng điệu lạnh lùng: "Kaedehara Kazuha, ngươi đã yêu cầu."

Mặc kệ Kazuha vẫn còn thở hổn hển, Tán Binh giơ chân bước qua người cậu, vươn tay vặn vòi hoa sen trên bức tường phía sau.

Dòng nước lạnh như băng chưa được làm nóng kịp rơi xuống người Kazu. Chỉ trong vài giây, từ đầu đến chân cậu đã hoàn toàn lạnh cóng.

Quần áo của Tán Binh cũng bị nước tắm làm ướt nhẹp. Cảm giác ẩm ướt dính trên da khá khó chịu, hắn nhíu mày không vui, đưa tay cởi cúc áo sơ mi trắng đồng phục học sinh.

Bị kích thích bởi cái lạnh từ nước đang xả xuống và thực tế là Tán Binh đang cởi quần áo, Kazuha đột nhiên tỉnh lại. Chịu đựng cơn đau, cậu đứng dậy khỏi mặt đất và lùi vào một góc. Kazuha dường như đang nhìn một thứ gì đó đáng sợ ma quỷ, đôi mắt màu phong xinh đẹp của cậu mở to vì hoảng sợ, đôi môi anh đào khẽ run lên, và giọng nói của cậu nhuốm màu sợ hãi run rẩy.

"Anh... anh làm gì vậy? Tránh xa tôi ra!"

Tán Binh thực sự không muốn làm gì cả, nhưng anh ta khó chịu vì sự ồn ào của Kazuha một cách khó hiểu. Anh ta bước tới và dùng một tay nắm lấy tóc của Kazu, ấn cậu vào bức tường lát gạch dưới vòi hoa sen, khiến mũi của cậu bị chảy máu vì va chạm.

Tán Binh trần truồng đứng sau lưng Kazu, khóa chặt cơ thể cậu. Thân thể trắng nõn lạnh lùng với những đường nét và hình dáng đẹp nhưng không mất đi sự hoang dã và thể hiện sức mạnh áp bức tuyệt đối, giọng nói lạnh như băng: "Ta để cho ngươi tắm rửa sạch sẽ, hiểu chưa?"

Vì tai họa không đáng có cách đây không lâu, đối mặt với tư thế đụng chạm thân thể quá mức này cùng hành vi thô bạo và tàn ác của Tán Binh, Kazuha vô cùng sợ hãi, vùng vẫy trong tuyệt vọng và tức giận quở trách: "Các người là đồ điên! Đồ khốn! Đồ biến thái! Buông tôi ra! Anh cũng như họ, tôi phát ốm!"

Nước lạnh xả xuống làm hai người ướt sũng từ đầu đến chân, chai lọ trên kệ bên cạnh bị hất tung, phần lớn đồ thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất.

Tán Binh sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm lạnh lùng. Hắn đè bả vai Kazuha, khiến cậu xoay người đối diện với mình, kìm nén lửa giận sắp bộc phát , "Ngươi thử nói lại xem?"

Nhìn khuôn mặt có chút hung dữ vì tức giận của Tán Binh, Kazuha chỉ cảm thấy anh ta trông giống như một kẻ mất trí nực cười.

Kazuha cười cười, khẽ nhếch khóe môi, rõ ràng lặp lại một cách khinh thường: "Ta nói, các ngươi đều là kẻ mất trí, khốn nạn, biến thái. Ngươi giống như bọn họ, thật khiến ta phát tởm..."

Cậu chưa kịp nói hết câu thì Tán Binh đã giơ tay đấm vào phần bụng mềm nhất của cậu.

"Urgh...!"

Kazuha đau đớn rên rỉ một tiếng, sắc mặt tái nhợt ôm bụng trượt xuống tường.

Tán Binh men theo, quỳ một gối xuống, cẩn thận nhìn khuôn mặt thanh tú tái nhợt lấm tấm mồ hôi của Kazu, khóe miệng trầy xước, gò má thâm tím, thật lâu, thật lâu.

Cơn đau trên người dần dần lắng xuống, Kazuha ngơ ngác nhìn Tán Binh đang ở trước mặt. Hắn chỉ là một người xa lạ đi ngang qua hai giờ trước, hiện tại có thể tùy ý đánh cậu, bạo hành cậu, muốn làm gì thì làm.

Có phải vì ta là một đứa thuộc nhà quý tộc lụn bại, không có tên tuổi hay danh phận... Có phải vì ngươi là người thừa kế quyền lực... Ta có đáng chịu đựng những lời lăng mạ và bạo lực như vậy không?

Bàn tay buông thõng trên mặt đất của Kazuha đang ấn một mảnh thủy tinh. Cậu bất lực nghĩ rằng nếu Tán Binh muốn ẩu đả với cậu, cậu sẽ sử dụng mảnh thủy tinh này để chiến đấu bằng bất cứ giá nào, ngay cả khi họ chết cùng nhau.

Nhưng cậu thật sự không muốn chết, cậu còn muốn đi tìm ca ca, cậu còn không đành lòng chia lìa bằng hữu, cậu còn muốn trả lại tiền cho bác sĩ Baizhu... Tuy rằng thế giới này đối với cậu quá thống khổ, còn có nguy hiểm, nhưng có những thứ cậu dù thế nào cũng không thể buông tay.

Cậu đặt ra vô số giả định tốt và xấu trong đầu. Lý trí của cậu đang đau khổ và trái tim cậu đang vật lộn với nỗi đau.

Vào khoảnh khắc Tán Binh đưa tay về phía mình, Kazuha đã căng thẳng đến mức ngừng thở. Tay phải của cậu lập tức nắm lấy những mảnh thủy tinh sắc nhọn, bất ngờ nâng nó lên áp vào động mạch trên cổ Tán Binh, dùng sức đập vỡ những mảnh vỡ. Mảnh thuỷ tinh cắt ngón tay và lòng bàn tay của Kazuha, đồng thời vẽ một vết máu nông ở một bên cổ của kẻ giao tranh.

"Nếu anh dám động vào tôi... tôi sẽ..."

Tán Binh hờ hững liếc nhìn bàn tay run rẩy chảy máu của Kazuha, hoàn toàn không quan tâm đến mối nguy hiểm trên cổ hắn, "Ngươi sợ cái gì?"

"Tôi không..." Kazuha run rẩy phản bác lại, nhưng nước mắt đã phản bội tất cả sự giả vờ mạnh mẽ của cậu.

Cậu sợ tính cách khó lường của Tán Binh, nhưng cậu càng sợ chính mình, kẻ đang muốn làm tổn thương người khác.

Cậu nghĩ ra một kế hoạch tồi tệ như vậy tuyệt đối không phải cố ý. Cậu căn bản không muốn tổn thương bất cứ ai. Cậu chỉ muốn bình yên kết thúc ba năm cấp ba, bây giờ mới thấy điều này thật sự quá đỗi bình thường và đơn giản. Mong muốn đã trở thành hy vọng ngông cuồng ngoài tầm với của cậu.

"Đừng khóc." Tán Binh làm ngơ trước sự đe dọa đối dưới động mạch của mình, đưa tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt và vết máu trên môi của Kazu, ngón tay cái ấn vào môi dưới mềm mại của cậu. Hai tay Tán Binh ôm lấy mặt Kazu, chậm rãi hướng về phía môi cậu, hơi thở nóng bỏng hòa lẫn vào nhau, "Đừng sợ." Giọng điệu đột nhiên dịu dàng làm cho Kazuha sửng sốt một lát.

Bầu không khí mơ hồ chỉ thiếu chút nữa là chạm môi như kéo dài vô tận.

Nhưng Tán Binh đã dừng lại ở giai đoạn cuối cùng. Anh ấy nhìn chằm chằm vào Kazuha, và thì thầm một cách trầm ngâm, "Ngươi trông ... giống một người."

Đôi mắt xanh biếc ấy trong veo và tràn đầy sức sống. Kazuha nhìn thấy hình ảnh phản chiếu xấu hổ của chính mình trong đôi đồng tử trong veo như nước ấy.

Cậu vội vàng cúi đầu như thoát khỏi hiện thực, hốc mắt lập tức chua xót và đỏ bừng. Bất bình, tức giận, khó hiểu, không cam lòng... Đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen ở trong lồng ngực cậu, giống như ngọn lửa hừng hực, đốt cháy trái tim cậu đau đớn, như một tảng đá nặng đè lên khiến cậu gần như ngạt thở.

"Nếu muốn đối xử với ta như vậy, ngươi vì cái gì phải cứu ta..."

Thanh âm khàn khàn của Kazuha tràn đầy oan ức. Tán Binh sau khi nghe xong hơi nghiêng đầu nhìn cậu, tựa hồ không hiểu.

"Ta không có ý định cứu ngươi, ta chỉ là không thích bọn họ."

Những câu nói này... hoàn toàn giống với những lời của ca ca ta.

Kazuha đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tán Binh, gần như vô thức nói: "Ca ca. . . . . ."

Cậu vừa dứt câu liền ngừng lại, nhớ tới lần trước Tán Binh cảnh cáo, cậu không khỏi nơm nớp lo sợ hắn lại hung hăng xông tới đánh mình.

Tán Binh lần này không tức giận, đôi mắt xanh trong veo thoáng chốc chuyển động, trầm giọng đáp: "Ta cho phép ngươi gọi ta như vậy, nhưng chỉ khi có hai chúng ta mà thôi."

Kazuha thực sự không thể nhìn thấu người trước mặt. Bất kể đó là suy nghĩ hay mỗi hành động của đối phương, theo cách nhìn của cậu đều không hề tuân theo quy luật nào.

Tán Binh cũng không làm khó Kazuha nữa, giọng đều đều nói: "Tắm rửa sạch sẽ, khi cậu ra ngoài tôi sẽ cho cậu uống thuốc." Sau đó anh ta đứng dậy rời khỏi phòng tắm, thậm chí còn giúp Kazuha đóng cánh cửa.

Kazuha dựa vào tường ngồi dưới vòi hoa sen lạnh, cho dù nghe thấy tiếng bước chân của Tán Binh đang đi xa, cậu vẫn không nhúc nhích.

Nước lạnh dội lên tóc, lên mặt, lên người, chảy xuống mái tóc bạc trắng ấm áp và khóe mắt đỏ hoe, như những giọt nước mắt khi ta khóc thầm.

Tất cả các loại cuộc gặp gỡ đau khổ giống như một cơn ác mộng bất ngờ đối với Kazu, nó đột nhiên ập đến, cậu không có cách nào trốn thoát, không có lối thoát, buộc phải rơi xuống vực sâu và bị mắc kẹt trong đó.

Kazuha ôm cánh tay cuộn tròn người, vùi mặt vào đầu gối đang cong, nhịp tim càng lúc càng nặng nề, nhiệt độ cơ thể cũng dần lạnh đi.

______

Tán Binh thay chiếc quần dài ướt sũng, lục trong tủ quần áo trong phòng ngủ thì tìm được hai bộ quần áo và quần dài chưa mở và ném lên giường, tự mình thay một bộ.

Sau khi thay quần áo, Tán Binh pha một tách cà phê bằng máy pha, mang nó trở lại và ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, vừa uống vừa lật xem tạp chí để giết thời gian.

Từng giây từng phút trôi qua, Tán Binh đợi rất lâu mà không thấy Kazu bước ra, thực sự rất sốt ruột và không kìm được muốn hút thuốc. Anh ấy thường không hút thuốc nhiều lắm, và chỉ hút hai điếu khi tâm trạng không tốt. (Anh ấy đã ở lại một lớp. Mặc dù anh ấy chỉ mới là học sinh năm thứ hai ở trường trung học, nhưng anh ấy đã là một người trưởng thành.)

Ngậm điếu thuốc trong miệng, bật lửa trong tay, anh định châm lửa, lại chợt nhớ tới dáng vẻ thư sinh nho nhã của Kazuha, thầm nghĩ Kazu có lẽ chưa từng chạm vào đầu mẩu thuốc nên nhất định không động tới, bàn tay đang định châm lửa dừng lại giữa không trung.

Loay hoay một lúc, anh đứng dậy, quay ra ban công đang mở.

Một đốm lửa nhỏ sáng lên trong đêm tối, hòa vào ánh trăng lạnh lẽo và muôn ngàn ánh đèn. Từ phía đốm lửa bốc lên một làn khói trắng, tan trong gió đêm mát rượi.

Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng vang lên, hơn một giờ sau, Kazuha vẫn chưa đi ra.

Tán Binh rút điếu thuốc đang hút dở, lấy chiếc điện thoại di động phiên bản giới hạn trong túi ra, ấn vào màn hình khóa và liếc nhìn thời gian, đã chín giờ rưỡi.

Giờ tắt đèn trong ký túc xá của trường này là mười một giờ, những đứa con nhà giàu này tuy ở ký túc xá trong trường nhưng chủ yếu là để thuận tiện, qua đêm bên ngoài sẽ thường xuyên hơn, nhưng cũng không có gì đảm bảo. Chủ nhân của ký túc xá này có thể quay lại bất cứ lúc nào.

Tán Binh lo lắng nghĩ, mười phút nữa, nếu Kaedehara không ra khỏi phòng tắm, anh sẽ vào lôi cậu ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro