Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười phút sắp hết.

Kazuha vẫn chưa ra khỏi phòng tắm.

Tán Binh đã mất kiên nhẫn chờ đợi, anh quay người từ ban công trở lại phòng khách, dập tắt điếu thuốc còn sót lại trong chiếc gạt tàn pha lê rồi bước nhanh vào phòng tắm.

Khi gần đến nơi, anh nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

Tiếng nước chảy cực kỳ đều đặn, có vẻ quá mức ổn định, như không có người ở trong đó tắm rửa, mà càng giống vòi hoa sen vặn thẳng, nước rơi trên mặt đất không có bất kỳ lực cản nào.

Tán Binh không thể kìm nén được nữa, và không cần gõ cửa hay hỏi han gì, anh ta kéo cánh cửa kính mờ của phòng tắm ra.

"Kaedehara Kazuha!"

Anh giận dữ hét lên, nhưng không có ai trong phòng tắm.

Kazuha đã biến mất.

Tán Binh nhìn phòng tắm trống rỗng, vẻ mặt vừa mới dịu đi lập tức trở nên lạnh lùng đáng sợ, không để lại một chút ấm áp nào.

Vòi hoa sen trong phòng tắm liên tục tuôn ra một màn nước trong suốt. Bởi vì không điều chỉnh nhiệt độ, nước luôn lạnh nên toàn bộ phòng tắm không có một tia hơi nước.

Với tầm nhìn rõ ràng như vậy, Tán Binh có thể nhìn thấy vết máu trên mặt đất trong nháy mắt.

Nơi vòi hoa sen không thể chạm tới, có một vài vết đỏ ướt trên sàn lát gạch trắng. Một số vết máu chói lọi cũng dính trên những mảnh thủy tinh nằm rải rác bên cạnh.

Tán Binh lần theo vết máu trên sàn nhà từ trong phòng tắm ra ngoài. Dưới ánh đèn sợi đốt có thể thấy còn sót lại một loạt dấu chân trộn lẫn với máu và nước với các sắc thái khác nhau, còn chưa khô hẳn, có vài vết nhỏ giọt. Vết máu kéo dài đến tận ngoài hành lang, nơi cánh cửa mà lẽ ra phải đóng lại giờ đang rộng mở. (Sở dĩ ban đầu hắn không chú ý tới vết máu là bởi vì sàn nhà phòng tắm màu nâu vân gỗ nên vết máu còn sót lại không dễ thấy.)

Kazuha đã trốn thoát khi Tán Binh đang hút thuốc trên ban công.

Nhận ra điều này, Tán Binh nheo mắt giận dữ, nhìn vào chiếc băng đô tóc màu nâu sẫm ướt sũng bị bỏ lại bên cửa.

Biết nó là của Kazuha, Tán Binh lại gần, nhặt lên, siết chặt trong tay rồi đưa lên mũi, nhắm mắt lại hít hà, sung sướng tưởng tượng ra bộ dạng dễ thương của chú thỏ đang hoảng sợ khi chú chạy trốn. Dần dần trái tim bạo lực và tối tăm của hắn dần trở nên say sưa và ám ảnh.

Có một chút mùi dầu gội xi-rô cây phong còn sót lại trên dây buộc tóc, thứ quá rẻ tiền nhưng lại rất ngọt ngào hấp dẫn.

Kaedehara Kazuha.

Kaedehara Kazuha. Kaedehara Kazuha. Kaedehara Kazuha....

Tán Binh đặt cái tên đẹp đẽ này lên môi và nhai đi nhai lại một cách cẩn thận, như thể anh ta đang nếm mùi vị của chủ nhân, nguy hiểm và hoang tưởng, đầy những ham muốn ích kỷ tham lam.

Kazuha mới trốn không tới mười phút, nếu Tán Binh đuổi theo cũng chưa muộn, nhưng hắn cũng không có ý định bắt Kazuha trở về.

"Con thỏ bỏ trốn, để nó nhảy nhót thêm chút nữa~"

Thời gian quay trở lại mười phút trước.

Kazuha vô vọng trốn trong phòng tắm. Đôi giày của cậu đã rơi ra ở đâu đó trong lúc vật lộn, những vết thương trên mặt, lòng bàn tay và lòng bàn chân đều bị ngâm nước lâu ngày, da thịt đều như không có máu và trở nên trắng bệch.

Cậu vốn đã quyết định dù có chết trong phòng tắm cũng không ra ngoài, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân của Tán Binh xa dần.

Năm giác quan của Kazuha nhạy bén đến mức cậu có thể bắt được âm thanh nhỏ của đế giày cọ vào sàn giữa tiếng nước tắm rơi.

Có lẽ đây là một cơ hội.

Vừa nghĩ vừa mặc quần áo ướt sũng, tóc xõa ngang vai, cậu cẩn thận mở một cánh cửa nhìn ra ngoài.

Đúng như dự đoán, cậu có thể nhìn thấy không có tên đáng sợ nào, vì vậy cậu nhẹ nhàng bước ra ngoài, và cậu không bị phát hiện bởi Tán Binh đang ở trên ban công suốt quãng đường cậu đến cửa.

Cho đến khi cậu mở được cánh cửa thoát khỏi địa ngục, mọi thứ diễn ra quá êm đềm khiến cậu ngờ ngợ, cứ ngỡ như một giấc mơ.

Lúc ra khỏi phòng, Kazuha chịu đựng lòng bàn chân và lòng bàn tay bị mảnh thủy tinh cứa vào đau đớn. Cậu đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng, chạy thật nhanh trên hành lang dài vắng bóng người.

Thang máy tình cờ dừng ở tầng 7. Kazuha nhấn cửa bước vào, đồng thời nhấn nút tầng 1 và nút đóng cửa.

Thang máy không hề dừng lại, đi thẳng xuống lầu một.

Khoảnh khắc cửa thang máy lại mở ra, Kazuha đứng bên trong nhìn ra ngoài cửa, người bên ngoài ném cho cậu đủ loại ánh mắt kỳ quái, kinh ngạc, chán ghét, tò mò, sợ hãi...

"Xin lỗi."

Kazuha cúi đầu bước ra khỏi thang máy, nhanh chóng đi xuyên qua đám đông đang tự động tránh để nhường đường.

Ai đó đằng sau đang bàn tán và cười nhạo cậu, hoặc nhấc điện thoại di động lên để chụp ảnh và quay video.

Kazuha cúi đầu, mím môi, không nói gì, hai tay buông thõng bên người nắm chặt thành nắm đấm.

Quá ồn ào.

Ồn quá, ồn quá, ồn quá, ồn quá...

Kazuha mặc bộ quần áo ướt sũng lê tấm thân mệt mỏi và đôi chân trần khập khiễng trở về nhà - căn phòng thuê vỏn vẹn chục mét vuông.

Bất cứ khi nào cậu gặp ai đó trên đường, cậu sẽ tránh người đó và đi đường vòng.

Cậu dùng chìa khóa mở cửa, bật đèn lên. Ngọn đèn sợi đốt trong nháy mắt chiếu sáng cả căn phòng. Nội thất chỉ có giường tủ và bàn, trống rỗng vắng vẻ.

Lẽ ra cậu đã phải quen với những ngày như thế, nhưng trong lòng cậu vẫn không khỏi cảm thấy cô đơn, lạc lõng.

Cậu cởi quần áo ướt, dùng khăn tắm lau qua một lượt, thay quần áo sạch, sau đó ngồi bên giường sát trùng vết thương ở lòng bàn chân, lòng bàn tay và mặt, cuối cùng bôi thuốc và dán băng gạc.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ đã là 10 giờ sáng. Kazuha chỉ cảm thấy chóng mặt, cơ thể bị bào mòn và mệt mỏi bao trùm.

Cậu ngã xuống giường và ngủ thiếp đi ngay lúc chạm vào gối.

Đầu mình nặng quá...

Hãy coi hôm nay là một cơn ác mộng...

...

——

Tiếng gõ cửa 'Bang bang, bang bang—' đánh thức Kazuha khỏi giấc ngủ say.

Kazu mơ màng suy nghĩ ai sáng sớm lại đến gõ cửa phòng cậu. Cậu ép thân thể yếu ớt của cậu đứng dậy. Vừa mới động đậy, lòng bàn chân và lòng bàn tay đã truyền đến một trận đau thấu xương, giống như cố ý nhắc nhở cậu về cơn ác mộng hôm qua.

Cậu không muốn nghĩ đến, nhưng cậu phải thừa nhận... Có một số chuyện dù muốn quên cũng không được.

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.

"Kazuha, cậu có ở đó không? Mở cửa!"

Kazu ngay lập tức nhận ra người ngoài cửa chính là Shikanoin Heizou, bạn thân của cậu.

Heizou và Kazu học cùng nhau trong khoa năm nhất của trường trung học tư thục quý tộc Inazuma. Thật không may, cả hai không được phân vào cùng một lớp. Kazu học lớp đầu tiên và Heizou học lớp thứ chín.

Trường trung học tư thục quý tộc Inazuma không chỉ nhận học sinh quý tộc, một số học sinh thường dân có điểm xuất sắc hoặc chuyên môn đặc biệt cũng sẽ được nhận bằng cách đặc biệt.

Kazuha thuộc loại có điểm xuất sắc, trong khi Heizou thuộc loại có chuyên môn phi thường.

Shikanoin Heizou có bố là cảnh sát hình sự, ông đi công tác quanh năm và hiếm khi về nhà. Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng đến mối quan hệ sâu sắc của ông với vợ con. Mỗi khi đoàn tụ, họ lại sôi nổi hơn rất nhiều các gia đình bình thường khác.

Chịu ảnh hưởng của cha mình, Heizou đã thông thạo nhiều môn võ thuật quân sự từ khi còn nhỏ và đã giành được nhiều giải thưởng chiến đấu.

Dáng người tuy không vạm vỡ, cường tráng nhưng vẫn rất bắt mắt và phong độ, độ dày và đường nét cơ bắp vừa phải.

Ngoài ra, Heizou đã là thành viên của cơ quan thám tử từ khi còn học cấp hai, và anh ấy có nhiều kinh nghiệm trong việc điều tra các vụ án (anh ấy đã xử lý một số vụ án của cơ quan thám tử), anh ấy cũng đã đạt được danh hiệu "Thám tử giỏi nhất" trong khuôn viên trường.

Nếu Heizou tìm thấy một cái gì đó bất thường ...

Kazuha lắc đầu, buộc mình phải thoát khỏi những suy nghĩ hỗn độn đó.

"Cậu......"

Kazuha yếu ớt gọi một tiếng, lúc này mới phát hiện cổ họng đau không chịu nổi. Giọng cậu khô khốc khàn khàn, đầu óc mông lung, thậm chí giác quan cơ thể đều mơ hồ hơn rất nhiều.

Xét cho cùng, việc cổ họng Kazu bị viêm sau khi làm chuyện đó là hoàn toàn bình thường.

Kazuha cầm lấy cốc nước bên cạnh giường để làm ẩm cổ họng, sau đó lê thân thể mềm nhũn đi ra cửa. Cậu mở cửa mà không nhìn gương cửa, dùng giọng bình thường nhất có thể nói: "Heizou? Có chuyện gì vậy?" ?"Cậu đến......"

Kazuha đứng trong bóng tối sau cánh cửa, như thể cố tình tránh ánh sáng.

"Thật tốt khi cậu ở nhà! Tối qua cậu đã vội vã rời đi mà không nói gì với tôi. " Heizou vừa nói vừa bước vào nhà, tay xách nhiều đồ lỉnh kỉnh và nói: "Tìm khắp nơi đều không thấy, điện thoại di động của cậu cũng không liên lạc được. Tôi thực sợ hãi, còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện."

Heizou đặt cháo, bánh bao và đồ ăn kèm trong tay lên bàn, thản nhiên như đang ở nhà mình. Thực ra cậu ấy đã từng đến đây nhiều lần, "Tôi đã nhét một mảnh giấy dưới cửa nhà cậu, viết rằng cậu nên gọi cho tôi khi cậu quay lại, nhưng có lẽ cậu đã không nhìn thấy nó."

Lúc đó Kazu mới nhớ ra rằng điện thoại di động của cậu có lẽ đã bị ngập nước trong phòng tắm.

Kazuha tùy tiện lấy ngón tay cào cào mặt, áy náy nhìn đi chỗ khác: "Điện thoại vô tình rơi xuống nước... vỡ rồi."

"Cậu, để tôi nói một chút... Nhìn thấy tờ giấy ngoài cửa rơi trên mặt đất, tôi liền biết cậu đã trở về, chỉ cần cậu không có việc gì là được." Heizou bất đắc dĩ nói, đồng thời đặt tất cả đồ vật trên bàn. Cậu vừa nói vừa xoay người, giữa ngón tay quơ quơ tờ giấy trước mặt. Vừa nhìn thấy băng gạc trên mặt Kazu, cậu liền tắt mọi ý cười, trở nên nghiêm túc khẩn trương, "Chờ đã... Chuyện gì xảy ra, vết thương trên mặt là sao? Tay chân cũng bị thương sao? Hôm qua có chuyện quái quỷ gì vậy?"

Vẻ mặt Kazuha sững sờ trong giây lát, nhưng rất nhanh lại khôi phục lại vẻ ôn hòa như thường ngày: "Hôm qua tôi có chút việc đột xuất nên vội vàng rời đi rồi sơ ý té ngã. Thực xin lỗi đã để cho cậu lo lắng. "

Heizou có vẻ không tin và quan tâm hỏi: "Thật không? Vết thương có nghiêm trọng không? Cậu đã đến bệnh viện chưa?"

Kazuha biết bạn thám tử của mình giỏi quan sát lời nói và biểu cảm, tìm ra ẩn tình, nên cẩn thận suy nghĩ rồi mới bình tĩnh trả lời: "Tôi đã tự xử lý vết thương, cũng không phải vấn đề gì nghiêm trọng. Tôi xin lỗi, tôi nên nói cho cậu biết."

Hóa ra giọng nói hơi khàn là do Kazu chưa khoẻ lại... Nghĩ đến đây, Heizou hơi không vui nhướng mày, đi tới trước mặt Kazu, giơ tay sờ trán cậu, " Cậu bị sốt à?"

Kazuha chợt tránh tay Heizou như sợ hãi.

Heizou khép hờ đôi mi và nhìn Kazuha đầy ẩn ý.

Kazuha biết hành vi của mình rất đáng ngờ, vội vàng giải thích: "Tôi không sao, cậu yên tâm. Thực xin lỗi, tôi chỉ là..."

Lần này, trước khi Kazuha nói xong, Heizou đã cầm một cái bánh bao hấp nhét vào miệng Kazu, chặn miệng cậu lại: "Cậu đã xin lỗi ba lần rồi. Tôi không cần lời xin lỗi, tôi chỉ hy vọng cậu có thể quan tâm nhiều hơn đến cơ thể cậu."

Không có nhiều người biết về tình trạng của Kazuha, và người bạn Heizou của cậu là một trong số ít đó.

Kazuha thực sự rất cảm động, và cậu rất vui vì có một người bạn đối xử chân thành với mình như vậy. Nhưng từ tận đáy lòng, lý trí mách bảo cậu rằng Heizou không nên nhúng tay vào việc này.

Kazuha cầm lấy bánh bao trong tay, khẽ cười nói: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn." Lần đầu tiên trong mấy ngày gần đây cậu nở nụ cười chân thành.

Heizou tức giận, bất lực và bật cười, "Cậu nên cảm ơn thay vì xin lỗi."

Kazuha chỉ cười nhạt, yên lặng cắn một miếng nhỏ bánh bao trong tay. Khuôn mặt cậu đỏ bừng vì sốt nhẹ, đôi mắt mờ đục trông rất đáng yêu.

Sự quan tâm của bạn bè và mùi thơm của thức ăn đều là những công cụ hữu hiệu để chữa lành tâm hồn.

Heizou tùy ý liếc nhìn đống đồng phục học sinh trong sọt quần áo bẩn, ánh mắt khẽ động nhưng cũng không hỏi thêm gì, chỉ nói: "Ăn sáng trước đi, để nguội ăn sẽ không ngon. Ăn cơm xong, cậu cùng tôi đi bệnh viện, kiểm tra thật tốt, sau đó trước tiên xin nghỉ học."

Kazuha cười ôn hòa đáp: "Được, tôi nghe lời cậu, cùng nhau ăn cơm nhé."

Heizou lập tức trả lời: "Đương nhiên là muốn ăn cùng nhau! Tôi sợ bữa sáng sẽ nguội nên đi mua xong đã trực tiếp đến đây. Tôi cũng đang đói."

Hai người lần lượt nói chuyện, nhưng giọng nói của Kazuha vẫn không thoải mái, thỉnh thoảng lại chìm vào im lặng.

Kazuha nghĩ rằng mình đã che giấu nó rất tốt, nhưng cậu không biết rằng Heizou đã nhìn thấu tất cả sự lo lắng và ngụy trang của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro