Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trực giác nhạy bén của Heizou không chỉ đến từ tình bạn mười năm giữa hai người, mà còn từ kiến ​​thức sâu rộng của cậu về Kazuha, và cả từ một số chi tiết tinh tế xung quanh Kazu.

Ngay cả khi một người giữ im lặng, anh ta vẫn có thể nắm bắt thông tin từ quần áo, cử chỉ và biểu cảm. Đây là năng lực mặc định của Heizou với tư cách là một thám tử.

Ví dụ như Kazu không bao giờ để quần áo bẩn qua đêm, nhưng giờ đồng phục học sinh được chất thành đống trong giỏ giặt.

Ví dụ như vừa rồi Kazu né tránh căng thẳng, trong đôi mắt phong ấm áp của Kazu hiện ra sự hoảng sợ chưa từng thấy.

Chẳng hạn như những lọ thuốc nước đặt ở đầu giường dùng để cầm máu, sát trùng.

Chẳng hạn như chân của Kazu bị thương nặng đến mức cậu ấy cần phải băng gạc, nhưng cậu ấy đã có thể đứng trên mặt đất và đi lại.

Điều đó có nghĩa là chân của Kazuha không phải bị bong gân mà là chấn thương.

Vì vậy, câu nói "tôi vô tình vấp ngã" có lẽ là nói dối.

Có quá nhiều chi tiết để Heizou có thể suy ra sự bất thường của Kazu, còn Kazu thì hoàn toàn không hay biết, chỉ im lặng ăn cơm.

Mặc dù cả hai ngồi cùng bàn nhưng họ có những mối quan tâm riêng.

Heizou chỉ cảm thấy ăn bánh bao thịt giống như nhai sáp trong miệng, nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhịn được mà mở miệng: "Kazu, nếu gặp khó khăn cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giải quyết và giúp đỡ cậu."

Kazuha vẫn là bộ dáng ôn nhu dễ gần như vậy: "Nhìn xem, tôi không có việc gì, cậu yên tâm."

Sau khi câu này kết thúc, không có ai nói gì nữa.

Heizou không vạch trần lời nói dối của Kazu, vì Kazu không muốn nói ra nên cậu ấy sẽ không hỏi lại.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ta sẽ không kiểm tra.

Trước khi kết thúc bữa sáng đơn giản, Heizou nhận được một cuộc gọi, nói rằng cha anh bị thương trong khi thực hiện một nhiệm vụ, và ông ấy hiện đang ở trong bệnh viện, yêu cầu anh ấy nhanh chóng đến.

Heizou vội vàng hỏi: "Cha tôi hiện tại thế nào?"

Đầu bên kia điện thoại: "Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương trên eo tương đối sâu."

Heizou bình tĩnh lại: "Đã biết, tôi sẽ đến ngay." Sau đó, anh ta cúp điện thoại với vẻ mặt nghiêm túc.

Một vụ án giết người hàng loạt gần đây đã xảy ra ở thành phố Inazuma. Các chương trình thời sự khác nhau đang thay phiên phát sóng về nó mỗi ngày, thậm chí còn gây náo loạn trong dân chúng, và cảnh sát phải chịu rất nhiều áp lực.

Kẻ sát nhân độc ác và xảo quyệt, chỉ chọn những thành phố cổ vắng bóng người để gây án. Mỗi lần hung thủ ra tay đều vào nửa đêm những ngày mưa, hiện tại hắn đã bắt cóc và giết chết ba nữ sinh cấp hai trong thành phố. Cơn mưa đã cuốn trôi hầu hết manh mối, cản trở quá trình điều tra của cảnh sát và làm chậm quá trình phá án.

Kazuha biết cha của Heizou là cảnh sát hình sự, khả năng cao ông cũng đang điều tra vụ án, liền vỗ vai Heizou an ủi: "Ở hiền gặp lành, chú sẽ không sao đâu, cậu đi nhanh đi. Bọn tội phạm chắc chắn sẽ bị bắt."

Heizou gật đầu, nói: "Vậy cậu đi bệnh viện một mình, trước tiên xử lý vết thương trên người, sau đó đi khoa tim mạch gặp bác sĩ Bai, nhớ kỹ kiểm tra một chút."

Bệnh viện nơi bác sĩ Bai làm việc không phải là bệnh viện nơi cha Heizou đang nằm, vì vậy hai người có lộ trình khác nhau.

Kazuha nói rằng cậu ấy biết rõ đường. Heizou đứng dậy và đi ra khỏi cửa phòng trọ, lịch sự từ chối lời đề nghị của Kazu và đi bộ một mình qua những con hẻm ngoằn ngoèo trước ngôi nhà cũ. Cậu gọi một chiếc taxi ở ven đường, mở cửa sau lên xe.

Xe chậm rãi khởi động, tài xế là một người đàn ông trung niên đầu trọc khoảng bốn mươi tuổi. Ông xoay vô lăng, nhiệt tình hỏi: "Tiểu huynh đệ, cậu đi đâu vậy?"

"Bác tài, đến bệnh viện xx. Chú lái xe nhanh lên chút." Heizou vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số khác, "Alo? Là tôi đây. Sao mấy ngày nay cậu không đến trường học? Chuyện gia đình à? Vấn đề là cậu có bận không? Thật tuyệt, tôi có vài điều muốn nhờ cậu giúp đỡ. Giúp tôi kiểm tra bản ghi cuộc gọi gần đây của một số, 1xxx xxx xxxx. Tin nhắn hả? Được rồi, gửi cho tôi luôn."

Một giọng nói vui tươi trẻ trung từ đầu bên kia điện thoại truyền đến: "Lần này cậu định bí mật hỗ trợ điều tra vụ án à? Cha của cậu? Hay là người của công ty thám tử?"

"Lần này thì không." Giọng Heizou không khỏi trầm xuống, "Đây là chuyện riêng của tôi."

Đầu bên kia điện thoại đột nhiên cười, "Hiếm khi thấy đại thám tử của chúng ta tự mình điều tra phá án. Được, chuyện này tôi sẽ lo liệu. Cậu có cảm động không?"

Heizou không quan tâm bên kia và tiếp tục bình tĩnh: "Nếu điện thoại di động của người đó được sửa chữa, các bản ghi cuộc gọi và tin nhắn tiếp theo cũng hãy gửi cho tôi."

Đối phương có vẻ đang vỗ đùi khinh thường nói: "Ồ, cậu đang theo dõi người khác sao? Cậu biết không, kiểm tra điện thoại đã là rất coi thường quyền riêng tư rồi!"

Nhưng Heizou bất lực thở dài: "Cậu nghĩ rằng tôi muốn sao? Cậu ấy sẽ không nói với tôi bất cứ điều gì ngay cả khi cậu ấy gặp rắc rối. Tôi có thể làm gì? Bỏ cậu ấy một mình? Tôi không thể làm được. Bị cậu ta ghét còn đỡ hơn nhìn cậu ta bị thương."

Cảm xúc của Heizou dần mất kiểm soát, và anh ấy không còn bình tĩnh và điềm tĩnh như mọi khi.

Đối phương nghe được ẩn ý cay đắng trong lời nói của cậu, cuối cùng đồng ý yêu cầu.

Sau khi cúp điện thoại Heizou mới bình tĩnh lại, bấm một số khác, hỏi thăm tình hình của cha mình. Cậu được thông báo vết thương không nghiêm trọng, nhưng vẫn cần ở lại bệnh viện theo dõi. Phần lớn những cảm xúc mất kiểm soát vừa rồi cũng lắng xuống.

Người tài xế không khỏi liếc nhìn qua kính chiếu hậu.

Người ta nói rằng tất cả học sinh của trường trung học tư thục Inazuma đều không đơn giản (Heizou mặc đồng phục học sinh, áo sơ mi trắng và có huy hiệu của trường, và ông ấy đã để ý điều đó).

Đừng nói là đẹp trai, cậu ấy là kiểu đẹp trai không thể nhìn thoáng qua khi bị ném vào đám đông, và khi cậu ấy mở miệng ra cũng không phải là chuyện bình thường.

Heizou phớt lờ cái nhìn tò mò của người lái xe, mở cửa kính xe sang một bên và nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh đường phố đang chạy ngược nhanh chóng.

Gió thổi vào làm tung bay mái tóc hơi dài màu đỏ sẫm của anh, đôi mắt xanh lục nhạt khép hờ, khuôn mặt tuấn tú bởi vì hơi nhíu mày mà lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Tôi hy vọng ngày mai sẽ có thời tiết tốt.

...

Sau khi Heizou rời đi, Kazuha thu dọn những hộp cơm còn thừa và túi giấy, sau đó ngồi bên giường và sững sờ nhìn những bộ đồng phục học sinh trong giỏ đựng đồ giặt.

Nhìn thấy bộ quần áo cậu sẽ nghĩ đến ngày mình bị cưỡng hiếp.

Cậu đã nghĩ đến việc vứt bỏ nó đi, nhưng giá đồng phục của trường trung học Inazuma không rẻ đối với cậu. Cậu sống trong cảnh nghèo khó, vì vậy sẽ rất khó để thêm một khoản chi tiêu.

May mắn thay, cậu vẫn còn một bộ đồng phục khác để thay. Vì vậy cậu đứng dậy và lấy chiếc điện thoại di động đã ngấm nước từ trong túi của đống đồng phục học sinh ra, sau đó trực tiếp thu dọn quần áo và ném vào thùng rác.

Cậu cũng nghĩ đến việc gọi cơ quan chức năng, nhưng xét đến việc cha của Heizou cũng là cảnh sát, nếu mấy tên bắt nạt trả thù và liên lụy đến nhà Shikanoin, điều đó sẽ trái với ý định ban đầu của cậu là không muốn liên lụy đến Heizou.

Cậu quyết định chôn chặt chuyện này trong lòng và không bao giờ nhắc đến với bất kỳ ai.

Heizou không có ở đó, Kaazuha cũng không có ý định đến bệnh viện. Cậu chịu đựng sự khó chịu trong người và cơn đau ở chân, mặc quần áo và đi ra ngoài. Cậu đem điện thoại di động ra tiệm sửa 1 cách khó khăn rồi quay lại bệnh viện, uống thuốc hạ sốt xong đầu vẫn nặng trĩu rồi ngủ mê man từ lúc nào.

Một giấc mơ đến thật bất ngờ. Trong giấc mơ, cậu thấy mình là một đứa trẻ, nhỏ bé, ngồi trên một chiếc ghế có chân nhẵn nhụi, thân trên chỉ vừa đủ với đến mặt bàn.

Chính giữa bàn là một chiếc bánh kem ba tầng, cắm sáu ngọn nến đủ màu sắc khác nhau, mùi thơm ngào ngạt ùa tới.

Cha mẹ cậu ngồi quanh bàn, mỉm cười thân thiện, vỗ tay và hát một bài hát chúc mừng sinh nhật, "Chúc mừng sinh nhật con ~ Kazuha, hãy đến và ước một điều ước."

Cậu bé cố hết sức phồng mặt thổi tắt nến trên bánh kem, sau đó chớp chớp đôi mắt to long lanh, xúc động nói: "Con ước... được ở bên cha mẹ mãi mãi! Chúng ta cũng cần phải tìm anh trai của con, chúng ta sẽ sống cùng nhau!"

Cha cậu vuốt ve mái tóc của cậu, và mẹ cậu mỉm cười âu yếm và nói với cậu: "Nhưng con chỉ có thể ước một điều, hai điều ước sẽ không thành hiện thực ~"

Cậu bé Kazu bướng bỉnh kiên trì thực hiện hai điều ước, bố mẹ luôn chiều chuộng cậu nên đương nhiên sẽ mong cậu hạnh phúc.

Khung cảnh cả nhà quây quần bên nhau thật ngọt ngào và ấm áp, và đó là cảnh sinh nhật lần thứ sáu của Kazu.

Mọi thứ trong mơ đều chân thực và đẹp đẽ như vậy, cậu đã từng vui vẻ hạnh phúc... bây giờ không thể với tới.

Trong lúc ngủ, vẻ mặt Kazuha thống khổ, hai mắt nhắm chặt, nước mắt trong veo chảy ra từ đuôi mắt đỏ hoe đang khóc. Cậu lảm nhảm một cách ngắt quãng tràn đầy bi thương chưa giải quyết được, "Là bởi vì tôi quá tham lam... cho nên hai điều ước không điều ước nào thành hiện thực..."

Là lỗi của tôi.....

Đau quá, đau tim quá...

Vết thương đau đến mức tôi sắp ngạt thở.

...

Khi Kazuha tỉnh lại lần nữa, đã hơn năm giờ chiều.

Thuốc hạ sốt đã có tác dụng. Nhiệt độ cơ thể cậu trở lại bình thường và cậu không còn nặng đầu nữa.

Cậu đến cửa hàng để lấy chiếc điện thoại mà cậu đã sửa chữa, nhân tiện ăn tối ở một quán ven đường trong chợ đêm.

Khi cậu về đến nhà, có vài cuộc gọi nhỡ và hơn chục tin nhắn chưa đọc ngay khi mở máy.

Cuộc gọi nhỡ là của một vài bạn học có quan hệ tốt, sau khi không liên lạc được đã gửi tin nhắn, bao gồm cả Heizou.

Kazuha trả lời tin nhắn từng cái một, nói mình không sao. Vì cổ họng cậu còn khó chịu nên cậu không gọi lại.

Giữa hàng đống số điện thoại quen thuộc trong tin nhắn nhận được, có một số lạ mà Kazu chưa bao giờ nhìn thấy đã thu hút sự chú ý của cậu.

Cậu bấm vào, và tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ ngắn ngủi.

[Bạn ổn không]

Thậm chí không có dấu câu.

Kazuha nghi hoặc nghĩ, có lẽ đây là bạn học mà cậu không có số nên cậu trả lời tin nhắn như mọi người.

[Tôi không sao, cảm ơn vì đã quan tâm~(*╹▽╹*)]

Để đối phương không cảm thấy xa lạ, cậu ấy còn thêm một biểu tượng cảm xúc dễ thương.

Đầu dây bên kia hồi lâu không trả lời, Kazuha nghĩ nghĩ, lại gửi một tin nhắn.

[Mình đã lưu số của bạn rồi, có thời gian mình sẽ liên hệ với bạn (*^▽^*)]

Lần này, bên kia trả lời rất nhanh.

[Không, tôi sẽ vứt thẻ số này đi sau khi sử dụng hết]

Kazuha nhìn thấy tin nhắn này nhất thời không biết trả lời như thế nào. Trong một học viện quý tộc có một đám thiếu gia tiểu thư, chuyện như vậy cũng không có gì lạ, nhưng đối với cậu lại có chút ngoài ý muốn.

Cậu trả lời một chút bất lực.

[Ồ được rồi]

Đầu dây bên kia không trả lời, Kazuha cũng không nhắn nữa, đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.

Cậu đâu biết rằng người đầu dây bên kia đang ngồi ở quán cà phê đối diện nhà cậu, bất động nhìn về phía bên này trong màn đêm ngàn ánh đèn.

Kazuha không đến trường hôm nay, và điều dó làm Tán Binh rất cáu kỉnh. Anh ta đã hỏi về nơi ở của Kazu từ những người khác, và anh ta chỉ đơn giản là trốn học vào buổi chiều. Anh ta tự hắt hủi bản thân vì một người lạ mà biến động, giơ tay định gõ cửa, nhưng lại do dự không đặt xuống.

Như một kẻ bám đuôi, anh ta đi tới đi lui quanh nhà Kazu, và cuối cùng ngồi ở quán cà phê đối diện cả buổi chiều, như thể tầm mắt của anh ta có thể nhìn qua con đường và xuyên qua ngôi nhà cũ. Từng cử động, từng phút và từng inch trên cơ thể của Kazu.

Đến tận khuya, cửa hàng đóng cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro